Hương Tình Rực Cháy

Chương 26: Không Ngờ




"Vậy mà tôi cứ nghĩ là do tôi, là do tôi đã hại chết cô, khi nằm trên bàn phẫu thuật, dù cho có thế nào vẫn không thể quên đi cô. Tôi nguyện đổi mạng mình cho cô, thật không ngờ...haha..." Hắn tự cười chính mình.

"Em cũng là bất đắc dĩ mà thôi...."

"Nếu như cô đã chọn con đường đó, nếu như đã chọn biến mất, vậy thì tại sao lại còn xuất hiện? Là để cho tôi trước khi chết không phải làm một con ma ngu ngốc hay sao?" Hắn khổ sở.

"Mạc Khởi, Xin anh...đừng nói như thế, em rất đau lòng..."

"Tôi mới là người cẩn phải đau lòng." Hắn hét lên trong uất ức.

Kha Anh sợ hãi, nước mắt trào ra, ướt đẫm cả khuôn mặt. Đứa bé cũng vì tiếng hét đó của hắn mà sợ hãi, nép vào trong lòng Kha Anh.

Cô ta ôm lấy đứa bé, tiếng khóc nức nở lớn dần.

"Em biết mình đã làm sai rất nhiều thứ, nhưng trẻ con thì làm gì có lỗi....Mạc Khởi, hôm nay em tìm đến anh, là bởi vì em đến đường cùng rồi. Thằng bé này mặc dù không phải con trai anh, nhưng nó cũng có cùng huyết thống với anh mà. Anh hãy cứu lấy nó đi!!!"

Mạc Khởi nhìn đứa trẻ gầy trơ xương trước mắt, không thể nào ngờ được đây là một đứa trẻ đã tám tuổi. Nhìn kĩ lại, thực ra khuôn mặt cũng tám phần giống hắn, càng là giống người cha khốn nạn kia của hắn. Nhưng cái dung mạo kia giống hơn là đang châm chọc hắn, khiến cho hắn tức đến hộc máu. Trên đời này sao có thể chấp nhận thứ quan hệ trái luận thường đạo lý đó. Quá hoang đường. Quá mức hoang đường. Người mà hắn đã từng yêu thương và bước vào lễ đường hôn lễ lại cùng cha ruột của hắn yêu đương cuồng nhiệt, đã thế còn để lại một đứa trẻ.

Cô ta không cảm thấy xấu hổ, giờ đây còn cầu xin hắn cứu con cô ta.

"Cô không cảm thấy mình rất buồn nôn sao, nếu như cầu xin, tại sao không đi cầu xin lão già đó? Tôi còn có thứ gì để cô lợi dụng nữa sao?. Tôi sắp chết rồi, chân cũng đã phế..."

Kha Anh quỳ xuống. Giọng run run.

"Chỉ có anh mới có thể cứu được mẹ con em thôi, người đàn bà Giang Mộng ấy chắc chắn sẽ không tha cho mẹ con em, Mạc Khởi, em vốn tưởng mình có thể tự chăm sóc cho con, nhưng trơ mắt nhìn thằng bé từng ngày thoi thóp trong lòng, em thực sự không trụ nổi nữa, xin anh...hãy cứu mẹ con em đi..."

Cô ta níu lấy bàn tay hắn. "Nể tình chúng ta đã từng thực lòng yêu nhau. Giúp em một lần đi, được không?"

Mạc Khởi nước mắt đã cạn khô, lòng nguội lạnh. Hắn gạt tay cô ta xuống, ánh mắt vô hồn. "Xin lỗi, tôi không muốn giúp. Cũng giúp không nổi."

"Mạc Khởi!!!" Cô ta gào lên tên hắn. Thế nhưng hắn đã không còn một chút luyến tiếc gì với với cô ta nữa. Hắn di chuyển xe lăn, quay lưng rời đi.

Kha Anh bị ngã xuống dưới đất, cô ta thực sự không can tâm.

"Anh không thể bỏ mặc em được!!!"

"Mạc Khởi!!!"

Cô ta gào lên.

"Nếu như anh không chịu giúp em, vậy thì em sẽ chết. Mạc Khởi!!! Anh không thể vô tâm như thế được!!!"

Ngày đó hắn đã từng yêu cô ta như thế, làm sao lại có thể bỏ rơi cô ta chứ. Kha Anh răng cắn môi đến bật máu, cô ta từng kiêu hãnh như thế nào. Giờ đây lại hạ tiện như thế, nhưng mà lỗi đâu phải là do cô ta, là nhà họ Mạc là do nhà họ Mạc. Các người đã hủy hoại cuộc đời của tôi, vậy thì tôi dù cho xuống địa ngục cũng sẽ không tha cho các người.

Sau đó, bỗng tùm một tiếng thật lớn. Mạc Khởi giật mình quay lưng lại, hắn bàng hoàng đến nỗi đứng hình. Kha Anh đã nhảy xuống dưới hồ. Hắn thực sự không nghĩ tới cô ta sẽ có hành động đó. Kha Anh mà hắn biết sao có thể liều lĩnh như vậy, cô ta coi mạng sống là cái gì đây.

"Mau....mau cứu cô ta!!!!" Hắn hét lên trong hoảng loạn. Người quản gia đi theo hắn ngay lập tức nghe lời hắn mà nhảy xuống hồ. Đứa bé đó khóc toáng lên, liên tục gọi mẹ.

Cho đến khi đã cứu được Kha Anh lên bờ, Mạc Khởi dường như vẫn chưa hết bàng hoàng sửng sốt. Cả người hắn đơ ra, bàn tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch không còn cắt máu. Cô ta điên rồi sao, chỉ vì ép hắn mà đem mạng sống ra đùa giỡn.



Lúc này, bỗng từ đằng sau có một giọng nói truyền tới. Cùng lúc đó, xuất hiện một người đàn ông.

"Thật không ngờ đại thiếu gia nhà họ Mạc lại tàn nhẫn đến vậy. Dù gì cũng từng yêu nhau, sao lại vô tình với nhau thế chứ?"

Mạc Khởi nhìn hắn, lại thêm một trận cả kinh, người này, không phải là Uông Chính Thành hay sao. Hắn xuất hiện ở đây có mục đích gì. Hắn ta biết được chuyện giữa hắn và Kha Anh? Nhưng tại sao chứ, Uông Chính Thành đã chết rồi...chính mắt hắn đã chứng kiến. Hắn không thể nào nhìn lầm được.

"Uông Chính Thành?"

"Thật may vì anh còn nhớ tên tôi." Uông Chính Thành cười. Sau đó quay sang nói với thuộc hạ.

"Mau đưa cô ta vào viện đi, uống nhiều nước như vậy, không chết đuối thì cũng chết vì no nước thôi."

Tên thuộc hạ vâng một tiếng, sau đó đưa Kha Anh cùng đứa bé đó lên một chiếc xe khác rời đi.

Mạc Khởi vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trân trân nhìn Uông Chính Thành.

"Nếu như anh cứ nhìn tôi như vậy, tôi sẽ ngại lắm đấy." Uông Chính thành chợt nói.

Mạc Khởi không quan tâm, hắn nghi hoặc.

"Không phải anh đã chết rồi sao?"

Uông Chính thành nghe câu nói này, không nhịn nổi mà bật cười.

"Chết? Mạc đại thiếu gia, anh có hận tôi thì cũng đừng trù ẻo như vậy chứ, tôi dù gì cũng là anh trai của vợ anh, anh còn phải gọi tôi một tiếng anh vợ nữa không chừng."

Mạc Khởi bàn tay siết lại thật chặt, mọi suy nghĩ trong lòng phút chốc trở nên rối loạn. Đối với người đàn ông trước mặt này, hắn thế nào vẫn không thể nhìn thấu. Hắn ta rốt cuộc là Uông Chính thành hay là ai khác. Hắn ta biết chuyện của hắn rõ như thế, vậy mục đích là gì. Mạc Khởi ánh mắt khép hờ, nói với hắn.

"Mười năm trước tại New york, trên tòa ols. Chính mắt tôi đã thấy cậu rơi xuống từ tầng cao nhất của tòa nhà. Xác cậu đã bị ngọn giáo của tượng thần xuyên qua. Chính Mạc Nghiên đã đem tro cốt của cậu rải xuống Husdon."

"Vậy ra anh nghi ngờ tôi là ma sao?"

"Cậu không phải Uông Chính Thành."

Câu nói phát ra, đón chờ lại là sự lặng im đầy chết chóc. Xung quanh Uông Chính Thành như tỏa ra một luồng khí lạnh, ánh mắt hắn lạnh lẽo, vô cảm. Ánh mắt Mạc Khởi sáng chói, soi xét.

Thật lâu sau, cuối cùng vẫn là Uông Chính Thành đã lên tiếng trước.

"Anh có tin trên đời có song thân tồn tại hay không?"

Mạc Khởi nhíu mày.

"Cậu muốn nói cậu là song thân của Uông Chính Thành."

"Như vậy anh cũng tin?"

"Tôi tin vào mắt mình, tôi đã thấy cậu chết, đó là sự thật."

"Vậy nếu tôi nói là mình đào mồ sống dậy, độ tin cậy sẽ là bao nhiêu?"



"Điều đó là không thể."

Uông Chính Thành chợt cười.

"Có những lúc, con người cần phải tin vào điều không thể xảy ra nhất, tôi là ai không quan trọng. Không phải anh cũng đã từng trải qua điều đó hay sao? Kha Anh chính là một ví dụ."

Mạc Khởi nheo mắt.

"Cậu chính là người đã gửi bức phong thư đó?"

Uông Chính Thành khoanh tay, dựa người vào xe, nhếch môi.

"Phải."

"Thảo nào...." Thảo nào ngày hôm đó, đột nhiên Mạc Nghiên lại muốn gặp hắn, còn nói cho hắn biết mọi sự thật về Kha Anh. Khi đó hắn quá tức giận nên đã không nghĩ đến khả năng là còn có người đứng sau. Vả lại Kha Anh đã thảm hại đến mức này, sao có đủ năng lực mà tìm tới hắn, còn gửi cho hắn những bức hình kia. Có thể, mục đích của chuyện này còn sâu xa hơn thế.

...Mạc Khởi tự cười giễu.

"Nói đi, mục đích của cậu là gì? Mượn người phụ nữ đó để đối phó với tôi. Cậu cần gì từ tôi chứ?"

Uông Chính Thành thở dài, ánh mắt di chuyển về phía xa, cảnh vật có chút lạnh lẽo, vừa hay so với trái tim hắn cũng không khác nhau.

"Xem ra anh cũng chưa hoàn toàn phế...cái đầu vẫn còn dùng được. Nếu như anh đã muốn biết, vậy thì tôi cũng không ngại trả lời..... Uông Thư Vỹ, tôi muốn cô ta."

Mạc Khởi sửng sốt, sao lại liên quan đến Uông Thư Vỹ, không được.

"Cậu nói vậy là ý gì?."

"Tôi nói tôi muốn Uông Thư Vỹ?"

Mạc Khởi cố giữ lại bình bĩnh. Nói.

"Cô ấy là vợ của tôi, chính nhà họ Uông các người đã bỏ rơi cô ấy."

Uông Chính Thành đáp.

"Tôi và nhà họ Uông khác nhau. Tôi là anh trai của cô ta."

"Nhưng cậu chỉ là anh trai trên danh nghĩa của cô ấy."

"Làm sao anh biết?" Uông Chính Thành nhíu mày, hình như là có chút ngạc nhiên. Chuyện Uông Thư Vỹ không có huyết thống của Uông gia không có mấy người biết được.

Mạc Khởi nói.

"Vì sao tôi biết không quan trọng. Cậu nên biết, hiện giờ uông Thư Vỹ đang sống rất vui vẻ, tôi nghĩ so với tôi, chính cậu càng rõ hơn con bé ngày trước và bây giờ sống ở nơi nào tốt hơn. Khi mới gặp Thư Vỹ, con bé nhỏ nhắn gầy guộc, rụt rè ít nói, con bé luôn suy nghĩ cho người khác, hiểu chuyện đến đáng thương. Hiện giờ con bé đã có một cuộc sống bình thường vui vẻ, cậu lại muốn mang nó đi? Không có chuyện hoang đường như vậy đâu...khụ...khụ.."

Những lời này của Mạc Khởi như từng hồi siết lấy trái tim Uông Chính Thành. Phải, Uông Thư Vỹ khi ở Mạc gia tốt hơn Uông gia rất nhiều, lời chất vấn này khiến cho hắn có chút chạnh lòng. Nhưng không đúng, tại sao hắn phải quan tâm đến Uông Thư Vỹ có sống tốt hay không chứ, hắn hận cô ta cơ mà. Uông Chính Thành hít lấy một hơi sâu, nhìn Mạc Khởi.

"Có một số chuyện không thể nhìn vào hiện tại mà phán xét. Có thể bây giờ Uông Thư Vỹ ở bên anh là tốt, nhưng tương lai thì sao? Không cần tôi nói ra, chắc anh cũng hiểu rõ tình trạng bản thân mình. Anh còn sống được bao lâu nữa để bảo vệ cô ta? Anh có chắc sau khi không còn anh nữa. Cô ta sẽ có thể một mình chống trọi với đám người gian xảo đó của Mạc gia không?"