Hương Tình Rực Cháy

Chương 18: Thanh Lương Trà




"Trân Tâm!!!" bỗng từ xa Lăng Thiếu Hà đi tới. Nhìn thấy cô đứng cùng Nam Trân Tâm thì giọng chợt nhỏ lại, cũng khách sáo hơn. "Em ở đây làm gì? Còn đây là...." Đây chẳng phải là cô gái lần trước mà hắn cùng Mạc Bích gặp ở hoa viên sao. Cô chính là người vợ mới cưới của Mạc Khởi.

"Xin chào, tôi là Uông Thư Vỹ."

"Chào cô." Lăng Thiếu Hà hơi cúi đầu.

"Em mới quen cô ấy đấy, à mà anh tìm em có chuyện gì?"

"Còn chuyện gì nữa, mau đến đưa quà cho bác Mạc đi."

Nam Trân Tâm nhăn mày. "Anh đi mà đưa đi, em không muốn đến đại sảnh đó nữa đâu, ồn chết đi được."

"Em đừng có mà lười biếng, anh hai em mà biết được, cậu ta còn không đánh gãy chân em."

Nghe đến Nam Trấn Ảnh, Nam Trân Tâm như gặp phải khắc tinh. Thật ra hôm nay cô xin hắn thay mặt Nam gia đến đây tặng quà là còn có ý đồ khác. Cô muốn trừng phạt ả Mạc Bích kia. Nếu như để anh trai cô biết được thì cô chết chắc rồi. Nam Trân Tâm vội quay sang cầm tay Uông Thư Vỹ, không đành lòng mà nói.

"Tôi...tôi phải đi rồi, nếu có cơ hội gặp lại, chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé, tôi tên là Nam Trân Tâm, cô cứ gọi tôi là Anna được rồi!!"

Uông Thư Vỹ cười. "Tên tôi cô biết rồi, nhưng cô có thể gọi tôi là Rose, đó là tên thánh của tôi."

Nam Trân Tâm gật đầu, sau đó cùng Lăng Thiếu Hà đi khuất. Uông Thư Vỹ nhìn theo họ. Bỗng nhớ về Uông Chính Thành. Đã rất lâu rồi cô không nghe tin tức gì về hắn, không biết giờ này hắn đang làm gì, hắn có khỏe không, có còn nhớ đến cô không.

Suy nghĩ vẩn vơ nén xuống, cô hít lấy một hơi sâu, đi về bếp lấy lại trà cho Mạc Khởi, dù sao bình trà ban nãy cũng đã bị đổ hết rồi.

_____________________

Nước Pháp.

Sự lãng mạn và đẹp đẽ chỉ xuất hiện trong con mắt của kẻ mộng mơ, cái vẻ đẹp mong manh nhưng lại tràn đầy sức sống ấy cũng chỉ thực sự đẹp khi ở dưới ánh nhìn của một người thực sự yêu cái đẹp.

Bên sông Seine, trên đảo Cité ở thủ đô Paris, Cathédrale Notre Dame, Nhà thờ Đức Bà nổi tiếng với lịch sử và vẻ đẹp của nó vẫn sừng sững tồn tại dưới dòng chảy của thời gian. Người ta nói đức tin sẽ cứu rối con người, Nhưng dựa vào đâu mà có sức mạnh đó, chẳng phải chính là từ niềm tin của con người hay sao. Người ta tìm đến chúa để xin rửa sạch tội lỗi. Phải chăng người đến đây đều là những người mang tội nghiệt khẩn cầu một chút thanh thản trong tim?

Đi vào trong nhà thờ, Vu trình lặng lẽ ngồi đó thật lâu. Uông Chính Thành cùng vài thuộc hạ đứng canh một hàng phía sau. Chỉ thấy hắn cứ nhìn bức tường kính hoa hồng phía sau bức tượng không rời mắt, giống như là đang ngắm thứ gì đó thật trân quý. Hạ Thụy Lan lúc này chầm chậm từ bên ngoài đi vào, trên người mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc được cài lên một đóa thanh lương trà thơm ngát. Uông Chính Thành cảm thấy thực lạ lùng, trước khi vào đây, chính Vu Trình đã cho người sửa soạn cho Hạ Thụy Lan như thế. Hơn nữa hắn để ý, có vẻ như Vu Trình rất thích thanh lương trà thì phải, trong tòa thành lâu của hắn ta, khắp nơi đều là hoa thanh lương trà. Và đó cũng là lý do tại sao hắn ta lại đặt tên cho Hạ Thụy Lan cái tên Lương Trà.

Cục tình báo trước kia khi chuẩn bị thân phận cho ba người đến Pháp để trà trộn vào tổ chức đã tạo ra ba thân phận. Uông Chính Thành là Matthew, con nuôi của một trùm ma túy đã bị giết chết bởi quân đội. Khanh Trần là Ray, một tên lính đánh thuê ở Tây Nam Á. Còn Hạ Thụy Lan là Victoria một đứa trẻ mồ côi được nuôi lớn trong cô nhi viện, cho đến khi gia nhập tổ chức, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hạ Thụy Lan, mới đặt cho cô cái Lương Trà ấy. Vu Trình với ai cũng rất lạnh lùng, thậm chí chỉ cần một chữ giết để giải quyết. Nhưng hắn ta đối với Hạ Thụy Lan thì lại rất khác. Ánh mắt mà hắn ta nhìn Hạ Thụy Lan, không giống như ông chủ giành cho thuộc hạ, mà giống hơn ánh mắt của kẻ muốn chiếm hữu.

Hạ Thụy Lan đi tới gần Vu Trình hơn, chiếc váy mỏng khiến bờ vai cô hơi run run, đôi môi được đánh một lớp son đỏ, dưới đuôi mắt còn bị vẽ thêm một nốt ruồi. Mái tóc nâu nhạt ngắn đến vai tỏa ra hương thơm. Khi nhìn mình trong gương, Hạ Thụy Lan cảm thấy đây không còn là mình nữa.



Vu Trình nhìn thấy Hạ Thụy lan, Trên môi chợt nở một nụ cười đầy ôn nhu. Trong không gian đầy tĩnh lặng và nghiêm trang của nhà thờ, chất giọng hắn vang lên đầy trầm thấp, êm dịu như thanh âm của cello ánh dương tà.

"Lương Trà...lại đây...."

Hạ Thụy Lan xấu hổ nhìn xung quanh, Uông Chính Thành còn đang nhìn cô, nhưng đối với Vu trình, cô không có lựa chọn nào khác là ngồi xuống bên cạnh hắn.

Người đàn ông luôn lạnh lùng và xa cách, hắn chính là một tảng băng, còn cô chỉ là một con tàu, tàu luôn muốn tránh băng. Nhưng băng thì lại là một cái bẫy, đã là bẫy, vậy thì sao có thể dễ dàng trốn thoát. Hắn nhìn bộ dạng của Hạ Thụy Lan, bàn tay gân guốc chai sần đưa lên chạm vào khuôn mặt nhỏ bé diễm lệ. Nhất là khi chạm vào nốt ruồi dưới đuôi mắt đó, bàn tay hắn lại càng thêm run rẩy. Hạ Thụy lan cảm thấy sợ hãi, đầu hơi quay sang nơi khác, cố né tránh sự đụng chạm của hắn ta. Nhưng đối diện với sự lảng tránh này của cô, hắn lại không hề tức giận. Ngược lại, hắn chợt dựa vào vai cô. Hành động này khiến Hạ Thụy Lan không thể ngờ tới. Biết cô sẽ vùng vẫy, hắn đã giữ chặt bàn tay cô.

"Lương Trà...em có biết khi Esmeralda bị Frollo bắt giữ đã cầu xin chúa điều gì không?"

Hạ Thụy Lan hơi ngỡ ngàng, hắn hỏi cô điều này là có ý gì.

"Tôi...tôi không biết." Cô lắp bắp trả lời hắn.

"Esmeralda đã cầu nguyện cho Chúa giúp cô ta và những người lang thang ở Paris cùng Clopin" Hắn nói. "Cô ta lương thiện đúng không, nhưng lại rất tàn nhẫn đối với một người. Giữa Quasimodo và Phoebus, cô ta đã lựa chọn Phoebus, chỉ bởi Quasimodo là một tên gù xấu xí. Nếu là em...em sẽ lựa chọn như thế nào?"

Hạ Thụy Lan không hiểu hắn muốn nói gì. Cô chỉ cảm thấy hắn hôm nay thật lạ.

"Sao? Em không có câu trả lời?"

"Tôi không phải là Esmeralda, làm sao tôi biết được chứ."

Môi hắn nhếch lên một nụ cười.

"Vậy em có muốn tôi chọn thay em không?"

Cô im lặng.

Hắn nói. "Nếu là tôi. Tôi sẽ chọn Frollo."

"Nhưng Frollo là nhân vật phản diện." Cô chợt nói.

"Chỉ có hắn mới có thể bảo vệ Esmeralda."

"Nhưng kết cục của hắn rất thảm."

"Nếu như Esmeralda chọn hắn, điều đó sẽ không thể nào xảy ra."



Đúng thế, nhưng trong tiểu thuyết và hiện thực lại không hề giống nhau. Hôm nay hắn nói với cô những điều này, muốn ám chỉ điều gì, có lẽ đến câu này thì cô đã thực sự hiểu ra rồi.

Hắn khẽ mân mê những ngón tay thon dài của cô, gương mặt chôn vùi trên vai cố hít lấy mùi hương từ cơ thể Hạ Thụy lan. Hơi thở hắn ấm nóng, phả ra mùi hương testosterone nồng đậm.

"Tôi không giống Frollo, tôi không ngu ngốc như hắn, Lương Trà, em phải biết tôi đã kiên nhẫn với em như thế nào. Thì tôi cũng sẽ điên cuồng với em như thế. Những người đã phản bội tôi, không ai có thể toàn thây cả. Em có hiểu không?"

Hắn nói ra câu này, toàn thân Hạ Thụy Lan đã cứng đờ, hắn đã phát hiện ra cô rồi sao.

Uông Chính Thành bàn tay khẽ siết chặt chiếc súng trên tay. Nếu như Vu trình đã phát hiện ra. Vậy thì chỉ còn đường chết.

Tim Hạ Thụy Lan đập liên hồi, mạnh đến nỗi như mỗi nhịp đều có thể nghe thấy thật rõ ràng, từng đường máu trên cơ thể căng lên như dây đàn.

"Ngài nói gì vậy, tôi...tôi không hiểu."

Hắn đưa bàn tay năm ngón lồng vào bàn tay cô. Bàn tay kia quỷ dị lần mò trên đùi cô, từ từ luồn vào bên trong lớp váy.

"Lương Trà của tôi, em thông minh như thế, em nên hiểu, giở trò với một người đàn ông đã từng trải là một việc rất ngu ngốc."

Hạ Thụy Lan hốt hoảng gạt tay hắn xuống, vội vàng đứng dậy.

"Sao vậy?" Hắn nhíu mày nhìn cô.

Hạ Thụy Lan đầm đìa mồ hôi, cô vừa rồi đã quá liều mạng, nếu như khiến hắn tức giận thì như thế nào. Kẻ giữa thanh thiên bạch nhật ngay trong nhà thờ có thể làm ra hành động đồi bại ấy. Hắn còn có gì là không dám làm nữa đây.

"Tôi...tôi cảm thấy hơi đau đầu." Cô viện cớ.

Hắn nhíu mày. "Đau đầu sao? Vậy thì chúng ta phải về sớm hơn dự định rồi." Hắn đứng dậy, ôm lấy vai cô. "Tôi làm sao có thể để Lương Trà của tôi khó chịu được."

"Ray, mang áo khoác của tôi lại đây."

Hắn vừa nói một tiếng. Khanh Trần không biết từ đâu xuất hiện đem đến cho hắn một chiếc áo khoác dạ dài đen nhánh.

Vu Trình cầm lấy, rồi nhẹ nhàng khoác lên vai cho Hạ Thụy Lan, cười thật dịu dàng và hiền từ. "Em mặc chiếc váy này rất hợp. Nhưng chỉ thích hợp khi để tôi nhìn ngắm thôi. Những kẻ khác nếu muốn nhìn em một lần, vậy tôi sẽ xin hắn một đôi mắt. Nếu em thích, tôi sẽ sâu thành một chuỗi dây chuyền cho em."

Hạ Thụy Lan nghĩ đến hình ảnh ấy, chỉ cảm thấy ớn lạnh cùng kinh hoàng tột cùng, người đàn ông này thực đáng sợ. Hắn làm sao có thể nói ra điều kinh tởm ấy bằng gương mặt hiền lành như vậy. Cô ghê tởm hắn, ngàn vạn lần muốn gạt bàn tay kia đang chạm vào mình. Nhưng cô lại lực bất tòng tâm.

Vu Trình cứ thế ôm Hạ Thụy Lan ra ngoài. Ánh mắt cô khẽ ngoảnh lại nhìn Khanh Trần thêm một chút, chỉ là tận sâu trong ánh mắt của Khanh trần chỉ có một màu đỏ ngầu, nó vô hồn và lạnh băng. Khi cô nhìn hắn, hắn lại giống như không nhận ra cô. Mà uông Chính Thành trước khi bước ra ngoài cùng bọn họ cũng đã kịp nhận ra sự bất thường ấy. Trong lòng hắn chợt dâng lên một cỗ bất an. Có lẽ, Vu Trình không phải hoàn toàn không biết gì. Hắn sinh tồn được trong cái xã hội này, chắc chắn không hề đơn giản. Ngày hôm nay là một lời nhắc nhở, hoặc cũng có lẽ, là một lời răn đe trước khi máu đổ thành sông...