Hương Tình Rực Cháy

Chương 148: Phần Cuối (2) Ngoại Truyện




Máy bay hạ cánh, đi thêm một đoạn tàu biển, cuối cùng cũng đến nơi.

Veashar không thay đổi nhiều, nơi này vốn đẹp đẽ, sau từng ấy năm nó vẫn mang trong mình sự tĩnh lặng hiếm có. Nhịp sống cứ thế tiếp diễn, cuộc sống là hướng về phía trước chứ không bao giờ đi ngược lại.

Niên Hạ lần đầu được thấy biển, cô bé sung sướng nhảy cẫng trên cát. Bàn chân bé nhỏ lẫn trong cát vàng, tiếng cười thích thú của cô bé vang vọng.

''Mẹ ơi, cát!! Cát!!''

''Mẹ ơi, con muốn tìm sao biển!!!''

Thư Vỹ mỉm cười. Con bé này có chút nghịch ngợm, không giống cô cũng chẳng giống cha nó, cái tính này lại giống hệt Nam Trân Tâm.

Hai mẹ con bọn họ dừng chân tại một sạp bán nước nhỏ. Bà chủ quán nước là một người phụ nữ bản địa phúc hậu. Thư Vỹ gọi một trái dừa. Người phụ nữ đưa tới, thấy hai mẹ con bọn họ thì cười tít mắt.

''Ôi chao! Con bé xinh xắn quá, trông cứ như búp bê vậy!!!''

Thư Vỹ đón lấy trái dừa, cười nhẹ nhàng.

''Cảm ơn chị!!''

''Hai mẹ con đến đây du lịch sao?''

Thư Vỹ cám ống hút rồi đưa cho con gái.

''Dạ vâng....''

Người phụ nữ bận rộn làm việc cũng không khỏi than phiền. ''Ai dà, nơi này trước kia cũng nhiều khách du lịch lắm, nhưng mà trước đây xảy ra động đất, sau đó cũng ít khách đi rồi...''

''Vậy ạ...''

Năm đó xảy ra vụ việc này, Thuần Bình và chồng cô ấy cũng đã bỏ mạng tại đây. Không biết bao nhiêu người đã ra đi rồi.

Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, Thư Vỹ liền đưa con trở về khách sạn. Khách sạn được xây lên tại chỗ cũ, vẫn là cha của Thuần Bình đầu tư xây dựng.

Thật ra lần này Thư Vỹ đến đây cũng vì một việc. Cô muốn gặp cha của Thuần Bình, trả lại chiếc nhẫn của Thuần Bình năm đó.

Sau khi cho đứa trẻ ngủ, Thư vỹ một mình ngẩn ngơ ngồi ngoài ban công, gió biển mát mẻ từng chút thổi vào bờ, tiếng sóng vỗ về từng hồi không bao giờ ngừng lại.

Nam Trân Tâm gọi điện cho cô. Hôm nay là ngày giỗ của Uông Phong Quỳ. Nhưng Thư Vỹ lại bảo không phải. Ngày đó Uông Phong Quỳ ngã xuống vực, biết rằng hắn đã chết nhưng không tìm được xác, cô không muốn làm giỗ cho hắn. Thực lòng cô vẫn còn rất tức giận, hắn đã hứa với cô, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời.

Ngày hôm sau Thư Vỹ nhận được cuộc điện thoại, cha của Thuần Bình đồng ý gặp cô. Đó là lúc sáng sớm, Niên Hạ vẫn còn ngủ rất ngon, vì thế cô không đánh thức cô bé dậy. Cô chuẩn bị một chút rồi đi xuống, lúc đi ngang qua sảnh còn nhờ nhân viên chông chừng giúp mình.

Cấu trúc khách sạn vẫn như cũ, hoặc cũng có thể là dùng cùng một bản thiết kế. Cha của Thuần Bình là một người đã hơn sáu mươi tuổi, cô đã từng nhìn thấy hình ảnh của ông trên báo, nhưng chỉ mới vài năm, nhìn ông đã già đi hơn xưa rất nhiều.

''Chào bác....''

Người đàn ông ngẩng đầu lên.

''Cô là bạn của Thuần Bình?''

''Dạ phải...''

Ông hướng tay về phía ghế đối diện mà nói.

''Mời cô ngồi...''

Thư Vỹ lịch sự ngồi xuống.

''Cô muốn uống gì không?''

''Dạ cảm ơn, cháu chỉ ngồi một lúc, con gái cháu vẫn còn đợi trên phòng.''

Ông gật đầu.

Thư Vỹ lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp, cô đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt ông.

''Năm đó cháu quen Thuần Bình, tuy không phải là quá lâu, nhưng cháu cảm thấy cô ấy là một người rất tốt. Tuy rằng cô ấy đã không còn nữa, nhưng trong lòng cháu, cô ấy vẫn luôn là người rất đặc biệt....''

''Phải...nó từ nhỏ đã như thế, hay nói hay cười...chỉ là sau này, cũng không còn thấy nó cười nhiều như thế nữa...''

Cô nhận ra ánh mắt ông buồn bã.

''Cháu cũng biết một vài chuyện của cô ấy...thực lòng mà nói, cô ấy đáng trách, song cũng đáng thương nhiều hơn...''

Ông ấy cũng biết, nếu như ban đầu ông không dùng cách tiêu cực để ép buộc Bắc Dương lấy con gái mình thì đã khác.

''Nó không đáng trách, người đáng trách là ta...Bắc Dương vốn không yêu nó, ta nghĩ chỉ cần có tiền, thì cậu ta sẽ phải chấp nhận thôi...Nhưng ta sai rồi...''

Thư Vỹ mím môi, có rất nhiều chuyện của quá khứ không thể vãn hồi, nhưng mà.

''Bắc Dương...anh ấy yêu Thuần Bình là thật lòng.''

Ông hơi ngước mắt lên nhìn cô.

Cô nói.



''Có thể bác không tin, nhưng cháu là người chứng kiến, có thể giữa hai người bọn có rất nhiều hiểu lầm, nhưng hai người bọn họ thực sự đều dành tình cảm cho nhau.'' Cô hơi xúc động, giọng nói có chút khàn. ''Cho đến thời khắc cuối cùng trước khi mất, hai người bọn họ vẫn quyết không rời xa nhau..."

Người đàn ông lặng đi, bàn tay nhăn nheo của ông với tới chiếc hộp kia. Ông mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn đã cũ.

''Thuần Bình đã nhờ cháu chuyển lời này đến bác. Trong lòng cô ấy, bác là người cha vĩ đại nhất, dù cho vì cô ấy, bác ấy đã làm ra rất nhiều việc sai lầm. Nhưng cô ấy không trách bác, cô ấy chỉ tiếc rằng mình không phải người con tốt mà thôi..."

Cô nói đến đó, người đàn ông không kìm được mà rơi nước mắt.

''Nó...nó còn biết nó không phải người con tốt ư, vậy mà nó còn nhẫn tâm bỏ lại người cha già này một mình...''

Thư Vỹ nhìn ông khóc, cô cũng không biết phải an ủi như thế nào. Nhiều năm trôi qua như thế, có lẽ ông ấy vẫn chưa thể quên đi được cái chết của Thuần Bình. Ông ấy nói tòa khách sạn này xây lại như cũ là vì tưởng nhớ con gái ông. Sau này, ông cũng đã hối lỗi, hàng năm ông vẫn đến quét mộ thắp hương cho nhà họ Bắc. Một người đàn ông già, lưng cũng đã còng với mái tóc bạc trắng lụi cụi lau bia mộ, một mình ông cô độc sống trên đời, có lẽ là hình phạt, cũng có lẽ là ông trời muốn ông sống tiếp, cùng với sự dày vò và đau khổ.

Thư Vỹ thất thần về đến phòng mình, cô vẫn còn chưa thoát khỏi xúc cảm vừa rồi, cô cảm thấy tội nghiệp cha của Thuần Bình, cũng cảm thấy thương nhớ cho Thuần Bình.

Trên đời này có kẻ sai cũng có người đúng. Chỉ là cha mẹ ta vĩnh viễn không sai...

Bước vào phòng, Thư Vỹ cố hít lấy một hơi, kìm lại nỗi phức tạp kia.

''Niên Hạ...mẹ về rồi....mẹ có mua bánh pudding cho con này.''

Thư Vỹ gọi một tiếng. Nhưng chẳng có ai trả lời. Cô tưởng cô bé còn đang ngủ nên đặt đồ đạc xuống, tiến vào phòng ngủ xem. Nhưng rồi cảnh tượng trống không khiến cho Thư Vỹ giật mình. Cô liên tục gọi tên cô bé, cô tìm khắp ngóc ngách nhưng chẳng thấy cô bé đâu cả.

- ----------------------

Trên bờ biển cát trắng, nước biển xanh như ngọc bích, cô bé nhỏ nhảy trên từng con sóng lăn tăn.

Mấy đứa trẻ bản địa vây xung quanh cô bé.

''Cậu là ngỗng tuyết à? Cậu trắng quá!!''

Một đứa bé sờ lên gương mặt cô bé rồi thích thú kêu lên.

''Da cậu ấy mềm quá!!''

''Tóc cậu ấy cũng rất mềm!!!'' Đứa trẻ đang mân mê tóc cũng lên tiếng.

Niên Hạ nhìn mấy đứa trẻ kia, cười tít tắp.

''Các cậu cũng rất mềm, rất trắng mà!!''

Mấy đứa trẻ được khen thì vui vẻ vô cùng. ''Thật sao?''

''Ừm!!!'' Cô bé gật đầu.

''Ngỗng tuyết!! Cậu có muốn đi chơi với chúng tớ không?''

Nhưng cô bé hơi do dự.

''Nhưng tớ chưa xin phép mẹ.''

''Hả? sao phải xin phép mẹ, chúng tớ đi chơi chẳng bao giờ phải xin phép cả!!!''

''Nhưng mà....''

Không đợi để cô bé do dự thêm, mấy đứa bé đã kéo lấy tay cô.

''Đi thôi, trên đảo nhỏ có rất nhiều hải âu, còn có sao biển nữa đó!!!''

Nghe thấy có sao biển và hải âu, cô bé như quên hết lời mẹ dặn mà chạy theo đám trẻ.

Đảo nhỏ mà chúng nói thực ra là một mỏm đá lớn trồi lên về phía biển, đường đi ra đến là đá nên có thể lội qua.

Vừa nhìn thấy đám hải âu trên đó, Niên Hạ đã hét lên. ''Hải âu kìa!!!''

Đám trẻ cười lớn. ''Rất đẹp đúng không!!!''

''Ừm!!''

''A!! Kia là gì?'' Cô bé nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ tạm bợ phía xa, bên cạnh còn có một cái cây lớn nở rất nhiều hoa màu tím.

Bọn trẻ đồng loạt nhìn về phía đó, đột nhiên vẻ mặt hào hứng liền thay đổi. Có đứa trẻ ghé vào tai cô bé, ra vẻ thần bí mà nói.

''Nhà của quái vật đó!!''

Cô bé giật mình sợ hãi.

Đứa bé khác lại nói.

''Hắn ta là quái vật mặt sẹo, hắn ta mà biết chúng ta đến chiếm đảo nhỏ của hắn thì sẽ nổi giận!!!''

Một đứa khoa trương múa tay múa chân miêu tả.

''Đúng đó, tớ đã bị hắn ta tóm một lần rồi, hắn ta to mười mét, tay dài như sào phơi cá, râu đen xì, răng nanh sắc như dao, cắn một cái là chết tươi luôn!!!''

Nghe đám trẻ cảnh báo, cô bé sợ đến xanh mặt.



''Vậy...vậy chúng ta mau về thôi!!!''

Một đứa trẻ lớn nhất trong đám trẻ tự tin nói.

''Không sợ!!! Hôm nay quái vật không ở nhà đâu!!''

''Sao thế? không lẽ quái vật đi kiếm thức ăn rồi?''

''Hì hì! Đúng thế, vừa nãy tớ đã thấy quái vật đi rồi.''

''Vậy chúng ta có thể an tâm chơi rồi.''

Đám trẻ dễ sợ cũng dễ quên, chỉ một lúc vui đùa đã quên mất, bọn trẻ lội nước bắt được rất nhiều cua và ốc, Niên Hạ bắt được một con sao biển thì hét lớn, cô bé cuối cùng cũng tìm được sao biển rồi.

Chúng không để ý, trời lúc này đã chuyển gió, bầu trời trong xanh đã thay bằng mây đen. Cho đến khi chân chúng đã chạm nước thì mới nhận ra sóng đánh đã mạnh hơn. Lúc này chúng mới lo đến chuyện trở về.

''Không được rồi, sắp có bão, chúng ta mau vào trong thôi!!!''

Nhưng cho đến khi nhìn lại thì cả đám trẻ liền hốt hoảng.

''Không xong rồi, nước đã ngập hết lối đi rồi!!!''

Sóng biển mỗi lúc một lớn, rất nhanh lối đi lúc đầu đã bị nước nhấn chìm.

''Làm sao bây giờ? Tớ phải về, nếu không cha tớ sẽ đánh đòn mất!!!''

''Tớ còn chưa cất cá khô vào nhà!!''

''Nhưng nước ngập hết rồi!!!''

''Vậy chúng ta bơi qua!!''

''Được!! Vậy chúng ta bơi qua!!!''

Đám trẻ đồng loạt thi nhau nhảy xuống biển, chỉ có Niên Hạ lo lắng, cô bé loay hoay.

''Nhưng...nhưng mình không biết bơi!!!''

''Không sao!! Cậu cứ nhảy xuống đây đi!!!'' Vài đứa thúc giục.

''Không được!!! Mình sợ!!''

''Cậu cứ nhảy đi, không có cá mập ăn thịt đâu!!!''

Nói thế cô bé càng tái mặt.

''Không xong rồi, quái vật về rồi!!!!'' Đám trẻ đột nhiên hét lên. Niên Hạ nhìn về phía xa, có một chiếc bóng đen quả thực rất cao lớn đáng sợ.

''Chạy thôi!! Đừng để quái vật tóm được!!''

''Ngỗng tuyết!!! cậu mau nhảy xuống đi, bọn tớ đi trước đây!!!''

Và thế là mấy đứa trẻ thi nhau bơi vào bờ. Bỏ lại một mình cô bé trên mỏm đá.

Gió lớn thổi mạnh, cơ thể cô bé chao đảo ngã xuống, con sao biển trên tay rơi xuống, cô bé hoảng hốt mà với lấy, suýt chút nữa đã rơi xuống nước. Đầu gối cô bé bị xẹt qua đã nhanh chóng đã thấy máu chảy. Lúc này cô bé to gan mới biết sợ hãi mà khóc rống lên gọi mẹ.

''Huhu mẹ ơi!!''

''Mẹ ơi!!''

Cổ họng cô bé hét lên đặc biệt to, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của chiếc bóng kia. Mưa đã bắt đầu đổ xuống, trên trời sấm sét ầm ầm, Niên Hạ lại càng khóc to hơn, cô bé sợ đến xanh sao mặt mày, khắp người ướt nhẹp.

Nhưng cho dù cô bé có khóc to đến đâu thì cũng chẳng ai quan tâm, cô bé nhìn về phía đám trẻ đã chạy chối chết lên trên bờ, toàn bộ hy vọng dường như đều tan vỡ.

Mưa mỗi lúc một lớn, cho đến khi cô bé thấy được một bóng dáng xuất hiện từ dưới nước.

Người đàn ông đó có mái tóc dài che hết mặt, bộ dạng to lớn đáng sợ, cô bé lại càng sợ hãi hơn nữa, thế là khóc càng to hơn.

''Mau lại đây.'' Người đàn ông cất giọng ồm ồm của mình lên.

''Cứu!! Mẹ ơi, quái vật đến rồi huhu!!!!'' Cô bé hét toáng lên.

Người đàn ông chau mày nhìn vết thương đang chảy máu của cô bé, hắn không nói lời nào, đưa tay tóm lấy cô bé.

''Ngài quái vật ơi, tha cho con được không ạ!! Hu hu!! Con không dám nữa, con chưa bắt hải âu của ngài mà.''

Hắn vừa cố gắng ôm lấy cô bé bằng một tay vừa cố gắng bơi vào trong bờ, sóng lớn đến nỗi có những lúc hắn suýt bị quật chìm. Từ mỏm đá này đến bờ cũng cách hơn hai mươi mét, bình thường thì có thể đi bộ qua, nhưng lúc này thì điều ấy dường như không thể.

Bàn tay hắn có chút yếu ớt, khi ôm cô bé, vết thương cũ lại khiến hắn đau đớn.

Sau một hồi vật nhau với sóng, cuối cùng hai người cũng đã vào bờ. Nhưng cô bé đã bất tỉnh, hắn nhớ trong lúc đưa cô bé vào thì vẫn luôn giữ cô bé không bị ngập nước, vậy là chắc đã bị dọa cho ngất xỉu rồi. Nhìn xung quanh thấy không có ai, trời mưa lớn, hắn không còn cách nào khác, bế cô bé đưa vào nhà.

Căn nhà gỗ nhỏ đơn giản chỉ có một chiếc giường gỗ và một cái bếp nhỏ. Hắn cẩn thận đặt cô bé lên trên giường. Trên tay cô bé vẫn cứ giữ khư khư một con sao biển. Hắn không nói không rằng lấy ra một xô nước, rồi ném con sao biển vào. Trong căn nhà không có đèn điện, lửa vừa được thắp lên, trong căn nhà mới sáng lên thêm một chút.

Hắn ngồi bên đống lửa hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn cô bé kia. Cô bé chắc chắn không phải người bản địa ở đây. Hắn cũng đoán ra, chắc là bị bọn trẻ nghịch ngợm kia dẫn đến đây.