Hương Tình Rực Cháy

Chương 127: Bệnh Si Tâm




Bệnh viện...

Từ xa chạy tới, Nam Trân Tâm đã thấy Ưng Liêm đứng đợi mình dưới sân.

''Anh cả và Thư Vỹ sao rồi?''

Ưng Liêm lắc đầu.

''Cậu chủ bị đạn xuyên qua vai, nhưng không trúng chỗ nguy hiểm, lấy đạn ra rồi, bác sĩ đang băng bó. Còn Uông Thư Vỹ thì có vẻ không được khả quan cho lắm, đã vào phòng phẫu thuật mấy tiếng rồi!!''

''Trời ơi!!!''

Nam Trân Tâm hoảng hốt, vội vàng chạy lên trên. Ưng Liêm cũng theo sau cô.

''Vậy Bắc Gia đâu?''

''Cậu ấy cũng bị thương nhẹ, nhưng vẫn ở thành lâu, lúc này còn có nhiều chuyện cần phải giải quyết.''

''Rốt cuộc thì có chuyện gì? Tại sao...tại sao lại nghiêm trọng như vậy.''

''Chuyện này.....''

Hai người vừa đi vừa nói. Ưng Liêm tóm gọn mọi chuyện lại cho cô. Nam Trân Tâm nghe xong không khỏi kinh ngạc. Trên đời còn có chuyện như vậy hay sao. Từ trước đến giờ cô biết Bắc Gia luôn mong nhớ một người, mãi không chịu kết hôn, chỉ là không ngờ tới, người đó đã chết. Mà cái chết của người đó còn kéo theo những chuyện ly kỳ phía sau.

''Vậy còn cô ta thì sao?''

''Đã chết rồi...cô ta muốn kéo theo tất cả cùng chết, cuối cùng lại bỏ mạng.''

Bước chân Nam Trân Tâm cũng khựng lại. Ưng Liêm nhìn cô, rồi lại theo ánh mắt của cô mà nhìn về phía trước.

''Anh cả!!!'' Nam Trân Tâm chạy tới đỡ lấy hắn.

Vết thương của hắn vừa mới băng bó xong, cả khuôn mặt rịn mồ hôi, trên má hãy còn vết máu chưa kịp lau đi. Có lẽ là vì đau đớn, hắn phải một tay vịn tường mà đi.

Hắn nhìn cô một cái, không nói gì, lại tiếp tục bước về phía trước.

Ưng Liêm nhận ra, đó là phòng hồi sức.

Hai người nhận thấy tâm trạng của hắn không ổn, vì thế cũng không nói gì thêm, theo bước chân hắn, chỉ lặng lẽ đi theo.

Hắn gắng gượng lắm mới có thể đi đến phòng bệnh. Hắn vừa băng bó xong đã chạy ngay đến trước phòng phẫu thuật, bác sĩ nói đã phẫu thuật nạo thai xong rồi. Câu nói ấy như dao sắc đâm vào lồng ngực hắn, khoét thành một hố sâu.

''Tại sao chứ?'' Hắn mất bình tĩnh mà giữ lấy hai vai bác sĩ gào lên.

Bộ dạng hung dữ của hắn khiến cho bác sĩ sợ hãi. Vì sợ rắc rối, cô ta buột miệng nói.

''Sản....sản phụ cũng đã đồng ý phá thai, chúng tôi chỉ là làm theo chức trách thôi!!!''

Khoảnh khắc mở cửa phòng bệnh ra, cả căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, dù cho một chiếc kim rơi thôi cũng có thể nghe thấy tiếng động, Thư Vỹ nằm trên giường bệnh, khuôn mặt cô nhợt nhạt, mắt dán lên trần nhà. Hắn đi đến bên cô, mỗi bước chân đều như đeo chì, bước dến, hai đầu gối đã chạm xuống đất đau đớn.

''Thư Vỹ...?'' giọng hắn run rẩy.

Thư Vỹ quay mặt sang nhìn hắn.

Hắn khóc rồi sao, hắn tiếc nuối sao, hắn thực sự đang mong chờ điều gì?

''Anh biết rồi...em đã có thai....''

Cô mở miệng, môi khô chẳng còn sức sống.

''Nó chết rồi.''

Tất cả lặng thinh trong giây lát, nụ cười khổ sở trên miệng hắn như đông cứng.

Nước mắt nhấn chìm tất cả, nụ cười bên môi hắn như gượng gạo đến méo mó.

''Nó chết rồi.''



''Không đúng!!! Lừa tôi..ai cũng lừa tôi? Đến cả em cũng muốn lừa tôi ư?"

Thư Vỹ nén lấy nước mắt vào trong, nhưng khi nỗi đau lên tới đỉnh điểm, làm sao có thể kìm nén đây, cô đưa tay túm lấy cổ áo hắn, ra sức giằng xé nhưng lại chẳng thể lay động được hắn.

"Uông Chính Thành...anh thương tiếc nó ư, anh muốn đứa con này sao??"

Uông Chính Thành đôi mắt kinh hoàng không biết là ý gì nhìn cô. Lời nói này của cô, đã đâm cho hắn một nhát dao đau đớn.

''Cho nên em đã tàn nhẫn phá bỏ đứa bé sao!!!'' Hắt hét lên.

Thư Vỹ thấy biểu cảm này, nỗi bi thương tận sâu trong lòng biến thành tự giễu, cô bật cười trong nước mắt. Cô tàn nhẫn? Người tàn nhẫn không phải là hắn ư. Vì sao đưa bé không thể giữ lại, cô ngàn vạn lần cũng không muốn lý do đó có liên quan tới hắn, nhưng lại là do hắn, chính hắn đã gián tiếp khiến cho đứa bé rời khỏi thế gian này. Đối diện ánh mắt kia, cô lạnh lùng đến đỉnh điểm.

''Tàn nhẫn ư? Phải....tôi tàn nhẫn, tôi không muốn đứa bé này, từ đầu đã không muốn rồi!!!!''

Đôi mắt Uông Chính Thành đỏ lừ, hắn bàng hoàng kinh hãi, phải rồi, từ đầu cô đã không muốn, đứa bé đến chỉ là một sự cố. Cho nên cô không muốn giữ lại, chỉ có hắn là si tâm vọng tưởng mà thôi. Lồng ngực hắn trở nên đau đớn, môi hắn run lên, lời nói cũng trở thành vụn vặt.

"Nhưng đó cũng là con của cô..."

"Con của tôi??" Uông Thư Vỹ cười trong đau đớn. ''Chết rồi thì là ma, hay anh cũng chết đi, như vậy sẽ gặp được con của tôi đấy!"

Hắn siết lấy cổ tay cô, bàn tay giơ lên nhưng lại không xuống tay được, cuối cùng, lại tự đáp lên mặt mình.

Bốp một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng. tiếng tát nghe thật đanh tai, nhức óc, Trên khuôn mặt nhanh chóng hiện lên vết đỏ bầm. Ưng Liêm và Nam Trân Tâm bên ngoài nhìn thấy cũng không khỏi sợ hãi. Hắn với chính mình cũng thật là tàn nhẫn đi.

Thư Vỹ đứng người nhìn hắn, một giọt nước mắt trên má rơi xuống mu bàn tay người kia. Biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng hờ hững, chỉ là ánh mắt khi nhìn cô vạn phần sâu thẳm đầy đớn đau, nhiều hơn cả là sự bất lực và thất vọng, đúng là hắn đã làm nhiều việc có lỗi, nhưng lẽ nào với những gì mà hắn đã làm, không thể lay động cô chút nào ư?

Uông Thư Vỹ lồng ngực như muốn nát tan, nhưng Uông Chính Thành, hắn còn đau hơn cô gấp vạn lần. Hắn buông cô ra, cả người Thư Vỹ rơi xuống giường. Hắn lững thững đi ra ngoài, đến cửa, lại khụy xuống đất, lưng tựa vào tường lạnh toát.

Hắn bần thần dưới đất nhìn bức ảnh siêu âm đen trắng vô tri lạnh lẽo, bức ảnh mà khi hắn đuổi theo đến bệnh viện, nhặt được nó trên giường của cô. Hắn đã nghĩ, chắc cô cũng yêu đứa bé này nhỉ. Chỉ là hắn đã sai rồi.

Uông Thư Vỹ khuôn mặt nhợt nhạt như đã chết đi một nửa. Hắn muốn xông đến bóp lấy cổ cô, chất vấn cô, thậm chí muốn moi trái tim của cô ra khỏi lồng ngực để xem, rốt cuộc nó là sắt đá hay là máu thịt mà lại có thể lạnh lùng đến thế.

Ánh mắt hắn thống khổ nhìn cô, tại sao chứ, đó cũng chính là máu thịt của cô, cô có thế nào lại không cảm thấy xót xa, có thế nào cũng không cảm thấy đau đớn vậy.

Đứa con của cô và hắn, đã thành hình rồi, nhỏ nhỏ đỏ hỏn. Đứa con mà hắn mong chờ, máu mủ ruột rà của hắn cứ thế mà không còn nữa rồi.

Nam Trân Tâm can đảm bước đến, nhưng lúc này mọi thứ im lặng như tờ. Thư Vỹ nằm trên giường bệnh, da mặt trắng toát nhìn lên trần nhà. Còn Uông chính Thành thì ngồi bệt ở cửa, bàn tay siết chặt bức ảnh, chặt đến nỗi những khớp ngón tay đã dần trở nên trắng bệch.

"Anh cả....." Cô bước đến gần hắn hơn, thế nhưng lại cảm thấy sợ hãi. Mọi chuyện đi đến bước đường này, phải làm như thế nào, chính cô cũng thực mờ mịt, nếu như không phải là anh cả bắt ép Thư Vỹ, thì cũng không đi đến bức đường này. Và nếu như để cho Nam Trấn Ảnh biết được, vậy thì Uông Chính Thành và hắn sẽ trở mặt, đến lúc đó, hậu quả khủng khiếp như thế nào, chắc rằng ai cũng có thể đoán ra.

Thấy Uông chính Thành không có phản ứng, cô liền đi vào bên trong.

Thư Vỹ nằm trên giường bệnh, cô không khóc nữa, nhưng nước mắt cạn khô trên khuôn mặt vẫn còn đó. Nam Trân Tâm tâm run rẩy cầm lấy bàn tay của cô. Nhìn xuống vùng bụng phẳng lỳ lạnh ngắt, lòng cô lại tràn lên nỗi xót xa đến quặn thắt.

Vừa nãy nghe tin Thư Vỹ có thai, cô sửng sốt, sau đó lại là tin đứa bé đã không còn nữa, giống như sét đánh ngang tai.

"Thư Vỹ...cô sao lại dại dột như vậy...." Nam Trân Tâm chợt khóc...

"Vì sao không nói cho tôi biết?"

Nhưng Thư Vỹ vẫn không nói lời nào, thậm chí là một ánh mắt. Cô nhắm mắt, xoay thân mình đi.

--------------------------

Hành lang lạnh lẽo, tiếng bước chân của Uông Chính Thành cô đơn biết mấy, Nam Trân Tâm xót xa nhìn theo bóng lưng hắn. Hắn đi không ngoảnh đầu lại, cuối hành lang, nơi không có một bóng người, hắn đột ngột gục xuống dưới đất, đầu dựa vào tường ôm lấy lồng ngực mình. Nam Trân Tâm không cầm được nước mắt, bước chân tiến lên muốn chạy đến an ủi hắn. Chỉ là cô biết, hắn cần hơn lời an ủi của cô chỉ là một không gian riêng mà thôi.

Còn Thư Vỹ...cô cũng không biết phải làm sao nữa. Như lời Uông Chính Thành nói, là Thư Vỹ đã phẫu thuật phá thai...

Cô không rõ tình cảm của hai người rốt cuộc ra sao, chỉ là đứa bé thực sự vô tội, nó không đáng bị tước đoạt quyền sống. Thư Vỹ là người sáng suốt thiện lương. Vì sao cô ấy lại có quyết định tàn nhẫn không chỉ với đứa bé mà còn với chính mình như thế...

Lau đi nước mắt, Nam Trân Tâm dặn dò Ưng Liêm đi theo Uông Chính Thành, hắn đang bị thương, nếu có gì bất trắc sẽ không ổn. Cô sẽ ở lại đây chăm sóc cho Thư Vỹ.

Nam Trân Tâm đi đến bên Thư Vỹ, bàn tay nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cô.

''Thư Vỹ à...mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, tôi ở bên cô, dù có chuyện gì thì hãy xem như tôi là người có thể san sẻ...được không...''



Uông Thư Vỹ không trả lời cô. Cô cũng biết hiện giờ tâm trạng của Thư Vỹ còn chưa ổn định, đợi một thời gian nữa, có lẽ ổn thôi.

''Không sao...không sao cả, cô cứ cố gắng nghỉ ngơi. Ngủ một giấc đi...''

Trân Tâm vỗ về Thư Vỹ một cái rồi cũng nhẹ nhàng ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Cho đến khi tiếng bước chân kia xa dần, cô gái nằm trên chiếc giường kia mới trở mình, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt cô không thể ngưng lại, bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé cầm chặt lấy ga giường, chỉ có khuôn mặt vẫn không thể hiện chút biểu cảm nào.

----------------------------------

Buổi tối, Nam Trân Tâm ở lại phòng bệnh, bệnh viện có đồ ăn riêng cho bệnh nhân, Nam Trân Tâm chăm sóc Thư Vỹ xong thì giúp cô thay quần áo.

Vừa phẫu thuật xong, cả người Thư Vỹ mềm oạt, sắc mặt cũng không được tốt. Cả quá trình Nam Trân Tâm chú ý hết sức nhẹ nhàng.

Sau đó đợi Thư Vỹ ngủ cô mới đi mua chút đồ ăn cho mình.

Thư Vỹ tội nghiệp, từ nhỏ đến lớn phải trải qua không biết bao nhiêu kiếp nạn. Đến cô cũng thương xót thay cho Thư Vỹ.

Bận rộn chăm sóc cho đến tận mấy ngày sau, Thư Vỹ đã có thể xuống giường được. Nam Trân Tâm sợ là tâm trạng của Thư Vỹ không tốt nhưng thật may là cô ấy không còn khóc nữa, cũng đã chịu nói chuyện với cô.

Chỉ là dù sao vết thương trên lưng còn phải theo dõi, chế độ ăn cũng cần phải chú ý, nếu không sẽ rất dễ để lại sẹo. Buổi sáng Thư Vỹ vừa thay băng xong, Nam Trân Tâm đem chút nước ấm lau người cho cô. Nhìn vết thương doạ người như vậy, cô không khỏi rùng mình một cái.

"Có đau không?"

"Không sao...."

"Người phụ nữ đó đúng là kẻ điên, sao có thể độc ác tới vậy."

Ánh mắt Thư Vỹ nhàn nhạt xa xăm. Nhớ tới gương mặt xinh đẹp nhưng khổ sở kia, trong lòng cũng không dễ chịu gì.

"Cô ta cũng chỉ là một người đáng thương đáng trách...."

Buổi trưa, Nam Trân Tâm tranh thủ chạy xuống cửa hàng tiện lợi đối diện bệnh viện một chút.

Chỉ là khi vừa xuống đến dưới cổng bệnh viện thì không nghĩ đến lại gặp được Ưng Liêm đang đứng thập thò bên kia đường.

''Ưng Liêm?'' Cô nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.

Ưng Liêm quay đầu lại, thấy Nam Trân Tâm thì giống như là bị giật mình.

''Cô Trân Tâm...''

''Anh đứng ở đây làm gì vậy?'' Ưng Liêm vẫn ở lại bệnh viện, Nam Trân Tâm có chút bất ngờ, chẳng lẽ Uông Chính Thành bị gì sao. Vì thế cô lại bất giác ngó xung quanh.

''Anh cả đâu, anh ấy sao rồi?''

Ưng Liêm hơi ấp úng.

''Uông Chính Thành...cậu ấy....cậu ấy không sao?''

''Vậy anh đến đây làm gì?''

Ưng Liêm hình như có điều gì khó nói, nhìn về phía bệnh viện rồi lại nhìn cô, chần chừ một hồi cuối cùng cũng lên tiếng.

''Cậu chủ...cậu ấy nhốt mình trong phòng hai ngày rồi....tôi biết là cậu ấy vẫn rất lo lắng cho cô Thư Vỹ....''

Nam Trân Tâm thở dài, thì ra là vậy, cô biết, ban đầu cô còn chưa thông suốt. Nghi ngờ tình cảm của hai người bọn họ, nhất là Uông Chính Thành. Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn thương tâm như thế, cô cũng hiểu ra rồi. Tiếp xúc với người anh ruột này không lâu, nhưng cô cảm thấy một người vốn lạnh lùng như thế, lại vì một người con gái mà rơi nước mắt, ắt hẳn tình cảm của hắn cũng không phải nhạt nhòa.

Nhưng mà hiện tại hai người lại vì chuyện đứa bé mà trở mặt với nhau, thật là khổ sở mà.

Nam Trân Tâm suy nghĩ một lát, nói với Ưng Liêm.

''Nói thật với cậu, hiện giờ tình trạng của cô ấy cũng không được ổn lắm, không thể rời giường được, lúc nãy cũng không ăn được gì, chỉ uống được ly sữa nhưng cũng nôn ra hết. Tôi sợ là.....''

Nói đoạn cô lại thở dài làm cho Ưng Liêm cũng sợ đến xanh mặt.

''Hả....nghiêm trọng như vậy?'' Phải rồi, khi đó Thư Vỹ còn bị Khanh Trần cào cho một phát trên lưng, sức lực đó cũng không phải tầm thường, làm sao lại có thể không có chuyện gì được chứ.