Hương Tình Rực Cháy

Chương 121: Thú Dữ




Khi đó Nava có lẽ không mong cầu thứ gì, bởi lẽ cuộc sống trước kia quá bình lặng, cô ta chưa từng nghĩ sẽ xảy ra những chuyện này. Chỉ là giờ đây...

''Nếu muốn thì sẽ được sao...chỉ cần ước muốn mà có được....vậy thì..'' Giọng cô ta trầm thấp, thoáng qua như gió.

Quá khứ nếu có thể trở lại, cô ta chắc chắn sẽ không để Lương Trà phải đâm đầu vào hố sâu không đáy ấy, cũng sẽ không để cho bản thân phải đi đến bước đường này. Chỉ là trên đời này, thứ ta càng cầu. Lại là thứ vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực. Nếu như đã vậy, thì thứ cô ta muốn chính là.

''Tất cả đều phải chết! Tất cả đều phải đền mạng cho chị ấy!!''

Nhìn gương mặt lạnh lẽo đó, Thư Vỹ biết người phụ nữ này thực sự hận Uông Chính Thành. Cô không biết bản thân mình lúc này rốt cuộc là nên có suy nghĩ gì, hoặc là phải nghĩ như thế nào. Bàn chân cô trên nền đá buốt giá biết mấy, nhưng làm sao có thể lạnh hơn trái tim cô lúc này đây.

Người mà cô yêu, hóa ra lại có bộ mặt đáng sợ như thế, hắn thực sự tàn độc, không tình không nghĩa ư...

Đúng, chính là vẻ mặt kinh hoàng cùng tuyệt vọng này, Nava thực sự thích nó, bởi như vậy, nỗi hận trong lòng cô ta mới có thể thoải mái đôi chút.

''...Sao? Chẳng lẽ cô còn mong người đàn ông đó sẽ đến cứu cô? Haha Ta cũng rất mong chờ đấy...đợi các người gặp được nhau, cũng sẽ được chết cùng nhau, tình thâm nghĩa đậm biết mấy.''

Nava không quan tâm đến Thư Vỹ có thực sự căm hận Uông Chính Thành hay không, thứ duy nhất cô ta muốn chỉ là, một cái chết, một cái giá đắt nhất mà Uông Chính Thành phải trả.

---------------

Vài chiếc xe nối đuôi nhau trên đường cao tốc ra đến sân bay, Ưng Liêm lái xe, tại ghế đằng sau, Uông Chính Thành mệt mỏi một tay gác lên đầu gối, tay kia xoa xoa hốc mắt mỏi nhừ. Khóe môi hắn vẫn còn thâm tím vì cú đấm của Uông Hựu Dương.

Một tiếng trước, khi hắn đến bệnh viện thì chậm một bước, có người đã đưa Thư Vỹ đi rồi, còn những người được hắn phái đi bảo vệ cô lại biến mất không còn dấu tích, trong bệnh viện mà có thể gây ra động tĩnh lớn như thế để đưa người đi. Chứng tỏ người đó thủ đoạn không phải dạng tầm thường, đáng sợ hơn nữa chính là có thể hắn ta đã chuẩn bị kế hoạch này từ lâu.

Cho đến khi nhìn thấy mảnh giấy để lại hiện trường, Uông Chính Thành cũng không nghĩ đến đối phương rốt cuộc là ai.

Là ai mà có thể đối với hắn có mối hận thù sâu đậm đến thế? Và rồi nội dung của mảnh giấy chỉ có vỏn vẹn mấy chữ.

''Thanh Lương Trà''

Trong đầu hắn như có một tiếng nổ lớn, Lương trà...người này dường như lại khơi lên những chuyện trong quá khứ mà cả đời này hắn không bao giờ muốn nhớ đến nữa. Người đó cũng đã không còn trên đời. Vậy thì ai, còn có ai là liên quan đến người đó đây? Bắc Gia?

Vừa nghĩ đến, tiếng chuông điện thoại đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Đúng lúc này trùng hợp thế nào, người gọi đến lại là Bắc Gia.

Hắn chau mày, phải rồi, Thanh Lương Trà...người có liên quan đến Lương Trà còn có Bắc Gia.

Bắc Gia bên đó gọi nhiều lần vẫn không thấy ai bắt máy, hắn thực sự đã gấp đến điên rồi. Cho đến khi tiếng chuông sắp dứt, cuối cùng thì đầu máy bên kia cũng đã nhận máy. Bàn tay cầm điện thoại của Uông Chính Thành có chút run rẩy, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Bắc Gia đã lên tiếng trước.

''Uông Thư Vỹ gặp nguy hiểm!!! Hiện giờ cậu đang ở đâu?''

''Cô ấy bị bắt rồi!''

Bắc Gia hoảng hốt. Chết tiệt, nhanh như vậy sao.

''Tôi nghĩ đối phương có liên quan đến Lương Trà!!''

Bắc Gia suy tư...

''Có lẽ là người em gái kia của Lương Trà, cô ta xuất hiện rồi!! Cậu có manh mối gì không?''

Uông Chính Thành nhíu mày. ''Em gái? Cô ta để lại một mảnh giấy cho tôi, bên trên chỉ có ba chữ Thanh Lương Trà.''

''Thanh Lương Trà...?'' đây cũng không phải tên của Lương Trà mà thực chất là tên của một loài hoa...mà nơi loài hoa này được trồng nhiều nhất lại chính là...



''Tòa thành lâu!!!'' Bắc Gia vỡ lẽ. ''Chắc chắn nơi cô ta đang ám chỉ chính là tòa thành lâu cũ của Vu Trình!'' Hoặc nói chính xác hơn nữa là nơi hắn đang ở, chính là tòa thành này.

''Nơi đó?'' Tòa thành lâu nhiều năm trước khi hắn rơi đi chìm trong biển lửa, tất cả đã bị xóa sổ, sau khi Bắc Gia sở hữu lại nó, hắn một lần cũng chưa từng nghĩ tới sẽ trở về nơi ấy, nơi chôn sâu những ký ức không muốn nhớ lại nhất trong cuộc đời hắn. Nhưng giờ đây hắn chẳng còn có lựa chọn nào khác.

''Tôi sẽ tới đó ngay!!!'' Nói đoạn, hắn nói với Ưng Liêm ''Quay xe, đến sân bay đi.''

''Khoan đã!!! có chuyện này quan trọng!!'' Bắc Gia vội vàng.

Uông Chính Thành nghe hắn nói.

''Tôi cho người điều tra từ thuộc hạ cũ của Vu Trình, hóa ra bên trong còn có bí mật.... Em gái của Lương Trà là Lương Kỳ, cô ta thực ra lại là em gái ruột của Vu Trình!''

Uông Chính Thành sửng sốt.

''Không phải Vu Trình chỉ có một người em trai là Vu ân thôi hay sao?''

Bàn tay Bắc Gia lúc này cầm lên tập tài liệu đó, những trang giấy trắng mực đen như vạch trần toàn bộ sự thật ra trước mắt hắn, một cách bàng hoàng nhất, khó tin nhất.

''Đúng, nhưng Vu Ân, cậu ta cũng là em ruột của Lương Trà!!''

Đôi mắt dài của người đàn ông co lại, hắn khó tin, chuyện này làm sao có thể.

''Hơn nữa những gì tôi điều tra được từ tên thuộc hạ đó, những gì hắn biết được là vì...năm đó hắn tuy rằng là thuộc hạ của Vu Trình, nhưng về sau lại được giao nhiệm vụ bảo vệ Lương Trà, cho đến khi Lương Trà chết, hắn cũng không đi theo Vu Trình mà lựa chọn ở ẩn. Hơn nữa có vẻ trước khi chúng ta tìm đến, Vu Ân cũng đã tìm đến hắn. Tôi nghĩ chuyện này Vu Ân đã biết được sự thật.''

Như vậy thì chỉ có một khả năng, những gì mà tên thuộc hạ cũ kia biết là Lương Trà đã nói cho hắn biết, vậy thì Vu Trình có biết được những điều này hay không?

Nhận thấy thời gian không thể chậm trễ, Bắc Gia cúp máy.

''Bên cậu cố lo sao cho ổn thỏa, trong thời gian đó, tôi sẽ thử tìm kiếm vị trí của Uông Thư Vỹ xem sao? Dù sao thì tôi cũng đang ở tòa thành lâu đó.''

Cuộc gọi kết thúc, những thông tin hắn vừa nghe được giống như nước lũ ập đến. Chiếc điện thoại trong lòng bàn tay lỏng lẻo, đầu óc Uông chính Thành lúc này chỉ cảm thấy choáng ngợp và choáng ngợp. Gió bên ngoài cửa sổ vút xé như bay, hắn nhắm mắt lại, giọng lạnh lùng.

''Cho người đến đưa Vu Ân đi theo!!!''

Ưng Liêm quay đầu lại nhìn hắn một cái. ''Cậu chủ, anh quên rồi sao, Vu Ân từ hai ngày trước đã xin nghỉ phép rồi!!''

Uông Chính Thành hơi ngẩn ra. Nghỉ phép?

Đột nhiên điện thoại Ưng Liêm sáng lên.

''Cậu chủ, bên Mạc Nghiên...cậu ấy nói có gọi nhưng không thấy anh trả lời...''

Hắn chỉ đáp lại một câu.

''Nói với cậu ấy, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết.''

''Vâng!!!''

-------------------

Ánh sáng và bóng tối, hai thứ đối lập nhau, cũng gần nhau trong gang tấc, một thứ được yêu thích, thứ kia thì bị ghét bỏ.

Đã đã lúc nào rồi, Thư Vỹ không biết nữa, cô ở quá lâu trong bóng tôi, có lẽ mắt cũng đã thích nghi tốt hơn với môi trường này. Từ đầu đến cuối cô vẫn không dám rời khỏi chỗ này, xung quanh rộng rãi, nhưng người ở trong góc kia quá mức đáng sợ, giống như chỉ cần cô tạo ra một tiếng động nhẹ đánh thức hắn, hắn sẽ ngay lập tức xé xác cô thành ngàn mảnh.

Người phụ nữ kia nói hắn chính là Khanh Trần, cô không biết có phải hắn không, nhưng hình như không phải.



Rồi cô lại nhớ về hình ảnh trong đoạn phim đó, ánh mắt mơ hồ như có một tầng nước mỏng. Cô là người ngoài cuộc trong câu chuyện của bọn họ, hoàn toàn không biết sự thật bên trong là gì. Nó có thể đó là thật, hoặc cũng có thể là giả. Vì thế cô không có quyền nói ai sai ai đúng.

Nếu là giả, vậy thì tốt biết mấy...

Nhưng nếu là thật...cô không dám tưởng tượng đến...

Cô không phải là thánh mẫu, không có đủ từ bi, cũng không đủ can đảm để đối mặt với những chuyện này. Cô cũng chỉ là một con người bình thường có xúc cảm, hoặc là cần một lời giải thích của Uông Chính Thành. Phải rồi, chỉ cần hắn giải thích, cô sẽ sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng để biết được, tất cả không liên quan đến hắn...

Nơi này quá mức yên tĩnh, dù là tiếng dế kêu cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Ánh sáng từ bên ngoài không thể hắt vào trong, có lẽ đã là đêm khuya chăng...Cô cũng không rõ nữa.

Lúc này bên ngoài có tiếng leng keng. Thư Vỹ hơi hoảng hốt, từ lúc đó đến giờ người phụ nữ kia cũng không quay lại, lúc này đến là muốn làm gì?

Thư Vỹ sợ hãi co rúm người vào một góc, hai tay vớ được mà nắm chặt lấy một cành cây khô to bằng cổ tay đã mục nát.

Một chiếc bóng le lói dưới ánh lửa nhàn nhạt bước vào, Thư Vỹ chợt cảm thấy kỳ lạ, không phải âm thanh của giầy cao gót, hơn nữa nếu là người phụ nữ đó thì cô ta cũng sẽ không đi một cách rón rén thế này.

Sau khi bước vào trong, cái bóng đó âm thầm mở cửa phòng giam, cô ta bước vào, nhìn rõ là Thư Vỹ thì liền lướt qua, ánh mắt tìm kiếm gì đó. Cho đến khi nhìn thấy người đàn ông kia. Cô ta kích động đi tới bên cạnh người đàn ông, bất ngờ ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.

Thư Vỹ giật mình trước hành động của cô ta. Lúc này cô mới tờ mờ nhìn ra. Đây không phải chính là Hạ Thụy Lan hay sao? Tại sao Hạ Thụy Lan lại xuất hiện ở nơi này, trong phút chốc cô như hiểu ra tất cả. Khi đó vì sao Hạ Thụy Lan lại đến tìm cô để cứu Khanh Trần, rồi vì sao cô lại bị bắt đến nơi này, nếu như không phải là Hạ Thụy Lan đã làm thì còn ai?

''Khanh Trần!! Cuối cùng em cũng tìm được anh!! Anh có biết em tìm anh khổ sở như thế nào hay không? Suốt bao nhiêu năm qua em như sống trong địa ngục, cả trong mơ cũng không thể quên đi anh...'' Cô ta lau nước mắt mà nhìn đàn ông tha thiết, nhưng hắn vẫn cứ bất động, chỉ có đôi mắt đang mở nhìn cô ta chằm chặp.

''Không sao nữa rồi, anh yên tâm, em sẽ đưa anh ra khỏi nơi này.

Hạ Thụy lan sụt sịt loay hoay đem chùm chìa khóa mở xích chân và tay cho hắn ta. Nhưng đột nhiên, hắn ta bỗng giật tay lại, không cho cô ta mở khóa.

''Khanh Trần? anh sao vậy?''

''Grừ...'' Cổ họng người đàn ông rên lên một tiếng, ánh mắt hắn ta biến đổi.

Trong đầu Thư Vỹ xuất hiện ba chữ: Không ổn rồi!!

Hạ Thụy Lan vẫn chưa biết nguy hiểm đang đến gần. Cố chấp mở khóa xích ra. Khi tiếng xích sắt rơi xuống dưới nền đá, Thư Vỹ chỉ cảm thấy giống như có một cơn gió lạnh ùa tới, da thịt nổi hết lông tơ.

''Đi, chúng ta đi thôi!!!'' Hạ Thụy Lan kéo lấy cánh tay của hắn.

Nhưng dù cho cô ta có dùng bao nhiêu sức thì cũng không thể lay chuyển được hắn. Mà lúc này, ánh mắt của hắn vẫn cứ hướng về một góc trong phòng giam kia. Cô ta bực tức đưa tay lên đấm ngực hắn.

''Anh cố chấp cái gì? Em tìm được anh khổ cực như vậy, anh lại muốn dây dưa với con khốn đó sao?''

''Grừ..!!!.'' Hắn ta rống lên một tiếng.

Hạ Thụy Lan giật mình, hắn...hắn có phải là Khanh Trần không?

''Anh.....anh là ai?''

Nhưng hắn có vẻ như không nghe thấy cô ta nói gì nữa, giống như con thú dữ mà xông tới, vồ lấy Hạ Thụy Lan, hai tay móng vuốt dài bóp lấy cổ cô ta. Hạ Thụy Lan đau đến nỗi không thở nổi, cổ họng chỉ có thể phát ra vài tiếng ạc ạc yếu ớt.

Thư Vỹ lúc này trong góc đã sợ đến tái mét mặt mày. Đầu Hạ Thụy Lan bị đạp xuống nền đá, mắt trợn ngược lên trời, còn hắn ta thì không chút nương tay, gia tăng thêm sức lực, thực sự muốn giết người.

Bàn tay Thư Vỹ run run, cô làm sao có thể đấu lại quái vật kia...nhưng nếu như cô còn chần chừ, Hạ Thụy Lan sẽ bị bóp chết mất. Cô không kịp suy nghĩ gì thêm, hai tay cầm lấy thanh gỗ mục mà chạy tới.

Một tiếng rách rất dội vang lên, nhưng không phải là tên đó gục xuống mà là thanh gỗ trên tay cô đã bị gãy làm hai. Thư Vỹ hoảng hồn lùi về sau, hắn ta từ từ quay đầu nhìn về đằng sau. Hai tay hắn dần dần buông lỏng cổ Hạ Thụy Lan. Cô ta được buông tha thì hít lấy hít để, thở hồng hộc, ho vài tiếng rồi bất tỉnh.

''Đừng...đừng lại gần đây!!!'' Vừa lùi lại, cô vừa huơ đoạn còn lại của khúc cây về phía trước. Thế nhưng người đàn ông này với ánh mắt vô hồn, cổ họng cứ thế phát ra những tiếng kỳ lạ mà đi tới. Sau đó, hắn nhảy lên một cái, phút chốc đã đè lên người cô. Thư Vỹ bị ngã đến đau điếng, hắn gào lên, ánh mắt trở nên sắc lạnh, móng tay dài dường như muốn đâm thủng mắt cô.