Hương Tình Rực Cháy

Chương 116: Ở Bên




Sau khi Uông Chính Thành thay băng xong thì hắn cũng được ngồi xe lăn trở về phòng hồi sức.

Bác sĩ nói vết thương bị bục chỉ do vận động, hắn vừa phẫu thuật xong chưa được bao lâu đã chạy khắp nơi, đương nhiên sẽ bị bác sĩ nói vài lời khó nghe. Suốt quá trình đó hắn cũng im lặng và chẳng nói gì, chỉ là ánh mắt vẫn cứ nhìn ra bên ngoài, hắn sợ Thư Vỹ sẽ đi mất.

Nhưng thật may, khi hắn trở ra, Thư Vỹ vẫn còn ngồi ở đó đợi hắn.

"Thư Vỹ...."

"Đi thôi." Cô tiến lên đẩy xe cho hắn.

Đêm ở thành phố rộng lớn này rất lạnh, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy ấm áp hơn thường ngày. Hắn biết, rõ ràng là vì có Thư Vỹ ở đây.

Về đến nơi, Ưng Liêm giúp Uông Chính Thành lên giường rồi đi ra ngoài, chỉ còn Thư Vỹ và Uông Chính Thành ở lại trong phòng. Cô loay hoay dọn dẹp một số thứ. Sau khi thu xếp xong, lưỡng lự một chút, cô biết hắn chưa từng dời mắt khỏi mình.

Thư Vỹ nhẹ nhàng đi đến, ngồi cạnh hắn. Bên ngoài cửa sổ là ánh sáng của những tòa nhà rực rỡ hoa lệ thực đẹp đẽ, phản chiếu lại trong ánh mắt của Thư Vỹ. Khoảnh khắc này, cô chưa bao giờ bình tâm như vậy.

Chỉ là Uông Chính Thành lại thấy được trong ánh mắt của thiếu nữ một tia le lói đau thương, hắn muốn nói gì đó, chỉ là Thư Vỹ đã lên tiếng trước.

"Chính Thành....có chuyện này em nghĩ mình cần phải nói cho anh biết...."

Hắn nhìn cô, trong lòng sợ hãi.

''Em không muốn lừa dối anh, Uông Chính Thành, em vốn dĩ không muốn gặp lại anh...cũng không muốn nhìn thấy anh nữa. Em chưa từng nghĩ sẽ trở về bên cạnh anh."

Mi mắt người kia khẽ run run.

Môi Thư Vỹ khẽ cong lên, nhưng lại không giống như vui vẻ. ''Chỉ là hôm nay khi nhận được cuộc gọi đó, biết rằng anh gặp chuyện, em rất sợ hãi, thậm chí...'' cổ họng cô hơi nghẹn lại. ''...chân tay không còn sức lực nữa...đầu em thực trống rỗng...''

Ánh mắt cô dời từ nơi khác sang khuôn mặt Uông Chính Thành.

''Anh biết không, thật lòng mà nói, em không hận anh đến như vậy, dù gì chúng ta cũng đã từng là người thân, sau đó lại là mối quan hệ kia, em nghĩ rằng anh biết rõ tình cảm của em. Nhưng Uông Chính Thành, em không phải là một người tốt tính, em cũng sẽ biết giận, cũng sẽ biết ghen tuông, cũng biết ích kỷ. Hạ Thụy Lan, Sinh Thần...anh sẽ khó xử...''

''Mọi chuyện không như em nghĩ, anh và Hạ Thụy Lan không kết hôn, anh không yêu cô ấy, Sinh Thần là cô ấy và người khác sinh ra...'' Hắn đột ngột thẳng lưng, vội vàng thanh minh, chỉ sợ cô sẽ hiểu lầm.

''Em biết...''

Uông Chính Thành khó tin nhìn cô.''Em...''

Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình.

''Thật ra ban đầu em rất giận, cũng rất thất vọng, Mạc Nghiên và chị Tịnh Lam đã nói cho em biết từ lâu. Nhưng mà, Sinh Thần là một đứa bé hiểu chuyện, nó không đáng bị những chuyện của người lớn chúng ta tổn thương. Hạ Thụy Lan yêu Khanh Trần, em cũng biết.

Chỉ là, em rất sợ bị lừa dối, cũng rất sợ đau. Anh biết không, đêm ngày hôm ấy rất dài, mưa rất to, sấm chớp rền trời. Khoảnh khắc em nằm trên bàn mổ, em chỉ mong rằng sẽ có ai đó đến cứu mình, là ai cũng được. Hoặc là anh, chỉ cần anh đến. Em sẽ chọn tha thứ tất cả, nhưng mà....cuối cùng anh vẫn không tới. Khi thuốc mê vẫn còn chưa có tác dụng, bọn họ dùng dao nhọn, rạch từng đường trên bụng em, máu tuôn ra như suối, khi mắt vẫn chưa nhắm lại, em tưởng chừng bản thân đã chết....''

Nghe đến đây, Uông Chính Thành bàng hoàng. Dẫu biết là đau đớn, nhưng hắn mới nghe được cái gì, quá trình dã man ấy...Thư Vỹ đều chứng kiến từ đầu đến cuối mà không thể phản kháng được gì sao?

Tim người đàn ông như bị rút cạn máu. Cổ họng bị bóp chặt, một từ cũng không thoát ra nổi.

Ấy vậy mà Thư Vỹ lại cười. ''Thế mà em vẫn còn sống được đến bây giờ, anh nói em có bao nhiêu may mắn chứ. Có lẽ là...'' Nụ cười trùng xuống, môi cô hơi run. ''Mạc Khởi phù hộ cho em, anh ấy đối với em là tri kỷ, cũng là người thân. Những ngày tháng tăm tối nhất cuộc đời, anh ấy lại chính là ngọn cỏ duy nhất em có thể nắm tới. Nếu như không có Mạc Khởi, có lẽ đã không có Thư Vỹ của ngày hôm nay...''

Nội tâm đau đớn, hoặc là bình tâm cũng chỉ vì một câu nói, những gì vừa nghe được đối với Uông Chính Thành quả thực như dao sắc đâm thẳng vào tim, ban đầu không có cảm giác gì, chỉ là càng về sau lại càng đau đớn. Những ngày tháng đó, Thư Vỹ phải sống một cuộc sống như thế nào, hắn làm gì có tư cách để bàn tới, so với Mạc Khởi, hắn biết bản thân mình có bao nhiêu hèn mọn. Nhưng mà, hắn...hắn không biết phải nói gì với cô, hoặc là, hắn hổ thẹn đến nghẹn lời.

Nhưng Thư Vỹ không trách hắn, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, cô như vậy, cũng chẳng phải do hắn.

''Anh ấy là người em tôn trọng, cũng là người mà cả đời này em không thể chối bỏ. Anh là người em yêu, nếu như năm đó em không theo anh rời bỏ anh ấy...'' Môi cô hơi run, nước mắt từ lúc nào đã ướt đãm gò má phong sương. ''Thì có lẽ...anh ấy đã không...''

Thì Mạc Khởi sẽ không ra đi sớm như thế, cũng sẽ không phải ra đi trong cô đơn và đau đớn tột cùng. Dù cho thời gian đã trôi qua bao lâu, cô vẫn còn nhớ như in những dòng thư hắn để lại cho cô, đó có lẽ là những lời trăn trối cuối cùng bi ai nhất. Phải đau đớn và tuyệt vọng đến thế nào mà một người còn sống mới có thể viết một bức thư để lại khi mình chết đi.

Mạc Khởi đối với cô...đó là thứ tình cảm còn sâu đậm hơn tình thân, dù cho cô đối với hắn chỉ là tình cảm đơn thuần, cô xem hắn như anh trai, nhưng hắn vẫn bao dung che chở cho cô. Khổ sở che giấu tình cảm của mình, chỉ cầu mong cho cô có thể bình an mà sống tiếp. Sống trên đời này từng ấy năm, người duy nhất mà cô hổ thẹn có lẽ cũng chỉ có Mạc Khởi mà thôi.



''Anh ấy là người tốt, không phải người ta thường nói người tốt sẽ được báo đáp hay sao?''

Câu hỏi của Thư Vỹ, Uông Chính Thành lại chẳng thể trả lời cô. Thư Vỹ gạt đi nước mắt, môi cười.

''Anh ấy tốt với em như thế, vậy mà cho đến khi anh ấy rời đi, em lại chẳng giúp gì được cho anh ấy...em...em thực sự rất đau lòng, rất tội nghiệp anh ấy...''

Giọng của Thư Vỹ khàn khàn, run rẩy nghẹn ứ.

Uông chính Thành lúc này cảm thấy bản thân bất lực và hổ thẹn, bàn tay đưa lên lau đi nước mắt Thư Vỹ, và hốc mắt hắn, cũng đã rơi lệ.

''Anh xin lỗi...'' Hắn ghét nhất xin lỗi, nhưng chính hắn lại nói xin lỗi. Thực ra, nếu lời xin lỗi có thể khiến cho mọi sai lầm của quá khứ được sửa đổi thì tốt biết bao. Nhưng trên đời này lại làm gì có nếu như chứ.

Thư Vỹ cúi mặt xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt khóc nức nở. Có lẽ là vì đã uất ức dồn nén bấy lâu, hoặc cũng có thể là vì xúc động nhất thời, nhưng chắc chắn trái tim cô vô cùng đau đớn.

Người đàn ông cứ thế bất lực nhìn cô gái, sắc mặt hắn đã trắng bệch, bàn tay đặt trên bờ vai Thư Vỹ cũng bất động hồi lâu, cho đến khi hắn ôm lấy Thư Vỹ, tiếng nức nở của cô vẫn không dừng lại. Thâm tâm hắn biết, Mạc Khởi quan trọng như thế nào đối với cô, và hắn cũng biết, cô thực sự yêu mình, chính vì thế mà những gì hắn làm mới có thể tổn thương đến cô. Mạc Khởi ra đi không phải lỗi của hắn, nhưng chuyện này có liên quan đến hắn hay không, hắn không dám nói là không.

Hắn biết Thư Vỹ yêu hắn, nên đã lừa dối cô, cũng nghĩ rằng sẽ có thể giữ cô mãi mãi bên cạnh mình. Chỉ là hắn không biết, Thư Vỹ cũng là con người, cô có yêu hắn đến đâu cô cũng có lý trí, cô cũng có chính kiến của mình, nào phải là một thứ đồ vật mặc hắn nắm giữ trong tay.

Cho đến lúc này, có lẽ Uông Chính Thành cũng đã nhận ra, hắn từ đầu đến cuối, thực sự đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất đời người.

Thật lâu, thật lâu sau, khi tiếng nức nở đã không còn nghe thấy nữa. Thư Vỹ ngẩng mặt lên, đôi mắt cô gái ửng đỏ, hơi sưng lên, chóp mũi cũng đỏ. Môi hồng nhợt nhạt đi. Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô, dường như bọn họ đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Cô hỏi hắn.

''Cho nên...anh nói em phải làm sao để ở bên anh bây giờ...''

Câu hỏi ấy, vĩnh viễn hắn cũng không biết phải trả lời cô như thế nào.

-----------------

Căn biệt thự vắng vẻ yên ắng, đã lâu Uông chính Thành không trở về nơi này, Vu Ân vẫn ở đây, hắn như trước kia, lặng im như một chiếc bóng.

Chiếc đèn chùm pha lê tỏa ra ánh sáng xinh đẹp khiến cho người ta cảm thấy thư thái, chỉ là uông chính Thành một chút cũng không cảm thấy dễ chịu.

Hắn dựa lưng vào sopha, một tay gác lên thành ghế, một tay nhéo lấy mi tâm. Nhắm mắt lại, hắn vẫn chưa quên đêm ngày hôm đó ở bệnh viện, Thư Vỹ đối diện hắn hỏi một câu như thế. Rốt cuộc thì phải làm sao mới tốt. Phải chi hắn không yêu cô, nhưng quả thực là trớ trêu quá, hắn yêu cô hơn những gì mà hắn tưởng tượng. Tình cảnh trước mắt là buông không được, yêu cũng không xong, hắn chưa từng khổ sở như thế.

Ưng Liêm biết tâm trạng của Uông Chính Thành không tốt. Sau khi xuất viện, hắn lại đâm đầu vào công việc, nhưng bên Uông Bạch dường như đã có hành động mới, lão ta là một lão cáo già, muốn đối phó thực sự không dễ dàng.

''Cậu chủ, mấy ngày trước Bạch lão cho vài chiếc xe tải cỡ lớn vào biệt thự ngay giữa đêm. Bọn họ lại cho người canh giữ quá chặt, thực sự không biết là đang làm cái gì.''

''Xe tải?'' Uông Chính Thành hỏi lại.

Ưng Liêm gật đầu.

''Dạ phải, gần đây ông ta không liên lạc với chúng ta, tôi lại có cảm giác bất an. Bạch lão thực sự sẽ buông tha cho chúng ta ư?''

Uông Chính Thành đang suy nghĩ gì đó.

''Còn một phi vụ nữa nằm trong tay chúng ta, không phải loại chế phẩm mà ông ta cần là hàng cấm sao. Muốn có được nó cũng không phải có tiền là được.''

Ưng Liêm hai tay nắm chặt vào nhau.

''Tên giáo sư William đó được Bạch lão tin tưởng nên đòi hỏi càng ngày càng cao. Lần này đột nhiên Bạch lão không hối thúc. Chẳng lẽ lão ta sẽ chịu để yên?''

Uông Chính Thành lắc đầu.

''Mọi chuyện không đơn giản, Uông Bạch quá mê muội, tên giáo sư đó là kẻ bịp bợm. Hắn ta có mục đích khác. Chỉ cần Uông Bạch không từ bỏ hồi sinh Lý Nam Phong, hắn ta vẫn sẽ còn lý do khiến Uông Bạch đâm đầu vào cái hố của hắn.''

''Vậy...vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?''



''Không làm gì mới tốt.''

Ưng Liêm sửng sốt, lại có chút mờ mịt.

Uông Chính Thành lại nhắm mắt, ngón tay không ngừng miết mi tâm.

''Nước trong quá thì không có cá, cứ để nước đục thêm một chút, khi đó, mới có cá để bắt...''

Kiêng kị duy nhất và cũng là điểm yếu duy nhất của Uông Bạch chính là dự án Hồi sinh và Lý Nam Phong. Nếu như mất đi hai cái này, Uông Bạch thực sự sẽ phát điên, chó cùng rứt giậu, khi đó hậu quả sẽ vô cùng khôn lường. Nhưng nếu như hắn không làm gì cũng không được. Chủ yếu là hiện tại không được, chưa đến thời cơ.

Bên đó để ý đến Thư Vỹ một chút, nếu cần thì phái vài người đáng tin bảo vệ cô ấy, nhưng đừng để cô ấy phát giác là được.''

''Vâng, cậu chủ.''

--------------------------------

Trời hôm nay bắt đầu lạnh hơn những ngày trước, Thư Vỹ cảm thấy không được khỏe, cả người đau nhức mệt mỏi, ngủ một giấc dậy vẫn uể oải muốn ngủ tiếp. Bụng đau âm ỉ từ tối qua cho đến sáng nay. Vốn định đi làm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi của mình, Thư Vỹ cũng cảm thấy sợ hãi chính mình, thế là cô đành xin nghỉ một ngày đi khám. Vừa xuống đến cổng, ánh mắt cô đã đụng phải một người khiến cô kinh ngạc.

Hạ thụy Lan đứng đó, tay đưa lên muốn bấm chuông, ngoài dự đoán thấy Thư Vỹ.

Có vẻ như sức khỏe của Hạ thụy Lan đã tốt hơn rất nhiều, cô ta đứng trước mặt Thư Vỹ.

Không còn dáng vẻ kiêu ngạo như năm nào, thời gian trôi qua, có lẽ với những gì đã xảy ra, người phụ nữ này trở nên trầm tính hơn, cũng thật khác so với năm ấy tràn đầy sức sống.

'Thư Vỹ nhận ra Hạ Thụy Lan, cô ta cũng vậy, nhưng vốn dĩ giữa hai người chẳng có một lời từng nói với nhau. Cô không biêt Hạ thụy Lan đến đây làm gì, dù sao đây cũng không phải là nơi ở của Uông chính Thành, chẳng lẽ là muốn gặp cô?

''Muốn giả vờ như không nhìn thấy nhau sao?'' thấy Thư Vỹ không để ý đến mình mà có ý muốn đi khỏi, Hạ Thụy Lan không nhịn được mà lên tiếng.

Thư Vỹ dừng bước chân lại, nhìn cô ta một cái.

''Chúng ta ngoài từng biết nhau ra thì có gì đáng để nói chuyện?''

Ánh mắt Hạ Thụy Lan trầm xuống, cô ta luôn như vậy, thực sự không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, lúc nào tâm trạng cũng trần xuống, khiến người khác cảm thấy buồn tẻ đến chán ghét.

Mắt thấy Uông Thư Vỹ sắp đi khỏi, Hạ Thụy Lan không bình tĩnh được nữa, vội vàng đưa tay ra mà kéo lấy cô.

''Vậy còn chuện liên quan đến Uông chính Thành thì sao?''

Bước chân Thư Vỹ có chút khựng lại, ra là vậy.

''Nhưng giữa tôi và anh ấy hiện tại cũng không liên quan gì đến nhau nữa. Nếu cô muốn gặp anh ấy, hãy đến nơi cần đến đi. ''

''Không liên quan?'' Hạ Thụy Lan có chút tự giễu. ''Anh ta bây giờ yêu cô đến chết đi sống lại, nào còn bộ dáng hèn mọn thương nhớ tôi năm nào?''

Đôi mày Thư Vỹ khẽ nhíu lại.

''Vậy cô muốn gì.''

Hạ Thụy Lan muốn nói ra, nhưng lại không thể mở miệng, chần chừ do dự một hồi. Thư Vỹ không còn kiên nhẫn được nữa, giật tay mình trở về.

''Nếu như không có chuyện gì thì phiền cô hãy tự trọng một chút.''

''Khanh Trần!!! không phải trước kia anh ấy đã từng đối xử với cô rất tốt hay sao, tại sao cô không thể cứu anh ấy?''

Khanh Trần... nháy mắt trong đầu Thư Vỹ hiện ra khuôn mặt người thanh niên e thẹn năm ấy, chiếc kẹp tóc chuồn chuồn đỏ pha lê lấp lánh. Cô quay đầu lại.

''Ý cô là gì?''

''Ý tôi là gì chẳng lẽ cô không rõ hay sao?''