Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Hương Thơm Băng Đá Như Xưa - Chương 3




Tan làm, Lãnh Thanh Hoa chở tôi đi đánh cầu lông với Tiểu Mạn. Anh mới mua một chiếc xe hơi mới màu trắng, chăm sóc nó như bảo bối. Người nào muốn ngồi xe thì phải kiểm tra xem giày có bẩn không rồi mới được lên. Sau khi tôi thông qua sự kiểm tra gắt gao mới được chấp nhận lên xe. Lãnh Thanh Hoa mở một bản nhạc của Mai Diễm Phương “Cả đời yêu người ngàn năm trở về”… Đã từng nếm trải nhiều đắng cay, cho dù gặp bao đau khổ, cuối cùng vẫn cảm thấy anh là tốt nhất, không quản gió mưa bên ngoài, trong lòng chỉ có anh, chỉ muốn ở bên anh…



Tôi nghe đến ngẩn người, một lát sau tôi nghe Lãnh Thanh Hoa lớn tiếng nói: “Này, anh đang nói chuyện với em!”



“Hả? Anh mới nói gì vậy?” Tôi ngượng ngùng nhìn anh.



“Anh hỏi em Thiếu Ngôn dạo này sao rồi? Lâu rồi không gặp, có rãnh thì ra ngoài uống rượu.”



“Thiếu Ngôn, anh ấy vẫn khỏe, chỉ là quá bận rộn vì công việc thôi.” Lãnh Thanh Hoa vừa nhắc tới Thiếu Ngôn, tôi liền chột dạ giống như mình làm sai việc gì.



“Làm vợ của bác sĩ nổi tiếng thì phải chịu như vậy, công việc của anh ta quá nhiều, em cho rằng ai cũng có thể như Tiểu Mạn có thể tìm được một người chồng vừa đẹp trai vừa chung tình lại có thời gian dẫn cô ấy đi chơi sao.” Người này lại bắt đầu tự kỷ.



“Anh có thời gian theo cô ấy vậy còn kéo em theo làm gì?” Thật ra thì khi nghe hai chữ “Chung tình” lòng tôi liền như bị dao cắt.



“Đánh cầu lông thì lại là chuyện khác, em cũng biết chuyện về tay anh mà, bây giờ chỉ cần dùng sức mạnh một chút là bị trật khớp, đến Thiếu Ngôn nhà em cũng không trị được.”



Bây giờ thì Lãnh Thanh Hoa nói tay anh là do năm đó luyện tập quá mức để đoạt giải quán quân môn cầu lông nên trật khớp. Nhưng thật ra là khi còn đi học, anh không biết đi xe đạp, bạn bè thì lại chạy xe vù vù, anh rất ghen tỵ. Năm đó có hội chợ xuân rất náo nhiệt mà đối tượng anh thầm mến lại thích người biết chạy xe. Không biết anh mượn đâu ra một chiếc xe đạp rách nát mặc kệ đêm tối mà dắt xe ra tập chạy, cũng không biết là ngã bao nhiêu lần mà thành ra trật khớp. Đương nhiên anh không thể tham gia cuộc chơi năm đó và đối tượng anh thầm mến lại ngồi sau xe người khác và trở thành bạn gái người ta.



Cũng chính điều này làm anh hối hận cả đời. Lần trước anh và Tiểu Mạn cùng nhau đi dạo phố, có người đàn ông bị ngã xe đạp tôi không cẩn thận đã để lộ chuyện đó. Cho nên hôm nay tôi mới phải lưu lạc đi đánh cầu lông với Tiểu Mạn. Kĩ thuật đánh cầu lông của Tiểu Mạn rất cao siêu, rối tinh rồi mù cả lên, lúc đầu mọi người còn kiên trì mỗi tuần đi một lần với cô ấy nhưng lại chẳng hề có tiến triển gì nên dần dà hễ nghe nói Tiểu Mạn muốn đi là mọi người tránh ra xa.



Lãnh Thanh Hoa lại muốn tôi nhảy vào hố lửa này. Kỹ thuật của tôi so với Tiểu Mạn thì vẫn là tay mơ, trong lĩnh vực này thì Tiểu Mạn là cao thủ. Dĩ nhiên, mỗi lần tôi rơi xuống hố lửa đều kéo Bí Đỏ theo. Lần này cũng không ngoại lệ, tôi bấm điện thoại gọi cho Bí Đỏ.



“Lại đi đánh cầu lông với Tiểu Mạn sao?” Tiếng nói của Bí Đỏ nằm ở độ cao quãng tám đến Lãnh Thanh Hoa đang lái xe cũng nghe được. Tôi ngượng ngùng nhìn anh rồi mới nhỏ giọng nói với Bí Đỏ: “Cậu không phải muốn tớ chịu khổ một mình đó chứ? Người ta thường nói bạn bè có nạn cùng chịu mà.”



Không ngờ lần này giọng nói của Bí Đỏ lại lớn hơn: “Cậu còn ý định đi đánh cầu lông sao? Chuyện nhà cậu cũng đủ nhiều rồi.”



“Cậu nói nhỏ một chút được không? Đến trước đi rồi nói, chỗ cũ nha.” Tôi cúp điện thoại rồi nhìn sang Lãnh Thanh Hoa, không biết anh có nghe thấy những lời Bí Đỏ mới nói không? Tôi thấy anh đang chuyên tâm lái xe thì thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Lãnh Thanh Hoa lại không nhanh không chậm nói: “Thiếu Ngôn thật sự ở bên ngoài…”



Tôi xấu hổ như đứa trẻ làm sai bị vạch trần, câu nói của anh giống như là anh đã biết trước mọi chuyện, tôi hỏi: “Làm sao anh biết?”



“Nghe nói cô ta là y tá ở Khang Hoa, đúng không?”



Thì ra mọi người đều biết, chỉ có tôi là không biết gì.



“Có phải là anh nghe Tiểu Mạn nói.” La Tiểu Mạn là y tá trưởng ở Khang Hoa, một con kiến cũng không thể lọt khỏi mắt cô ấy.



Lãnh Thanh Hoa nghe giọng nói của tôi hết sức bình tĩnh, liền quay đầu lại vội vàng hỏi: “Lạc Băng, em không sao chứ? Em đừng làm anh sợ, đều tại miệng anh, đều tại anh lắm mồm, Lạc Băng, em làm sao vậy?”



“Anh yên tâm, em không sao.” Tôi vô lực dựa vào ghế, cố gắng đem nước mắt nuốt ngược vào tim. Lãnh Thanh Hoa rút mấy tờ khăn giấy đưa cho tôi, anh sợ nhất là thấy phụ nữ khóc. Nhớ khi còn đi học chỉ cần nữ sinh khóc trước mặt anh, muốn anh đi hái sao trên trời anh cũng đi. May mắn là anh cưới được một người vợ không thích khóc, nếu không không phải anh sẽ bị chết chìm rồi sao.




Lãnh Thanh Hoa thỉnh thoảng quay đầu sang nhìn tôi, không dám nói câu nào, chỉ sợ nói sai một chữ thì tôi sẽ khóc rống lên không ngừng được. Đến trung tâm thể thao, anh cho tôi xuống trước, dặn dò mấy câu còn nói tối nay sẽ chở chúng tôi đi ăn cơm rồi lái xe đi.



Tôi đi vào, Tiểu Mạn và Bí Đỏ đã thay xong quần áo. La Tiểu Mạn mặc bộ đồ thể thao màu đen, lộ ra cái bụng trắng nõn xinh đẹp, mái tóc thẳng dài được buộc thành tóc đuôi ngựa nhìn không hề giống một người phụ nữ hai mươi chín tuổi mà giống một cô gái mười chín tuổi. Bí Đỏ búi tóc thành một bối ở sau ót, tóc cắt ngang trán, đôi mắt to quyến rũ câu hồn người khác. Tôi nhìn họ cười nhưng không ngờ Bí Đỏ lại chê: “Cậu cười so với khóc còn khó coi hơn.”



Tôi liếc Bí Đỏ, không để ý tới cô ấy rồi đi về phía phòng thay đồ. Bí Đỏ vẫn còn nói thầm sau lưng: “Muốn khóc thì khóc đi, đám chị em này cho cậu mượn bờ vai miễn phí.” Tôi nghe Bí Đỏ nói như thế thì mũi sụt sùi, nước mắt lại rơi. Tôi trốn vào phòng thay đồ, mở vòi sen ở mức lớn nhất rồi khóc rống lên.



Thật sự là tôi không có tâm trạng chơi cầu lông. Trong đầu đều tràn ngập câu nói của Lãnh Thanh Hoa “Y tá ở Khang Hoa”, nếu vậy vị Triệu đại ca trong điện thoại của Thiếu Ngôn là cô ấy sao? La Tiểu Mạn còn tưởng trình độ của cô ấy vượt qua được tôi nhưng khi Bí Đỏ vào sân thì Tiểu Mạn lại thua thảm hại.



Chúng tôi chỉ thuê hai tiếng, thời gian còn chưa hết nhưng đã có người chờ sẵn ở ngoài. Cả đám thu dọn đồ đạc vào phòng thay đồ tắm rửa thay quần áo. Bí Đỏ và Tiểu Mạn đứng bên cạnh tôi, tôi cố gắng hết sức dùng giọng nói bình tĩnh hỏi Tiểu Mạn: “Tiểu Mạn, Thiếu Ngôn quen cô ta bao lâu rồi?”



La Tiểu Mạn hiển nhiên là sợ hãi, cô ấy không ngờ tôi sẽ hỏi chuyện này, cô ấy cố ý làm bộ như không hiểu nói: “Lạc Băng, cậu nói gì vậy?”



“Y tá ở bệnh viện cậu làm.”



Tiểu Mạn thấy tôi đã biết rõ mọi chuyện mới nói: “Cậu nghe ai nói bậy vậy? Đó chỉ là lời đồn đại, cậu cũng biết y tá ở bệnh viện lúc nào cũng thích nhiều chuyện, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng.”



“Đúng rồi, có hỏi thì mình cũng phải hỏi Thiếu Ngôn mới đúng.” Tôi tự giễu, khi còn đi học Thiếu Ngôn là đàn anh của Tiểu Mạn, bây giờ còn là đồng nghiệp, Tiểu Mạn làm sao có thể như Bí Đỏ đứng về phía tôi nói chuyện.



Tôi vốn nghĩ rằng, chỉ cần hai người đó không muốn cho tôi biết thì tôi sẽ không chủ động tìm hiểu nhưng tôi phát hiện tôi không thể không quan tâm đến. Hơn nữa khi biết thân phận của đối phương là “Y tá ở Khang Hoa” tôi càng muốn biết cô ta có hình dáng như thế nào, Thiếu Ngôn và cô ta có phải đang ôm ấp nhau không?




Sau khi ăn cơm với Bí Đỏ và Tiểu Mạn cũng đã mười giờ đêm. Tôi uống chút rượu, cảm thấy chân mình nhẹ bẫng nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo. Tửu lượng của tôi cũng tạm được nhưng tửu phẩm thì rất kém, mỗi khi uống say đều vừa khóc vừa cười, chuyện gì cũng nói ra. Tối nay tôi rất muốn uống rượu nhưng Bí Đỏ không cho tôi uống. Bí Đỏ đỡ tôi lên lầu, khi vào nhà Thiếu Ngôn đang ngồi trên sa lon phòng khách xem ti vi.



“Về rồi à, Bí Đỏ vào nhà ngồi đi.” Thiếu Ngôn đứng dậy đỡ tôi.



Bí Đỏ giao tôi cho Thiếu Ngôn rồi nói: “Không cần, tôi về trước.”



“Còn sớm mà, ngồi chơi chút đi.” Thiếu Ngôn muốn giữ Bí Đỏ lại.



Chỉ một câu mà Bí Đỏ cũng lười nói, cô ấy xoay lưng đi làm Thiếu Ngôn không hiểu gì cả. Anh thấy tôi toàn thân là mùi rượu thì vừa vuốt tóc tôi vừa nói: “Lại uống rượu à.”



Tôi chợt ôm cổ Thiếu Ngôn nói: “Thiếu Ngôn, đừng rời xa em. Em không thể không có anh, đừng bỏ rơi em.”



Thiếu Ngôn nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi xuống ghế sa lon: “Đứa ngốc, anh làm sao bỏ rơi em chứ.”



“Có thật không?” Tôi ngước mắt nhìn Thiếu Ngôn, nghiêm túc hỏi.



Trong mắt Thiếu Ngôn thoáng qua một tia lo lắng, ngay sau đó anh nói: “Đương nhiên là thật.”




“Anh vĩnh viễn sẽ không rời xa em, sẽ không gạt em, sẽ không tức giận với em, có thật không?” Tôi nằm trong ngực Thiếu Ngôn nói lại những lời thời niên thiếu đã nói.



Đầu ngón tay của Thiếu Ngôn lướt nhẹ qua gương mặt tôi, giọng nói của anh thành khẩn như lúc đó: “Đương nhiên rồi, bé ngốc.”



Tôi không nói gì thêm, nắm tay anh thật chặt, các ngón tay quấn lấy nhau, lúc đó tôi mới có thể cảm nhận được anh đang ở bên cạnh.



Nhưng người đàn ông tôi đang nắm tay này còn là chàng thiếu niên áo trắng năm đó không? Khi đó hai người cùng nắm tay nhau cùng ăn món cơm rang trứng bên đường. Cùng nhau nhìn hình ảnh “RMS Titanic”, anh nhất định là nhớ lời thoại cuối cùng của Jack nói với Rose. Ngày hôm sau tại sân thể dục của trường bên cạnh hồ sen hai người đã trao nhau lời thề non hẹn biển, anh nói anh sẽ yêu tôi đến sông cạn đá mòn cũng không thay đổi, tôi nói với anh muốn ở bên anh dù cho là chân trời hay góc bể. Hai người đứng bên nhau mười phút, rồi anh đưa tôi về cổng kí túc xá, sau đó ở dưới gốc cây đa lớn lặng lẽ nhìn tôi đi vào. Một lúc sau anh trở lại Viện Y Học.



Sau khi tốt nghiệp rồi có việc làm, chúng tôi cùng nhau tiết kiệm tiền để mua nhà, mỗi lần đi siêu thị mua kem đánh răng cũng lấy điện thoại ra tính từng đồng. Sau đó còn mua thêm đồ dùng trong nhà, rốt cuộc mấy tháng sau tôi cũng không mua nổi quần áo mới. Thiếu Ngôn thường dẫn tôi đi dạo phố, mặc dù không mua gì hết nhưng đi dạo khắp nơi với anh cũng làm tôi thấy vui. Mấy ngày sau tôi nhận được một món quà làm tôi vừa vui vừa buồn, đó chính là bộ quần áo mà mấy hôm trước tôi nhìn không chớp mắt khi đi dạo phố.



Nhà cũng đã mua, tiền cưới cũng đã trả, cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp, ít nhất trong lòng tôi là thế, tôi cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào. Tôi đã từng cho rằng Thiếu Ngôn cũng cảm thấy thế. Nhưng tôi sai lầm rồi, tôi thậm chí không biết Thiếu Ngôn đang nghĩ gì. Người đàn ông ở bên tôi chín năm mà tôi cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Anh có nói với cô gái kia những lời y hệt như vậy không?



Tôi không ngừng tự nói với chính mình, chỉ cần Thiếu Ngôn tiếp tục lừa gạt tôi thì tôi nguyện ý bị anh lừa gạt. Tôi không ngừng nghĩ đến anh thì số điện thoại của “Triệu đại ca” cũng không ngừng gọi tới, rốt cuộc cô gái này muốn gì đây? Đã nhiều ngày qua nhưng tôi vẫn không có can đảm tìm số điện thoại của cô ta. Lúc Thiếu Ngôn đi toilet, điện thoại sẽ báo lên có tin nhắn nhưng tôi không có can đảm đọc giúp anh. Tôi sợ đó sẽ là tin nhắn của “Triệu đại ca”, sợ cô ta gọi Thiếu Ngôn là “Đầu heo”. Vì vậy điện thoại của anh trở thành một quả bom, lúc nào cũng có thể phát nổ làm tôi thương tích đầy mình. Khi điện thoại của anh vang lên, tôi liền không kìm được mà rùng mình.



Lúc tôi vẫn còn đang giả ngơ không biết gì thì “Y tá ở Khang Hoa” lại gọi điện cho tôi, cái nên đến cũng đã đến.



Ngày đó tôi vừa kiểm tra xong việc báo cáo thuế của Tiểu Chu thì cô ta gọi điện đến, lúc đầu thì im lặng, bằng trực giác, tôi biết người gọi điện đến là ai. Tôi tính ra ngoài để nói chuyện thì cô ta đã mở miệng trước: “Có phải là chị Lạc không?” Giọng nói thật ngọt ngào.



“Đúng vậy!” Tôi cố gắng làm bộ như đang nhận một cuộc điện thoại bình thường.



“Có lẽ chị biết tôi là ai rồi phải không? Tôi tên là Triệu Ninh Ninh, tôi muốn nói chuyện với chị.”



Tôi không muốn nói chuyện với cô ta, trực tiếp cúp điện thoại đi vào phòng làm việc của mình đóng cửa lại. Tôi ngồi trên ghế sa lon cảm thấy tim mình đau nhói, “Triệu Ninh Ninh”, cái tên thật ngọt ngào biết bao. Trong tiểu thuyết không phải Tiểu Tam luôn trốn tránh, chỉ sợ vợ chính thức biết đến mình sao? Không ngờ Tiểu Tam nhà tôi lại cao ngạo nói cho tôi biết cô ta tên là Triệu Ninh Ninh.



Điện thoại di động lại vang lên, tôi bị giật mình đứng phắt dậy. Tôi làm sao thế này, chỉ là tiếng chuông của điện thoại di động mà đã bị dọa sợ. Tôi cầm điện thoại lên xem, là số của Triệu Ninh Ninh.



Là họa tránh không khỏi, tôi nhận điện thoại. Bên kia truyền đến giọng nói nghiêm túc của Triệu Ninh Ninh: “Chị Lạc, tôi xin chị đừng ép Thiếu Ngôn nữa, nhìn bộ dạng anh ấy khổ sở như thế, tôi cũng biết là anh ấy rất đau khổ. Chị yêu anh ấy nhiều năm như vậy chẳng lẽ không đau lòng sao?”



Thiếu Ngôn đau khổ sao? Tại sao tôi lại không biết, chẳng lẽ mỗi ngày ở bên tôi, thái độ của anh đều là giả tạo? Tôi làm khổ anh sao? Mỗi ngày tôi đều chăm lo phục vụ anh, muốn níu kéo trái tim anh, như thế là ép anh sao? Tôi làm bộ như không biết đến sự tồn tại của Triệu Ninh Ninh, uất ức chịu đựng cũng là làm khổ anh sao?



“Thiếu Ngôn căn bản là không muốn trở về căn nhà lạnh lẽo đó, không muốn thấy bộ dạng giả vờ đáng thương của chị nhưng anh ấy quá hiền lành, không đành lòng tổn thương chị, hai chữ ly hôn, anh ấy không đành lòng nói ra, nếu như chị thật lòng yêu Thiếu Ngôn thì không nên níu kéo anh ấy nữa.”



Căn nhà lạnh lẽo? Tôi giả bộ đáng thương? Đây là lời châm chọc lớn nhất đối với tôi. Tôi cứ nghĩ rằng tôi có một gia đình hạnh phúc nhưng trong mắt anh lại là một nơi lạnh lẽo. Tôi sợ gián là giả bộ đáng thương sao? Chẳng phải không lâu trước đây, Thiếu Ngôn nói là anh thích nhất là bộ dáng khi tôi chui vào ngực anh sao? Anh không đành lòng nói ly hôn nên nhờ Triệu Ninh Ninh nói sao?



Tôi cầm điện thoại, tay run cầm cập. Có lẽ sự im lặng của tôi đã chọc giận Triệu Ninh Ninh, cô ta cất cao giọng nói: “Thiếu Ngôn đã sớm không còn yêu chị nữa, tôi và anh ấy thật lòng yêu nhau. Nếu như chị yêu anh ấy thì nên để anh ấy theo đuổi cuộc sống anh ấy muốn chứ không phải là cả ngày giả bộ đáng thương để đổi lấy sự đồng tình, chị đang lợi dụng tấm lòng của anh ấy. Hiện tại người Thiếu Ngôn yêu là tôi, đối với chị, chỉ là đồng tình…”



Tôi cúp điện thoại, tôi sợ Triệu Ninh Ninh lại gọi điện thoại tới nên dứt khoát tắt nguồn: “Đối với chị, chỉ là đồng tình” những lời này vang vọng trong đầu tôi cả một buổi chiều, không thể nào xóa được.