Lên bờ, mọi người ăn cơm tại một khách sạn trên đảo. Hôm nay khách sạn nấu món ăn Trung Quốc. Sau đó mọi người ra bãi biển chơi, đốt lửa trại, nam nữ vây quanh đống lửa, vừa hát vừa cười.
Không khí thật là yên bình, một lúc sau có người đề nghị chơi trò chơi Hoàng Đế. Khi còn đi học tôi đã chơi trò này rồi. Hoàng Đế chính là trò chơi rút thăm, ai rút được lá Hoàng Đế thì có thể tùy ý ra lệnh cho hai người cầm hai số làm bất cứ chuyện gì. Mà người giữ số đó không thể từ chối. Nếu không làm theo thì phải cởi truồng chạy xung quanh. Cứ như vậy mọi người thay phiên nhau làm Hoàng Đế. Trong lịch sử của tôi khi chơi trò này, chưa có ai chọn cởi truồng chạy.
Lúc bắt đầu thì mọi người còn rất lịch sự: chỉ là giả tiếng chó kêu, giả làm bêđê, hít đất 100 cái hoặc là bạn nam A sờ tóc bạn nữ B.
Đêm càng khuya thì mọi người chơi càng hăng, các hoàng đế ngày càng điên cuồng, đã yêu cầu đối phương sờ đến bộ phận nhạy cảm.
Có lẽ đây chính là điều mọi người hy vọng, ví dụ như Trần Bảo Nhi, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Quốc Đống, có lẽ cô ta đang cầu nguyện Hoàng Đế có thể yêu cầu Lâm Quốc Đống hôn mình. Lại ví dụ như tôi, từ khi thoát khỏi vòng tay anh, tôi không dám nhìn anh, cứ như mình mới lấy trộm đồ của anh, sợ bị anh phát hiện. Nhưng theo từng tiếng ra lệnh của Hoàng Đế, tôi lại hy vọng sẽ có một mối dây liên kết nào đó giữa tôi và anh, tôi cảm thấy mình thật buồn cười, tôi làm sao có thể dây dưa với một người đàn ông đã kết hôn? Tôi cố gắng không nghĩ đến anh, tôi nhất định không thể có quan hệ mập mờ với anh, anh là ai chứ? Là người vừa có tiền lại có địa vị nhưng đã có vợ và con gái, cho dù anh có tình cảm với tôi, thì cũng chỉ là đùa vui, không hề có thứ gọi là tình yêu trong đó. Tôi lại tự cười nhạo bản thân mình, tôi lại đi nghĩ về hai chữ “tình yêu”, Lâm Quốc Đống, loại người này làm sao có thể biết được hai chữ “Tình yêu”.
“Lạc Băng, số 12 là em đó!” Cà hét một tiếng chói tai, lúc này tôi mới biết là Hoàng Đế ra lệnh cho số 12 sờ bắp đùi của số 26.
Số 12 là tôi, mà số 26 chính là Cà.
Cà tiếc nuối hỏi Hoàng Đế: “Bệ hạ tôn kính, có thể đổi lại không, cho số 26 sờ bắp đùi số 12 được không?”
Mọi người cười ầm lên.
Hoàng Đế nói: “Lần này cô ấy sờ anh trước, anh muốn sờ cô ấy ư? Chờ lần sau đi.”
Cà xoay người lại xấu xa cười nói: “Lạc Băng, em qua đây đi, anh sẽ chịu thiệt một chút.”
Thấy tôi không nhúc nhích, Cà chủ động đem bắp đùi săn chắc của cậu ấy tới, nói: “Không phải em muốn cởi truồng đó chứ?”
Tôi đương nhiên là không muốn, vì vậy dưới tiếng la hét hưng phấn của mọi người tôi sờ sờ bắp đùi của Cà. Chỉ có Lâm Quốc Đống là im lặng nhìn tôi, cười như không cười. Sau đó Cà lại nói tôi đã sờ bắp đùi của cậu ấy thì phải chịu trách nhiệm.
Chơi thêm mấy vòng thì Cà phải giả trang thành kỹ nữ cổ đại bị má mì trách phạt, còn bị một cô gái khác sờ soạng cái mông, Cà la hét ngã xuống đất. Nhưng cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn cho người ta sờ vì cậu ấy không muốn cởi truồng chạy. Cà thật đáng thương.
Lâm Quốc Đống bị Hoàng Đế ra lệnh phải cầu hôn một bạn nam. Tôi và mọi người cười rần lên, thật sự muốn xem là anh ta làm thế nào mà cầu hôn đây. Không ngờ Lâm Quốc Đống lại nói: “Tôi chưa từng cầu hôn ai nên người kia có thể làm mẫu trước không?” Lời này của anh, người khác nghe có thể xem như chỉ là một câu nói bình thường nhưng tôi lại cảm thấy rối bời. Anh chưa bao giờ cầu hôn? Chẳng lẽ là vợ anh cầu hôn anh? Ngay sau đó tôi lại cười nhạo mình, người ta ai cầu hôn ai thì có liên quan gì đến tôi chứ?
Lúc này một người đàn ông gầy tong teo đứng trước mặt Lâm Quốc Đống làm mẫu. Sau đó, Lâm Quốc Đống quỳ một chân xuống…
Một vòng rồi lại một vòng, tôi cảm thấy hơi mệt. Một làn gió đêm thổi qua làm đống lửa cháy mạnh hơn cũng làm mọi người hăng hái hơn.
Lúc này tôi nghe Hoàng Đế ra lệnh một tiếng: “Số 50 hôn số 28, nụ hôn kiểu Pháp.”
Tôi bị dọa đến tái xanh mặt. Tôi là số 50.
Số 28 là ai? Trời ơi, phải cùng một người xa lạ hôn nụ hôn kiểu Pháp sao? Còn có thể là một phụ nữ nữa chứ. Không bằng tôi cởi truồng chạy cho rồi. Tôi liếc mắt nhìn trộm khắp nơi bộ dạng như ăn trộm để nhìn xem người số 28 rốt cuộc là ai. Tôi lại thấy Lâm Quốc Đống cười đắc ý nhìn mình. Tôi hung hăng mắng anh là đồ biến thái ở trong lòng, mỗi lần thấy tôi xấu hổ anh đều đắc ý như vậy.
Mọi người đều nói mình không phải là số 28. Tôi đang cảm thấy mình thật may mắn vì không có ai cầm số 28 thì…
“Tôi là số 28.” Lâm Quốc Đống giơ tay lên cao nói, tiếng nói của anh ở trong đêm tối làm mọi người bất ngờ.
Mọi người bị tiếng nói của anh làm hoảng sợ, tiếng ồn ào dừng lại mấy giây, ngay sau đó là một tràng cười ầm lên. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa có thể giết người của Trần Bảo Nhi, tôi lại không hề không thích nụ hôn kiểu Pháp này, mặc dù là trò cười của người khác nhưng tôi lại có một tia hy vọng. Tôi hoàn toàn không thể hiểu được rốt cuộc là mình bị bệnh gì, lại rung động trước một người đàn ông đã kết hôn, hơn nữa tôi và anh ta là người của hai thế giới khác nhau.
“Tại sao tôi không phải là số 28 chứ?” Cà kêu rên một tiếng, quay mặt đi không nhìn tôi, sau đó quay lại nói: “Lạc Băng, em hôn đi, còn hơn là phải cởi truồng chạy.”
Tôi bị mọi người đẩy tới trước mặt Lâm Quốc Đống, anh chỉ im lặng nhìn tôi, “Hôn đi, hôn đi.” Mọi người la hét ầm lên. Lâm Quốc Đống chợt cúi người, vòng tay ôm lấy eo tôi, môi anh thật ấm áp, đầu lưỡi của tôi và của anh quấn lấy nhau, triền miên không dứt. Trong phút chốc, cái gì đốt lửa trại, cái gì ồn ào, tất cả tôi đều không nhìn thấy, cả thế giới chỉ còn lại tôi và anh…
Hôm sau, đầu tôi vẫn còn chút choáng vàng. Tôi đi lên boong tàu ngắm mặt trời mọc. Nước biển văng tung tóe, lóe lên từng tia sáng chói mắt. Tối hôm qua chơi quá khuya nên mọi người vẫn còn ngủ gà ngủ gật, vì vậy trên boong tàu rất là yên tĩnh. Lâm Quốc Đống đi về phía tôi, đứng trước mặt tôi, trên gương mặt anh tuấn của anh có mấy phần mệt mỏi.
“Lạc Băng, tối hôm qua…”
Anh muốn nói nụ hôn tối qua chỉ là bất đắc dĩ vì không muốn tôi phải cởi truồng chạy sao?
“Chủ tịch Lâm, tối qua rất cảm ơn anh, nếu không có anh giúp đỡ thì chắc tôi phải cởi truồng mà chạy mất rồi. Chẳng qua đó chỉ là trò chơi mong anh đừng để ý.” Tôi tự nhiên cắt đứt lời Lâm Quốc Đống, để anh nói không bằng để tôi nói trước.
Lâm Quốc Đống nhíu mày, nói: “Nhưng anh lại nghiêm túc. Giây phúc đó, chỉ có em và anh bên nhau…”
Lời anh nói sao lại giống cảm giác của tôi như thế?
Tôi quay đầu, không nhìn anh. Tôi sợ khi nhìn thấy ánh mắt của anh, sẽ không kìm chế được bản thân.
“Cậu ta không phải bạn trai em.”
Tôi biết điều Lâm Quốc Đống nói là đúng nhưng tôi phải nói Cà là bạn trai của tôi, mới có thể cắt được những suy nghĩ của tôi về anh ấy.
“Ai nói không đúng?” Tôi hỏi ngược lại anh.
“Vào lúc em sờ bắp đùi cậu ta. Anh liền khẳng định, cậu ta không phải là người đàn ông của em.”
“Bây giờ cậu ta không phải là người đàn ông của tôi cũng không quan trọng, điều quan trọng là tôi và cậu ta là thanh mai trúc mã, tình cảm rất thắm thiết, tôi tin tưởng, chúng tôi về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Tôi nói ra lời trái với lòng mình, thật sự là mất rất nhiều hơi sức, đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì…
Cà ở phía sau tôi cảm động nói: “Lạc Băng, anh quá cảm động, anh thật sự rất cảm động.”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cà, chết tiệt, sớm không đến muộn không đến, đến ngay lúc tôi nói câu đó. Chẳng phải tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao.
Cà đi tới ôm vai tôi, nói: “Đây không phải là bạn trai của Trần Bảo Nhi sao? Bảo Nhi tìm anh khắp nơi đấy, Lạc Băng, chúng ta đi vào nghỉ một chút đi.”
Tôi theo Cà đi, tôi quay đầu nhìn Lâm Quốc Đống khi đi qua khúc quanh. Chân mày anh nhíu chặt, một nỗi đau đớn hiện lên trên gương mặt anh tuấn, bộ dáng đó lại làm lòng tôi đau xót.
Về đến nhà, tôi ngủ một giấc ngon lành. Nhưng Lâm Quốc Đống lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nụ hôn của anh, hơi thở của anh, ánh mắt của anh, giọng nói của anh, sao lại chân thật đến vậy. Tôi thậm chí còn không muốn tỉnh lại, tôi có thể mãi mãi ở trong giấc mộng này không? Làm sao tôi tại có thể tham lam chồng của người khác chứ, không thể! Tôi lập tức rời giường.
Nồi canh của A San đang bốc hơi nghi ngút còn cô ấy thì đang nghiêm túc nghiên cứu tạp chí thời trang trên ghế sa lon. Từ khi thất tình, A San hình như thay đổi hẳn. Cô ấy ngủ suốt ba ngày ba đêm trong phòng không ra ngoài, đến ngày thứ tư, lại ăn mặc thật đẹp đi ra ngoài.
Khuya hôm đó thì ôm một đống tạp chí thời trang, mỹ phẩm về nhà. Tôi vừa nhìn thì tưởng là do thất tình nên cô ấy điên cuồng mua sắm, đang tính mở miệng an ủi thì A San đã dùng ánh mắt rực rỡ nhìn tôi, tuyên bố nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện.
A San thấy tôi mặc đồ ngủ ra ngoài liền quăng tạp chí thời trang trên tay lên ghế sa lon, sau đó cẩn thận nói: “A Băng, em không chú ý tới, thì ra ngực của chị vẫn còn tốt lắm.”
Tôi theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn ngực của mình, cố ý đem hai tay che trước ngực, lùi lại một bước nói: “Em muốn làm gì?”
Bộ dáng của tôi làm A San bật cười. Cô ấy bây giờ không còn mang mắt kiếng mà đã thay bằng kính sát tròng. Vì vậy cử chỉ thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“A Băng, chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không vì thất tình mà thay đổi giới tính. Chỉ là em đang nấu một nồi canh bổ ngực, tính là muốn uống cùng chị nhưng không ngờ ngực của chị đã tốt lắm rồi.”
Thật ra thì ngực của tôi cũng không có tốt như A San nói, chẳng qua là hơn cô ấy một chút thôi. Vừa nghe thấy canh bổ ngực, tôi liền tò mò, phụ nữ nào mà lại không hy vọng ngực của mình càng lúc càng “rất tốt” chứ.
“Có thật sẽ làm ngực lớn hơn không? Thật tốt quá. Sẽ không có tác dụng phụ chứ?” Bây giờ có rất nhiều thuốc làm cho ngực lớn nhưng lại có tác dụng phụ. Tôi phải hỏi kỹ A San trước xem sao.
“Yên tâm, nguyên liệu toàn là lá cây và rau củ, không giống mấy thứ bày bán trên thị trường. Trong đó có đậu nành, đậu phộng, hoàng kì, táo đỏ, rễ sắn, sáng tối ăn một lần. Nghe nói ngày nào cũng ăn sẽ rất tốt cho ngực. Nó sẽ tăng trưởng rất tốt mà còn ngừa được ung thư vú và chảy xệ. Nhưng mà A Băng, của chị đã đẩy đà rồi thỉnh thoảng mát xa một chút là được. Chỉ là trên sách cũng có nói, bộ ngực đầy đặn rất dễ bị xệ xuống, cho nên, chị cũng uống một chút đi, nghe nói cũng tốt cho cơ thể nữa.”
“A San, em dạo này rất lạc quan vui vẻ đó!” Tôi cảm thấy A San đã thay đổi hẳn, không những không khổ sở mà trên người cô ấy còn toát ra mùi vị mê người, chẳng lẽ thất tình lại mang đến hiệu quả tốt như vậy?
A San hình như biết được tôi đã thấy được sự thay đổi của cô ấy nên hả hê sờ sờ mặt mình nói: “Em còn có bí quyết làm trắng da nữa đó: phấn hạnh nhân, phấn ý nhân, phấn bạch chỉ, phấn trân châu, sữa tươi. Hòa vào nước tắm. Chị có muốn thử không?” Tôi còn chưa trả lời thì A San đã vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng mà làn da của chị vừa trắng vừa mịn màng, cũng không có mụn, hay là thôi đi.”
Uống canh bổ ngực của A San thì buổi chiều phải theo cô ấy đi dạo phố. Sắp bước sang năm mới nhưng tôi chưa tìm được thứ gì thích hợp để gửi về cho ba mẹ.
Tôi tiện thể kéo Bí Đỏ đi luôn, phụ nữ đi dạo phố, luôn thích đi nhiều người. Muốn tôi đi dạo phố một mình, tôi sẽ cảm giác mình cứ như một đứa ngốc. Bí Đỏ cũng thường nói “Một người đi dạo phố thật là đáng xấu hổ” rồi kéo tôi đi dạo phố với cô ấy.
Một lúc lâu sau, Bí Đỏ gọi điện thoại tới nói muốn làm một cái cung bắn con khỉ qua cửa sổ nhà chúng tôi. Lúc này tôi mới biết là cô ấy đã tới, đang đợi chúng tôi ở dưới. Tôi thúc giục A San nhanh lên một chút, A San lại thúc giục tôi là quên bôi son môi đã xuống lầu.
“Ối chà, A San à, bao lâu rồi mới gặp em nhỉ, em thật là làm chị ngạc nhiên đó.” Cả người phoáng khoáng như Bí Đỏ cũng phải sợ hãi trước sự thay đổi của A San.
A San cười hả hê, nói: “Cái này phải cám ơn chị!”
“Cám ơn chị?” Bí Đỏ không hiểu gì cả.
“Đúng vậy. Còn nhớ lần trước em hỏi chị không?”
“Chuyện gì?” Tôi và Bí Đỏ trăm miệng một lời.
“Chị không phải nói là cách ăn mặc của em còn phải tu luyện nhiều hơn, nên tìm mấy tạp chí thời trang để nghiên cứu à?”
“Chị có nói câu đó sao?” Bí Đỏ hoàn toàn không nghĩ ra mình bao lâu rồi mới có thể nói ra một câu thâm thúy đến vậy.
“Có, chị còn nói phương thức này mặc dù rất nhàm chán nhưng rất hữu dụng, con mắt thẩm mỹ cũng sẽ tăng lên lúc nào không biết.” A San khẳng định nói.
Ông trời của tôi, Bí Đỏ chỉ là lỡ lời nói mà lại tạo ra một A San tài năng thế này. Đúng là người nói vô tâm, người nghe hữu ý mà.
“Bí Đỏ, em đang tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh đó.”
Một câu của A San thật kinh người, “Ngọc Nữ Tâm Kinh” sao? Tôi và Bí Đỏ kinh sợ hỏi A San, chúng tôi chỉ biết Thư Kỳ đóng một bộ hệ liệt Nhục Bồ Đoàn gọi là “Ngọc Nữ Tâm Kinh”, lúc ấy chúng tôi đang học trung học, Bí Đỏ len lén kéo tôi đi mướn đĩa rồi vụng trộm xem. Bây giờ suy nghĩ lại, lúc đó chúng tôi thật là háo sắc mà. “Ngọc Nữ Tâm Kinh” mà A San đang luyện không phải là của Thư Kỳ đó chứ?
A San thần bí cười một tiếng, tôi thiếu chút nữa là hoài nghi cô ấy đang luyện một loại võ công tà đạo nào đó.
“Ái chà, hai người không cần phải khẩn trương như vậy có được không? Cái gọi là Ngọc Nữ Tâm Kinh chẳng qua chỉ là Sắc Nữ Tâm Kinh thôi... Em chỉ là muốn trở thành một người hiểu rõ đàn ông… để không bị bọn họ bỏ rơi nữa. Em muốn đàn ông phải xoay quanh em…”
Tôi kinh ngạc nhìn A San, cô ấy mong đợi đàn ông sẽ xoay quanh cô ấy thế nào đây.
“Phật nói “sắc tức là không, không tức là sắc”, thật ra thì sắc mới chính là cảnh giới tối cao. Mà cảnh giới tối cao trong sắc nữ chính là… giống như xử nữ.”
“Giống như xử nữ?” Bí Đỏ ở phía trước lái xe, nghe thấy bốn chữ này thì chợt quay đầu lại hét lên sợ hãi cùng lúc với tôi.
“Đúng vậy, giống như xử nữ. Người cao siêu chính là không cần lộ ngực lộ eo, lấy phấn son dày đặc làm vũ khí. Coi như cô ấy để mặt mộc không trang điểm, mặc áo sơ mi trắng, quần jean cũng có thể tỏa ra hơi thở quyến rũ. Cô ấy đứng yên ở đó, không nói, không làm gì hết, chỉ khẽ mỉm cười cũng có thể cưa ngã trái tim đàn ông, làm hắn ta muốn tiến đến ôm cô ấy. Đàn ông sẽ bị sự lương thiện, hoạt bát, ngịch ngợm của cô ấy hấp dẫn, nghĩ rằng cô ấy là tiên nữ hạ phàm. Lúc cô ấy ăn hotdog họ sẽ không kìm được mà YY trong đầu, có muốn cũng không ngừng được…” A San thao thao bất tuyệt, dùng tiếng phổ thông Quảng Đông của cô ấy nói không ngớt.
“A San, em nói quá đúng, “ngây thơ” tuyệt đối là vũ khí chí mạng đối với đàn ông… Ngay cả khi đang trong tình thế éo le, vẫn có thể giả bộ như một tờ giấy trắng, ánh mắt vô tội, động tác vô tình, vô ý mỉm cười. Tuyệt đối sẽ khơi dậy dục vọng mãnh liệt của đàn ông.” Bí Đỏ kích động nói.
Hai người này vẫn chưa lấy chồng vậy mà khi nói đến chuyện cưa đàn ông, lại nói say sưa như vậy.
Tôi đang suy nghĩ thì Bí Đỏ quay qua nói: “Lạc Băng, cậu nên học hỏi A San đi, cậu xem, A San thật là có tiền đồ mà.”
Bí Đỏ vừa nói vừa dùng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép được nhìn tôi. Tôi vội vàng cúi đầu, không nói gì xem như là đồng ý. Nếu không tôi sẽ bị chết chìm trong nước miếng của cô ấy.
Ba phụ nữ cùng nhau đi dạo phố, rất là vui.
Buổi tối, tôi nhận được điện thoại của Cà, cậu ấy hỏi tôi đang làm gì? Tôi nói tôi đang đi dạo phố, tôi hỏi cậu ấy có chuyện gì không? Cậu ấy nói không có gì, còn nói tôi đi chơi đi, khi nào về thì báo cho cậu ấy một tiếng.
Hình như Cà không có chuyện gì làm, cứ một lúc là gửi tin nhắn hỏi tôi về nhà chưa?
Tôi cũng không thèm để ý đến cậu ấy, tiếp tục vui chơi. Mãi đến 11 giờ đêm, cả đám mới kéo bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm ra về.
Bí Đỏ chở tôi và A San đến dưới lầu, lúc lên cầu thang, chúng tôi thấy có người đang ngồi ngủ gà ngủ gật, thì ra là Cà.