Editor: Hạnh.
Beta: Phong Lãnh.
***
Giữa hai cánh cửa đá có một khe hở màu đen, chỉ vừa một cánh tay.
Mục Tiểu Ngọ đưa mắt nhìn qua khe hở, cố gắng nhìn xem bên trong cổ mộ rốt cuộc có thứ gì. Nhưng bất kể Mục Tiểu Ngọ liếc mắt nhìn thế nào thì trước mắt cũng chỉ là một khối đen ngòm, trừ cái đó ra, cái gì cũng không có.
“Có nhìn thấy gì không?” Mục người què sốt ruột đứng bên cạnh nàng, hỏi.
“Con không nhìn thấy gì hết.” Mục Tiểu Ngọ quay người lại, nhìn Mục người què một cái: “Ngôi mộ này có thể đã bị bọn cướp vào một lần, nếu không thì sao cánh cửa của ngôi mộ lại bị cạy tung ra như vậy.”
Mục người què trợn tròn mắt, thì thào nói: “Chúng ta có nên vào xem sao không? Có lẽ bên trong còn sót lại một kiện vàng bạc châu báu.”
“Con không dám làm điều gì tổn hại đến âm đức, người còn nhớ hai kẻ chạm vàng lần trước chúng ta nhìn thấy ở Giang Tây không? Họ chết thảm thương lắm, đầu sưng to tận ba thước, nhãn cầu trợn trừng, lăn lóc khắp nơi, khiến người ta sợ chết khiếp.”
Câu nói của Mục Tiểu Ngọ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Mục người què, dập tắt hoàn toàn nhiệt huyết mà lão vừa bùng cháy.
“Chậc chậc, thôi bỏ đi.” Lão xua tay xoay người đi. “Ta trốn còn không kịp, làm sao dám động vào những thứ này.” Nhìn lão như vậy, Mục Tiểu Ngọ cảm thấy thích thú, nói: “Lá gan của người nhỏ lại rồi. Theo con, chúng ta đừng làm chuyện thất đức. Nhưng nếu chúng ta chỉ thăm lăng mộ này có gì là sai trái. Không phải người thắc mắc tại sao trước lăng mộ không lập bia hay sao?”
Mục Tiểu Ngọ nghĩ một lát, nói nhỏ: “Vẫn là thôi đi, đêm hôm khuya khoắt, phí sức để làm gì. Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta tìm một chút chuyện để làm.”
Vừa nói xong nàng đưa tay vào khe cửa, kéo sang bên phải. Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "sập", bụi từ trên cánh cửa lần lượt rơi xuống, phủ lên mặt hai người.
Mục Tiểu Ngọ lấy tay che mũi, nheo mắt nhìn vào phía trong ngôi mộ, mượn ánh trăng bên ngoài thì bóng tối bên trong cuối cùng cũng loãng đi một chút. Mục Tiểu Ngọ nhìn thấy một lối đi thẳng và hẹp dẫn đến phần sâu nhất của lăng mộ. Dường như có thứ gì đó ở cuối lối đi trong lăng mộ, phản chiếu một vài đốm sáng màu bạc.
“Là quan tài sao?” Mục người què vịn vai nàng, kiễng chân liếc mắt nhìn bên trong. Sau đó nhanh chóng khoanh tay cúi đầu, lạy bốn phía vài cái: “Xin đắc tội chủ nhân ngôi mộ, ngài đừng để ý. Chúng tiểu nhân chỉ là vào trong xem thử, tuyệt đối sẽ không ăn cắp một chút vàng bạc nào cả. Một lát nữa sẽ rời đi luôn.”
Mục Tiểu Ngọ thở dài nói với lão: “Đừng thờ cúng một cách mù quáng, con thấy nó không giống một cái quan tài. Quan tài có mấy cái nạm vàng mang ngân? Theo con thấy, có thể đàn vĩ cầm, sáo, tranh,… được chôn ở đây, chúng ta vào xem là biết rõ liền.”
Vừa nói Mục Tiểu Ngọ vừa bước vào chỗ chật hẹp bên trong lăng mộ. Mục người què do dự một chút, cảm thấy đứng đây không bằng cùng nàng đi vào bên trong. Thế là nhắm mắt đi theo, cùng Mục Tiểu Ngọ đi sâu vào lối bên trong lăng mộ.
Đi được hơn nửa chặng đường, đèn hoàn toàn tối. Mục Tiểu Ngọ châm lửa vẫy tay hướng vào trong, trong miệng nói "Hừ" một tiếng, đứng cũng không yên.
“Là một hộp rương lớn.”
Một lúc sau, Mục Tiểu Ngọ lẩm bẩm điều gì đó rồi cầm đuốc lửa trên tay bước vào trong. Mục người què nhìn vào thì thấy có một hộp gỗ lớn ở phía trong cùng của ngôi mộ, dài gần mười thước, kết cấu dạng ván, phía trên đã bị mở nắp. Chiếc hộp gỗ được trang trí bằng đồng thau, các mấu kéo ở hai bên thùng, các nút mũi đóng đinh không khóa.
Trên hộp gỗ có sơn mài đỏ và hoa văn thếp vàng. Nhưng dù sao cũng đã qua nhiều năm, hầu hết các hoa văn vàng này đã rụng hết, không còn rõ là vẽ gì. Khi ánh lửa lóe lên, như có vô số kiến vàng bò khắp nơi trên bề mặt.
Mục Tiểu Ngọ do dự một chút, sau đó đi tới hộp gỗ, lấy ngọn đuốc soi vào trong hộp, đưa tay sờ, lập tức nói: “Thật kỳ quái, đa số hộp đều là gỗ chương mộc hoặc gỗ nam. Cái hộp này lại được làm bằng gỗ xoan đào.”
“Gỗ xoan đào dùng để xua đuổi tà ma.” Mục người què cẩn thận nhắc nhở. Thấy Mục Tiểu Ngọ không có phản ứng gì, mới nói thêm câu: “Nhưng mà, cái rương này không có khóa. Đừng nói là lát nữa sẽ có một tà vật gì đó từ bên trong nhảy ra.”
Mục Tiểu Ngọ sững sờ một chút, cười nói: “Người bị dọa tới hồ đồ rồi phải không? Kim đồng không hề động đậy, chứng tỏ ở đây không có quỷ dị gì cả. Nếu không con cũng dám xông vào.”
"Cũng phải, cũng phải. Lá gan của ta bây giờ còn nhỏ hơn hạt cải, quên mất điều đó.” Mục người què vừa vuốt ngực, vừa nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mặc dù nói như vậy, hai người vẫn còn có chút kiêng kị. Đặc biệt là khi từ ngoài cửa đi vào bỗng có một luồng gió lạnh thổi vào, gió rất mạnh, kèm theo cả mưa khiến người ta đồng thời rùng mình.
Mục người què rụt cổ lại, nhìn chằm chằm nút mũi đinh của hộp gỗ. Một lúc sau mới do dự hỏi: “Vậy rốt cục con có muốn mở nó ra không?”
Mục Tiểu Ngọ vừa cười nhạo Mục người què nhát gan, hiện tại chính mình cũng không muốn ở trước mặt lão thể hiện sự e sợ, vậy là chỉ có thể mạnh dạn nói: “Đã đến bước này rồi, chẳng lẽ không xem thử bên trong có gì?”
Nói rồi, Mục Tiểu Ngọ đưa đuốc lửa cho Mục người què cầm, tự mình cầm vào nắp hòm, dùng sức nhấc lên.
Nắp hộp nặng hơn Mục Tiểu Ngọ nghĩ, nàng dùng hết sức lực nhưng nó không hề nhúc nhích, giống như nó bị đóng chặt bằng đinh. Thấy vậy Mục người què đặt ngọn đuốc lên trên mặt đất, bám vào nắp hộp, hai người đếm đến ba, cùng dùng sức. Cuối cùng, nắp hộp cũng được nâng lên một chút.
“Ồ.”
Ngay lúc nắp hộp được nhấc lên, dường như có tiếng rên rỉ yếu ớt từ bên trong truyền đến. Mục người què kinh ngạc nhảy dựng lên, nhanh chóng buông ra. Mục Tử Ngọ không thể chống đỡ một mình,cũng chỉ còn cách bỏ tay ra theo lão. Nắp hộp rơi xuống nặng nề, phát ra tiếng "rầm" chói tai.
“Con… con… con nghe thấy không?” Mục người què lảo đảo lui về phía sau hai bước, tay hơi run run chỉ vào cái hộp.
Mục Tiểu Ngọ cũng nghe thấy, không chỉ có như vậy, lúc buông tay ra, nàng còn nhìn thấy một bóng người lướt qua cửa mộ. Bóng đen kia ở trước cửa mộ, nhưng mà hương vị của nó vẫn còn, là mùi tanh ngọt, mùi máu tanh.
“Đi thôi.”
Mục Tiểu Ngọ quả quyết đưa ra quyết định, kéo Mục người què đang đứng yên tại chỗ bước nhanh về phía cửa mộ. Nhưng ngay khi quay người lại, một cơn gió lạnh ập đến thổi tắt ngọn đuốc trên mặt đất.
Lăng mộ chìm vào bóng tối, mưa gió bên ngoài dường như trong nháy mắt ngừng trôi. Ngoại trừ bóng tối, toàn bộ lăng mộ im lặng đến chết người, yên tĩnh đến mức hút người vào.
“Xong xong xong, sợ là lại trêu chọc phải những tà vật này rồi.” Mục người què nói giọng xúi quẩy, co người lại trốn sau lưng nàng.
“Tốt xấu cũng ăn bát cơm này, gặp chuyện là biết sợ. Ngay cả khả năng trông nhà cũng quên rồi.”
Mục Tiểu Ngọ có chút khó chịu vì lời lão nói, duỗi tay về phía trước. Ngay lập tức, một cây kim đồng có sợi chỉ trắng bay về phía hai người bọn họ.