Hưởng Tang

Chương 50






Editor: Phong Linh.
Beta: Phong Lãnh.
- ----
Lỗ Thành là nơi sản xuất diều có tiếng.
Diều, hay còn có tên gọi khác là mộc diêu.
Những người thợ thủ công sử dụng tre và gỗ để làm khung, sau đó phủ lụa hoặc giấy lên rồi sơn bằng tay.

Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thực ra nó lại chứa đựng những kỹ thuật cực kỳ phức tạp và kinh tế bao gồm bốn bước: “Buộc, dán, sơn và phơi khô.”
Vật liệu thường được dùng để làm khung bao gồm tre, mây và các dải gỗ trắng, sậy và vân sam.

Lấy tre làm ví dụ, nó thường phải trải qua năm quy trình: Chọn tre, bẻ tre, chặt tre, vót tre và uốn tre.

Sau khi các khung đã được nối với nhau, bước tiếp theo là dán giấy hoặc lụa đã được sơn lên.

Cách này thường được gọi là “dán giấy.”
Diều ở Lỗ Thành không chỉ chú trọng về vẻ tự nhiên mà còn có những hình dáng rất tinh tế có thần như hạc, én, bướm và ve sầu.

Những con diều này được làm ra một cách khéo léo và tỉ mỉ, nhìn y như thật.
Sau khi diều được làm xong, cuối cùng chúng sẽ được thả lên bầu trời bay lượn.

​​Mỗi khi gió lặng, không khí mát mẻ, ở ngoài thị trấn, quanh những con sông, trên bãi biển lại tấp nập du khách, tay xách ống chèo, thi nhau thả diều.

Khung cảnh này thật sự rất sống động.

Tuy nhiên ở địa phương này, người ta làm diều vì một mục đích quan trọng khác.
Viên Úy đứng trong nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần tối đen bên ngoài bức tường, hy vọng trong mắt nàng cũng dần dần mờ đi giống như bầu trời kia.

Mây tạnh trời quang, trăng sao thưa thớt, mưa thuận gió hoà, vậy tại sao diều lại chưa đến?
Tiểu nha hoàn Linh Nhi từ trong nhà đi tới, cẩn thận ngó nhìn hai bên một chút rồi mới đi đến bên cạnh Viên Úy, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người nên trở về phòng thôi.

Trời lạnh rồi, đêm nay sương khá dày, tiểu thư nên chú ý tới sức khỏe của mình.”
Viên Úy vẫn đứng bất động, một lúc sau hàng nước mắt đột nhiên chảy ra từ đôi mắt nàng: “Linh Nhi, nó đã mấy ngày không đến rồi?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Viên Úy, trong lòng Linh Nhi bỗng nhiên nổi lửa tức giận, nàng ta nói: “Tiểu thư hà tất vì một người như hắn mà làm tổn thương đến thân thể của mình.

Con diều đó sẽ không tới đâu, cả phong thư của hắn cũng sẽ không tới nữa…”
“Ngày trước, cứ cách ba ngày hắn sẽ dùng diều gửi cho ta một bức thư.

Nhưng tại sao lần này lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức gì?” Viên Úy tự nói, làm như không nghe thấy những lời Linh Nhi vừa mới nói: “Có phải hắn bị bệnh rồi không? Linh Nhi, ngày mai ngươi ra ngoài thăm dò chút tin tức đi.”
Linh Nhi biết không thể thuyết phục được nàng nên chỉ đành thở dài, rồi nói một cách ngập ngừng: “Vâng tiểu thư.

Ngày mai em sẽ ra ngoài tìm hiểu.

Bây giờ người nên trở về phòng thôi.

Thức ăn đã hâm đi hâm lại nhiều lần rồi, tiểu thư có muốn ăn chút gì không?”
Viên Úy nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta sẽ đợi ở đây.

Ta nhớ có một ngày, bởi vì quá bận rộn nên hắn chỉ có thể nhờ người bên cạnh hắn thả diều thay.”

“Được, tiểu thư cứ đứng ở đây đợi.

Đừng nói bây giờ, cho dù đợi đến giờ Hợi, giờ Tý, thì tiểu thư cũng không thể đợi cả đời được.” Linh Nhi đã khuyên nàng mấy ngày nay nhưng đều tốn công vô ích.

Cho nên bây giờ nàng ta thật sự rất khó chịu mới nghiến răng bỏ lại một câu, rồi sau đó xoay người bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa khóc.
Viên Úy và Trận Dụng gặp nhau cách đây hai tháng.

Hôm đó Linh Nhi bồi Viên Úy đến vùng ngoại ô đạp thu, hai người vừa mới đi qua một toà nhà trên cầu gỗ thì Viên Úy bị một con diều rơi từ trên trời xuống, đập trúng vai nàng.
Viên Úy không bị thương nhưng nàng lại rất có hứng thú với con diều vừa rơi trúng mình.

Đó là một con diều hồ điệp có đôi cánh mềm, khác với những diều có kiểu cánh bướm tách rời trên và dưới như kiểu truyền thống.

Đó là con diều có khung cố định và hai cánh có thể di chuyển được.

Sau khi thả đôi cánh sẽ bong ra nhìn sống động như thật.

Nếu nhìn từ xa sẽ thấy như một con hồ thật đang bay trên trời.

“Không biết ai có đôi bàn tay khéo léo để làm ra một con diều giống thật như vậy?” Viên Úy cầm con diều tán thưởng, ngay sau đó chủ nhân của con diều cũng xuất hiện, đó là Trận Dụng.
Trận Dụng là một thư sinh trẻ tuổi, tuổi tác chắc cũng bằng với Viên Úy.

Hai người chạm mặt nhau, Viên Úy chưa kịp nói gì thì Trận Dụng đã đỏ mặt trước.


Nếu không phải do Linh Nhi lên tiếng trách móc diều của hắn làm tiểu thư của nàng ta bị thương thì có thể Trận Dụng đã đứng như trời chồng trên cầu, một chữ cũng không thể thốt ra.
“Thật sự xin lỗi.”
Linh Nhi nhớ rằng ngày hôm đó từ đầu đến cuối Trận Dụng chỉ nói đúng ba từ đó, mà Viên Úy cũng chỉ đáp lại ba chữ: “Ta không sao.”
Nhưng hai ngày sau, khi nàng cùng Viên Úy tản bộ ngoài hoa viên lại thấy con diều hồ điệp kia.

Lần này nó bay rất thấp.

Đôi cánh vỗ nhẹ ở ngay ở trên những ngọn cây, những hoa văn màu vàng và xanh lục trên thân nó được mặt trời mạ một lớp ánh sáng rực rỡ.
Hai người nhìn con diều hồ điệp đến ngẩn người, sợi dây buộc nó đột nhiên bị đứt, con diều rơi xuống một bụi cỏ trong vườn.
“Tiểu thư, trên con diều có buộc một lá thư này.” Linh Nhi vội vàng đưa lá thư cho Viên Úy, phát hiện mặt nàng đỏ lên, rất giống hôm nàng gặp được Trận Dụng, nhưng ánh mắt lại sáng như ánh sương mai.
“Linh Nhi, em đem hồ điệp ném ra ngoài, nói cho hắn biết tin là ta đã nhận được thư.”
Nghe Viên Úy dặn dò như vậy, Linh Nhi lập tức nghe theo.

Nhưng nàng ta cảm nhận được rằng mình đang làm sai chuyện gì đó.

Nhất là khi nàng ta thấy Viên Úy lén giấu bức thư vào trong ống tay áo.
Cũng từ đó hồ điệp trở thành sứ giả truyền tin của hai người bọn họ.

Cứ cách khoảng ba ngày nó sẽ đợi trên ngọn cây một lần, đều đặn như trăng lên mỗi đêm chưa một lần trễ hẹn.

Mà những phong thư cũng đã chất đầy dưới gối của Viên Úy, nàng mỗi ngày đều gối lên chúng rồi chìm vào giấc ngủ, đến khi tỉnh lại khuôn mặt vẫn còn vương vấn nụ cười chưa dứt.
Thế nhưng lần này đã hơn mười ngày mà vẫn chưa thấy hồ điệp xuất hiện.
Vào ngày lỡ hẹn đầu tiên, Viên Úy đã một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, trước khi bình minh nàng đã đứng dậy và chạy ngay ra sân trong khi đó nàng chỉ kịp khoác vội chiếc áo choàng, quần áo ngủ vẫn chưa thay.

Lúc đó mặt trăng vẫn chưa khuất, nàng đưa tay lần mò tìm kiếm trong bụi cỏ một cách nghiêm túc.


Tuy nhiên, con diều hồ điệp không có ở đó, đến ngày thứ ba, thứ tư cũng vậy.

Đến nay đã mười ngày trôi qua mà con hồ điệp vẫn chưa xuất hiện.
“Đông gia hồ điệp tây gia phi, bạch kỵ thiển niên nhật kim quy.”*
*Đại ý nói con bướm đã bay đi nhưng chàng trai sẽ cưỡi ngựa trắng về tìm nàng.
Vào buổi tối ngày thứ mười hôm đó, sau khi Linh Nhi tức giận bỏ đi, Viên Úy nhìn chằm chằm vào ngọn cây lẩm nhẩm một bài thơ, rồi nàng mỉm cười tự trả lời rằng: “Chàng trai cưỡi ngựa trắng không bao giờ trở lại.”
“Ái chà.”
Lời vừa dứt, một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tới, cây cối bên ngoài bức tường đung đưa.
Viên Úy giật mình, nhìn lên ngọn cây, phát hiện trên ngọn cây có một bóng đen mờ mịt lơ lửng, còn có một tiếng còi tre yếu ớt.
Nỗi sợ hãi lập tức được thay thế bằng sự vui sướng.

Viên Úy bước lên, chạy đến bức tường ở sân.

Còn chưa kịp nói thì nước mắt đã rơi xuống: “Trận Dụng, cuối cùng chàng cũng đến rồi.”
Nói xong nàng mới chợt phát giác có gì không đúng, bởi vì bóng đen trên ngọn cây kia lớn hơn nhiều so với con hồ điệp của Trận Dụng.

Hơn nữa trên thân nó không có hoa văn màu xanh vàng đan xen mà là một màu đen tuyền.

Giống như là một lớp sơn màu đen, chỉ cần không cử động nhìn như nó đang hòa vào màn đêm đen kịt kia.
“Lách cách.”
Lại một tiếng còi trúc khác vang lên, rồi có một thứ gì đó theo ngọn gió bay lên từ ngọn khiến cho Viên Úy ngã nhào xuống đất.

Từ góc độ này Viên Úy có thể thấy rõ hai hoa văn ẩn dưới đó.

Đó là chữ “thọ” màu đỏ thẫm, nhìn ở trong màn đêm như là những vệt máu khô..