Diêm Thanh Thành lo lắng đang muốn ngăn cản nàng ta lại nhưng đã bị một bàn tay vỗ mạnh vào vai. Hắn quay đầu lại thì thấy Triệu Tử Mại lắc nhẹ đầu với hắn, ý bảo đừng có hành động hấp tấp.
Trong khi còn đang do dự thì giọng nói của Tương Trinh lại vang lên. Nàng đứng cạnh bên Diêm Dư Trì, tuy đôi mắt đang nhìn hắn nhưng ánh mắt lại như xuyên qua người hắn, tựa như nàng đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
“Diêm Dư Trì, ta và chàng quen biết nhau từ nhỏ. Ta luôn tôn trọng chàng, xem chàng như huynh trưởng, là người mà ta có thể dựa dẫm. Sau này, ta lại theo lệnh của phụ mẫu hai bên gả vào nhà họ Diêm làm nương tử của chàng. Mặc dù hôn sự này không mang lại cho ta nhiều kinh hỉ, nhưng khiến ta cảm thấy an tâm. Bởi vì ta cảm thấy rằng ta hiểu chàng, cũng hiểu về Diêm gia, ta biết chàng có thể làm chỗ dựa cả đời cho ta. Sau khi thành thân, ta cần cù quán xuyến mọi việc trên dưới trong Diêm gia, luôn cố gắng trở thành một nàng dâu tốt.Ta biết rằng bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng ta luôn cố gắng làm tất cả những gì có thể…”
Nói đến đây, giọng nàng có chút run rẩy, nàng phải cố gắng lắm mới duy trì giọng điệu bình tĩnh rồi nói tiếp: “Tuy rằng ta cảm thấy buồn và đau lòng vì chàng luôn thờ ơ và lạnh lùng với ta. Nhưng ta thề, ta chưa bao giờ nghĩ tới chàng sẽ có người khác ở bên ngoài,, càng không nghĩ tới, trong trái tim của chàng vốn dĩ không hề có ta.”
“Mấy ngày nay ta cũng hỏi ra được một chuyện, hóa ra chàng cùng Thúy Quân...hai người đã sớm tự định chung thân. Nhưng chàng cũng hiểu rằng, Diêm gia tuyệt đối không bao giờ để chàng thành hôn với Thúy Quân. Vì vậy, khi các trưởng bối quyết định chọn ta, chàng liền đồng ý vì chàng cảm thấy ta còn nhỏ tuổi nên suy nghĩ đơn giản và dễ đối phó. Chàng cũng biết rằng nếu có một ngày ta phát hiện ra chân tướng, ta cũng sẽ không làm chàng phải khó xử.”
“Chàng đoán không sai, nếu tất cả chuyện này không xảy ra, có lẽ ta vẫn sẽ nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng bây giờ,” nàng hít một hơi thật sâu, nụ cười tuyệt vọng tràn ra khóe miệng, “Ta không thể và cũng không muốn chịu đựng nữa.”
Diêm Dư Trì cảm thấy khó chịu với nụ cười dứt khoát trên mặt nàng, hắn hạ giọng chế nhạo một câu, “ Nàng thì có thể tạo ra chuyện gì?”
Tương Trinh im lặng quay lại nhìn về phía Gia Ngôn, “Ta muốn mang Gia Ngôn đi, rời xa Diêm gia, đi thật xa đến nơi không ai biết chúng ta. Vì ta cảm thấy nếu để nó đi theo người phụ thân như chàng thì sớm muộn gì cũng sẽ giống chàng, chẳng phân biệt thị phi, bạc tình bạc nghĩa. Ta không muốn con ta trở thành người như vậy.”
Nghe nàng công nhiên chỉ trích mình như vậy, Diêm Dư Trì rất tức giận. Hắn nghiến răng định nói vài câu ác độc nhưng lại bị cấm bà ngồi dưới mặt đất ngăn lại. Bà ta sờ khóe miệng sưng vù của mình hướng về phía Tương Trinh nói, “Diêm công tử không cần tốn nhiều lời với nàng ta. Nàng không thể đắc ý lâu nữa đâu. Chỉ cần ngài sử dụng lá bùa do chính tay ta vẽ để phong ấn nàng ta lại, tà ám kia sẽ hiện nguyên hình. Đến lúc đó ngài chỉ cần nhìn vào bản lĩnh của ta và hai đệ tử là được.”
Tương Trinh không để tâm đến bà ta, nàng chỉ đi theo đám người hầu đi về phía trước. Khi đám người thấy nàng đi đến, họ liền lui về phía sau, một mảng bóng tối nhanh chóng lao tới dưới mái hiên của bức tường giống như thủy triều đang rút xuống. Không ai dám nói lời nào kể cả những người can đảm cũng chỉ dám thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm Tương Trinh một cái. Còn người nhát gan chỉ cúi đầu nín thở, có mấy người thậm chí dùng khăn tay che khuất đôi mắt.
Trong sự yên ắng đến ngột ngạt đó đột nhiên có một giọng nói trẻ con cất lên phá tan bầu không khí thê lương này.
“Mẫu thân, người đừng đi, đừng rời xa Gia Ngôn mà.”
Tương Trinh quay đầu lại nước mắt lưng tròng, nàng nhìn Diêm Thanh Thành đang giữ chặt Gia Ngôn, cắn môi không nói được lời nào, đi sâu về hướng đại trạch.
Nàng lướt qua cửa lớn, ở đó có những mái hiên tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau. Nàng biết đó là nơi nàng cùng Diêm Dư Trì trải qua những năm tháng cùng nhau. Nhưng giờ đây những ngày tháng đó không thể nào quay trở lại được nữa. Trong lúc ngẩn ngơ, Tương Trinh dường như nhớ về khi nàng vẫn còn nhỏ, nàng cùng Thanh Thành ở dưới cửa sổ cùng nhau hát những bài nhạc thiếu nhỉ, còn Diêm Dư Trì thì đọc sách ngay cạnh đó, thỉnh thoảng hắn lại ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh vô tận bên ngoài, nơi có những cánh chim xanh tình cờ bay qua.
“Linh Sơn Vệ, Linh Sơn Vệ, ta đã gặp vài lần trong giấc mơ. Chưa từng nhẫn tâm đặt bút xuống, trên giấy đều là máu và nước mắt. Linh Sơn Vệ, Linh Sơn Vệ, mỗi gốc cây mỗi ngọn cỏ đều tiều tụy. Nghe nói Linh Sơn cao ngàn thước, khó tìm một đóa hồng đỏ. Linh Sơn Vệ, Linh Sơn Vệ, có bao nhiêu tình nơi tận cùng thiên nhai? Ngày ngày thấy chim nhạn bay về phương nam, không nhìn thấy cố nhân tâm tan nát. Linh Sơn Vệ, Linh Sơn Vệ, mỗi năm một lần hàn tinh trụy (sao mờ trong đêm đông rơi). Nhìn ngôi sao năm ngoái ở phương bắc, năm nay hàn tinh lại là ai?
Có tiếng ca hát của tiểu hài tử mơ hồ truyền đến từ con hẻm bên cạnh, Tương Trinh nhẹ gục đầu xuống, mỉm cười.
***
Sau khi Gia Ngôn ngủ say, Diêm Thanh Thành tháo mặt dây chuyền bằng ngọc và túi nhỏ ở thắt lưng của nó ra rồi cất đi. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của nó một lúc, mới đứng dậy rón rén ra khỏi phòng. Nhìn thấy Triệu Tử Mại đang dưới gốc cây đợi mình, hắn sải bước đi đến, sốt sắng hỏi: “Tử Mại, tại sao lại ngăn ta lại? Ta biết nàng ấy vô tội, nàng ấy tuyệt đối không phải là vật chủ của ác linh.”
“Làm sao ngươi biết? Đừng nói với ta chỉ vì ngươi và nàng ấy quen biết nhau nhiều năm, và vì tình cảm luôn giấu kín của ngươi dành cho nàng ấy.” Nói xong, thấy Diêm Thanh Thành có vẻ tức giận, y cười khổ một tiếng. “Thanh Thành, một khi bị ác linh xâm nhập, vật chủ sẽ thay đổi. Suy nghĩ của nàng ấy và ác linh đã trộn lẫn vào nhau, ngươi không thể dùng từ “hiểu” để đánh giá nàng ấy được nữa.”
Diêm Thanh Thành giễu cợt, “Hoá ra gươi và Diêm Dư Trì đều giống nhau, đều tin vào lời nói của cấm bà không chút nghi nhờ. Không lẽ bà ta nói ai bị tà ám thì người đó bị tà ám sao?”
Triệu Tử Mại lắc đầu chậm rãi nói: “Thanh Thành, ta không tin tưởng bà ta, ta tin tưởng bản thân ta.”
Nhìn thấy Diêm Thanh Thành sững sờ, y do dự một lúc rồi nói tiếp, “Ngươi biết đó, ta từ nhỏ đã có thế thấy những điều mà người bình thường không thể thấy. Phụ thân ta đã tìm rất nhiều người xem cho ta, bọn họ đều nói bát tự của ta vô cùng yếu, dễ thấy quỷ thần, cần phải chăm sóc thật tốt mới có thể bình an lớn lên. Sau đó, phụ thân ta đã phải hỏi han rất nhiều nơi, cũng tổ chức lễ Phật bái thần cũng chỉ vì muốn tìm cho ta cách hoá giải điều đó.
Vì vậy, hai chục năm qua dù có trải qua nhiều sóng gió nhưng cuối cùng ta cũng đã trưởng thành. Nhưng Thanh Thành, trong thâm tâm ta luôn hiểu rằng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi những điều kỳ lạ này,, kể cả khi ta đang học ở Châu Âu ta vẫn có thể nhìn thấy chúng, ta có thể mơ thấy chúng, cảm nhận được cảm giác chúng trải qua, sự phẫn uất của chúng.”
“Ta nhớ trong thư ngươi đã nhắc đến những điều này. Nhưng Tử Mại, ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì?” Diêm Thanh Thành cau mày.
“Ta mơ thấy người đó đã bị nấu thành canh hồng ngọc.”
“Ngoài ra... còn còn gì nữa?”
“Ta còn mơ thấy tỷ tỷ của hắn. Nàng bởi vì không hiểu vì sao đệ đệ của mình lại biến mất nên cả đời sống trong đau khổ, đến bây giờ vẫn không thể hạnh phúc.” Triệu Tử Mại nhìn chằm chằm vào bóng cây đang đung đưa dưới chân mình.
Trên cây, ve sầu dường như bị ánh mặt trời thiêu đốt mà trở nên mê muội, tiếng kêu có chút bất thường, nhưng vẫn không thể che đi được giọng nói của y.
“Tỷ tỷ của hắn với Tương Trinh rất giống nhau. Tuy hơi mũm mĩm một chút, nhưng dung mạo gần như giống nhau.”
Nói xong, y nhìn thấy đôi mắt Diêm Thanh Thành chậm rãi trợn tròn, môi mấp máy vài cái, nhưng không nói được một lời nào.