Hương Sen

Chương 14




Thẩm Diểu Thu không biết bây giờ là lúc nào rồi, anh chỉ có thể cảm nhận được lỗ *** của mình bị dương v*t thô to ra vào liên tục.

Hai cái lỗ dưới thân anh bị rót đầy tinh nóng, bây giờ lỗ *** vẫn đang bị nắc dồn dập, Thẩm Diểu Thu đờ đẫn chỉ biết tóm lấy cái chăn dưới thân, cao trào liên tục làm bụng nhỏ của anh vừa trướng vừa đau.

Bầu không khí tràn ngập mùi tanh tưởi, Thẩm Diểu Thu nằm nghiêng người, đùi anh bị bóp tách ra, chịu đựng Chu Kỳ Ngọc phát tiết.

"Sướng hay không sướng hả?" Một tay của Chu Kỳ Ngọc bóp lấy hột le của anh xoa nắn, con *** hắn điên cuồng ra vào giữa hai mép *** sưng múp đỏ thẫm, sau đó vẫn tiếp tục gằn giọng hỏi: "*** dâm sướng hay không? Hả?"

Thẩm Diểu Thu nhỏ giọng khóc nức nở, tiếng rên rỉ yếu ớt, nhưng anh không thèm trả lời hắn, Chu Kỳ Ngọc càng lúc càng điên tiết hắn nhấp càng lúc càng nhanh hơn, thậm chí tay hắn còn mạnh bạo tát mấy cái lên hột le.

"Đừng mà... huhu xin cậu mà, tôi chịu không nổi nữa hức...." Thẩm Diểu Thu vừa dứt lời thì lỗ *** lại co giật phun nước, hột le anh đã mẫn cảm lắm rồi chịu không nổi kích thích lớn như vậy.

Trong lúc này anh chịu không nổi nữa, Chu Kỳ Ngọc vẫn nhéo ngắt hột le sưng tấy muốn sung huyết của anh, sau đó vẫn dịu dàng hỏi: "Sướng hay không sướng?"

Thẩm Diểu Thu giống như cá sắp chết cạn, cơ thể anh run lẩy bẩy, đứt quãng mở miệng nói.

"Hức sướng, đừng.... đừng nhéo nữa..."

Lúc này Chu Kỳ Ngọc vừa lòng cười cười, sau đó hắn mới buông tay tha cho hột le đáng thương, eo hắn ưỡn thẳng lên tiếp tục dùng sức thúc vào trong, con *** của hắn đã ướt đẫm nước *** và tinh dịch của hai người. Hắn dùng một tay nhấc chân anh lên, tay còn lại thì ôm lấy vai anh, sau đó ôm Thẩm Diểu Thu vào trong lồng ngực.

"Nói đi, anh sẽ không rời khỏi em." Hắn nói ở bên tai anh.

Hai mắt Thẩm Diểu Thu vẫn đang mơ màng thất thần nhìn về một điểm nào đó, vì làm tình quá độ nên khiến đầu óc anh không còn tỉnh táo nữa, một hồi lâu anh vẫn không hiểu rõ ý của Chu Kỳ Ngọc.

"Ưm, ưm không chịu nổi nữa..." Thẩm Diểu Thu dùng một tay đẩy hắn ra, anh đã chịu không nổi nữa rồi, lỗ *** bị *** đến mức chỉ biết chảy nước.

Chu Kỳ Ngọc cho rằng đấy là câu trả lời của anh, hắn liếm răng nanh, đưa tay bóp lấy cằm Thẩm Diểu Thu, kéo đầu anh nghiêng qua, để nhìn thẳng vào mắt hắn.

Sau đó giọng điệu hắn không vui lặp lại một lần nữa: "Nói đi, anh mãi mãi sẽ không rời khỏi em."

Thẩm Diểu Thu sửng sốt một lúc lâu, sau đó anh mới hiểu rõ ý của hắn.

Anh không muốn nói nên cố cắn chặt môi rồi quay mặt đi. Chu Kỳ Ngọc cũng không còn kiên nhẫn nữa, hắn ép Thẩm Diểu Thu phải nhìn vào mắt mình, phần hông hắn lại nhẫn tâm thúc hông muốn giã nát *** của anh.

"Không nói, thì em sẽ giã nát *** của anh."



Thẩm Diểu Thu nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh của Chu Kỳ Ngọc, lỗ *** phía dưới đã nhão nhoẹt ướt nhẹp đẫm nước sốt, chỉ cần cọ nhẹ một chút thôi cũng có thể mang đến khoái cảm cực độ.

Anh nhắm chặt hai mắt, sao đó rũ mắt chậm rãi mở ra, anh nhìn chằm chằm yết hầu của Chu Kỳ Ngọc, sau đó mới chậm rãi nói: "Sẽ không rời khỏi cậu..."

Chu Kỳ Ngọc lúc này mới hài lòng ôm chặt anh, hắn dịu dàng âu yếm cọ cọ mặt anh, rồi ấm áp nói: "Đúng vậy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Thẩm Diểu Thu không nói nữa, nhưng trong lòng anh lại xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ, anh cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra, hắn đã bị Chu Kỳ Ngọc kéo chìm vào vực sâu dục vọng.

Làm tình xong, Thẩm Diểu Thu đã ngủ thiếp đi.

___

Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, trên người anh đã được tắm rửa sạch sẽ. Sau đó Thẩm Diểu Thu đã sống ở tại nơi này, cho dù mỗi ngày Chu Kỳ Ngọc đều phải rời đi, anh cũng không thể tự mình đi ra ngoài được.

Mọi thứ cứ diễn ra êm đềm tĩnh lặng như vậy, khí trời cũng bắt đầu trở lạnh hơn.

Thẩm Diểu Thu ngồi dựa bên cửa sổ, anh nhìn cảnh vật bên ngoài.

Tóc anh đã lâu rồi không có cắt, bây giờ đã dài đến vai, mềm mại rũ xuống.

Gương mặt anh ẩn chứa một khí chất rất quyến rũ, ai tinh ý cũng đều có thể nhận ra, chắc hẳn mỗi ngày anh đều được người đàn ông của mình tưới tắm yêu thương.

Thẩm Diểu Thu đang muốn xoay người rời khỏi cửa sổ, nhưng đột nhiên trong lòng lại có một cảm giác buồn nôn. Anh chịu đựng, lại đè nén cảm giác khác lạ này và cố gắng phớt lờ nó.

Buổi tối, hôm nay Chu Kỳ Ngọc về nhà rất sớm, hai người đã ngồi ăn cơm tối cùng nhau. Nhưng hôm nay không hiểu sao Thẩm Diểu Thu lại không muốn ăn gì hết, Chu Kỳ Ngọc đã gắp món mà thường ngày anh rất thích ăn, anh nhìn thoáng qua, trong nháy mắt liền lập tức che miệng lại.

Mùi thức ăn xộc vào chóp mũi, càng lúc Thẩm Diểu Thu càng thấy buồn nôn, anh vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm, liên tục nôn khan.

"Diểu Diểu, anh làm sao vậy?" Chu Kỳ Ngọc vội vàng chạy theo hỏi.

Thẩm Diểu Thu xoay người, cảm giác khó chịu làm anh cau mày, sắc mặt anh có chút tái nhợt, làm cho Chu Kỳ Ngọc nhìn thấy mà đau lòng.

Anh dường như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm giác buồn nôn lại ập đến, buộc anh phải xoay người lại và nôn khan thêm vài lần nữa.



Chu Kỳ Ngọc đi tới, ôm lấy anh vào lòng, nhẹ nhàng gọi: "Diểu Diểu..."

Thẩm Diểu Thu dựa vào trong lòng ngực hắn, nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Chu Kỳ Ngọc nhẹ híp mắt, một bàn tay của hắn sờ sờ xuống eo rồi xoa bụng nhỏ của Thẩm Diểu Thu.

"Đợi lát nữa để bác sĩ tới xem sao." Hắn nói.

Không lâu sau đó, bác sĩ đã đến. Lần này vẫn là nữ bác sĩ kia, xong khi kiểm tra xong hết, cô nhìn Chu Kỳ Ngọc một cái, Chu Kỳ Ngọc ngoắt tay ra hiệu cho cô đi ra ngoài.

Thẩm Diểu Thu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cái cảm giác buồn nôn khó chịu vẫn quanh quẩn ở trong lòng, anh cũng không còn sức lực để để ý đến hai người kia ra ngoài để làm cái gì.

Một lúc sau, Chu Kỳ Ngọc một mình từ bên ngoài đi vào.

Sắc mặt hắn có chút kỳ quái, giống như đang kiềm chế một cảm xúc nào đó, sau đó hắn tiến tới ôm lấy Thẩm Diểu Thu từ phía sau, sau đó liên tục gọi tên anh.

Thẩm Kỳ Thu không để ý tới bàn tay đặt lên bụng anh, Chu Kỳ Ngọc lại cứ nỉ non gọi khiến anh đau cả đầu, sau đó anh nhịn không được nói nói: "Đừng gọi nữa... Bác sĩ nói tôi bị làm sao?"

Chu Kỳ Ngọc lộ ra nụ cười tươi, sau đó nhẹ nhàng sờ bụng anh nói: "Không sao cả. Bác sĩ nói anh nghỉ ngơi thật tốt và có kê một ít thuốc an thần."

Thẩm Diểu Thu nhẹ nhàng gật đầu, anh nhìn vào mắt Chu Kỳ Ngọc, ánh mắt hai người chạm vào nhau, người trước mặt đi tới, nụ hôn ngọt ngào dừng lại ở trên mặt anh, sau đó hắn chậm rãi hôn xuống cằm anh.

Nụ hôn cực kỳ thân mật lúc nó chạm vào làn da một cách nhẹ nhàng và tê dại. Vành tai Thẩm Diểu Thu hơi ửng đỏ lên, anh hơi ngửa đầu, lộ ra đường cong ở cổ rất xinh đẹp.

Giọng nói Chu Kỳ Ngọc trầm thấp, tựa như đang đè nén cảm xúc gì đó, hắn ôm Thẩm Diểu Thu rất chặt rồi sau đó nói: "Diểu Diểu, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất ngoại."

Con ngươi Thẩm Diểu Thu khẽ run lên, anh sửng sốt một lúc lâu, nhất thời không kịp phản ứng, sau đó anh lại nghe thấy Chu Kỳ Ngọc nói tiếp.

"Sau đó sẽ kết hôn."

"Mãi mãi ở bên nhau."