Hương Sen

Chương 11




Chu Kỳ Ngọc với Thẩm Diểu Thu đã cùng nhau ra ngoài cũng được nửa tháng, ngày mai cả hai sẽ cùng nhau trở về Chu gia.

Buổi sáng.

Thẩm Diểu Thu nhìn theo Thẩm Mâu Nguyệt ngồi trên xe đi đến trường học.

Ánh mắt anh có chút phức tạp, bởi vì dạo gần đây anh phát hiện Thẩm Mâu Nguyệt không hiểu sao lại không còn thân thiết với anh như trước đây, lúc trước chỉ cần thấy anh là cô nàng sẽ dính lấy, mà bây giờ anh cảm giác được em mình có chút trốn tránh.

"Suy nghĩ cái gì đấy?" Chu Kỳ Ngọc ôm lấy vai Thẩm Diểu Thu.

Ánh mắt Thẩm Diểu Thu vẫn nhìn về phía trước như cũ, anh nghe hắn hỏi cũng theo bản năng liền đem tâm sự nói ra.

Chu Kỳ Ngọc nghe xong, hắn cũng làm một bộ dạng tự hỏi, một lúc lâu sau, hắn nói: "Có lẽ là cô ấy đã tới tuổi trưởng thành rồi đi."

Nói xong, hắn ôm người anh xoay đi. Thẩm Diểu Thu rũ mi, nhưng mà anh suy nghĩ nửa ngày sau đó cũng miễn cưỡng đồng ý với lời của Chu Kỳ Ngọc.

Hôm sau hai người trở về nhà chính của Chu gia, Chu Khánh Vân cũng chưa có về.

Chỉ có điều lúc Thẩm Diểu Thu rời nhà nhiều ngày như vậy, thế nhưng không có một ai trong nhà để ý đến chuyện đó. Trong sân vườn nhà anh, con mèo đen được Trường Hạ nuôi đến béo ú nu, bế lên rất nặng tay.

Khi Chu Khánh Vân trở về thì đã là hai ngày sau, sau chuyến đi này có vẻ chuyện làm ăn rất được thuận lợi, ý cười trên mặt y rất sâu.

Sinh hoạt thường ngày cũng trở lại như bình thường, ngoại trừ Thẩm Diểu Thu hiện tại phải đối phó với sức trai trẻ tràn trề tinh lực của Chu Kỳ Ngọc thì mọi chuyện chẳng có gì thay đổi.

___

Vừa có một trận mưa thu, nên khí trời rất mát mẻ.

Hôm nay Thẩm Diểu Thu một chiếc áo màu xanh lam, làm tôn lên làn da trắng nõn của anh.

Lâm Nhạn Nga với mới cho người truyền lời, gọi anh tới nhà chính. Thẩm Diểu Thu chắc chắn mình đã che kín dấu hôn mà Chu Kỳ Ngọc để lại mấy ngày trước rồi mới dám đi lên.

Khoảng sân nơi anh ở rất vắng vẻ, mà nhà lớn họ Chu thì lại rất rộng, chờ đến khi Thẩm Diểu Thu đến nơi, thì các vợ nhỏ của Chu Nghi Phác cũng đều đã có mặt.

Lâm Nhạn Nga ngồi ở ghế chính, sau khi mọi người đã tụ họp đầy đủ, nàng mới nhẹ nhàng gấp áo choàng lại rồi chậm rãi nói: "Hôm nay con gọi mọi người đến đây, là vì con muốn một chuyện quan trọng."

"Cha đã qua đời, để các mẹ nhỏ ở đây cũng chậm trễ tuổi xuân xanh của mọi người... Đợi chút nữa con đưa cho mọi người một ít tiền, mọi người nhận lấy rồi ra bên ngoài sống tốt."



Vừa dứt lời, người hầu bên cạnh Lâm Nhạn Nga liền bưng một cái hộp đi lên rồi phân phát, các mẹ nhỏ thấy vậy liền không giấu được sự sung sướng. Nhận tiền xong, Lâm Nhạn Nga cũng để mọi người lui xuống.

Thẩm Diểu Thu đứng ở cuối cùng, chiếc hộp nặng trĩu, trong lòng anh có chút cảm xúc không nói nên lời. Anh mang theo cảm xúc khó nói này, quay về viện nhỏ mà mình đã ở gần một năm.

Trường Hạ hẳn cũng đã biết chuyện này, thấy anh về nước mắt cô nàng liền rơi xuống. Thấy thế Thẩm Diểu Thu cũng khó lộ ra nụ cười, anh nhẹ giọng nói với cô nàng: "Đừng khóc."

Nghe anh nói xong, Trường Hạ lại càng khóc to hơn. Cho tới bây giờ, cô nàng luôn cảm thấy được sự dịu dàng của Thẩm Diểu Thu qua gương mặt lạnh lùng của anh.

Nhóc mèo đen hôm nay không có ở đây. Thẩm Diểu Thu đặt cái hộp lên bàn, rồi sau đó xoay người dọn đồ đạc của mình.

Quần áo và đồ dùng của anh cũng rất ít, rất nhanh đã dọn xong.

Thẩm Diểu Thu mở cái hộp kia ra, bên trong tất cả đều là tiền bạc và châu báu, anh lấy ra một nửa.

"Trường Hạ, này là cho cô." Thẩm Diểu Thu nhìn Trường Hạ, hiếm khi lại rất cứng rắn: "Không được không nhận."

"Con, con, không cần, này là của người...."

Trường Hạ hoảng loạn nói, nước mắt cô nàng vẫn lã chã rơi.

Nhưng nàng chưa nói xong đã bị Thẩm Diểu Thu đánh gãy.

"Tôi xem cô như em gái trong nhà." Thẩm Diểu Thu nhìn Trường Hạ rồi chậm rãi nói.

"Về sau ở đây một mình nên cũng thông minh lên chút và cố gắng tự chăm sóc bảo vệ bản thân mình. Nhớ là mỗi ngày đừng cho A Li ăn nhiều quá, nó béo đến mức sắp tròn như quả bóng rồi."

A Li là tên của nhóc mèo đen kia.

Trường Hạ khóc nức nở không ngừng, nàng tuy tuổi không lớn nhưng cũng hiểu rõ Thẩm Diểu Thu mỗi ngày đối xử với nàng rất tốt.

"Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đi đây." Thẩm Diểu Thu nói xong thì Trường Hạ liền muốn tới xách hành lý giúp anh, nàng muốn tiễn anh ra tới cửa, nhưng Thẩm Diểu Thu lại từ chối.

Mãi cho đến khi bước ra khỏi cửa lớn Chu gia, Thẩm Diểu Thu mới cảm thấy lòng mình được nhẹ nhõm.

Anh muốn đi tìm Thẩm Mâu Nguyệt, nhưng lại không biết rõ nơi ở, nên chỉ có thể quay về nhà của mình trước đây.



___

Hẻm Thanh Liễu.

Đi vòng qua ngõ hẹp nhỏ, Thẩm Diểu Thu dừng trước căn nhà nằm ở nơi sâu nhất.

Cánh cửa mục nát chỉ đóng một nửa, Thẩm Diểu Thu không biết Thẩm Quế có đang ở nhà hay không, cậu vừa mới định đi vào thì liền nghe thấy tiếng phụ nữ từ phía sau vang lên.

"Ai, đây không phải Tiểu Thẩm sao?" Người phụ nữ trung niên với giọng nói rất quen tai.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Thẩm Diểu Thu quay đầu lại, nhớ ra đây là người hàng xóm của mình, lúc trước khi mẹ còn sống, hai người thường hay nói chuyện với nhau.

"Dì Tần."

"Sao con lại trở về rồi?" Tần Mai Phương biết chuyện Thẩm Diểu Thu bị bán cho Chu gia.

Thẩm Diểu Thu giải thích ngắn gọn nguyên nhân, nghe xong, Tần Mỹ Phương lập tức cười nói: "Tiểu Thẩm, con đi lâu không biết, cha con đã chết rồi."

"Cách đây không lâu, buổi tối hôm đó ông ta uống rượu say rồi rơi xuống sông, lúc vớt lên đã tắt thở rồi...."

Thẩm Diểu Thu nghe xong trong lòng run sợ, trong mắt anh hiện một cảm xúc không nói nên lời.

Tần Mai Phương nói xong liền quay về nhà mình, mãi cho đến khi có một trận gió thu se lạnh thổi qua, Thẩm Diểu Thu mới chậm rãi mở cửa đi vào nhà.

Mọi thứ vẫn như trước khi anh rời đi.

Đồ đạc trong nhà đều đã bị Thẩm Quế bán đi hết sạch, nơi đây chỉ còn lại tro bụi. Cây mộc lan trong sân mẹ anh trồng giờ đã cũng đã úa tàn.

Thẩm Diểu Thu sờ lên thân cây khô héo. Anh hoảng hốt nghĩ.

Cũng đã lâu lắm rồi anh chưa được ngửi thấy mùi hoa mộc lan quen thuộc.