Giang Nam là nơi nhiều mưa, mưa phùn tí tách tí tách bắn xuống trên nền đường lát đá, không gian xung quanh mù mịt hơi nước, làm mọi thứ trở nên mông lung.
Một chiếc xe ô tô ngừng lại trước ở sân trước của một tòa nhà tráng lệ, quản gia đã đứng đợi ở trước của từ sớm, vừa thấy xe tới liền nhanh chóng mở ô vội vàng đi tới trước cửa xe. Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ trong xe bước xuống.
"Thiếu gia." Quản gia cung kính cúi đầu gọi người đó.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, ánh mặt lạnh nhạt nhìn khăn tang trắng tinh ở trước mặt được treo ở cửa nhà. Hắn im lặng theo chân quản gia bước vào nhà, người hầu bên cạnh cũng theo sát che ô cho hắn.
Một tòa nhà to lớn tráng lệ như vậy, giờ đây chỉ còn lại sự đượm buồn ảm đạm.
Chu Kỳ Ngọc vừa mới bước vào linh đường*, liền thấy một đám người quỳ trên mặt đất thấp giọng khóc thút thít, quản gia đứng bên cạnh hắn nhẹ nhàng bước lên nhỏ giọng nói với một người đang quỳ gối ở phía trước.
Người đàn ông nọ nghe xong liền giơ tay lau nước mắt, đứng lên rồi đi tới, dung mạo của anh ta rất tuấn tú, nhưng sắc mặt lại cực kỳ bi thương.
"Kỳ Ngọc, cha... đã đi rồi."
"Đáng lẽ ra anh hai nên gọi em về sớm một chút, lúc cha gần đi ông ấy ngày nào cũng liên tục gọi em..." Chu Khánh Vân càng nói càng đau buồn.
"Anh hai, anh cũng đừng tự trách mình, em nghĩ cha cũng không muốn nhìn thấy anh buồn bã thế này đâu." Chu Kỳ Ngọc an ủi.
Chu Khánh Vân nhìn em trai trước mặt, trong lòng càng lúc càng muộn phiền khổ sở. Em trai của y từ nhỏ đã là người hiểu chuyện, 14 tuổi đã bắt đầu đi du học ở nước ngoài, một thân một mình ở nước ngoài suốt 6 năm liền, cho tới hôm nay hắn mới trở về nhà.
Chu lão gia trước khi mất là một người đa tình nhiều vợ, mặc dù vậy nhưng những người vợ sau cửa ông vẫn đối xử và chăm sóc rất tốt hai đứa con trai của ông.
Mẹ ruột của Chu Thanh Vân mất sớm vì bệnh tật, bây giờ nghĩ lại thì trên đời này y chỉ còn lại một người em trai ruột trước mặt, vừa nghĩ tới nước mắt của y kiềm lại không được mà chảy xuống, giọng của y nghẹn ngào nói: "Đi thôi, đi gặp mặt cha chúng ta lần cuối."
Chu lão gia khi còn sống là một người ham mê sắc dục, thân thể ông ta cũng đã suy yếu từ lâu, sau đó thì ông ta bị đột quỵ, người ngợm gầy nhom như một bộ xương.
Chu Kỳ Ngọc lạnh nhạt liếc mắt nhìn một cái, sau đó hắn tiến lên phía trước rồi quỳ xuống, bên tai của hắn vang vọng tiếng khóc nỉ non yếu ớt của mấy mẹ nhỏ mà Chu lão gia đã cưới về khi còn sống.
Chu Kỳ Ngọc nghe đủ thứ âm thanh trên mặt nhíu mày khó chịu, bỗng nhiên, hắn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt có chút lạnh lẽo. Ở trong một đám vợ nhỏ toàn mùi phấn son ngồi ở đây, thì mùi hương ấy tựa như như một đóa hoa sen ngâm mình trong mưa, vừa nhẹ nhàng thanh khiết nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
Hắn tìm kiếm mùi hương đó, đầu hắn hơi nghiêng, sau đó mới phát hiện ra một người con trai đang quỳ ở bên cạnh, hắn chưa bao giờ thấy mặt người đó. Người ấy mặc một bộ quần áo màu trắng, mái tóc anh ta có chút dài, tới bả vai.
Chu Kỳ Ngọc nhìn người đó đang cúi đầu, thân người mỏng manh, rất ngoan ngoãn mà quỳ chỉnh tề, vẻ mặt rất lạnh lùng xa cách. Mái tóc dài xõa xuống che khuất một bên mặt, gương mặt cũng vì cúi đầu xuống mà che gần hết khuôn mặt.
Phần lộ ra nhiều nhất đó nhìn là cái cổ xinh đẹp kia, làn da anh ta trắng như ngọc, làm Chu Kỳ Ngọc nhịn không được mà đảo mắt nhìn cái cổ trắng nõn kìa rồi đưa mắt nhìn xuống dưới.
Chỉ có điều chủ của nó đã che mất rồi.
Người này đã nhận ra ánh mắt nóng rực của hắn, anh ta quay đầu lại, ánh nhìn vô tình chạm ánh mắt của hắn. Trong tích tắc Chu Kỳ Ngọc cảm thấy máu trong người mình sôi lên muốn tuôn trào, yết hầu hắn liên tục lăn lộn lên xuống.
Người con trai này cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt anh ta hơi xếch lên trông rất quyến rũ, chỉ có điều ánh mắt của anh quá mức lạnh lùng và xa cách.
Người đó chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi quay đi, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục nghiêm túc quỳ. Chu Kỳ Ngọc chưa bao giờ có một cảm giác lạ như thế này, chỉ cần một ánh mắt liếc nhẹ cũng làm cho trái tim hắn điên loạn mà lệch nhịp, tựa như bị một con mèo nhỏ cào qua vậy.
Hắn cúi mặt xuống, rồi sau đó thu hồi ánh mắt.
Tuy nhiên hương thơm thanh khiết kia hắn vừa ngửi thấy liền nhẹ nhàng biến mất, giống như chủ nhân của nó đã giấu đi, không muốn cho hắn ngửi nữa.
Mưa đã tạnh, Chu Ngọc Kỳ đứng ở hành lang linh đường, toàn bộ tòa nhà đều mang theo đặc điểm của Giang Nam, bố trí đồ vật một cách tự do, các gian nhà, hành lang và bệ cửa sổ.
"Người vừa rồi quỳ ở bên cạnh tôi là ai vậy?" Ánh sáng của ngọn lửa bùng lên, Chu Kỳ Ngọc châm một điếu thuốc.
"Thưa thiếu gia, đó là cửu phu nhân." Quản gia trả lời.
Chu Kỳ Ngọc nhìn bầu trời u ám xám xịt, nhẹ nhàng phà ra một hơi khói, khói thuốc mờ mịt lượn lờ trước mặt hắn, vẻ mặt hắn lạnh nhạt điềm tĩnh.
À, thì ra đó là mẹ nhỏ của hắn.