Đường lên núi có phần ẩm ướt, Nhuận Ngọc rất có lòng, nắm tay Tuệ Hòa, đỡ nàng nhảy qua dưới đống cành lá khô rụng.
Sắc trời dần tối, ánh sáng bốn bề biến mất, xung quanh truyền đến tiếng rống của hung thú. Tuệ Hòa nuốt nước miếng, thừa dịp Nhuận Ngọc không chú ý lại lùi một bước về sau chàng, đem thân mình bé nhỏ nấp phía sau Nhuận Ngọc.
Thiếu niên áo trắng thân hình nhỏ nhắn, ngang nhiên như trúc, tay áo trắng run rẩy nhẹ đến mức khó phát hiện, chàng tuy rằng trong lòng sợ hãi nhưng vẫn dắt tay Tuệ Hòa, mạnh mẽ bảo vệ nàng ở sau người mình.
U minh chi khí nổi lên bốn phía, núi rừng hiu quạnh càng thêm phần quỷ mị.
Nhuận Ngọc mạnh mẽ trấn định: "Tuệ Hòa, ngươi xác định ngươi không đi sai đường? Nơi này thật là núi mây mù?"
Tương truyền ở Thiên giới có một loại cỏ có thể nâng cao tu vi, sinh trưởng trên một đỉnh núi mây mù phía Bắc. Đây là nguyên nhân hai người nửa đêm lén lút chạy ra ngoài.
Tuệ Hòa một tay lấy bản đồ, một tay kéo kéo tay áo Nhuận Ngọc: "Nhất định là không sai, ta đã đi theo bản đồ mà."
Nhuận Ngọc nhận lấy bản đồ trên tay Tuệ Hòa, ngẩng đầu nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một tấm bia đá. Chàng thi pháp biến ra một viên dạ minh châu, đang muốn đặt bản đồ lên trên tảng đá cẩn thận nghiên cứu một chút, lại đột nhiên bất động.
Tuệ Hòa trong lòng buồn bực, đi đến bên cạnh Nhuận Ngọc muốn gọi chàng, lại thấy dưới ánh sáng của viên minh châu, bia đá trước mặt rồng bay phượng múa có khắc ba cái chữ to: "Phù Ngọc Sơn."
Tuệ Hòa: (`Д)!!
Sét đánh giữa trời quang cũng chỉ như vậy!
Sao lại là hang ổ của hung thú, núi Phù Ngọc! Nàng rõ ràng đi theo hướng của núi mây mù!!
Nhuận Ngọc nhấc tay trái, chỉ vào hướng bên tay trái, hỏi: "Tuệ Hòa, đó là cái gì phương hướng?"
"Hướng Đông a!" Tuệ Hòa ánh mắt mang theo ba phần hoang mang, khó hiểu mà nhìn về phía nhuận ngọc.
Nhuận Ngọc cái gì cũng không nói, đau đầu vuốt thẳng nếp nhắn giữa mày: Ta không tức giận, ta không tức giận. Tuệ Hòa tiểu tiên nữ là một tiên nữ tốt, ta không thể bởi vì nàng mù đường mà kỳ thị nàng.
Ta thật ngốc, thật sự, ta làm sao lại có thể tin tưởng chỉ số thông minh của Tuệ Hòa chứ? Trong não khổng tước chỉ có thứ gọi là đại não, tiểu não, không, đầu óc các nàng đến đại não cũng không có.
Nào, không tức giận, tiểu tiên nữ của mình, cho dù thế nào thì vẫn muốn sủng nàng. Nhuận Ngọc yên lặng nghĩ, tiểu tiên nữ của mình chỉ cần mỗi ngày đều làm tiểu công chúa xinh đẹp của mình là được rồi (^o^)/~
Nhuận Ngọc dắt tay Tuệ Hòa: "Xem ra là bản đồ sai rồi, Tinh Quân mới nghiên cứu một loại la bàn, hôm sau ta đi lấy cho ngươi hai cái. Hôm nay quá muộn, chúng ta đi về trước, hôm nào đó lại tìm."
Nhuận Ngọc vừa dứt lời đã nghe được một tiếng gào rống, trong bóng đêm hai đôi mắt của cự thú như hai cái đèn lồng nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó chúng nhào tới.
"Tuệ Hòa, chạy mau." Nhuận Ngọc đẩy Tuệ Hòa ra, rút ra trường kiếm bên hông, xoay người vật lộn cùng hung thú.
Đao quang kiếm ảnh, giữa không gian đen tối u ám, hai luồng ánh sáng đỏ xanh không ngừng va chạm, tách ra, lại đâm vào nhau, lại tách ra. Linh khí kích động, núi đá xung quanh chịu không nổi bị đập nát thành mảnh vụn, rải đầy đất.
"Nhuận Ngọc." Nhuận Ngọc tuy là long tử, song vẫn còn là một đứa trẻ. Thấy linh lực Nhuận Ngọc chống đỡ không nổi, dần dần rơi vào thế hạ phong, Tuệ Hòa nóng lòng không thôi, hóa ra tước linh phiến, bắt đầu tham gia cùng.
Con sáo ở ngọn cây phía xa cười nhạo một tiếng, nhàn nhã vuốt ve lông cự thú: "Giãy giụa đi, sợ hãi đi, cầu xin đi. Cuộc đời các ngươi cũng nên chấm dứt ở đây thôi. Các ngươi hại ta phải bước đến bước đường này, đây là báo ứng của các ngươi."
Nhìn trận chiến phía xa dần đi đến hồi kết thúc, nó cười khinh miệt, vỗ vỗ một cự thú khác ở bên cạnh: "Đi, cho bọn nhãi ranh kia thấy sự lợi hại của mày."
Nó lặp lại ba lần, cự thú bên người lại im lặng không có động tĩnh gì.
Không đúng a, nó lấy được trong tay một cao nhân một loại bí dược, có thể khống chế thần hồn dã thú theo ý muốn, một đôi hung thú này đã sớm bị nó khống chế, sao nửa ngày rồi vẫn không có động tĩnh gì?
Trong lòng con sáo phiền muộn, chú này lại mất đi hiệu lực, nó nhảy từ trên cây xuống, đang định xem xét tình huống thì con hung thú vốn dĩ đang ngoan ngoãn đứng ở phía sau đột nhiên mở cái mồm lớn, a ô một tiếng, cắn xé nó thành hai nửa, nuốt vào bụng.
Tuệ Hòa khó khăn rút thanh trường kiếm từ trong thân thể hung thú ra, xem xét một chút rồi lại ném xuống đất. Tuệ Hòa nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hển rồi lau vết máu nơi khóe miệng, lảo đảo đi đến chỗ Nhuận Ngọc.
Một con hung thú lớn và hai đứa trẻ, trận này quá khó khăn, giết chết con hung thú này đã làm hao tổn toàn bộ sức lực của bọn họ. Tuệ Hòa ôm Nhuận Ngọc đã bị thương khắp người vào ngực, nhìn Nhuận Ngọc trong lòng không có chút tức giận nào, nước mắt không thể ngăn được mà từng giọt, từng giọt chảy xuống.
Đều là vì bảo vệ nàng, chàng mới bị thương thành thế này. Chàng vốn dĩ có thể sống sót, chỉ cần chàng ném nàng xuống, trở thành con mồi cho hung thú thì chàng có thể gọi mây chạy đi.
"Thực xin lỗi, đều là ta không tốt, ta không nên quấn lấy ngươi lén lút chạy ra ngoài. Đều là do ta vô dụng, ta ngốc như vậy, đến phương hướng cũng không phân biệt được rõ ràng. Ngươi dậy đi, dậy đi, Nhuận Ngọc, chúng ta về nhà."
Một lúc lâu sau, Thiên Đạo như thể nghe được lời khẩn cầu của nàng, Nhuận Ngọc dù hơi thở yếu ớt nhưng cuối cùng cũng mở mắt.
"Nhuận Ngọc." Tuệ Hòa vui mừng quá đỗi, nhưng nàng còn chưa kịp cao hứng, máu tươi nóng rực đã trào lên người nàng.
Máu trong người Nhuận Ngọc như muốn chảy hết ra ngoài, máu tươi đỏ thẳm phun trào từ ngực chàng, Tuệ Hòa luống cuống tay chân bịt miệng vết thương của Nhuận Ngọc.
Máu tươi nhiễm đỏ váy nàng, nhiễm đỏ đôi tay nàng.
Nhưng máu không làm sao ngăn cho ngừng chảy được, trên núi lại có tiếng gào rống của dã thú.
Nhuận Ngọc hơi thở yếu ớt, khó khăn nắm lấy Tuệ Hòa tay: "Đi, đừng quan tâm ta, chạy mau, Tuệ Hòa! Chạy mau!"
"Không! Ta không đi!" Tuệ Hòa ôm hắn trong ngực không chịu buông tay: "Ngươi dậy đi, ngươi đứng dậy được không, đứng dậy, ta mang ngươi về nhà. Sau này, sau này ta không bao giờ nghịch ngợm nữa, sau này ta cái gì cũng nghe theo ngươi. Ngươi đứng dậy đi."
Sát khí trước mắt càng ngày càng gần, Tuệ Hòa tựa như không nhìn thấy, nàng một lòng ôm lấy Nhuận Ngọc, lại kinh hoảng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Nhuận Ngọc đang dần thấp.
Không, không được, nhất định phải mau chóng trở về tìm y thần, nếu không Nhuận Ngọc sẽ chết.
Hung thú mang theo một trận gió mạnh ập vào mặt, mạnh tới nỗi tưởng như một giây sau có thể đâm thủng đôi mắt của Tuệ Hòa.
Giết nó! Chỉ có giết nó mới có thể rời đi.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tuệ Hòa nhìn chằm chằm cự thú hắc ám trước mắt, con ngươi màu trà không biết đã biến thành màu bạc từ khi nào.
Xinh đẹp mà nguy hiểm.
Linh lực vô hình sóng biển tầng tầng quay cuồng quanh Tuệ Hòa, cự thú đột nhiên bị đánh bay ra ngoài một chút. Nó bò dậy lắc lắc đầu, không rõ vì sao chỉ trong nháy mắt ngươi trước mặt như thay đổi thành một người khác, từ đầu đến chân đều toát ra sự nguy hiểm.
Cự thú dùng móng vuốt cào cào đất, ngồi xuống rít gào, muốn tiến lên lần thứ hai.
Tuệ Hòa đứng lên, ánh mắt nàng lạnh băng, nhìn hung thú trước mặt như nhìn một thi thể, không cho nó chút cảm tình.
Gió rít gào, linh lực cuồn cuộn, cự thú gào rống muốn xông lên xé nát đối thủ, mà Tuệ Hòa đối diện nó, kêu to một tiếng cao vút, xinh đẹp như một con khổng tước cũng bay thẳng về đây.
Mà lúc này, Linh Bảo Thiên Tôn ở trên trời xanh đột nhiên cảm nhận được một linh lực không tầm thường trong thiên địa, kích động tới nỗi đứng lên: "Tìm được rồi, bổn tọa tìm ngàn vạn năm, rốt cuộc tìm được nàng."
Ông nói xong cũng không rảnh lo chuyện khác, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Khi ông từ trên đám mây đi xuống núi Phù Ngọc, Tuệ Hòa đang đuổi theo cự thú hung ác mà mổ nó.
Vì thế, Linh Bảo Thiên Tôn nhìn thấy một con chim giống khổng tước, lại càng xinh đẹp hơn so với khổng tước, mắt đỏ hung ác đuổi giết một con hung thú, kéo đuôi xanh thật dài phía sau cũng lộ ra tức giận —— xem đi, lông chim cũng xù hết lên rồi.
Linh Bảo Thiên Tôn vung bàn tay lên, dùng một đại chiêu đã cho cự thú đi gặp Như Lai Phật Tổ, sau đó ôm tiểu khổng tước mềm nhẹ mà lại đang xù lông trong ngực, tựa như người lớn trong nhà đang dỗ một đứa trẻ, ôn nhu an ủi thần hồn của nàng.
Sau một phen gà bay chó sủa, Nhuận Ngọc và Tuệ Hòa rửa mặt chải đầu sạch sẽ, lại trở thành hai đứa trẻ ngoan ngoãn, xếp hàng ngồi ở trước mặt Linh Bảo Thiên Tôn.
Linh Bảo Thiên Tôn nhìn cái này, sờ cái kia, ừ, đều là hạt giống tốt.
Ông ôn nhu nhìn Tuệ Hòa: "Bổn tọa muốn thu nhận con làm đồ đệ, con nguyện ý đi theo ta không? Pháp thuật của ta rất lợi hại, sau này tam giới con muốn là có thể đi."
Kiếp trước Tuệ Hòa cũng chưa từng gặp Linh Bảo Thiên Tôn, hai đứa trẻ liếc nhau, đều thấy trong ánh mắt đối phương vẻ mặt mơ màng.
Linh Bảo Thiên Tôn nhoẻn miệng cười, tùy ý vẫy vẫy tay áo, đã có một người đến hầu, ông nói: "Bổn tọa thường ở Kim Ngao Đảo trên trời, được gọi là Linh Bảo Thiên Tôn, song ta càng thích tam giới gọi ta bằng cách khác —— Thông Thiên giáo chủ."
Thông Thiên giáo chủ, đệ tử thân truyền của tổ sư Thiên Đạo Hồng Quân, trong Tam Thánh, đại tông sư đệ nhất Huyền môn, thần tiên trong thiên hạ mười thì có tám người đến từ nơi này, Thông Thiên giáo chủ, vì vạn tiên.
Nhuận Ngọc / Tuệ Hòa: (`Д)!!
Bản thân chỉ là một con khổng tước theo hầu không tốt, lại có tài đức để có thể vào pháp nhãn đại lão. Tuệ Hòa cẩn thận nói: "Thiên Tôn không chê Tuệ Hòa theo hầu không tốt sao?"
Thông Thiên giáo chủ:?
"Tuệ Hòa chỉ là khổng tước, đầu óc lại không thông minh......"
"Làm càn!" Thông Thiên giáo chủ tức giận mắng người, Tuệ Hòa tưởng rằng mình đã làm ông tức giận, đang muốn quỳ xuống dập đầu, lại thấy một bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng. Cảm giác này giống như khi nàng ở cùng phụ thân, Tuệ Hòa vậy mà lại cảm nhận được vài phần trìu mến.
"Ai dám vô lễ như thế với con, ta xóa đi tiên tịch của kẻ đó, khiến cho kẻ đó mãi mãi không thành tiên được nữa. Ta trăm cay ngàn đắng tìm kiếm long tước mấy vạn năm, từ thời thượng cổ thánh nhân đã luôn tâm tâm niệm niệm đặt long tước trên đầu quả tim, ta làm sao có thể nhẫn tâm như thế, phải đạp tên phàm phu tục tử như vậy đi!"
Tuệ Hòa hoang mang nhìn ông chằm chằm: "Thiên Tôn có phải nhận sai người không, nguyên thân của Tuệ Hòa cũng chỉ là một con chim khổng tước bình thường, không phải long tước ngài muốn tìm. Biểu ca Húc Phượng của ta mới là phượng hoàng."
Long tước là loài phượng hoàng đầu tiên, là loài đã sáng lập thiên địa trong truyền thuyết, cũng là loài phượng hoàng hung mãnh nhất, có vẻ đẹp của nữ hoàng. Nàng là quân vương của đêm tối, một khi nàng mở đôi cánh đen của mình ra, sao trời nhật nguyệt đều bị che lấp.
[ Nghi Phi: Quen thuộc lắm rồi nhưng lo mọi người không hiểu nên vẫn phải nói, nhật là mặt trời, nguyệt là mặt trăng ]
Chỉ là hậu duệ của long tước, khi đại chiến thần yêu nổ ra cũng đã mất tích trong dòng sông lịch sử dài rộng.
Thông Thiên giáo chủ khẽ cười một tiếng, thu lại cảm xúc vừa nãy, lại lần nữa ngồi xuống: "Đồ ngốc, con hệt như một tiểu vương tử cao cao tại thượng không biết đời sống khó khăn của nhân dân vậy," Linh Bảo Thiên Tôn nói một nửa câu đã nuốt ngược lại: "Ta tìm kiếm trong thiên địa mấy vạn năm, cứ nghĩ rằng sinh thời sẽ không còn được gặp lại nữa, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn, thật vui mừng tìm thấy con."
"Chỉ có phượng hoàng trung trinh nhất trong thiên hạ, yêu bạn đời đến chết cũng không phai nhạt mới có thể để lại long tước. Một phần vạn xác suất," Thông Thiên giáo chủ xoa xoa đầu Tuệ Hòa: "Tuệ Hòa, cha mẹ con thực sự rất yêu con."
[ Nghi Phi: Ủa chứ không phải hai người kia yêu nhau à? Ta thề, ta edit nguyên văn mà ]
Tuệ Hòa không biết mình làm sao thế này, rõ ràng nàng không nghĩ mình sẽ khóc, không ngờ hốc mắt lại ẩm ướt, chắc chắn là do gió hôm nay quá lớn.
"Vậy, vậy, vì sao nguyên hình của con lại là một con khổng tước?"
Linh Bảo Thiên Tôn khẽ cười một tiếng: "Long tước khi còn nhỏ không khác mấy các loài chim bình thường, đại khái là bởi vì phụ thân con là một con khổng tước cho nên con thoạt nhìn càng giống khổng tước."
Ông quay đầu nhìn nhìn Nhuận Ngọc: "Lại nói, vận khí của Tuệ Hòa con thật đúng là không tệ, chỉ có máu tươi của rồng mới có thể đánh thức long tước, làm long tước thoát khỏi thời kỳ thơ ấu, nhanh chóng trưởng thành. Long tước không có máu của rồng, cả một đời, đều chỉ là loài chim sẻ bình thường, không thể biến thành long tước bay lượn cửu thiên."
Ông cũng xoa xoa đầu Nhuận Ngọc: "Thật muốn cảm ơn tiểu Nhuận Ngọc. Các con lần này vậy mà nhờ họa được phúc."
"Thế nào? Có nguyện ý bái ta làm thầy hay không? Trên Kim Ngao Đảo cũng có rất nhiều tiểu đồng bọn nha ~ Còn có công pháp thích hợp với con, về sau con đi tới Thiên giới, sẽ không có người dám khi dễ con."
Tuệ Hòa hai mắt tỏa sáng, nàng cứ như vậy có thể đi theo đại lão học hỏi, một lòng học tập, tránh đi nhiều chuyện phá phách ở Thiên giới. Nàng rất vui mừng, song nghĩ đến Thiên Đế và Thiên Hậu, trong ánh mắt của con chim nhỏ lại ảm đạm.
Thông Thiên giáo bảo nàng không sao cả, bé ngoan ngươi chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu là được rồi, những chuyện còn lại bổn tọa sẽ làm hết.
Nhuận Ngọc ngồi bên đã nghe được toàn bộ, tuy rằng chàng rất luyến tiếc tiểu tiên nữ, nhưng chàng biết, cơ hội trước mắt nếu không phải cầu cũng không được, Tuệ Hòa đi theo Thông Thiên giáo chủ đến Bích Du Cung ở Kim Ngao Đảo, so với tiền đồ của nàng ở Thiên giới còn tốt hơn mấy lần.
Chỉ là, lần từ biệt này, núi cao sông dài, không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại.
Tác giả có lời muốn nói: Mau, mau tới khen khen ta ~ 4000 chữ là ta đã tự phế tay mình đi. Gõ chén cầu bình luận, cầu lưu trữ.
PS: Ngày mai có khả năng ta sẽ sửa chữa chương này một chút, Thông Thiên giáo chủ là một người ta rất thích, ông chỉ là một người không đầu óc, quá xúc động cũng không che giấu, nhưng ông ấy ở trong Tam Thánh là người duy nhất dạy dỗ không phân nòi giống, người hay yêu, từ trứng nở ra đều có thể bái ông ấy làm thầy. Mặc dù ông ấy không có cấp bậc cao, nhưng ta vẫn thích vị giáo chủ này hơn vị Nguyên Thủy Thiên Tôn cao cao tại thượng. Ừ, thật bất đắc dĩ vị giáo chủ này là vai ác. Ta nói, sóng điện não của ta thật sự không cùng kênh với những người khác, ta thích thí với rất nhiều vai phụ độc ác kiểu thế này, ví như Nhuận Ngọc, lại như Tĩnh Vương 233333333
+ [ Nghi Phi: Ngất.-.
Chương 7, 3127 chữ ]