Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 55-3




Vì sao hắn lại nghĩ là tử thi?

Đơn giản thôi, thử hỏi xem liệu rằng một lão bà già yếu có khả năng lưu trữ một kho thịt động vật đã bị phân hủy hay không. Cứ cho là bà ấy có thể làm được điều này, vậy thì nơi lưu trữ chúng phải ở đâu đó gần đây, đủ để khi bà ấy ghé đến chỗ của hắn, mùi hôi thối đó vẫn còn lưu lại trên người bà.

Theo phán đoán của hắn, hang động này chính là nơi cất chứa tử thi, mà hắn có lẽ đang ở điểm cuối cùng của hang động, với một bên chân bị xích lại bởi xích sắt.

Thiên Tâm dùng ngón trỏ lướt nhẹ dưới đế giày, lại dùng ngón cái xoa xoa lớp đất bám trên ngón trỏ, khóe miệng không tự chủ cong lên, thích thú phán một câu: “ Mẹ hiền con thảo, đến thế là cùng.”

Thành Cửu Như.

Trời sáng, Bạch Vĩ cầm theo hai hộp quà bước lên con thuyền, dự định sẽ cho Thiên Tâm bất ngờ lớn.

Vừa nhìn thấy Bạch Vĩ, Nghĩa Hiệp lập tức lao ra tóm chặt cổ áo hắn, gằng giọng hỏi: “ Mày mang A Tâm đi đâu rồi?”

Bạch Vĩ bị tập kích bất ngờ nhất thời không kịp phòng bị, hai hộp quà cứ thế nơi xuống mặt sàn, không khí trên thuyền phút chốc dâng trào đến cực điểm.

Phan Đức dùng sức tách hai người ra, cố gắng trấn an Nghĩa Hiệp: “ Nghĩa Hiệp bình tĩnh.”

“ Bình tỉnh? Tôi làm sao bình tĩnh được. Hắn nhiều lần bắt cóc Thiên Tâm, đến hôm nay lại vác mặt lên thuyền, đây rõ ràng là đang thách thức chúng ta mà.”

Phan Đức hiếm khi nhìn thấy một mặt này của Nghĩa Hiệp, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ: “ Vết thương ở chân vừa với bình phục, không nên vận động quá mạnh. Chuyện ngoài này cứ để tôi giải quyết, cậu vào trong nghỉ ngơi đi.”

Nghĩa Hiệp muốn lên tiếng phản đối, lại bị Lệ Hoa nhanh tay đẩy trở vào trong thuyền, hắn chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn về hướng Bạch Vĩ cùng Phan Đức.

Đợi khi cánh cửa chính đóng lại ngăn cách khu vực bên trong và bên ngoài, Phan Đức mới cúi người xuống nhặt hộp quà, trả lại vào tay Bạch Vĩ, lịch sự đuổi người: “ Nơi này không chào đón công tử, mời công tử về cho.”

“ Thầy Đức, mấy ngày qua Thiên Tâm không có trở về thuyền sao?”

“ Chuyện này công tử phải là người hiểu rõ nhất. Sau khi công tử hạ thuốc chúng tôi rồi mang Thiên Tâm rời đi, chúng tôi đã chia nhau tìm kiếm Thiên Tâm khắp nơi. Đến hôm nay gặp được công tử, công tử lại hỏi tôi câu hỏi này, đây là đang thăm dò tôi, hay là đang trêu đùa tôi đây.”

Phan Đức nhìn thẳng vào mắt Bạch Vĩ, nói ra suy nghĩ trong lòng: “ Công tử hào hoa phong nhã, tiền đồ vô lượng, cần gì phải kết thân với tầng lớp thấp cổ bé họng như chúng tôi. Phải chăng là công tử muốn hạ nhục chúng tôi, để chúng tôi tự nhận thức rõ địa vị của mình. Nếu như có thể quay ngược thời gian, tôi chỉ ước rằng Thiên Tâm không quen biết công tử.”

Bạch Vĩ lên tiếng giải thích: “ Thầy Đức, mọi chuyện như thầy nghĩ đâu? Tôi và Thiên Tâm…”

Chưa để Bạch Vĩ nói hết câu, Phan Đức đã lập tức xen lời: “ Công tử đây là vẫn chưa hiểu những gì tôi nói sao, hay là công tử nghĩ rằng tôi giống như Thiên Tâm, sẽ bị những lời nói giả tạo của công tử đánh lừa. Thiên Tâm quá tốt bụng, vì thế mà nhiều lần bỏ qua những hành động khiếm nhã của công tử, nhưng tôi và những người khác thì khác, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ấy gặp phải bất trắc gì, cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống, tôi cũng chẳng oán trách nửa lời. Nếu công tử còn có chút lương tâm, mong công tư hãy trả Thiên Tâm về với chúng tôi.”

Phan Đức không để Bạch Vĩ có cơ hội giải thích, Bạch Vĩ chỉ có thể phe phẩy quạt, mượn cơn gió mát để xua tan nỗi ấm ức trong lòng. Bạch Vĩ không muốn nán lại trên thuyền, hắn xoay người bước xuống thuyền, trước khi đi còn lớn tiếng nói: “ Tôi nhất định sẽ mang Thiên Tâm quay trở về, đến lúc đó vẫn mong thầy Đức nấu một bữa ăn thịnh soạn, đặt dư thêm một bộ bát đũa trên bàn.”