Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 52-2




Cách vị trí của Thiên Tâm khoảng 5 trượng, một nam tử ngồi ngạo nghễ trên yên ngựa, dương tay kéo căng dây cung, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm về hướng tảng đá tựa như chim ưng đang săn mồi.

Không ai xa lạ, hắn chính là thái tử của Mạt Quốc, Thuấn Đại Phong.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Thiên Tâm xuất hiện, Thuấn Đại Phong thu lại dây cung, dứt khoát xoay người rời khỏi yên ngựa. Hắn ném cung tên sang một bên, ra lệnh cho đám thuộc hạ đứng yên tại chỗ, sau đó mới yên tâm làm chuyện của mình.

Thuấn Đại Phong âm thầm tiến đến chỗ tảng đá lớn, mười ngón tay xòe rộng, dự định dùng tay không bắt lấy Thiên Tâm. Mùi mồ hôi pha cùng mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi Thiên Tâm, Thiên Tâm híp mắt nhìn về bên trái, cơ thể theo bản năng lùi về sau.

Khoảng khắc Thuấn Đại Phong chạm mặt Thiên Tâm, chỉ thấy chưởng lực mạnh mẽ phóng về phía trước, bề mặt tảng đá rất nhanh liền hằn rõ dấu tay của hắn.

Trong giây phút nguy hiểm, Thiên Tâm xoay người tránh né, may mắn thoát được một chiêu tất sát của Thuấn Đại Phong. Biết rằng người trước mặt không dễ đối phó, Thiên Tâm dùng chân đá đống đất đá vào mặt Thuấn Đại Phong, lợi dụng đối phương mất tập trung mà chĩa đầu nhọn của gậy dài vào giữa ngực hắn.

Thuấn Đại Phong nắm chặt một đầu của gậy dài, tay còn lại tạo thành lưỡi dao, một nhát chặt đứa cây gậy làm hai, tùy ý ném xuống đất. Thuấn Đại Phong cực kỳ hứng thú với Thiên Tâm, hắn không ngờ nam tử nhỏ bé trước mặt lại biết võ công, có lẽ năng lực cũng không nhỏ.

Như vậy càng tốt, buổi đi săn lần này của hắn mới thêm được vài phần thú vị.

Bàn tay to lớn của Thuấn Đại Phong chộp lấy bả vai Thiên Tâm, Thiên Tâm nhúng người bay lên, thân thể mềm dẻo như mãng xà quấn chặt vào cánh tay hắn, hai chân kẹp vào cổ hắn, mượn lực quật hắn ngã nhào xuống đất.

Gương mặt Thuấn Đại Phong đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, hắn nâng chân đạp mạnh vào lưng Thiên Tâm, định mượn một cước này thoát khỏi xiềng xích trước mắt.

Nhìn động tác cong gối của Thuấn Đại Phong, Thiên Tâm liền thuận thế đẩy thuyền, lập tức dùng bờ vai rắn chắc của hắn thay cho bệ đỡ, đạp chân nhúng người lăn vài vòng trên mặt đất. Giữ được khoảng cách an toàn, Thiên Tâm nào muốn dây dưa cùng Thuấn Đại Phong, bộ dáng hấp tấp như gà mổ thóc, vận khinh công nhanh chóng rời đi.

Thuấn Đại Phong không phải hạng tầm thường, ngay giây phút Thiên Tâm phi thân bay lên cao, một bàn tay to lớn đã kịp chộp lấy một bên chân của hắn, lực đạo mạnh mẽ siết chặt khiến vết thương cũ ở chân rách toạc. Thiên Tâm nhăn mặt vì cơn đau, chưa kịp định thần, bản thân liền đã bị kéo rơi xuống đất.

Thiên Tâm khụy một bên gối, cơ thể gần như rơi vào thế bị động, chỉ có thể dùng tay đỡ lấy từng quyền cước hung bạo của Thuấn Đại Phong.

Thuấn Đại Phong càng đánh càng hăng, nào biết đến vết thương đang không ngừng rỉ máu của nam tử đang quỳ trước mặt. Tưởng rằng đã hoàn toàn kiểm soát được tình thế, Thuấn Đại Phong hơi chồm người, bàn tay to lớn vươn tới cái đầu nhỏ đầy tóc của Thiên Tâm, định một quyền bóp nát hộp sọ ẩn đằng sau lớp da mềm mỏng sạm nắng kia.

Khoảng khắc bàn tay nhỏ sắp chạm đến đầu, ánh mắt Thiên Tâm chợt biến đổi, con dao găm chẳng biết từ đâu xuất hiện, ‘ xoẹt” một tiếng, dòng máu đỏ tươi bắt mắt nương theo vết thương từ lòng bàn tay Thuấn Đại Phong ồ ạt nhiễu xuống đất.

Thuấn Đại Phong giật mình lùi về sau vài bước, kinh ngạc nhìn vào con dao găm trên tay Thiên Tâm, giọng nói trầm mang theo sự tán dương: “ Thật không ngờ mày lại mang theo dao! Trò chơi săn người lần này… quả nhiên có đôi phần thú vị.”

“ Mạng người trên đời đều đáng quý như nhau. Với lại…” Thiên Tâm chậm rãi đứng dậy, đưa tay cầm dao găm sang ngang, cánh tay che đi một nữa gương mặt, chỉ để lộ ra phần mũi cùng đôi mắt nghiêm nghị, tiếp tục nói, “ … nhìn vào y phục của ngài, chắc hẳn ngài là người của Mạt Quốc. Xin hỏi vì sao ngày lại có mặt trên lãnh thổ của Quang Bách Quốc?”

Thuấn Đại Phong dùng lưỡi liếm qua lại trong lòng bàn tay, hàm răng phút chốc liền bị nhuốm đỏ, sảng khoái trả lời: “ Quang Bách Quốc vốn dĩ nên thuộc về Mạt Quốc từ lâu, chẳng qua là vẫn chưa đến thời điểm chính muồi. Nhưng cũng không bao lâu nữa thôi, lịch sử sẽ được lặp lại, để xem thử lần này chúng mày…”

Chưa để Thuấn Đại Phong nói hết câu, một mũi tên xé gió lướt qua gò má đầy đặn của hắn, là da ngay vị trí đó liền lập tức ửng đỏ lên. Thuấn Đại Phong tức giận xoay đầu, trợn mắt nhìn về nơi bắn ra cung tên.

Một nữ tử xinh với mái tóc dài thướt tha đang đứng cạnh con ngựa của hắn, chẳng biết dung nhan ẩn dấu sau lớp mạn che mặt ra sao, nhưng đôi mắt to tròn long lanh ấy đã đủ để hạ gục biết bao nhiêu nam nhân trên trời.

Nữ tử hạ cung tên xuống, sau đó nhẹ nhàng vén tóc bên tai, giọng nói trong trẻo ngọt ngào lập tức vang lên: “ Đại vương, đừng mải chơi đùa nữa, chúng ta quay trở về thôi.”

Thuấn Đại Phong có vẻ rất coi trọng nữ tử bí ẩn, ánh mắt hắn khi nhìn nàng thập phần ôn nhu cùng sủng nịnh, lớn tiếng đáp: “ Được, nàng chờ ta một lát.”

Thuấn Đại Phong đối mặt cùng Thiên Tâm, lời nói mang theo sự bố thí: “ Lần này xem như mày gặp may, nếu còn để tao thấy mày lãng vảng ở quanh đây, tao sẽ dùng bàn tay này để bóp nát sọ mày.”