Nói qua lại được vài câu, Kim tú bà mới đi vào chủ đề chính: “ Khách quý, tôi biết ngài vào cái tên Phan Đức kia có quen biết. Thật lòng là tôi không ưa cái tên khốn nhu nhược ấy, tên ấy khiến tôi nhớ về những chuyện không vui trước đây.
“ Tôi của trước đây cũng giống như Lệ Hoa, yêu người quá nhiều, đắng cay lại càng nhiều. Tôi không muốn nó bước vào vết xe đổ của tôi, trao tim cho một kẻ phàm nhân không có tâm can, chỉ có hai mắt và hai tai.
Người đời sỉ nhục nó, nó có thể âm thầm chịu đựng, nhưng người nó yêu sỉ nhục nó, nó chắc chắn sẽ không chịu được. Tôi mong rằng ngài hiểu ý của tôi.”
Thiên Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi trả lời:
“ Bà chủ Kim, bà nhìn xem, đàn vịt con đang bơi trên sông trông thật đáng yêu làm sao. Vịt mẹ vẫn bơi cạnh nó, đôi mắt vẫn dõi theo nó, sẵn sàng xòe rộng đôi cánh để bao bọc vịt con vào lòng. Chỉ khi nào vịt con đã trưởng thành, đủ sức đương đầu với khó khăn mà không phải sợ hãi quay đầu, lúc đó vịt mẹ mới không còn lo lắng cùng bảo bọc.
Bà chủ Kim cũng có đôi cánh của một người mẹ, vậy bà có sẵn sàng xòe rộng đôi cánh ấy để bảo bọc đứa trẻ mà mình yêu thương?”
Kim tú bà khựng người lại, thật tâm lắng nghe từng câu chữ của Thiên Tâm.
Bà từ lâu đã xem Lệ Hoa là con gái mình, bà rất muốn dùng danh phận của một người mẹ để chăm sóc Lệ Hoa, nhưng bà không muốn Lệ Hoa khó xử, bà đã mang danh là một tú bà thanh lâu, nếu Lệ Hoa nhận bà làm mẹ, chẳng khác nào nhận làm con gái của một tú bà.
Bà lạnh nhạt thờ ơ với Lệ Hoa là thật, bà quan tâm chăm sóc cho Lệ Hoa cũng là thật. Bà sống lý trí hơn nửa đời người, trái tim ấm nóng đã lạnh lẽo từ lâu, khiến bà khó có thể trải lòng để quan tâm một người.
Kim tú bà thật sự rất rối rắm, từ khi bắt ép Lệ Hoa quay trở về Vọng Nguyệt thanh lâu, con bé luôn sống trong u sầu, càng khiến cho bà thêm bồn chồn lo lắng. Bà bây giờ cần làm gì? Bà phải làm sao thì mới tốt cho Lệ Hoa?..
Cho đến khi Kim tú bà ngồi nói chuyện cùng Thiên Tâm, tâm trí của bà như được khai thông. Lệ Hoa cũng đã lớn, cũng sẽ có vấp ngã, vậy thì bà sẽ đứng sau lưng con bé, chỉ cần con bé quay lưng nhìn lại, bà sẽ ở đó mở rộng bàn tay chào đón, trở thành đôi cánh vững trãi để con bé nép vào.
Kim tú bà đã rõ bản thân cần làm gì tiếp theo!
Kim tú bà khẽ nghiêng đầu, đôi mắt cười, cảm kích vì nhận được lời khuyên từ Thiên Tâm: “ Khách quý, thật vui vì được gặp người đêm nay.”
Thiên Tâm trò chuyện cùng Kim tú bà, chủ yếu là kể về cuộc sống lười nhác lười làm siêng ăn của bản thân, đôi lúc sẽ chèn thêm vài câu chuyện mới lạ mà bản thân đã trải nghiệm qua. Kim tú bà rất thích nghe người kể truyện, bà ngã người tựa vào cạnh bàn, một tay chống cằm, cái miệng phì phèo tẩu thuốc, làn khói trắng đem theo tâm hồn nữ tử bay về chín tầng mây.
Lệ Hoa đứng dựa người vào tường, nàng không hề rời đi, mà lẳng lặng đứng nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người. Lệ Hoa biết rõ, rằng Kim tú bà yêu thương mình như con ruột, nàng cũng từng mở lời muốn nhận bà làm mẹ nhưng bị từ chối. Ngỡ rằng cả hai chẳng thể nào nói ra lời mẫu tử, nhờ vào Thiên Tâm, nàng mới có thể hiểu được mối quan tâm của Kim tú bà dành cho mình.
Giọt nước tràn ly, Lệ Hoa tựa đầu ra sau, ngước mặt nhìn những chiếc lồng đèn rực sáng treo trên trần nhà, tùy ý để nước mắt cứ thế tuôn trào.
Nàng khóc trong hạnh phúc.
Lệ Hoa kể về câu chuyện của mình với Hữu Ý, ánh mắt dạt dào cảm xúc, không che dấu sự cảm kích dành cho Thiên Tâm. Lệ Hoa nói: “ Hữu Ý, Thiên Tâm rất giỏi, với đầu óc thông minh như vậy, chắc chắn sẽ biết cách tự bảo vệ bản thân.”
Hữu Ý lắng nghe câu chuyện của Lệ Hoa, nhớ về quãng thời gian tiếp xúc cạnh Thiên Tâm, gật đầu đồng thuận với lời nói của người: “ Chị nói đúng, Thiên Tâm sẽ tự biết cách bảo vệ bản thân thôi.”
Trong lúc mọi người đều chìm đắm trong tâm tư.
Phan Đức ngồi nhìn mấy cái ống tre lớn đặt ngay ngắn trên bàn, lúc bận rộn dọn dẹp lại đống đổ nát trên thuyền, mấy cái ống tre này cũng tình cờ được hắn tìm thấy.
Phan Đức cằm lên một cái ống tre, miệng ống tre được bịt kín bằng tấm vải và dây thừng, mở miệng ống tre, bên trong chứa đựng một thứ dung dịch đặt sệt như mật ong, không mùi, màu nâu sẫm.
Cẩn thận quét một ít lên mu bàn tay, dùng sức tán đều theo vòng tròn, con mắt Phan Đức rực sáng, mừng rỡ khi phát hiện được một bí mật động trời.
Không sai, thứ dung dịch này chính là thuốc nhuộm da, tất cả mọi người đều đã bị nét vô hại bất cần đời của Thiên Tâm đánh lừa. Thử hỏi xem, trên đời này kiếm đâu ra một tên ngủ nướng đến trưa mà vẫn có làn da rám nắng cùng gương mặt đầy tàn nhang, một thân ốm yếu mà vẫn sống tốt một mình trên con thuyền lớn này suốt bao nhiêu năm qua.
“ Thiên Tâm à Thiên Tâm, cậu lừa mọi người cũng lâu thật đấy!” Phan Đức thầm thì trong lòng, ngón tay mân mê mảng da nâu nổi bật.
Tấn Tài nghĩ kỹ càng, thở ra một hơi, lớn tiếng nói: “ Thôi, đêm khuya rồi, mọi người tranh thủ ngủ một lát. Sáng mai rồi hẳn tính tiếp.”
Hôm nay mọi người đều chịu đả kích lớn, đầu óc luôn trong trạng thái căng thẳng, cứ giữ mãi tình trạng này sẽ không tốt.
Nghĩa Hiệp muốn lên tiếng phản đối, Tấn Tài liền bước đến cạnh người, vỗ vai trấn an: “ Giữ sức khỏe, ngày mai tôi với cậu tiếp tục đi tìm.”
Đêm nay là một đêm không ngủ, Nghĩa Hiệp, Tấn Tài, Lệ Hoa, Phan Đức cùng Hữu Ý, tất cả đều chỉ nằm đó, không một ai yên tâm chợp mắt.
Tới sáng, khi mặt trời đã lên cao, Thiên Tâm mới lười biếng vặn vẹo thân người, hí hí cặp mắt, đầu óc quay cuồng, ngơ ngác nhìn ngó quan cảnh xa lạ. Ý thức dần trở nên minh mẫn, Thiên Tâm vội bật dậy, vén tay áo lên kiểm tra. Màu nhuộm đã bị nước sống cuốn trôi gần hết, làn da rám nắng cũng trở nên tươi sáng hơn, khiến Thiên Tâm càng tăng thêm vài phần nho nhã anh tú.
Thiên Tâm hoảng sợ lao ra khỏi nhà, hai tay nắm chặt miệng lu, cẩn thận quan sát dáng vẻ bản thân phản chiếu dưới nước. Mất dấu chấm tàn nhang trên mặt gần như biến mất, chỉ còn lại vài nốt chấm lờ mờ nằm dưới mắt.
“ Đã dậy?”
Rời khỏi nhà từ lúc trời còn hừng đông, Mạnh nhận bốc vác hàng hóa cho các thương lái, kiếm được chút tiền liền mua lấy 3 lạng thịt cùng một ít rau và gia vị cần thiết.
Thiên Tâm trả lời: “ Ừm, đã dậy. Anh Mạnh đi chợ mua đồ à?”
Mạnh cầm đồ đưa về phía trước, Thiên Tâm hiểu ý cầm lấy, nhanh nhẹn mang vào đặt trên bàn đá. Mạnh vụng về hỏi Thiên Tâm: “ Ngủ ngon không?”
“ Cảm ơn anh Mạnh đã quan tâm, đêm qua tôi ngủ rất ngon. Anh Mạnh thì sao?”
“ Ừm, ngủ ngon.” Mạnh hơi xấu xổ, nhỏ giọng trả lời.
Thú thật là đêm qua hắn khó ngủ, lần đầu tiên có người ngủ cùng hắn, đâm ra hắn cứ lay hoay mãi vẫn chẳng thể nào chợp mắt.
Thiên Tâm mỉm cười nhìn bộ dáng khờ khạo của Mạnh, chỉ cần nhìn đôi mắt kia cũng đủ biết rằng Mạnh ngủ ngon đến nhường nào. Thiên Tâm nhìn cái bếp được dựng bằng ba cục đá lớn, mở lời: “ Hôm nay tôi sẽ đứng bếp, anh Mạnh giúp tôi nhóm lửa nhé.”
Bếp lửa phập phùng, một cái nồi nhỏ đủ để chế biến nhiều món ngon bắt mắt. Trước tiên làm món rau xào, tiếp đó là thịt kho, cuối cùng là canh rau thịt bằm. Nồi cơm nấu ở một cái bếp khác cũng đã chín, hương thơm đặc trưng hòa theo làn khói trắng, từng đợt bay lên cao.
Thiên Tâm úp ngược cái thau gỗ làm cái bàn nhỏ, hai dĩa món ăn đặt lên trên, nồi cơm và nồi canh đặt dưới đất.
Hai bát cơm nóng hổi, hai đôi đũa trên tay, Thiên Tâm gắp một miếng thịt kho đặt vào bát của Mạnh, nhỏ giọng nhắc người: “ Anh Mạnh, ăn cơm.”
Từ lúc đồ ăn được đặt ở trên bàn, cho đến khi Thiên Tâm múc bát cơm nóng để trước mặt Mạnh, Mạnh đều luôn ngồi im bất động, bàn tay siết chặt đôi đũa gỗ không dám gắp thức ăn, càng không dám mở miệng nói chuyện.
Mạnh rất sợ, rằng Thiên Tâm không hề có thật, tất thảy mọi chuyện hôm nay, chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp mà hắn tưởng tượng ra.
Thiên Tâm bắt chuyện với hắn, quan tâm vết thương hắn, đứng trước nhà đợi hắn, nấu đồ ăn cho hắn, nhắc hắn ăn cơm. Tưởng chừng chỉ là những việc làm nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, nhưng đối với Mạnh, đó là mong ước cả đời. Sống trong căn nhà nát quạnh quẽ, một mình một bóng, mặc dù đã quen với cô đơn, nhưng lại rất sợ cô đơn.
“ Anh Mạnh, ăn cơm.” Thiên Tâm lại gắp thêm ít rau đặt vào bát cơm của Mạnh, dịu dàng nhắc người dùng bữa.
Mạnh nhìn thức ăn trong bát, lại nhìn bát cơm trắng đối diện, đôi đũa gỗ đung đưa, gắp lấy miếng thịt đầy đặn đặt vào bát cơm Thiên Tâm.
Mạnh siết chặt đôi đũa trong tay, môi mấp mé, lúng túng nhả từng câu chữ: “ Thiên Tâm, ăn cơm.”
“ Ừm.” Thiên Tâm mỉm cười gật đầu. Cả hai bắt đầu dùng bữa.
Mạnh đã quen ăn vội uống vội, bát cơm đầy trên tay thoắt cái đã trống rỗng, nồi cơm đặt trên đất cũng vơi đi quá nửa. Đôi lúc Mạnh sẽ lén lút nhìn Thiên Tâm, không biết là do có hảo cảm với người, hay nhìn người đã quen mắt, hắn mơ hồ cảm giác như Thiên Tâm của hôm nay hơi khác so với dạo trước, làn da có vẻ sáng hơn, gương mặt cũng trông ưa nhìn hơn.
Mạnh không nghĩ quá nhiều, tiếp tục cắm đầu lùa hết đống thức ăn vào cái miệng rộng. Trước nay hắn luôn ăn uống qua loa, đồ ăn cũng chẳng thèm nêm nếm gia vị gì, lần đầu tiên được ăn ngon, đương nhiên phải tích cực hưởng thụ khoảng khắc hiếm có này.
Dùng xong bữa trưa, Thiên Tâm ngồi xếp bằng dưới gốc cây lớn, lưng thẳng tắp, vai thả lỏng, hai mắt nhắm nghiền. Mạnh nắm chặt cây rìu, dùng sức bổ xuống, một nhát thành công chẻ đôi khúc gỗ lớn. Tiếng bịch bịch điều đặn vang lên, một bên yên tĩnh thiền định, một bên lao động hăng say.
Khói bụi mịch mù từ đằng xa, gần 30 tên côn đồ tay cầm vũ khí, nét mặt đan xen giận dữ cùng phẫn nộ, hùng hổ tiến thẳng đến căn nhà nát nằm trơ trọi trên khoảng đất trống.
“ Chính là tụi nó, chắc chắn là tụi nó đã giết đại ca.” Một kẻ trong đó gào thét lên, đôi mắt trợn tròn đỏ ngầu.
“ Đúng, có người đã tận mắt nhìn thấy, không thể sai được.” Một kẻ khác tiếp lời.
“ Giết nó! Giết nó! Giết nó!” Đám côn đồ dường như bị ánh nắng ban trưa thiêu đốt đến phát điên, câu nói cứ lặp lại liên tục, bước chân di chuyển ngày càng nhanh.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía căn nhà nát, báo hiệu cho một cuộc hỗn chiến máu tanh chết chóc sắp sửa bắt đầu.
Thành Huỳnh Hoa, giao lộ chính.
Nghĩa Hiệp cùng Tấn Tài hòa vào dòng người đông nghịt trên phố, đôi mắt tinh tường dao động, tuyệt không bỏ sót bất cứ dấu vết nào.
Đi được một đoạn khá xa, Tấn Tài chợt khựng lại, nhìn không chớp mắt vào con đường đất vắng vẻ. Một đoạn ký ức nhỏ xuất hiện, Nghĩa Hiệp để lạc Thiên Tâm, Thiên Tâm trở về thuyền với y phục bám đầy bụi đất, con đường đất thuận chiều với hướng đi của Thiên Tâm…
Nghĩa Hiệp nhìn bóng lưng cao ốm của Tấn Tài, tiến đến hỏi người: “ Sao vậy, anh Tài phát hiện được gì à?”
Tấn Tài chỉ tay về hướng con đường đất, nói: “ Thiên Tâm có lẽ đã từng đi vào con đường đất này, con đường này vắng vẻ ít người, mà hắn cũng không thích đi đến nơi quá ồn ào.”
Nghĩa Hiệp nghe có vẻ hợp lý, gật đầu tán thành: “ Anh nói rất đúng, chúng ta đi thôi!”