Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 15: Thầy pháp ra tay




Hữu Ý hướng ánh mắt đến Thiên Tâm, lớn tiếng gọi người: “ Anh Tâm, anh ra đây giúp tôi một tay.”

Thiên Tâm chỉ ngón trỏ vào mặt mình, Hữu Ý gật đầu xác nhận. Cảm nhận được những cặp mắt đang đổ dồn về bóng lưng mình, Thiên Tâm đành miễn cưỡng bước ra khỏi vòng tròn, lười biếng đứng ngay cạnh Hữu Ý.

Hữu Ý đưa tay để trước ngực, miệng lẩm nhẩm đọc pháp chú kết hợp dùng đầu ngón tay vẽ vài đường trên không trung. Vừa dứt lời, nàng điểm một phát vào ấn đường Thiên Tâm, hét lớn một câu: “ Thỉnh”.

Một câu buông xuống, Thiên Tâm cảm giác đau nhức trong hốc mắt, hai tay che lấy đôi mắt bị tổn thương, lùi người về sau vài bước. Nghĩa Hiệp lo lắng hắn gặp chuyện, chẳng kịp nghĩ ngợi gì phi người ra khỏi vòng tròn, thoắt cái đã đứng ngay sau lưng Thiên Tâm vươn tay đỡ lấy người.

Nghĩa Hiệp chấp vấn Hữu Ý: “ Hữu Ý, chuyện này là sao?”

Hữu Ý nâng vai trả lời: “ Sao là sao, tôi chẳng qua là mượn đôi mắt cùng thân thể hắn dùng một lát, anh việc gì phải mặt nặng mày nhẹ với tôi như vậy chứ!”

Nghĩa Hiệp đang tính cãi nhau cùng Hữu Ý, Thiên Tâm liền cản người: “ Anh Hiệp, tôi không sao. Anh quay trở về vòng tròn đi.”

“ Cậu có ổn không? Mắt của cậu thế nào rồi?” Nghĩa Hiệp quan tâm nhìn vào gương mặt Thiên Tâm, khoảng khắc nhìn vào đôi mắt màu hổ phách đó, hắn rốt cuộc đã hiểu dụng ý của Hữu Ý. Nàng đây là muốn biến Thiên Tâm trở thành người có đôi mắt âm dương, giúp nàng nhanh chóng tìm kiếm hồn phách còn sót của con trai ông Bảy.

Nghĩa Hiệp hỏi Hữu Ý: “ Tại sao cô không chọn tôi thay vì Thiên Tâm? Cậu ấy vừa mới khỏi bênh, sức khỏe vẫn còn rất yếu.”

Hữu Ý xua tay, vô tư trả lời: “ Tôi đây là chọn mặt gửi vàng. Thiên Tâm có căn số trở thành thầy pháp, chẳng qua là anh ấy không muốn đi theo con đường này thôi. Còn anh, anh chỉ là một người trần mắt thịt, tôi đâu dại gì mà phí hoài công sức với anh chứ!”

Nghĩa Hiệp ôm lấy một bụng tức mà không thể làm gì, Thiên Tâm lắc đầu ngán ngẩm với đôi nam nữ trước mặt, hất cằm về mâm cơm ở giữa vòng tròn pháp trận: “ Nói chuyện xong chưa? Chúng ta đến đây để giúp người, không phải để cãi nhau. Nếu không nhanh chóng giải quyết việc trước mắt, thời gian ba nén nhang chắc chắn sẽ không đủ dùng.”

Hữu Ý nhìn về ba nén nhang đang không ngừng lụi tàn, nàng hướng dẫn Thiên Tâm làm việc: “ Anh Tâm, anh hãy quan sát những vong hồn ở đây, xem thử có vong hồn nào là của thằng Bình hay không. Nếu có thì anh hãy ôm thằng bé bước vào bên trong vòng tròn muối kia để nó quay trở về cơ thể.”

Thiên Tâm gật đầu đáp lời: “ Được.”

Hữu Ý ngồi xếp bằng tại chỗ, cơ thể ngay tức tiến vào trạng thái thiền định.



Thiên Tâm tập trung quan sát từng vong hồn đang hiện diện bên trong pháp trận, vong hồn mà hắn nhìn thấy chỉ là những cái bóng xám ngoét mờ nhạt, rất khó để có thể nhìn rõ ngũ quan trên gương mặt. Sức khỏe của hắn đang chuyển biến biến rất tốt, thị lực cũng đã hồi phục được tám phần, nhìn chung đã không còn gì đáng ngại.

Thiên Tâm thu hẹp đối tượng tìm kiếm, chỉ tìm kiếm những vong nhi có dáng người tương tự con trai ông Bảy. Từng giây trôi qua, nhang đã tàn hết một nửa, 1 hồn 3 phách chẳng tìm được cái nào, Thiên Tâm trong lòng lửa đốt, dây thần kinh căng như dây đàn, động tác ngày càng nóng vội hơn.

Vợ chồng ông Bảy cũng không có ngồi không hưởng lộc. Ông Bảy ôm cơ thể con trai trong lòng, ra sức gọi tên con: “ Bình ơi, con đang ở đâu?... Bình ơi, con ơi.”

Phần áo trước ngực vợ ông Bảy đã ướt từ lâu, bà hướng đôi mắt đang sưng phù về hướng con suối, gào thét trong đau đớn: “ Bình ơi, về với mẹ đi Bình. Mẹ không thể sống thiếu con được Bình ơi.” Bà quỳ phịt xuống đất, hai tay chấp lại đặt trước ngực thành tâm cầu khấn, “ Thần linh ơi, con cầu xin ngài, xin ngài hãy cứu lấy con của con. Con cầu xin ngài...”

Hữu Ý đang đứng dưới một tán cây lớn trong rừng, nàng nhìn về nơi đang lập pháp trận, rồi lại nhìn về nơi đang tỏa ra luồng âm khí nồng nặc trên núi. Ban nãy nàng đã dùng phép cưỡng chế tách hồn phách rời khỏi cơ thể, hiện tại nàng chỉ là một mảnh hồn phách không hoàn chỉnh, thời gian làm việc cũng sẽ có giới hạn.

Xuyên qua từng tán cây, vượt qua vách đá cheo leo, nàng dừng lại trước một căn nhà nhỏ tách biệt nằm sâu trong núi. Bên ngoài căn nhà treo hai chiếc lồng đèn tròn đã tắt nến, vô số lá bùa đủ hình dạng được dán trên tường, hơi thở chết chót khiến cho bao người phải e dè không dám tiếp cận. Bên trong căn nhà bao trùm bởi một màu tối đen bí ẩn, cánh cửa gỗ cũ kỹ đóng chặt, cửa sổ hai bên tường cũng đã bám bụi thành lớp dày.

Hữu Ý vừa nâng tay định chạm vào cánh cửa, một nguồn lực vô hình phóng ra bức nàng lùi về sau vài bước. Nàng nghiêm túc nhìn lá bùa lớn dán trước cửa, khóe miệng nhếch lên, cuồng phong mạnh mẽ nương theo cánh tay nàng hướng thẳng về phía lá bùa, nét chữ đỏ trên lá bùa biến mất như chưa từng tồn tại.

Nàng dùng bàn tay nhỏ đẩy cửa một cái mà cửa vẫn chưa mở, cơn tức giận bùng phát lập tức, nàng nắm tay vung chưởng đánh vào, cánh cửa gỗ hiện rõ vết nứt như mạng nhện, bật tung ra như một cơn đại hồng thủy ập đến. Nàng chậm rãi đẩy cửa ngó đầu vào bên trong, không ngờ đằng sau cánh cửa gỗ này lại cất chứa biết bao cảnh tượng kinh hoàng có thể khiến người yếu vía sợ hãi đến ngất xỉu. Trên kệ lớn có ba tầng, tầng một là vô số xác chết thai nhi được bảo quản trong những chiếc bình chứa, tầng hai là những bộ phận người đã cắt rời và phơi khô, tầng ba là những tiêu bản của động vật nhỏ. Bên cạnh kệ lớn có bày hai hình nộm đang đứng, mô phỏng theo kích thước thật của người trưởng thành và trẻ em.

Hữu Ý đứng trước bàn thờ, ánh hào quang trong mắt rực sáng, chân mày hơi nhướn lên. Chẳng có một vị thần linh hay bài vị nào được đặt ở vị trí này, thay vào đó là 23 cái hũ trắng nhỏ được sắp xếp ngay ngắn thành hai hàng, tất cả miệng hũ đều bị bịt kín bằng vải đỏ, bên trên còn dán thêm lá bùa trấn hồn. Nếu tính theo cách sắp xếp thì mỗi hàng sẽ có 13 hũ, vị chi là còn thiếu mất 3 hũ.

Hữu Ý nhăn mày khó chịu vì đứng lâu trong căn nhà quá nồng nặc âm khí cùng oán khí, nhẩm nhẩm thời gian của bản thân, còn khoảng hơn một khắc nữa là nàng sẽ quay trở về nguyên thể. Sư phụ nàng luôn răn dạy nàng làm điều hay lẽ phải, ngàn lần nhấn mạnh là tuyệt đối không được sử dụng năng lực tâm linh để làm chuyện trái luân thường đạo lý. Giờ đây, khi tận mắt chứng khiến những thứ bẩn thỉu ô uế, đáy lòng nàng tràn ngập sự khinh bỉ. Nàng sẽ làm theo chỉ huấn lúc sinh thời của sư phụ, đích thân châm lửa đốt rụi căn nhà này.

Từng ngón tay đan vào rồi tách ra, chuông bạc cột ở đuôi tóc khẽ phát ra tiếng, những lá bùa dán trên tường như cảm nhận được nguồn sức mạnh vô hình mà lắc lư dữ dội. Nàng dậm mạnh chân xuống đất, dứt khoát hét lên: “ Phá”.

Tiếng hét mang theo cuồng phong bão tố cuốn bay tất cả lá bùa rơi xuống, ngọn lửa xanh lam lấy Hữu Ý làm trung tâm, bùm một phát lan tỏa khắp ngỏ ngách của căn nhà. Tận sâu trong rừng là một căn nhà nhỏ đang bốc cháy, ngọn lửa bao trùm lên tận nóc nhà, nuốt chửng gần như tất cả mọi thứ.

“ Rốt cuộc là kẻ nào làm ra chuyện này?!” Ngoài sân nhà truyền tiếng quát giận dữ của nam tử trung niên, ngọn lửa đang rực cháy phút chốc bị dập tắt.



Hữu Ý khựng người lại, đồng tử liếc sang bên phải, cười khẩy một cái: “ Đến rồi sao?”

Vị đạo sĩ mặc y phục xanh sẫm, gương mặt dữ dằn hung tợn, trên đầu cài trâm gỗ, dưới chân đi giày vải tối màu. Hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa ra vào đã mở toang, giọng nói đầy uy hiếp: “ Còn không mau ra đây!”

Không gian tối đen bên trong dần lộ ra một thân ảnh nữ tử nhỏ nhắn, nàng ung dung bước chân ra ngoài, hai tay đúc vào túi nhỏ, chuông bạc lắc lư tạo thanh âm vui tai. Đạo sĩ không giấu nổi tức giận trước bộ dáng thảnh thơi của kẻ gây chuyện, ông lên tiếng chấp vấn: “ Bần đạo và cô nương vốn không thù không oán, hà cớ gì cô nương lại muốn đốt nhà của bần đạo.”

Hữu Ý quay đầu ra sau nhìn căn nhà, lại quay đầu ra trước nhìn đạo sĩ, tinh nghịch trả lời: “ Cháu đốt nhà mà cần phải có lý do sao?”

Vị đạo sĩ chưa kịp hoàng hồn với câu trả lời của Hữu Ý, nàng lại giả vờ như nhớ đến điều gì mà vỗ tay một cái bốp, vô tâm vô phổi trả lời: “ Nhớ ra rồi, ban nãy cháu có đi ngang qua căn nhà hoang này, vì tò mò quá nên mới đi vào bên trong. Ở trong đó tối quá, cháu muốn tìm vài cây nến để thắp sáng, chân tay lóng ngóng thế nào lại thành đối nhà của ông mất.”

Vẻ mặt không chút hối cãi của Hữu Ý thành công chọc giận đạo sĩ, bàn tay ông siết chặt cây phất trần, gân xanh nổi đầy trán, hàm răng nghiến ken két. Đạo sĩ đưa mắt đánh giá Hữu Ý trên dưới một lượt, đột nhiên ánh mắt lại dừng dưới đôi chân của nàng. Ông chỉ biết nàng có năng lực không nhỏ, nhưng lại không ngờ dưới chân nàng lại không hề có bóng!

Người không bóng là ma, nàng không phải ma, vậy thì chỉ có thể là phần hồn phách được xuất ra từ nguyên thân. Cặp mắt đạo sĩ chợt lóe sáng, chỉ cần đánh tan phần hồn phách này, nhẹ thì bị tổn hại tu vi, nặng thì thần trí hóa điên loạn.

“ Núi cao còn có núi cao hơn, nếu cô nương đã hỗn láo thành thói, vậy thì đích thân bần đạo sẽ dạy dỗ cô nương đàng hoàng.” Ông không có ý định để Hữu Ý toàn mạng rời khỏi nơi này, nàng nếu đã có gan đắc tội người, vậy thì đừng trách vì sao lòng người độc ác.

Hai thân ảnh lao vào nhau trực tiếp đối chưởng, một chưởng phá núi nát ngọc, đồ vật trong phạm vi gần bị xé toạc, âm thanh đổ vỡ ầm ầm vang lên. Đạo sĩ hơi nhướn mày lên, ông không ngờ vị cô nương trẻ tuổi trước mặt lại có thể đánh ra một chưởng mạnh mẽ đến vậy!

Một lớn một nhỏ giao đấu ác liệt, Hữu Ý thuần thục tránh né sát chiêu, phất trần trên tay đạo sĩ tựa như mãng xà uốn lượn vồ tới, từng bước áp sát hòng đánh vào yếu điểm của nàng.

Hữu Ý giỏi về pháp thuật, yếu về võ thuật, một chưởng phát ra ban nãy đã dùng gần như toàn bộ sức lực của nàng, nếu cứ tiếp tục giao đấu trong thời gian dài, khẳng định nàng sẽ chịu thiệt lớn. Đang tính lật bài chuồn thì đột nhiên lồng ngực truyền đến cơn nhói, sức mạnh trong cơ thể cũng đang không ngừng suy giảm. Nàng biết rằng thời gian của mình đã hết, cần phải mau chóng nhập trở lại vào nguyên thân. Hữu Ý vẽ pháp chú lên không trung, dùng sức đánh về hướng đạo sĩ. Đạo sĩ đã phần nào đoán được mục đích rời đi của nữ tử trước mặt, không đời nào để người dễ dàng được như ý nguyện.

Nhìn thấy nữ tử xoay lưng bỏ chạy, đạo sĩ rút lấy ba lá bùa phóng về ba hướng, trong khoảng khắc đã ba bức tường vô hình được xây lên chắn hoàn toàn lối thoát của Hữu Ý. Nàng nhìn tường cao phía trước, ánh mắt sắc bén tựa dao găm, cả người toát ra nguồn khí tức quỷ dị lạ thường. Đạo sĩ khó hiểu nhìn vào bóng lưng nàng, ông biết chắc chắn nàng hiện tại đang rất yếu, hiện tại chính là thời cơ tốt để đánh tan hồn phách, nhưng trực giác mách bảo ông không nên đến gần nàng.

Hữu Ý xoay người nhìn chằm chằm vào mắt đạo sĩ, buông ra lời tuyên chiến: “ Hẹn gặp lại ông ở dưới con suối nhỏ, lúc đó mới là trận chiến thật sự của hai chúng ta.”

Dứt lời, Hữu Ý dùng toàn bộ sức lực còn lại vẽ ra một pháp trận ngay dưới chân. Con ngươi trong hốc mắt đạo sĩ phút chốc co lại thành hai dấu chấm đen, ông niệm chú vào cây phất trần, hung hăng ném thẳng về hướng Hữu Ý. Phất trần xoay tròn dọc theo trục cán, phần lông trắng bung ra như lưới cá, càng lúc càng mở rộng, Vào khoảng khắc phất trần chỉ còn cách gương mặt Hữu Ý chưa đến 3 tấc, nàng nhếch miệng tràn đầy tự tin, cứ thế biến mất như chưa từng tồn tại, cậy phất trần theo quán tính bay ra xa một đoạn xa rồi rơi xuống, cùng theo đó là tiếng hét đầy phẫn nộ của vị đạo sĩ.