Trải qua lễ giáng sinh bên nhau tại Saint Jean Cap Ferrat, bọn họ cuối cùng cũng rời khỏi bờ biển ấy, rời khỏi ngôi biệt thự hệt như cảnh tiên kia. Vì năm mới sắp đến, hội đồng quản trị phải khai mạc hội nghị hàng năm, Dung Hải Chính không thể tiếp tục vắng mặt, bọn họ đành phải trở lại cuộc sống thường nhật.
Sau khi xử lý xong công việc ở New York, hai người liền đáp máy bay về nước.
Vẫn là Tôn Bách Chiêu đến sân bay đón bọn họ, vì Lạc Mỹ không ngủ trên chuyến bay nên khi vừa lên xe cô đã thiếp đi ngay. Dung Hải Chính để cô nằm trên đầu gối của mình, chu đáo đắp áo khoác lên cho cô.
Tôn Bách Chiêu đang ngơ ngẩn nhìn họ, bắt gặp ánh mắt không hài lòng của ông chủ mình quét qua, lúc này mới mỉm cười xấu hổ chuyển đề tài: "Về Thường..." Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt của ông chủ ngăn lại, Lạc Mỹ đang mơ mơ màng màng, dù nghe thấy cũng không chú ý đến. Đợi khi về đến nhà rồi, cô cảm thấy vô cùng mỏi mệt, vừa đặt mình xuống gối đã chìm vào giấc ngủ say. Khi tỉnh lại thì trời đã tối mịt, cô mang giày bước xuống giường, vừa buộc lại thắt lưng áo ngủ vừa đi đến phòng sách. Dung Hải Chính quả nhiên đang ở nơi đấy hút thuốc.
Nghe thấy tiếng chân cô, anh ngẩng đầu lên cười hỏi: "Đói rồi hả, nhà bếp đã chuẩn bị xong thức ăn, chúng ta xuống dưới đó đi." Anh tiện tay khép lại chiếc máy tính đang xem. Lạc Mỹ không nén nổi tò mò, vừa liếc mắt về chiếc máy tính ấy, tay cô đã bị anh nắm lấy dẫn xuống lầu.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau dùng hoa quả trong phòng khách nhỏ. Dung Hải Chính vỗ vỗ lên đầu gối, Lạc Mỹ liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Tóc cô đã dài hơn đôi chút, lòa xòa xõa vào mặt khiến cô hơi khó chịu, anh đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô rồi bảo: "Lạc Mỹ, em không cần phải đến công ty làm việc nữa."
Cô cũng không hỏi nguyên do, chỉ "ừm" một tiếng đồng ý. Dung Hải Chính nói: "Chỉ còn lại mỗi Ngôn Thiếu Tử, anh đối phó được."
Cô đã quên đi mối ân oán này từ lâu lắm rồi, giờ đây nghe anh nhắc đến bỗng có một cảm giác xa lạ. Cô đã quen với việc nép dưới đôi cánh của anh để tránh mưa gió. Anh hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Ăn trái cây đi."
Cứ thế, cô ở lại trong nhà, bắt đầu cảm thấy buồn chán. Cô ngủ đến tận trưa mới thức dậy, xem qua TV rồi đi ăn cơm, xế chiều xuống phố mua sắm, hoặc đến câu lạc bộ dành cho thành viên hay đi thẩm mỹ viện giảm cân, sau đó chờ Dung Hải Chính về nhà.
Cô đang sống cuộc sống điển hình của một quý phu nhân. Có một hôm, cô vô tình chăm chút soi gương. Người trong gương tĩnh lặng và uể oải, chẳng còn nhận ra nửa phần sắc sảo cùng năng động ngày nào. Một Lạc Mỹ thông minh và cứng cỏi xưa kia đã không còn trông thấy, người dịu dàng điềm tĩnh trong gương mới đúng là cô bây giờ. Mà có lẽ như vậy cũng chẳng có gì là không tốt cả, cô thả gương xuống, mơ hồ ngẫm nghĩ. Vì buồn chán, cô đành lái xe xuống phố mua sắm.
Bước vào một cửa hàng trang sức quen thuộc, từ nhân viên đến quản lý, ai cũng đều mặt mày hớn hở: "Dung phu nhân, cô đến thật là đúng lúc, vừa hay có một đợt hàng mới nhập về."
Cô mỉm cười, mấy nhân viên của cửa hàng liền xúm lại đưa cô đến phòng vip, vừa mới đến cửa đúng lúc hai nhân viên đang cung kính bước ra ngay cạnh một đôi nam nữ. Hai bên không ngờ chạm mặt nhau, ai nấy đều ngẩn ra.
Lạc Mỹ vô cùng bất ngờ, không nghĩ nơi này lại gặp được Ngôn Thiếu Tử. Bên cạnh cậu còn có một vị giai nhân xinh xắn đáng yêu, quả là ngoài dự đoán.
Người quản lý cười xòa hỏi: "Ngôn tiên sinh, Cổ tiểu thư, mới đó mà đã chọn được nhẫn rồi ư?" Ngôn Thiếu Tử gật đầu, quản lý liền hỏi: "Không biết ngày vui là ngày nào ạ? Đến lúc đó hôn lễ nhất định sẽ xôn xao khắp thành phố, Ngôn tiên sinh nhớ là phải đánh bóng tên tuổi cho cửa hàng này nhé. Ngôn - Cổ làm sui với nhau, thủ tục lại được lựa chọn tại cửa hàng của chúng tôi, việc này quả là cơ hội quảng cáo ngàn năm có một đấy."
Ngôn Thiểu Tử dường như đã chán ngấy những lời nịnh nọt của tay quản lý, gật đầu rồi đi thẳng. Lạc Mỹ vừa bước vào phòng vip đã có kẻ bưng chìa khóa đến hỏi: "Hôm nay Dung phu nhân muốn xem thứ gì ạ? Có một lô nhẫn kim cương vừa nhập về đấy." Nhìn thấy Lạc Mỹ gật đầu, y lập tức mở rương lấy ra cho cô xem. Một loạt những viên đá nhỏ sáng lấp lánh bất giác khiến cho Lạc Mỹ hoa cả mắt. Chẳng hiểu sao cô lại không muốn nán lại nơi này nữa liền tiện tay chỉ đại một món, tay quản lý bèn khen không ngớt miệng: "Dung phu nhân thật là tinh mắt. Viên kim cương này trắng trong hoàn hảo đến không tỳ vết, tuy chỉ có 4 ca-ra nhưng được chạm khắc thật kỳ công..."
Lạc Mỹ cũng chẳng buồn hỏi giá tiền, cũng không thèm nhìn đến hóa đơn mà nhân viên bên cạnh trình lên, ký tên bảo: "Giao đến nhà của tôi đi." Nói rồi đứng dậy, mặc cho bọn họ tiền hô hậu ủng tiễn cô ra cửa.
Lượn xe trên phố một vòng, ngờ đâu cô lại lái đến quảng trường Ngưỡng Chỉ, đã lỡ đến đây rồi nên cô đành đưa xe xuống đỗ ở bãi ngầm của cao ốc Vũ Thiên. May mắn một điều, tuy đã lâu không đi làm nhưng thẻ từ của thang máy chuyên dụng cô vẫn còn giữ trên người, thế nên cô trực tiếp đi từ bãi xe vào thang máy chuyên dụng. Cầu thang máy này nối thẳng đến văn phòng Dung Hải Chính. Nghĩ đến cảnh đột ngột chạy lên như vậy, cô chắc hẳn sẽ dọa cho anh nhảy dựng lên.
Thang máy đã đến nơi, theo tiếng chuông báo hiệu vang lên, tầm nhìn của cô ngày một rộng ra nhưng cô lại không trông thấy Dung Hải Chính đâu cả. Trong văn phòng tịch mịch yên tĩnh, cô gọi "Dung Hải Chính" hai lần, anh cuối cùng cũng từ phòng nghỉ bước ra, sắc mặt hối hả, còn thuận tay khép cửa phòng nghỉ lại.
Lạc Mỹ bước ra khỏi thang máy, ánh mắt anh dời về hướng khác, miệng hỏi: "Sao em lại đột nhiên đến đây?"
"Em tạt ngang qua, thuận tiện nên ghé thôi." Cô từ từ tiến đến gần anh. Anh dựa vào cánh cửa nọ, im lìm không cử động, chỉ bảo: "À, chúng ta đến văn phòng của em nói chuyện nhé."
Mũi cô đã ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, đồng thời cô cũng trông thấy vết môi son nhàn nhạt in trên cổ anh. Cô vươn tay lau đi vệt son ấy, thản nhiên mỉm cười bảo anh: "Anh nói với cô gái bên trong ấy biết, nên dùng loại son không phai màu thì tiện hơn."
Anh vẫn đứng im không nhúc nhích. Cô liền bảo: "Em về đây."
Về đến nhà, cô còn xuống bếp nấu nướng vài món ăn rồi mới báo với người hầu phòng: "Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát, đừng làm phiền tôi nhé." Cô còn dặn thêm, "Thức ăn nấu xong để sẵn ở đó, đợi khi nào ông chủ trở về thì ăn."
Chị Tư vâng dạ xong, Lạc Mỹ lên lầu, tìm được mớ thuốc ngủ của Dung Hải Chính cất trong tủ đựng thuốc. Lọ thuốc ấy vừa mở niêm, còn hơn tám mươi viên, cô rót một chén nước, nuốt từng viên thuốc màu trắng này vào miệng, sau đó lặng lẽ nằm xuống, lặng lẽ thiếp đi.
Cô bị một thứ cảm giác cực kỳ khó chịu lay tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền phát hiện trong cổ họng mình có đặt một chiếc ống dẫn, buồn nôn đến mức khiến cô phải nhăn mày nhíu mặt. Bóng người xung quanh lúc ẩn lúc hiện, thị giác trắng lóa khiến cô muốn nhìn cũng không thể nhìn rõ, cô đành nhắm mắt lại.
Cuối cùng, ống dẫn trong cổ họng được rút ra, cô bị thúc mạnh lại mở mắt ra, trông thấy chiếc mũ trùm trên đầu của viên y tá. Y tá? Vậy là cô đang ở trong bệnh viện ư?
Mọi thứ rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, có giọng nói quen thuộc đang gọi tên cô: "Lạc Mỹ."
Một cảm giác chua xót thoáng qua trong lòng, cô nhắm mắt lại, khóe môi nở một nụ cười yếu ớt: "Em làm sao vậy?" Lúc này cô mới nhận ra thanh âm mình khản đặc, thật không giống với giọng nói của chính mình nữa.
Dung Hải Chính đã nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm lần trong đầu, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn là câu nói ấy: "Sao em lại làm chuyện ngốc nghếch đó?"
Lạc Mỹ lại mỉm cười: "Ừm, em ngủ không được nên uống hơi nhiều thuốc an thần. Sao vậy, anh cho là em tự sát à?"
Trời đã chóng sụp tối, trong phòng bệnh chỉ mở hai bóng đèn tường màu cam nơi đầu giường, soi sáng gương mặt trắng bệch đến không còn chút máu của cô. Cô vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt xa thẳm, không giấu được vẻ buồn bã.
Anh gọi cô một tiếng: "Lạc Mỹ" Rồi cầm tay cô lên, áp đôi môi nóng bỏng lên mặt cô, không ngừng thầm thì: "Đừng... Đừng dùng cách này trừng phạt anh mà."
Cô nhạc nhiên nhìn anh. Anh nói: "Chỉ vì anh thiếu đi cảm giác an toàn mà thôi." Gương mặt của anh mông lung trong bóng tối, Lạc Mỹ tuy nhìn không rõ nhưng nghe giọng nói của anh thì quả là không còn chút sức lực nào, "Lạc Mỹ, em không phải là kẻ hồ đồ. Em đã từng nói, Rhett Butler(*) là một tên ngốc, anh liền biết em sẽ không hồ đồ đâu. Em trước nay liệu có từng nghĩ đến, một cây thông nuôi sống dây tơ hồng cũng cần được nuôi sống, cũng cần được dựa dẫm không?"
(chú: nhân vật nam chính trong tiểu thuyết kinh điển Cuốn Theo Chiều Gió)
Thí dụ này khiến tim cô càng thêm đập mạnh, giọng nói của anh vẫn chậm rãi và yếu ớt: "Em lúc nào cũng không phải lo sợ vì em có cảm giác an toàn, em biết sau khi em bị thương thì có thể về nhà, anh nhất định sẽ không bỏ em, nhưng còn anh thì sao? Em đến tận bây giờ vẫn chưa tạo cho anh một chút tin tưởng, bất cứ lúc nào em cũng có thể bỏ đi mà không quan tâm đến anh là ai, đến lúc ấy anh có ra sao em cũng sẽ bỏ mặc."
Lạc Mỹ ngơ ngác nhìn anh, dường như căn bản cô hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. Con ngươi của anh trong bóng tối cũng ảm đạm, thiếu sức sống như một miếng than lửa đang sắp sửa tàn lụi. Anh thả tay cô ra, ngã người ra sau, dựa vào thành ghế, làn khói thuốc mờ nhạt nổi lên bồng bềnh, đầu thuốc lúc cháy lúc tắt như một viên hồng ngọc.
Tháng một chính là tiết lạnh giá nhất.
Lạc Mỹ khoác lên người chiếc áo lông cừu nhưng vẫn không ngăn được hơi lạnh thấm vào xương thịt. Dung Hải Chính đã mở sẵn cửa xe, nâng mui lên cho cô ngồi vào bên trong, chu đáo tăng khí ấm lên rồi mới nói với cô: "Em lạnh không? Cố chịu đựng một chút, sắp về đến nhà rồi."
Lạc Mỹ lắc đầu, Dung Hải Chính bảo: "Đêm nay có buổi party, em có muốn đi hay không?"
Cô hỏi: "Là ai mời vậy?"
"Tiệc đính hôn của An Kiến Thành." Anh giải thích, "Cho nên đều mời những vị khách có đôi có cặp đến dự." Lạc Mỹ gật gật đầu, Dung Hải Chính lại hỏi: "Em có muốn trở lại công ty đi làm, tránh ở nhà buồn chán không?" Lạc Mỹ liền bảo: "Lúc trước chẳng phải anh bảo em không cần đi làm hay sao?"
Anh nói: "Có em bên cạnh vẫn hơn." Lời vừa ra khỏi miệng mới thấy dường như có kèm cả ẩn ý, anh liền mỉm cười, nắm tay cô bảo, "Tay em lạnh quá."
Nhưng cô lại rút tay ra vì cảm giác cân cấn, cúi đầu xuống chỉ thấy chiếc nhẫn cưới bằng bạch kim ấy chẳng biết từ khi nào đã đeo trên ngón áp út của anh, cô cười nhạt: "Sao vậy, muốn dùng nó để nhắc nhở chính mình điều gì à?"
Dung Hải Chính lắc đầu: "Em nghĩ đi đâu vậy. Trước đây anh vốn không quen mang nhẫn, bây giờ mang là vì có tập mới có quen."
Lạc Mỹ lặng lẽ mỉm cười: "Lời anh càng ngày càng có triết lý đấy." Dung Hải Chính không trả lời. Lạc Mỹ có cảm giác, từ sau lần nói ra những lời ấy trong bệnh viện, anh đối với cô lạnh nhạt hơn, bất kể cô nói gì, làm gì anh đều một mực đồng ý nhưng không còn thân mật nữa. Trước đây anh vô cùng chiều chuộng cô, luôn dẫn cô đi chơi, nhưng giờ đây trên nét mặt anh luôn giữ vẻ hờ hững, hệt như một người lớn đang quan sát đứa trẻ hào hứng chơi trò trốn tìm. Với đứa trẻ mà nói, đó là chuyện thích thú nhất, nhưng trong mắt người trưởng thành, tuy không thẳng thắng chê bai đứa trẻ ấu trĩ nhàm chán, nhưng trên mặt luôn đeo cái vẻ hờ hững ấy. Tình trạng này khiến cho Lạc Mỹ tích tụ một nỗi bực bội ấm ức luôn khiến cô muốn nổi giận, nhưng cái loại giọng điệu không nóng không lạnh của anh lại khiến cô khó mà phát tác được.
Tối đến, đôi vợ chồng cùng nhau đi dự tiệc đêm. Tuy tiết trời rất lạnh nhưng trong tòa biệt thự của nhà họ An, không khí hào nhoáng và tiệc rượu xa hoa thật đáng mặt chủ nhân. Rượu mạnh hương nồng bốc lên khiến người ta ngây ngất muốn say, Lạc Mỹ và một đám phu nhân trò chuyện với nhau về áo quần và trang sức, nói một hồi thì đề cập đến trang sức trên người đôi dâu rể. Vương phu nhân mồm miệng bốp chát nhất, nói năng không thèm giữ kẽ: "Nói thì có vẻ nhỏ nhen chứ viên kim cương đính hôn ấy tuy chỉ có mười ca-ra, nhưng nó có thể so với mấy viên kim cương nổi tiếng được gia truyền của các dòng dõi quý tộc trong thành phố này đấy."
Cả đám mệnh phụ ấy được đà xum xoe: "Việc đó đương nhiên! Viên kim cương Chí Tôn của nhà họ Vương đã lưu truyền năm đời, nó là vật cao quý đúng như tên gọi."
Lạc Mỹ tùy ý nâng lên một ly rượu, cô chỉ cười mà không nói, lẳng lặng nghe đám phu nhân sống trong nhung lụa ấy bàn tán chuyện vô bổ, bất chợt nghe tiếng người gọi: "Quan tiểu thư." Cô thoáng giật mình vì cách xưng hô này đã lâu chưa được nghe lại.
Cô xoay người về phía tiếng gọi, khuôn mặt có phần xa lạ kia khiến cô thoáng ngẩn ngơ, rồi như chợt nhớ ra, cô lập tức mỉm cười vươn tay đến: "Phó tiên sinh."
Phó Bồi, chuyên gia xử lý khủng hoảng.
Ông ta vẫn mang một vẻ ngoài nhã nhặn, bắt tay cô nói: "Rất vui gặp được cô."
Lạc Mỹ biết với một người chuyên nghiệp như ông ta thì luôn có dáng vẻ thế này, vì vậy cô hỏi: "Phó tiên sinh phải chăng vì công việc nên mới đến thành phố này?"
Phó Bồi gật đầu, đám phu nhân kia đã chú ý đến ông ta. Trác phu nhân đặt câu hỏi trước: "Quý ông đây trông mặt mũi có vẻ lạ, chẳng hay tên họ là chi?"
Lạc Mỹ đành phải giới thiệu với họ: "Vị này là Phó Bồi tiên sinh, chuyên gia xử lý khủng hoảng, trong giới thương nhân Hoa kiều rất có tên tuổi." Cô lại giới thiệu cho Phó Bồi, "Vị này là Trác phu nhân, vị này là Vương phu nhân, vị này Chu phu nhân."
Phó Bồi lần lượt gật đầu chào hỏi. Vương phu nhân lại có vẻ xem thường, hỏi: "Phó tiên sinh, tôi nghe nói nghề này của ông là chuyên bày mưu tính kế cho người khác giống như quân sư vậy có phải không?"
Lạc Mỹ sợ Phó Bồi khó xử liền vội vàng nở nụ cười ngọt ngào bảo: "Phó tiên sinh là người chuyên nghiệp hoạt động độc lập, bất cứ trường hợp nào của ông ấy cũng đều đáng giá bạc triệu đấy."
Vương phu nhân lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười: "Ồ, hóa ra Phó tiên sinh lại có thành tích đáng nể như vậy. Có dịp tôi nhất định phải đề cử cho ông nhà tôi mới được, ông ấy luôn than phiền đám người của phòng kế hoạch trong công ty ông ấy toàn là lũ ngu dốt."
Lạc Mỹ nhân cơ hội nói: "Phó tiên sinh, tôi giới thiệu chồng tôi với ông nhé?"
Phó Bồi vốn là chuyên gia xử lý các loại tình huống đặc biệt phát sinh, ý của Lạc Mỹ làm sao mà ông ta không hiểu được, vậy nên ông ta liền gật đầu. Hai người cùng nhau bước ra khỏi vòng vây của đám phu nhân nọ.
Phó Bồi nói: "Cảm ơn cô."
Lạc Mỹ nói: "Không cần cảm ơn. Tôi biết nỗi khổ khi bị vây giữa đám phu nhân giàu có nhưng rỗng tuếch ấy mà."
Phó tiên sinh cười bảo: "Quan tiểu thư nói chuyện thật thẳng thắn."
Lạc Mỹ liền trả lời: "Quá khen rồi." Cô nhìn sang Dung Hải Chính, biết anh đã trông thấy mình, cô liền giơ tay ra hiệu. Khi Dung Hải Chính bước tới gần, Lạc Mỹ giới thiệu anh với Phó Bồi, Dung Hải Chính nói: "Bọn anh quen nhau rồi, năm trước đã từng hợp tác với nhau."
Ba người thỏa sức trao đổi, từ chuyện kinh doanh đến những cách xử lý khủng hoảng điển hình. Hai người Dung, Phó càng nói càng hợp ý, còn Lạc Mỹ thì rời xa công việc đã lâu, nghe họ hàn huyên một lúc về thế cuộc kinh doanh hiện tại, mồm miệng chẳng thể xen nổi vào một câu, vì thế cô tạm lánh đi tìm thứ gì đó để ăn, chốc lát sau quay lại thì vũ hội đã bắt đầu, Dung Hải Chính một mình đợi cô ở chỗ cũ, mời cô khiêu vũ.
Nhảy xong hai điệu vũ, Dung Hải Chính đột nhiên hỏi cô: "Em đoán xem, ai là người mời Phó Bồi đến đây?"
Lạc Mỹ chẳng quan tâm nên thuận miệng đáp: "Ai mà biết chứ."
Nhưng gương mặt Dung Hải Chính thì lại như ngời sáng: "Anh biết."
Lạc Mỹ hỏi: "Là ai?"
Dung Hải Chính mỉm cười bảo: "Em không cần lo." Lạc Mỹ giờ đây đối với công việc luôn mang thái độ có cũng được mà không cũng chẳng sao, nghe anh nói như vậy nên chẳng buồn hỏi nữa.
Lạc Mỹ quyết định ngày mai sẽ đến công ty làm việc, vì vậy mới sáng sớm đã thức dậy, cùng Dung Hải Chính đến công ty. Cô vốn lo coi sóc toàn bộ tình hình châu Á, nhưng Dung Hải Chính vì sợ cô bận rộn nên chỉ để cô phụ trách vùng Viễn Đông. Công ty ở vùng Viễn Đông chỉ kinh doanh một vài giếng dầu, công việc so ra tương đối nhẹ nhàng.
Giờ cơm trưa, Dung Hải Chính có hẹn người khác dùng bữa nên cô ăn cơm ở phòng ăn một mình. Ăn xong, vừa bước ra khỏi phòng ăn, cô bắt gặp Tôn Bách Chiêu liền hỏi: "Dung tiên sinh hẹn với ai thế?"
Tôn Bách Chiêu ngần ngừ một lúc nhưng vẫn nói với cô: "Hẹn với mợ ba nhà họ Ngôn."
Lạc Mỹ mặc dù không hết lòng để tâm đến công việc, nhưng bằng sự cảnh giác nhiều năm rèn luyện đã nhanh chóng nhắc cho cô biết ý nghĩa của chuyện này là sao. Cô nhanh nhạy tỏ vẻ như không hề quan tâm đến, gật đầu trở về văn phòng.
Ngồi vào vị trí của mình, tâm tư cô xáo động không ngừng, trong lòng miên man nghĩ ngợi, chẳng biết đã suy tưởng qua bao nhiêu câu chuyện, nhưng chẳng có chuyện nào cho cô câu trả lời rõ ràng. Mãi cho đến khi giờ cơm trưa chấm dứt, Tiểu Tiên bê một chồng tài liệu tiến vào, cô mới cắt ngang dòng suy nghĩ của mình mà lật xem vài tờ đơn trình rồi buồn bã thở dài.
Tiểu Tiên nói: "Dung phu nhân à, còn một bức thiệp cưới nữa đây." Nói rồi, cô ta liền đặt một tấm thiếp mời được in tuyệt đẹp lên bàn. Lạc Mỹ vừa nhìn thấy nó, trong lòng liền giật thót, mơ hồ đoán được vài phần. Cô mở ra xem, đúng là Ngôn Thị và Cổ Thị kết thông gia, dòng chữ sơn son thếp vàng in trên nền giấy đỏ thẫm ấy tràn đầy một không khí vui mừng không thể che giấu.
Trai tài gái sắc, trăm năm bạc đầu.
Tám chữ lấp lánh sắc vàng, chói lọi đến mức mắt cô hoa cả lên. Tiểu Tiên lui ra ngoài, để lại mình cô ngẩn ngơ nhìn tấm thiệp hồng tràn ngập niềm vui ấy. Cô trước nay không hiểu bản thân mình ra sao, giờ đây mới biết, thì ra vết thương vẫn là vết thương, cho dù có kéo da non thì bên trong vẫn dầm dề máu thịt.
Cô biết có ngồi lại nơi này cũng không thể làm việc, định bụng trở về nhà. Cô tự mình lái xe nhưng lại cho xe chạy đến bên dưới tòa chung cư trên đường Vĩnh Bình Nam ấy. Cô không xuống xe mà hướng mắt nhìn lên, chỉ thấy cửa sổ mở toang, rèm cửa bay phất ra ngoài, ngay cả ở dưới lầu cô cũng có thể trông thấy rõ ràng. Cô biết sau cái ngày ấy, cửa sổ vẫn chưa từng được khép lại, vì từ đó về sau cô chẳng còn ghé qua căn hộ ấy nữa, Ngôn Thiếu Tử lại càng không.
Bây giờ ở dưới tòa chung cư, nỗi xúc động muốn bước lên đang ngày càng mãnh liệt trong lòng cô. Được rồi, bước lên lần cuối đi, một lần cuối nhìn qua căn phòng ấy thôi...
Đang trong lúc đấu tranh với nội tâm, chẳng hiểu vì sao hai chân cô đã bước vào chung cư, người đã ở trong buồng thang máy cổ điển nọ. Hoa văn trên cửa sắt vẫn là từng ô vuông hắt bóng lên mặt, lên người cô. Cô đang ngẫm nghĩ, tình thế lúc này khiến người ta chợt nhớ đến tiểu thuyết của Trương Ái Linh. Văn chương của bà luôn mang một giọng điệu bóng bẩy và nhàm chán, còn cô tựa như nhân vật dưới ngòi bút của bà ấy, tuyệt vọng vùng vẫy trong tổ kén, nhưng càng vùng vẫy lại càng bị thít chặt hơn, cuối cùng không thể cử động được nữa...
Cô rút chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở khóa như sợ quấy rầy đến một thứ gì đó. Thật ra cô cũng hiểu rõ, cùng lắm là đánh thức căn phòng trống trải không có vết tích người ở của mình mà thôi.
Cô đổi giày ngoài cửa rồi đặt lên kệ hệt như khi xưa. Chẳng ngờ, trên kệ còn có một đôi giày khác của Ngôn Thiếu Tử, có lẽ ngày trước cậu đã đổi giày tại đây. Hai đôi giày nằm kề cận nhau giống hệt như trước kia, lần nào cũng là cậu đến trước, còn cô thì từ công ty đến trễ hơn một chút, mỗi lần cởi giày cô đều xếp giày của mình ở cạnh bên giày cậu, hệt như một đôi chim đằm thắm quấn quýt.
Cô chầm chậm bước vào phòng khách. Cá trong hồ đều đã chết đói cả, từng con từng con trôi lềnh bềnh trên mặt nước, bốc lên một mùi tanh hôi khiến người ta phát nôn, nước hồ cũng xanh đến độ nhớp nháp. Cô ngẩn ngơ nhớ lại vẻ náo nhiệt và sinh khí trong căn nhà này ngày nào. Công việc quá mức bộn bề, chỉ có tại nơi này bọn họ mới hoàn toàn thả lỏng... Cậu thỉnh thoảng lại nổi tính trẻ con, nhằm lúc cô từ cửa bước vào sẽ bất ngờ ôm chặt lấy cô từ phía sau rồi cứ thế hôn cô...
Bước vào phòng ngủ chính vẫn là một tấm mành lụa treo phía trước. Mành lụa này do tự tay cô mua, trông thích mắt nên bảo cửa hàng gia dụng mang đến. Lúc nhận hóa đơn thanh toán, Ngôn Thiếu Tử cũng có mặt ở đó, nhân viên giao hàng luôn mồm gọi cô là "bà chủ" đến mức cô phải đỏ mặt. Tiễn nhân viên giao hàng xong, cô liền nói với Ngôn Thiếu Tử: "Ông chủ, vợ của ông thật là có mắt nhìn nên mới trang trí ngôi nhà đẹp đến vậy đó..."
Cô lặng lẽ bước vòng qua chiếc giường lớn lộng lẫy ấy. Trên giường vẫn còn một chiếc áo vét của Ngôn Thiếu Tử bị vứt lại, có lẽ hôm đó cậu vội vã đuổi theo Lạc Y rồi bỏ quên lại nơi đây. Lúc này, nó nằm trên chiếc giường trống trải như vẽ ra cho cô một loại ảo giác, rằng dường như cậu vẫn đang ở trong căn nhà này. Cô ngồi xuống giường, cầm lấy bộ y phục ấy, cẩn thận vuốt lại từng nếp nhăn một.
Bọn họ cũng đã từng cãi vã, đa số bất đồng đều là vì công việc. Lúc cậu nổi giận thì luôn không để ý đến cô, một mình ở trong phòng tắm không chịu ra ngoài, hệt như một đứa trẻ. Có lần cậu giận quá, lời nói có phần xúc phạm khiến cho cô cũng phát cáu. Hai người chiến tranh lạnh với nhau mất mấy ngày. Một hôm sau khi tan sở cậu nói có tiệc, muốn cô đi cùng. Cô liền bước lên xe cậu nhưng cậu lại lái xe chở cô đến nơi này, kết quả đương nhiên là hai người lại hòa thuận với nhau như lúc đầu...
Kết thúc rồi, sớm đã kết thúc rồi! Ngọt mật, đắng cay, đau khổ... Chỉ còn lại ngôi nhà trống trải này, tiếc nhớ mọi chuyện đã qua...
Cô đặt bộ áo thẳng thớm kia trở lại giường, sau đó đứng dậy. Cô nhớ trong phòng tắm có một lọ nước hoa mà cô thích nhất, cô không muốn mang nó đi, nó thuộc về nơi này. Thế nhưng nơi này cũng đã không còn thuộc về cô nữa, cô chỉ muốn vứt lọ nước hoa ấy đi, từ bỏ mùi hương quen thuộc ấy, rời khỏi nơi chốn thân thiết này, mãi mãi... Ra đi...
Trong khoảnh khắc đẩy cửa phòng tắm ra, cô bất chợt đứng sững lại.
Ngôn Thiếu Tử trong phòng tắm cũng hoàn toàn đờ người, bàn tay cậu còn nắm chặt chiếc lọ nho nhỏ. Đó là lọ nước hoa của cô, mùi vị của cô... Cô đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời cậu...
Cô ngơ ngẩn đứng đó, ngơ ngẩn nhìn cậu, lại còn nảy ra ý muốn được nhào vào lòng cậu mà khóc òa. Cậu cũng kinh ngạc nhìn cô, miếng lọ sắc nhọn găm thật sâu vào lòng bàn tay, cắt đứt máu thịt của cậu, cắt đứt mọi đau khổ của cậu. Nỗi đau này như một lời nhắc nhở, khiến cho cậu biết rằng cô không phải ảo tưởng mà đang thật sự đứng trước mặt.
Nhưng cậu lại không thể vươn tay ra đón cô vào lòng được, cô như gần cậu trong gang tấc mà cách mặt biển trời...
Cậu nghe thanh âm lạnh nhạt của mình phát ra, lấy làm lạ rằng sao mình lại có thể bình tĩnh như thế: "Em đến đây làm gì?"
Cô xoay người đi, không muốn nhìn vào gương mặt đã từng ghi lòng tạc dạ đó nữa, càng sợ rằng nước mắt của mình sẽ tuôn trào ra: "Tôi cũng đến lấy đồ."
Cậu gắt: "Nơi này không có gì cả, em đi đi!"
Lạc Mỹ dường như đang chờ câu nói này, cô lập tức xoay người bỏ đi chẳng thèm ngoảnh lại. Lần đầu tiên cô cảm giác bước chân của mình hệt như dao cắt, mỗi bước đi là một nhát dao, cứ thế từng nhát một băm nát lục phủ ngũ tạng của cô. Nỗi đau này càng khiến cô đi gấp hơn, tựa như sợ dao cắt quá chậm, tựa như sợ mình còn thời gian để chống đỡ.
Cậu đuổi vài bước theo cô, kêu lên một tiếng: "Lạc Mỹ!" Tiếng kêu ấy hoàn toàn bộc phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn cậu, khiến cho cô đầu váng mắt hoa, mặc cho nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn. Cậu ôm lấy cô từ phía sau, một mảng ở gáy cô lập tức ướt lạnh, cô ngỡ đàn ông sẽ không rơi lệ, cô ngỡ mình cũng sẽ không rơi lệ vì người đàn ông này, thế nhưng giờ đây cô lại đứng đó mặc cho nước mắt mình ào ạt tuôn rơi, mặc cho nước mắt của cậu làm ướt đẫm lưng mình.
Giọng nói của cậu nghẹn ngào, lại cất tiếng gọi: "Lạc Mỹ!" Tay cậu vòng qua eo cô rồi nắm lấy tay cô. Một dòng chất lỏng ấm áp thấm ướt bàn tay Lạc Mỹ, lọ nước hoa kia đã cắt đứt tay cậu, những giọt máu ấy nhỏ lên tay cô...
"Đừng đi." Cậu hoảng loạn thầm thì, "Tôi xin em, đừng đi mà."
Lạc Mỹ hệt như một pho tượng, lệ rơi lã chã nhưng vẫn bất động. Nước mắt cậu cũng tuôn rơi: "Từ trước tới nay tôi chưa hề cầu xin ai cả, nhưng tôi xin em, đừng đi mà."
Máu theo tay cô rơi xuống chiếc quần trắng làm lan ra từng đốm hoa đỏ. Giờ phút này đây, cô gần như đang khóc bằng cả sinh mạng mình, khóc cho hết nước mắt cả đời, tuy vậy cô vẫn không hề cử động. Gương mặt lạnh giá của cậu áp vào sau gáy cô, từng cơn ớn lạnh xuyên thẳng vào tận đáy lòng.
Cô nức nở muốn vùng ra khỏi tay cậu, nhưng cậu kiên quyết không buông. Cuối cùng, cậu đột ngột ôm ghì cô vào lòng, cuồng loạn hôn cô. Lạc Mỹ mang theo một nỗi bi thương tuyệt vọng đáp trả lại cậu, vết thương trên tay cậu vẫn còn tướp máu, dòng máu ấy mơn lên tóc cô, mơn lên mặt cô, mơn lên môi cô. Cô thổn thức hỏi: "Sao anh lại đến đây? Sao anh lại đến đây chứ?"
Cậu hỏi ngược lại: "Vậy sao em cũng đến? Sao em cũng đến?"
Cô lắc lắc đầu, rơi lệ nói "Không!". Cậu nắm chặt lấy tay cô: "Chúng ta đi. Cùng nhau bỏ đi, không bao giờ quay lại nữa."
Cô ra sức lắc đầu. Cậu kiềm lấy mặt cô lại: "Hãy đi cùng anh! Chúng ta ra nước ngoài, anh không cần gì nữa cả, chỉ cần được ở bên em thôi!"
Nhưng cô chỉ biết rơi lệ lắc đầu: "Không thể nào đâu."
Cậu làm sao không biết đó là việc không thể, nhưng đáy lòng dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt khiến cho cậu mồm khô lưỡi đắng, ánh mắt như có lửa, cả thân thể cũng đều bừng bừng như một ngọn lửa: "Đôi ta có thể đi khắp cùng trời cuối đất, luôn có một nơi chứa chấp được đôi ta."
Thanh âm của cô nghẹn ngào, nấc lên từng hồi: "Anh không biết sao... Em bây giờ... vốn không còn là em của ngày xưa nữa. Dung Hải Chính đã sớm biến em thành một người khác rồi... Giờ đây... Em thật sự không có dũng khí, em thật sự quá mềm yếu, đã không còn chịu đựng nổi gió mưa nữa."
Cậu càng giống một bó lửa, một bó lửa đang bừng bừng cháy lớn. Cậu nói: "Anh sớm biết em sẽ yêu anh ta mà."
Cô lắc đầu quầy quậy, nuốt nước mắt hét: "Sao em lại yêu anh ta chứ? Em yêu anh, chỉ luôn yêu anh mà thôi, anh ta có tốt thế nào cũng không phải là anh!"
Cậu hít vào một hơi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Anh biết, anh biết mà. Anh là thằng khốn, ăn nói quàng xiêng." Cậu hôn lên tóc, lên tai cô, "Lạc Mỹ, cùng anh đi đi."
"Em không quên được Lạc Y." Nước mắt cô lại tí tách rơi xuống. Nhắc đến Lạc Y, thân thể cậu cuối cùng cũng khựng lại, đó chính là khoảng cách không thể vượt qua, cắt đứt tất cả sự sống. Cô chầm chậm nhấc mình rời khỏi lòng cậu: "Em không thể quên được Lạc Y, không thể quên được ba, là anh đã hại chết họ."
Cậu sững sờ nói: "Anh không có, mặc kệ em có tin hay không, anh thật sự không có."
Cô nói: "Anh không thể thay đổi được bất cứ sự thật nào đâu." Giọng nói của cô càng lúc càng hụt hẫng, "Duyên phận đôi ta đã chấm dứt rồi."
Cậu chầm chậm buông tay cô ra, giọng nói thoáng vẻ thê lương: "Anh ta đối với em thật tốt, em thay đổi rồi."
Lạc Mỹ yếu ớt vịn lấy tường: "Anh ta đối với em quá tốt, nhưng anh ta không phải là anh, mãi mãi không phải là anh."
Trong ánh mắt của cậu vẫn thấp thoáng ánh lệ, cố gắng nhẫn nhịn nỗi khổ. Họ cứ thế bốn mắt nhìn nhau như thể không bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Cô gần như phải dùng hết sức lực mới dứt ra được, còn cậu cuối cùng cũng buông xuôi: "Em đi đi."
Vận mệnh là một thứ vô cùng kỳ lạ, cô dốc hết sức như vậy nhưng mãi mãi không đạt được điều mình mong muốn. Cô ngơ ngác lượn xe vòng quanh phố, phố thị phồn hoa như vậy, người đi xe chạy hối hả tấp nập, ai nấy đều có vẻ vội vã, còn cô thì lại không có chốn về, tựa như một tấm bèo trôi mặc sóng nước đẩy đưa.