Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Hướng Ép Duyên Khuất Phục - Chương 54





Mục Thanh giơ tay lên bắt được quả táo, răng rắc cắn một cái, ăn nồng nhiệt nhìn Trịnh Hi Vận tức giận.


Trịnh Hi Vận tức giận nói: "Tôi phải đi làm rồi"


Mục Thanh vội vã vươn tay: "Không phải em mới từ công ty đến đây sao?"


Trịnh Hi Vận liếc mắt trừng cô, tâm tình trong mắt hết sức rõ ràng. Mục Thanh mở miệng nói: "A Vận, quan hệ của chúng ta bây giờ đã khác, đời tôi cũng chỉ có thể nói với em những lời này, nếu em kiềm nén tôi, không sợ tôi đi tìm người khác a?"


Lời của cô đánh thẳng vào đại não Trịnh Hi Vận, làm Trịnh Hi Vận nhớ tới Khang Minh Hồng và Trịnh Dao Cầm cùng nhau mướn phòng, hắn có lẽ là bởi vì mình không phát sinh quan hệ với hắn, cho nên mới phải cùng Trịnh Dao Cầm vắt chung một chỗ. Vừa nghĩ tới Mục Thanh có thể cũng sẽ cùng một người khác quá trớn, sắc mặt Trịnh Hi Vận đột nhiên trở nên hết sức khó coi.


Nhưng loại cảm giác này lại cùng trước đây biết được Khang Minh Hồng vượt rào hoàn toàn khác nhau, ban đầu là tức giận và ghê tởm, bây giờ cũng chỉ có tức giận cùng với một loại tâm tình rất kỳ quái. Trịnh Hi Vận có chút không hiểu đó là tâm tình từ cái gì sinh ra, nhưng xác xác thật thật làm cô rất khó chịu.


"Vậy cô đi tìm đi" bởi vì phẫn nộ, Trịnh Hi Vận càng không muốn nói cái gì để người ta cảm thấy dễ nghe thoải mái: "Có thể Trịnh Dao Cầm còn chưa đi xa, bây giờ cô gọi điện thoại nói không chừng lập tức sẽ trở về"


Mục Thanh phốc nở nụ cười, cong mắt nhìn Trịnh Hi Vận, đáy mắt có một tầng cưng chìu lóe sáng: "Bảo bối em cũng quá biết kết duyên a! Vừa nãy tôi có bao nhiêu tởm Trịnh Dao Cầm lẽ nào em không nhìn ra? Đem cô ta kéo cho tôi tôi đây sẽ dính lấy em suốt, để miễn cho bị tai họa"


Rõ ràng cái cảm giác ưu tư xen lẫn tức giận khó hiểu vừa rồi còn quanh quẩn trong lòng, Mục Thanh vừa nói xong, này thứ tâm tình này lại bất chợt tan biến, thay vào đó là nhàn nhạt thẹn thùng.


Gương mặt Trịnh Hi Vận lại dính màu đỏ ửng: "Cô đừng gọi như vậy!"


"Tại sao đừng gọi?" Mục Thanh giả bộ ngu nói: "Tôi gọi em là gì rồi?"


Rõ ràng hai người cách rất xa, nhưng mà cái xưng hô kia vừa ra khỏi miệng, toàn thân Trịnh Hi Vận hơi tê dại, vì tránh cho cảm giác như vậy hiện lên lần nữa, Trịnh Hi Vận xấu hổ lập lại một lần: "Bảo bối. . ."



"Ừm!" lời Trịnh Hi Vận còn chưa dứt, Mục Thanh lập tức cướp lời thừa nhận: "Honey em gọi tôi làm gì?"


"Mục Thanh!" hồng nhạt trên mặt Trịnh Hi Vận nặng thêm, cô làm sao cũng không ngờ tới da mặt Mục Thanh lại dày như vậy!


Mục Thanh lần nữa nở nụ cười: "Được rồi, không đùa em, em qua đây để tôi ôm một cái, hôm nay Trịnh Dao Cầm thực sự dọa chết tôi, tôi cần thoải mái"


Thần sắc cô khó có được nghiêm chỉnh, Trịnh Hi Vận cũng đồng dạng bị dọa sợ, bây giờ thấy Mục Thanh trên đùi bị băng bó vươn tay với mình, một bộ nếu mình không đến cô tuyệt sẽ không bỏ qua, bần thần trong chốc lát liền đi tới bên giường ngồi xuống, giơ tay lên cùng Mục Thanh ôm nhau.


Bây giờ lúc hai người ở chung với nhau cứ như mang theo một loại may mắn, bởi vì giữa các cô ngoại trừ tình yêu còn có sinh mệnh cũng liên kết với nhau.


Đêm đó ở dưới sự giữ lại cường liệt của Mục Thanh, Trịnh Hi Vận ngủ ở trên giường bệnh của Mục Thanh. Cô mặc áo thun của Mục Thanh, nằm ở trên giường xem kế hoạch Dư Hạ Hề gởi tới cho cô, sau khi được chỉnh sửa kế hoạch càng hoàn hảo, tính khả thi rất cao, Trịnh Hi Vận sau khi coi xong cùng Dư Hạ Hề thảo luận qua mạng sau đó áp dụng các quy tắc chi tiết.

Mục Thanh tới gần Trịnh Hi Vận, có vẻ hơi si mê nhìn cô. Trong đầu lại hiện ra dáng vẻ cô tạc mao xấu hổ, cô đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn, tất cả mọi người chỉ thấy được bây giờ đang nghiêm túc lạnh lùng Trịnh Hi Vận, chỉ có ở trước mặt mình, Trịnh Hi Vận mới lộ ra bộ mặt cô gái nhỏ, dáng vẻ cô khả ái lại xinh xắn làm bây giờ Mục Thanh rất muốn đem cô áp đảo!


Nhìn một chút thương thế của mình, Mục Thanh ở trong đầu suy nghĩ chuyện khả thi này, tuy là cô áp đảo Trịnh Hi Vận cũng không cần dùng đến chân, nhưng kỳ thực cô rất thích cảm giác cùng Trịnh Hi Vận hai chân quấn quít, bây giờ không thể quấn quít sẽ ít đi lạc thú.


"Cô lại đang suy nghĩ gì?" Trịnh Hi Vận đang bàn bạc với Dư Hạ Hề quay đầu đã nhìn thấy Mục Thanh hiện lên vẻ mặt kia, mang theo ánh mắt có điểm sắc sắc nhìn mình. Trịnh Hi Vận đột nhiên hối hận chấp nhận qua đêm ở bệnh viện với Mục Thanh, lúc này cô rất không có cảm giác an toàn.

Cuối cùng Mục Thanh vẫn quyết định không động thủ, lần trước say rượu đã làm cô mất đi cơ hội biểu hiện, hơn nữa lần đó ký ức hai người đều có chút mờ nhạt, bây giờ muốn làm phải là lúc hai người lần đầu tiên thanh tỉnh, làm sao cũng không thể qua loa cho xong, cho nên vẫn là nên chờ chân lành lại, cho ... để Trịnh Hi Vận có một cái hồi ức tốt đẹp mới đúng a! đến lúc đó có thể cô ấy cũng sẽ không mẫn cảm những chuyện này giống như bây giờ.


Quyết định xong Mục Thanh làm cho ánh mắt của mình thanh minh trở lại, đem điện thoại di động của Trịnh Hi Vận thả lên tủ đầu giường, lôi kéo Trịnh Hi Vận nằm trên giường, giơ tay lên ôm hông cô, nhắm mắt lại nói: "Không có suy nghĩ gì, ngủ đi, ngày mai em còn phải đi làm đâu"


Trịnh Hi Vận thấp thỏm trong lòng, làm sao cũng có hơi không dám tin tưởng cô, nhưng thấy cô nhắm mắt lại xong cũng không có động tác khác, cũng theo đó nhắm mắt lại.

Buồn ngủ mới vừa kéo tới, Trịnh Hi Vận nghe bên tai có một tiếng thở dài buồn bã, Mục Thanh ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non: "Rõ ràng lão bà trong ngực, tuy nhiên lại chỉ có thể ngủ. . ."


Hai chữ Lão bà làm toàn thân Trịnh Hi Vận cứng đờ, lần nữa phản kích: "Cô đừng có gọi như vậy!"


Mục Thanh hừ hừ hai tiếng: "Gọi em bảo bối em cũng không cho, gọi em Honey em cũng không chịu, gọi em lão bà em cũng không đồng ý, tôi đây phải gọi em thế nào đây?"


Trịnh Hi Vận nói: "Gọi a Vận không phải rất tốt sao?"


"HƠ!" Mục Thanh bất mãn hết sức: "Tốt cái gì mà tốt, người khác cũng gọi em a Vận, tôi cũng gọi em là a Vận, tôi đây có cái gì đặc biệt? Tôi nếu đã kết hôn với em rồi, hai chúng ta cũng lưỡng tình tương duyệt, tôi kêu em lão bà có gì không đúng?"


"Vậy tôi thì sao?" Trịnh Hi Vận tự mình mở rộng não ra, nghĩ tới dáng vẻ mình nũng nịu gọi Mục Thanh là chồng, bị cái tưởng tượng của mình như sét đánh mà run lên!

"Em cũng có thể gọi tôi là lão bà nha! Chúng ta vốn là lão bà của nhau!" Mục Thanh nói ra những lời này xong, tiếp tục hướng dẫn: "Nào, em kêu một tiếng nghe thử coi"


Trịnh Hi Vận ngây ngẩn cả người: "Lẫn nhau gọi lão bà?" cái này cũng quá kỳ quái a!


Mục Thanh lại thản nhiên nói: "Ừ, tựa như em là bạn gái tôi, giống như tôi cũng là bạn gái em, bây giờ em là lão bà của tôi, tôi cũng là lão bà của em"


Trịnh Hi Vận mấp máy miệng, phát hiện mình quả thực làm sao cũng không kêu được, nhắm mắt nói: "Tôi phải ngủ rồi"


"Lão bà, làm một nụ hôn chúc ngủ ngon nào!" Mục Thanh nhìn Trịnh Hi Vận đỏ hồng vành tai, mở miệng ra một hơi ngậm chặt, ở lúc Trịnh Hi Vận kêu lên nói: "Em không hôn tôi, tôi đây tới hôn em là được!"


Mục Thanh mút vào một cái, Trịnh Hi Vận lại cảm giác được bắp thịt cả người bắt đầu tê dại, cứ như có điện lưu từ thần kinh lan tràn tới toàn thân.

Lúc này đây thừa dịp Trịnh Hi Vận còn chưa giãy dụa, Mục Thanh dẫn đầu buông ra lỗ tai của cô, nghiêm túc dựa vào Trịnh Hi Vận nói: "Được rồi, ngủ đi"


Lời Trịnh Hi Vận nói bị cô ngăn chặn, yên lặng nhìn trần nhà một hồi, sau đó cũng theo sau nhắm mắt lại.



Mùa hạ là thời tiết trò chơi phát triển tốt nhất, bởi vì nhiệt độ bên ngoài rất cao, mọi người tình nguyện ngây người ở trong phòng hưởng thụ máy lạnh.


Quảng cáo Trò chơi Linh Đạo bắt đầu thay nhau lên sàn, đầu tiên là các coser nổi tiếng trong trò chơi cosplay lấy ảnh chụp đặt trên Weibo, sau đó bắt đầu vẽ tay nhân vật của mình và các nhân vật khác trong trò chơi, đặc biệt một ít nhân vật khả ái nhận được một lượng lớn bình luận lời khen, cuối cùng là vài web văn học cùng nhau cử hành cuộc thi viết tác phẩm lấy bối cảnh là trò chơi Linh Đạo.

Nếu chỉ có một trong đó số đó có lẽ không thể nhấc lên cơn sốt gì, nhưng khi các phương diện cùng nhau hoạt động, trò chơi Linh Đạo xuất hiện trên trang đầu Weibo của mấy nhóm người coser, mặc dù sẽ có mấy người đối với lần này tỏ ý ghét bỏ, nhưng có nhiều coser bắt đầu quan tâm Linh Đạo. Theo quảng bá mở rộng ra, phần lớn các coser dần dần đối với trò chơi Linh Đạo sinh ra hứng thú, cũng tải về chơi. Khi bọn họ phát hiện ra chỗ mê người của trò chơi này, sẽ thấy bọn họ bắt đầu đầu lan truyền nó ở trong giới cosplay.


Mà hết thảy đều phát sinh vẻn vẹn trong ba ngày, ba ngày này cứ như là sự phun trào số lượt tải xuống đưa Linh Đạo lên đứng đầu, Linh Đạo lại một lần nữa ở trước mặt mọi người lột xác.


Người của công ty Internet chỉ thấy được triển vọng của trò chơi, Trịnh Hi Vận lại có thể thấy được triển vọng của cổ phần công ty internet. Sau ba lần quảng cáo này, làm trò chơi này sốt đến đại giang nam bắc, mà cơn sốt của trò chơi này cũng làm giá thị trường của công ty internet tăng phồng lên liên tiếp, so với ban đầu Trịnh Hi Vận đầu tư trở mình vượt gấp năm lần.

"Thật là không cam lòng nha!" nhìn thấy số liệu tốt như vậy, Mục Thanh cảm thán như thế. Trịnh Hi Vận quay đầu kỳ quái nhìn cô, biết người này lại bắt đầu muốn phát biểu một ít ngôn luận kỳ quái.


Quả nhiên không ngoài cô dự đoán, sau đó Mục Thanh nói: "Làm sao em luôn là so với tôi tốt hơn? Tôi nghĩ tôi đã trở thành tổng giám đốc Gia Đằng có thể cùng em tiến lên, nhưng là nay thành tích Gia Đằng hôm căn bản không thể so sánh với em. . ."


Lúc này Mục Thanh cũng không phải là đang đùa, mà là nghiêm túc cảm thán: "Nhưng là tôi không chút nào muốn bị kém so với em"


Trịnh Hi Vận nhìn dáng vẻ cô mất mác, trong lòng không đành lòng, trấn an cô nói: "Cô đừng để ý những thứ này, thành quả của tôi bây giờ cũng nhờ có một phần là may mắn, chờ mệnh cô triệt để thay đổi xong Gia Đằng cũng sẽ trở thành công ty giải trí hạng nhất trong nước, lúc đó cô chính là đại boss trong vòng giải trí"

"Ừ, sau đó sẽ có rất nhiều minh tinh tìm tôi ôm bắp đùi, không chỉ có mặt trắng nhỏ, xu hướng tính dục của tôi bùng nổ ra ngoài sẽ có tiểu mỹ nữ tìm tôi, Honey em nên có cảm giác nguy cơ mới đúng, cho nên bây giờ mau nhanh chóng hôn nhẹ tôi!" Mục Thanh luôn không hề có trình tự, mỗi ngày đều biên chế ra các loại cớ để được Trịnh Hi Vận ôm ôm hôn hôn cô.


Trịnh Hi Vận mấy ngày nay nghe cô nói qua mấy lần như vậy, vừa mới bắt đầu không biết làm sao đối mặt, nhưng bây giờ là sớm có chuẩn bị. Cô từ trong túi lấy ra một sấp văn kiện, nghiêm túc nhìn Mục Thanh nói: "Trước không nói cái này, cô giúp tôi xem mấy tài liệu này một chút, đây là nhân viên sắp tới công ty muốn tuyển, tôi sàng lọc đơn giản một phen, cô giúp tôi xem thử"


Mục Thanh cảm thấy ánh mắt Trịnh Hi Vận quá mức thâm trầm, làm cô nhìn không thấu, khi cô mở ra mấy tài liệu này cô rốt cục đã hiểu. Cô vốn định kềm chế ghen tuông trong lòng yên lành giúp Trịnh Hi Vận phân tích đánh giá, nhưng không ngờ mới vừa nói xong người thứ nhất Trịnh Hi Vận liền nói: "Người này sau khi được thông báo tuyển dụng không biết từ đâu biết được số của tôi, hay gởi nhắn tin cho tôi cầu bao nuôi, tuy là hắn lớn lên rất đẹp mắt. . ."

"Đẹp chỗ nào!" Mục Thanh trong lòng ghen tuông như muốn phun trào bạo phát, đâm tấm hình kia nói: "Em coi nè da trắng, chẳng giống một thằng đàn ông, ngũ quan thì miễn bàn, đàn bà như vậy mà cứ ha ha trầm trồ khen ngợi sao? Kiểu người này vừa nhìn tâm tư cũng sẽ không chuyên tâm làm việc, không thể nhận!"