Hướng Dương Toả Nắng

Chương 6




15.

Đêm đó trên đường ba tôi đưa Trịnh lão về, vừa vặn ở gần vùng ngoại ô nhìn thấy trong nhà hàng ven đường Tống Minh Châu và Triệu Quân đang ngồi cùng nhau.

Ông ấy chỉ là tiện đường nhìn thấy, không ngờ nghe được nội dung hai người nói chuyện với nhau.

Triệu Quân phát hiện sự tồn tại của ba tôi, đuổi theo từ nhà hàng.

Ban đầu ông ta chỉ muốn mua chuộc ba tôi, lấy ra một khoản phí bịt miệng nhưng lão Lục là người cực kỳ ngay thẳng, lập tức từ chối.

Triệu Quân bị dục vọng che mắt, sợ ba tôi nói cho Trịnh lão biết.

Trong khoảnh khắc ba tôi quay đi, ông ta nhặt một hòn đá và n ém nó vào đầu của ba tôi.

Ở vùng ngoại ô không có camera giám sát, hơn nữa hầu như không có xe cộ đi ngang qua, ba tôi ngã xuống đất, không còn thở.

Mà hiện trường tai nạn xe cộ theo như lời Tống Minh Châu, là Triệu Quân dựng hiện trường giả.

Ông ta ép Tống Minh Châu lái xe của ba tôi lảo đảo chạy ở phía trước, Triệu Quân lái xe đi theo phía sau.

Ở một đoạn đường nào đó, Tống Minh Châu bỗng nhiên đánh bánh xe, hướng bên cạnh quẹo.

Triệu Quân thắng xe không kịp, liền đụng vào.

Tiếp theo, Tống Minh Châu lại đổi ba tôi sang ghế lái, ấn đầu ông đụng vào cửa kính bên cạnh, lấy vết thương mới che giấu vết thương cũ.

Tạo ra một ảo giác rằng ba tôi lái xe mệt mỏi dẫn đến tai nạn xe hơi này.

Máy ghi chép lái xe của Triệu Quân chỉ ghi lại đến đây liền tắt.

Năng lực phản điều tra của Tống Minh Châu rất mạnh, toàn bộ quá trình hắn đều đeo găng tay, không để lại nửa dấu vân tay.

Nhìn bề ngoài, đúng là toàn bộ trách nhiệm thuộc về ba tôi, mà Triệu Quân chỉ cần bồi thường là được.

Về phần tôi vẫn nhận định ông ta say rượu lái xe, đúng là ngoài ý muốn.

Mùi rượu bên trong xe đích thật là do Triệu Quân để ở ghế sau, rượu vốn định tặng quà đập vào xe đổ ra tạo thành.

Triệu Quân ở khách sạn nhấp hai ngụm bia, trong khoảng thời gian này đã tiêu hao hết, cho nên cảnh sát giao thông căn bản không đoán ra được.

Nhưng ông ta không ngại lấy rượu lái làm bè, lúc xuống xe ra vẻ say.

Mặc dù người đa tâm nghi ngờ vụ án này cũng sẽ chỉ cho rằng là Triệu Quân cố ý giấu diếm việc uống rượu lái xe, sẽ không suy nghĩ sâu xa hơn.

Ví dụ như tôi.

16.

“Nhưng tôi có chứng cứ Triệu Quân mưu sát ba cô.”

Nghe nguyên nhân thật sự của cái chet của ba, trái tim đau như bị ném vào máy cắt.

Thẳng đến khi Tống Minh Châu nói ra những lời này, tôi mới phảng phất lần nữa dấy lên hy vọng.

“Lúc ấy máy ghi chép lái xe của ba cô không mở ra được, tất cả mọi người đều cho rằng nó bị hỏng.”

Tống Minh Châu nở nụ cười:"Là tôi cố ý làm hỏng, nhưng tôi đã lấy thẻ nhớ ra trước.”

Tư thái hắn không còn căng thẳng nữa, nhưng sắc mặt vẫn xám xịt như cũ.

“Bên trong ghi lại hình ảnh Triệu Quân đ ập chet ba cô.”

Tôi cố gắng bình tĩnh hỏi hắn: "Anh muốn cái gì?”

Tống Minh Châu nhìn Từ Thiếu Tân, nở nụ cười.

“Tóm lại là Triệu Quân giet ba cô. Trước khi ba cô chet, tôi không hề tham gia vào, cô trả thù mình Triệu Quân là được rồi.”

“Không phải Từ gia có sản nghiệp lớn sao? Như vậy, nếu Từ thiếu cho tôi 500 vạn, chờ tôi ra nước ngoài tôi sẽ lập tức gửi chứng cứ cho anh.”

Không biết hối cải.

Thế nhưng ghi âm không có tác dụng lớn, khẩu cung chỉ có thể làm bằng chứng.

Huống chi Tống Minh Châu có thể sửa miệng bất cứ lúc nào.

Chỉ có tấm thẻ ghi chép lái xe trên xe của ba tôi, mới có thể khiến bọn họ trả giá.