30.
Sau đó tôi đến nghĩa trang của ba tôi.
Lúc trước, tôi hiếm khi đến đây.
Sợ nhìn thấy nụ cười vĩnh viễn dừng lại trên bia mộ của ba, còn nghĩ đến việc không thể thay ông đem người hại ông ấy ra công lý, chỉ còn lại áy náy.
Ngay cả một câu "Nhớ ba" cũng không dám nói.
Tôi ngồi trên bậc thềm bia mộ, thao thao bất tuyệt với ông ấy.
Nói cho ông ấy biết kết cục của ba người Triệu Quân, nói xong hình như đáy lòng cũng không thoải mái lắm.
Dù sao ba tôi cũng không thể trở về.
Cho dù họ bị kết án nặng nề đến đâu, họ cũng không thể trả lại cho tôi người thân duy nhất của tôi trên thế giới này.
Tôi vùi đầu vào trong cánh tay, nghẹn ngào lên tiếng.
Ngày đó trước khi đi ba còn đang mơ ước về tương lai.
"Ba lại chạy hai năm nữa liền được về hưu rồi, đến lúc đó con cùng Minh Châu kết hôn sinh cháu ngoại, ba sẽ giúp các con chăm cháu!"
Tôi lắc đầu nhẹ hai cái, cố ý ném cho ông ấy một ánh mắt rất không yên lòng.
“Nếu con sinh con gái, ba có thể chăm được không? Hay là mang cho mẹ Tống Minh Châu nhé.”
Lão Lục trong nháy mắt nóng nảy:"Sao tôi không chăm được con gái! Cô không phải là tôi nuôi lớn từ nhỏ sao!”
Sau đó tôi có dỗ thế nào cũng vô dụng, ba tôi khi tức giận rất bướng bỉnh.
Tôi cuối cùng đáp ứng, cho dù sinh con trai hay con gái đều mang cho ông nuôi, ông ấy mới miễn cưỡng hòa hoãn sắc mặt.
Tôi nghĩ, lúc ấy ba tôi nhìn thấy Tống Minh Châu và Triệu Quân cùng nhau ăn cơm tìm tới, cũng là bởi vì ông ấy xem Tống Minh Châu trở thành con rể tương lai, biết Triệu Quân không phải người tốt, xuất phát từ lo lắng mới đi xem.
Vậy mà không ngờ ông ấy một đi không trở về nữa.
31.
Không biết qua bao lâu, chờ tôi ngẩng đầu lên trên trời bắt đầu rơi mưa, càng ngày càng dày.
Tôi đứng dậy lau nước mắt, đang muốn rời đi thì đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô.
Quay đầu nhìn lại, là Từ Thiếu Tân.
“Tôi đưa em về nhà.”
Lần đầu tiên sau khi ba tôi qua đời, tôi thực sự mỉm cười.
“Được.”
Ngồi trên xe của Từ Thiếu Tân, tôi chợt nghĩ đến lời anh ta nói lúc gặp mặt lần đầu.
Không khỏi nhắc tới: "Anh chưa từng nói qua anh cùng Triệu Quân có thù như thế nào.”
Từ Thiếu Tân nhìn thẳng con đường phía trước:”Khi còn bé ở nhà ông nội tôi từng bị trúng độc khí gas dẫn đến bị sốc, nhà ông nội ở vùng ngoại ô, khi đó điều kiện cũng bình thường, cũng không phải lúc nào cũng có taxi.”
“Gọi điện thoại 120 lại gặp tình huống vừa vặn xe cấp cứu không đủ, chỉ lập lờ nói cho chúng tôi biết sẽ mau chóng sắp xếp xe chạy tới.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
“Là ba em lái xe taxi vừa vặn đi ngang qua, nghe ông nội tôi nói, chạy bất chấp mới chạy tới bệnh viện kịp lúc, lúc đến bệnh viện hơi thở của tôi đã rất yếu ớt.”
Từ Thiếu Tân dừng một chút, giống như đang nhớ lại.
“Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba của em. Sau khi tỉnh lại tôi nhìn xuyên qua cửa kính phòng bệnh nhìn thấy ônh ấy, ông ấy sợ vào phòng bệnh sẽ quấy rầy đến việc tôi nghỉ ngơi, nên không có đi vào, chỉ đứng ở cửa đối với tôi gật đầu trấn an cười.”
Cho nên sau này ba tôi có thể lái xe cho Trịnh lão, cũng là bởi vì Từ Thiếu Tân tiến cử.
Nhưng anh ta ra tay giúp tôi đối phó Triệu Quân, không hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân này.
Từ Thiếu Tân từng đụng phải Triệu Quân lúc ấy vẫn chỉ là nhà giàu mới nổi tìm người giật dây bắc cầu, để cho anh ta có thể nhờ vả Trịnh lão.
Anh ta đã cảnh cáo Triệu Quân, nhưng không ngờ Triệu quân mặt ngoài đáp ứng, lại không thu liễm chút nào.
Ba tôi đột nhiên qua đời, khiến cho anh ta không thể không nghĩ đến chuyện Triệu Quân đã làm trước đây.
Biết được Triệu Quân gây nên việc trầm trọng thêm, tự tiện lợi dụng danh tín của Trịnh lão, anh ta cũng muốn thừa dịp lần này khiến Triệu Quân triệt để thua cuộc.
Cho nên, lựa chọn hợp tác với tôi.
“Nhưng vẫn phải cảm ơn anh.”
Bởi vì có Từ Thiếu Tân trợ giúp, mới khiến cho tất cả mọi chuyện càng thuận lợi.
Anh cười cười:"Hai chữ cảm ơn này cũng là lần đầu tiên tôi nói với ba em.”
Tôi cũng cong môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chúng tôi dần dần chạy ra khỏi đám mây đen kia, phía trước là mặt đất được ánh mặt trời chiếu sáng.
Giống như một câu nói mà tôi từng nghe.
Hướng dương bị bóng tối bao phủ, cuối cùng hướng về phía mặt trời mà nở rộ.
(Hoàn)