Hướng Dương Không Màu

Chương 3




Hạ Thụy mơ thấy ác mộng mà tỉnh lại.

Trong mơ, hắn thấy một thiếu niên với chiếc áo sơ mi trắng nhuộm đầy máu tươi, thiếu niên ôm trong tay một bó hướng dương, mỉm cười vẫy tay với hắn. Sâu trong đôi mắt của thiếu niên ấy vậy mà lại chứa đựng nhiều sự bi thương tuyệt vọng đến thế. Hắn nhìn thấy trên cổ tay của thiếu niên chằng chịt những vết cắt xấu xí. Cánh môi nhợt nhạt của thiếu niên khẽ mấp máy, thanh âm khản đặc:

"Hạ Thụy của em, vĩnh biệt."

Hắn muốn vươn tay chạm vào thiếu niên đó, chỉ là, ngay khi ngón tay hắn đụng vào thân ảnh của thiếu niên, thiếu niên ấy liền tan biến vào hư vô.

Đầu Hạ Thụy có chút đau, không hiểu sao, hắn lại chẳng thể nhớ rõ khuôn mặt của thiếu niên trong mơ đó.

Hạ Thụy nhìn quần áo trên người mình, hắn còn nhớ, sau khi về nhà hắn đến thay đồ cũng không thay, vì sao quần áo trên người lại khác ngày hôm qua?

Hắn cũng không xoắn xuýt vấn đề này quá nhiều. Có lẽ là dì giúp việc thay giúp hắn cũng nên.

-

Ngày thứ 10 sau khi tôi chết, tôi đang quanh quẩn ở trong phòng bếp cùng dì giúp việc. Dì giúp việc tận tâm lắm, dì ấy mới làm được vài tuần mà đã biết được Hạ Thụy của tôi không ăn được những gì và ăn được những gì.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên lầu đi xuống, biết chắc rằng anh đã thức dậy rồi. Trông Hạ Thụy có vẻ khá mệt mỏi, hình như đã nhiều ngày rồi anh ấy ngủ không đủ giấc. Anh ấy ăn sáng xong liền đi làm, tôi băn khoăn không biết có nên đi theo anh ấy hay không. Thấy anh bước ra khỏi cửa, tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, quyết định đi cùng anh ấy. Khi còn sống, tôi chẳng thể thấy anh ấy làm việc, bây giờ tồn tại dưới dạng linh hồn liền không nhịn được muốn ngắm nhìn anh ấy lâu thêm một chút.

Tôi theo Hạ Thụy đến công ty, lại nhớ về những ngày mà tôi đang còn sống. Tôi nhớ, có một khoảng thời gian tôi rất hay đem cơm trưa đến cho anh. Dù rằng mỗi lần vẻ mặt của anh đầy chán ghét nhưng anh vẫn sẽ không từ chối tôi. Khoảng thời gian đó, có lẽ là khoảng thời gian mà tôi hạnh phúc nhất. Sau này, bởi vì công việc bận rộn, anh thường xuyên đi công tác nên tôi không có cơ hội đem cơm cho anh nữa.

Tôi nhìn thư ký Chu vất vả chạy qua chạy lại, thật muốn hỏi han cô ấy một chút. Nhưng...tôi đã chết rồi.

Khi tôi còn sống, thư kí Chu có lẽ là người đầu tiên chịu cùng tôi trò chuyện.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi. Cha mẹ tôi...qua đời khi tôi vừa tròn 3 tuổi, lên sơ trung, chuyện tôi là cô nhi đột nhiên bị lộ. Tôi không hiểu vì sao mọi người lại kì thị cô nhi như vậy. Tôi phải đối mặt với tất cả mọi lời lẽ sỉ nhục, những ngày tháng sơ trung của tôi cứ như vậy mà trôi qua trong bi kịch. Tôi bị mọi người hắt hủi, không ai...đồng ý chơi cùng tôi, không một ai...

Lên cao trung, tôi gặp được Hạ Thụy của tôi, anh ấy tựa như một thiên sứ được người trời phái xuống để cứu vớt lấy cuộc đời tối tăm của tôi. Có lẽ với anh ấy, tôi chỉ như một cơn gió thoáng qua cuộc đời của anh mà thôi.

Có đôi khi, trong cuộc sống của bạn, người đó là tất cả thế giới đối với bạn, nhưng trong cuộc sống của người đó, bạn chỉ là một vật thể nhỏ nhoi như hạt cát, không đáng để ghi nhớ.

Tôi âm thầm ở bên anh, nhìn anh cùng người khác bên nhau. Trái tim tôi, tựa như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm vào. Thật đau...

Một ngày kia, thiếu niên của anh muốn rời xa anh. Thiếu niên của anh, là Thịnh Văn.

Tôi không hiểu, vì sao Thịnh Văn lại biết đến sự tồn tại của tôi. Trước khi đi, cậu ấy tới tìm tôi, nhờ tôi chăm sóc cho Hạ Thụy. Cậu ấy nói với tôi, cậu ấy không xứng đáng ở bên anh. Tôi đã nghĩ, Thịnh Văn không xứng thì tôi làm sao mà xứng chứ?

Tôi vậy mà đồng ý. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bản thân ích kỷ như vậy. Biết rằng anh không yêu tôi, nhưng vẫn cố gắng nắm lấy tay anh.

Tôi không biết, anh cùng Thịnh Văn đã nói những gì, nhưng, ngày hôm sau anh đồng ý kết hôn với tôi. Sau đó, cậu ấy rời đi.

Tôi không biết, vì sao anh luôn cho rằng tôi là người đã phá hủy mối quan hệ giữa anh và Thịnh Văn.

Tôi không biết, vì sao anh luôn cho rằng tôi vì tiền nên mới tiếp cận anh.

Tôi không biết...

Tôi bị tiếng chuông điện thoại kéo ra khỏi hồi ức. Tôi rũ mi mắt xuống, cứ nghĩ rằng bản thân tôi sẽ quên đi quá khứ đau thương đó, đến cuối cùng, quá khứ đó dường như khắc sâu vào trong trái tim tôi, khiến tôi cứ mãi chìm đắm trong đó. Vẫn là, không quên được...

"Cô nói cái gì?"

Tôi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Hạ Thụy cất lên, theo bản năng tôi chạy về phía anh. Lại thấy thư ký Chu với vẻ mặt phức tạp. Tôi mờ mịt nhìn không khí giữa hai người có chút căng thẳng, thật lâu sau đó, thư ký Chu mới tiếp lời anh:

"Tần tổng, Tống thiếu gia qua đời rồi."

"Tống An Ca chết rồi?"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Hạ Thụy anh ta tồi ear, gặp anh ta ở ngoài là tôy xách cl chạy 8 hướng rồi:(( Vợ chết 10 ngày mới biết:))