Ngày 4/11/2018, một buổi tối chủ nhật nhẹ nhàng,...!
Cơn mưa rào lướt qua, từng giọt mưa tí tách rơi tạo ra âm thanh hòa hợp với không gian sân thượng, không khí của tháng 11 vừa mát mẻ lại dễ chịu.
Nhật đang tập trung vào bài tập trên sân thượng bên cạnh là một ly ca cao nóng, tiếng chuông điện thoại cất lên khiến Nhật chú ý, Nhật nhìn tên người gọi vừa bất ngờ vừa vui mừng bắt máy.
“Gọi tao có gì không Đức?”
[Nhật, cuối tuần này sinh nhật nhỏ Anh, mày đi không?]
“Có, mấy năm trước tao đã không đi rồi.”
[À, mày còn nhớ thằng Trung chứ?]
“Có, nó mới chuyển vào trường tao.”
[Thiệt sao? Nó cũng mới liên lạc với tao đó.]
“Tao cũng có nói chuyện lại với nó hai ba lần.”
[Nhớ hồi đó mày với Trung và Minh chơi thân cực, Trung nói nó cũng sẽ đi sinh nhật Lan Anh đó vậy là nhóm ta có thể hội ngộ đầy đủ rồi.]
“Ừm, liệu có ổn không nếu tao đi.
Lần đó đều là lỗi của tao cả…”
[Nhật, bây giờ chả ai để ý đến chuyện năm đó nữa đâu, cũng đâu hẳn là lỗi ở mày.
Nhật tao muốn nhóm mình gặp nhau lần nữa.
Mày có thể thuyết phục thằng Minh đi không?]
Cậu ậm ừ rồi tắt máy rồi quay lại tập trung vào bài tập, thế nhưng đầu óc Nhật bỗng dưng cứ tua đi tua lại những đoạn băng của năm lớp 9.
Cậu vẫn nhớ rất rõ khi ấy, khoảng khắc mà Minh và cậu mâu thuẫn với nhau, đó là lần đầu tiên cả hai cãi nhau.
Nhật cứ thế nhớ lại những kí ức không vui ấy cho đến khi cậu thiếp đi mất.
Ngày hôm sau, ngày 5/11/2018,…
Buổi học đang diễn ra, tiếng thầy Dương đang sửa bài trên bảng, những tiếng bấm bút và xì xào nho nhỏ.
Nhật chẳng thể tập trung nổi, trong đầu Nhật giờ là những suy tư, những nỗi lo về người bạn cũ vừa xuất hiện, mọi chuyện cứ dần trở nên phức tạp hơn.
“Nhật…Nhật…”_Minh bất ngờ gõ nhẹ lên đầu cậu.
“Hả?”
“Hả, cái gì? Mày lại có gì đó phiền lòng hả?”
Minh đã để ý thấy vẻ trầm tư quen thuộc của Nhật, cậu quan sát gương mặt thất thần nhìn vào vu vơ như suy nghĩ gì đó.
Minh lo lắng quan sát Nhật nãy giờ, không chịu nỗi nên cậu đã vội hỏi nó.
“Tao chỉ đang suy nghĩ bài thôi.”
“Nói dối…mày đang suy tư cái gì?”
“Tao…chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ thôi.”_Nhật thở dài, mệt mỏi cười rồi giải bày để cậu ta yên tâm.
“Chuyện gì cơ?”
“Chuyện năm lớp 9, chuyện của Trung và cả Anh nữa.
Mày còn nhớ chứ?”_Mặt Minh lúc này trầm xuống cậu đương nhiên là nhớ, chuyện năm đó chẳng tốt đẹp gì cả, và cũng như việc đó, lần đó cậu và Nhật đã cãi nhau đến mức phải tránh mặt nhau.
“Nhớ, gặp lại gần đây không nhớ sao được, mà sao lại nhắc về chuyện đó?”
“Cuối tuần này, mày có đi sinh nhật của Anh không? Quyết định lẹ đi.”
“Tao không biết nữa, cảm thấy sẽ rất khó xử…”_Minh ấp úng né tránh.
“Minh, tao biết mày còn khó xử nhưng ít nhất là đi để gặp lại bạn bè cũ ôn lại chút kỉ niệm không được sao? Chuyện cũ rồi mà, bỏ qua cho nhẹ lòng.”
“Thế mày muốn tao phải làm sao khi gặp lại nhỏ Anh?”
Minh và Anh đã từng thử quen nhau, cô là mối tình mập mờ lâu nhất của Minh, nhưng cuối cùng thì Minh vẫn từ chối và rồi chuyện của họ cứ im lặng cho đến bây giờ.
Không hiểu vì sao nhưng từ lúc Trung xuất hiện, cậu lại có một cảm giác rất lạ, rằng những chuyện như năm lớp 9 sẽ lặp lại, mình nghĩ nhiều quá chăng?
Chiều hôm ấy, sau khi Minh đưa My về nhà, cậu cũng tranh thủ đi ăn, chốc nữa cậu còn có buổi học thêm.
Trung tâm học thêm đó gần trường, Minh ghé vào cửa hàng tiện lợi gần trường để mua vài món vặt để ăn.
Minh vô tình để ý đến bóng dáng quen thuộc, cậu vui vẻ chạy lại vỗ vai người bạn cũ của minh.
“Hello, ông bạn! Đi đâu đây?”_Đức đang lựa đồ chả để ý sau lưng, bị bất ngờ vỗ vai khiến cậu giật mình, vội quay lại nhìn.
Minh đang đứng hớn hở vẫy tay chào.
“Đi mua đồ ăn chiều, lát đi học nữa.”
“À, mua nhiều dữ, mày ăn hết đống này à?”_Minh ngó xuống cái giò với quá trời món trong đó.
“Điên à, mua cho Ngọc của tao đó.”
“Ui, thì ra là mua đồ cho người yêu, ghê quá đó.”
“Nói gì vậy? Không phải cũng có người yêu rồi sao?”
“Ừm, nhưng chưa quen lâu như hai bạn.”
“Ờ, cuối tuần này mày đi sinh nhật nhỏ Anh chứ?”_Đức bất ngờ hỏi đến khiến Minh lúng túng, cậu trả lời lấp lừng không biết.
Đức nhìn biểu cảm bạn mình cũng đủ hiểu nó khẽ thở dài.
“Tao tưởng mày quên chuyện cũ rồi.”
“Thì quên rồi, nhưng tao và Anh đã không nói chuyện từ lần đó rồi, gặp lại biết bắt chuyện như nào đây?”
“Thì như một người bạn thôi.
Bộ có gì khiến mày khuất mắt nữa sao?”
Minh im lặng một lúc, cậu nhớ lại chuyện lần đó, khi cậu với Anh còn đang tìm hiểu nhau, cả hai đã cãi lộn, và lý do chính là Nhật.
Lúc ấy, Nhật cũng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cả hai, Nhật đã tự trách mình rất nhiều, nó cảm thấy có lỗi đến mức nó muốn nghỉ chơi với mình.
Minh không phải là không muốn đi, chỉ là đi rồi sẽ khiến Nhật khó xử, cậu đã luôn nói mình không quan tâm chuyện cũ nữa cũng vì muốn Nhật an tâm, và ngưng cảm thấy có lỗi vì chuyện của cậu.
Cậu hiểu Nhật, nó là một đứa không bao giờ muốn bạn bè thất vọng, khi một lỗi lầm được tạo nên nó chắc chắn sẽ ghi nhớ mãi.
“Minh nếu mày nghĩ như vậy, mày càng phải đi.
Đi vì Nhật đi, nếu như mày có thể nói chuyện bình thường được với Anh, Nhật chắc chắn sẽ ổn hơn.”
“….”
Minh chỉ thinh lặng nhìn vào chân không nghĩ ngợi, sau khi mua đồ cả hai tách ra, Đức không quên khuyến khích Minh về suy nghĩ.
Minh gật đầu hiểu chuyện, cậu rời đi với mớ suy nghĩ của mình.
Kể từ lúc Trung xuất hiện cậu cũng đang sợ, nếu như chuyện năm lớp 9 lại xảy ra nữa thì sao?
Ngày 10/11/2018, ngày diễn ra sinh nhật của Lan Anh…
Nhật quần áo chỉnh tề ở trước cửa nhà, cậu cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống vẻ mặt như trông ngóng gì đó.
Cậu một lúc lại nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ngó xung quanh với vẻ hồi hộp.
Một bóng xe quen thuộc chạy tới, Nhật nhìn thấy nó lòng khẽ thở phào mà đi ra phía lề đường.
“Cuối cùng cũng chịu đi nhỉ?”
“Nói nhiều quá, lên xe đi, tao đi vì mày năn nỉ thôi.”_Minh giọng điệu khó chịu, cau mày đưa nón cho Nhật, đợi Nhật ngồi lên xe rồi chạy đi.
Nhật ngồi sau bất lực nhìn Minh mà khẽ cười.
Tối ngày hôm qua nó bỗng gọi tới hỏi cậu có muốn nó đi không, cậu đương nhiên là muốn, nó chỉ ậm ừ rồi nói mai 5 giờ một cách cộc lốc xong cúp máy.
Minh chỉ có mỗi cái sĩ diện thôi, chẳng thật lòng gì cả.
Bữa tiệc được tổ chức ở nhà của Lan Anh, nhà cô ấy là một căn biệt thự với phong cách hiện đại, căn biệt thự lớn rộng rãi với một khu vườn thoáng.
Anh là lớp trưởng của lớp cậu năm cấp hai, gia đình sở hữu doanh nghiệp lớn nên cô rất giàu có.
Dù vậy, cô là một người có tính cách hòa đồng, thân thiện và dễ gần, cô được rất nhiều cậu trai theo đuổi, cậu không hiểu sao lại va vào tên ngốc như Minh nhỉ?
“A, hai người đến rồi.”
Một cô gái với vẻ mặt dễ thương, mái tóc xoăn xõa ra.
Bộ đầm ngắn màu be khiến cô có nét dễ thương, dịu dàng của một cô tiểu thư.
Anh đã để ý họ ngay từ lúc ở cổng, cô mừng rỡ chạy đến vui sướng ôm chầm lấy Nhật.
Nhật bất ngờ bị ôm có chút ngượng ngùng nhưng nhìn sự vui vẻ trên mặt Anh, cậu cũng ôm lại cô mà thể hiện sự vui sướng của mình.
“Nhật, Minh, lâu rồi không gặp.”
“Chào Lanh, tôi xin lỗi vi mấy năm trước không đến dự nha.”
“Không sao, tôi hiểu mà.
À…ừm…chào Minh.”
“Ừm, chào…”
Minh khẽ chào lại cô bạn, cậu có chút ngượng ngùng, vội nhìn sang Nhật để cầu cứu, một cảm giác ngột ngạt và ngại ngùng bỗng kéo đến.
Nhật cũng đang trở nên bối rối khi nhìn cả hai, cậu cố gắng suy nghĩ kiếm lời để giải tỏa cái cảm giác ngột ngạt này nếu không thì không khí ở đây đông đặc lại mất.
“A, Lanh, tụi tôi tới rồi nè!”_Một tiếng gọi to khiến Nhật chú ý đến cũng như phá tan đi cái không khí ngột ngạt vừa rồi, Đức và Ngọc đang dắt tay nhau vui vẻ bước vào, Đức mày đến đúng lúc lắm!
“Đức, Ngọc, hai người đến rồi.”
“À, còn thằng Trung nữa, tụi tao đi chung.”
“Tôi đây, chào.”
Trung bất ngờ xuất hiện khiến Minh và Nhật ngạc nhiên, cậu thân thiện vẫy tay chào mọi người, cả Nhật và Minh.
Cậu chỉ khẽ cười vẫy tay lại, cậu nhìn sang để ý Minh, cậu nhìn mày nó khẽ chau lại liền lén giữ cổ tay nó lại.
Minh cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay mình, nó nhìn sang Nhật, rồi hít một hơi lấy bình tĩnh.
“Mọi người vào tham gia bữa tiệc đi, cứ tự nhiên.”
Nhật vội kéo Minh đi vào trong tách nó khỏi thằng Trung, Nhật vừa đi vừa quay lại nhìn Trung cậu ta có vẻ tiếc nuối và buồn rầu nhìn về phía cả hai.
Có phải hay không, Trung, cậu ta đang cố tìm cách để làm lành với thằng Minh?.