Thời gian thấm thoắt trôi qua, chỉ còn hơn một tuần nữa kỳ quân sự sẽ kết thúc. Lúc vào học quân sự Dương có mang theo ít dụng cụ vẽ, rảnh thì lôi ra luyện tay. Buổi chiều ăn xong Dương liền ngồi ở ngoài ban công phòng vẽ một mạch đến tối.
Duyên đi ra ngó ngó:
- Này, vào nghỉ đi. Gần 9 giờ tối rồi đấy!
Dương mỉm cười đáp lại cô gái:
- Rồi rồi, đang dọn đây. Ngồi cả buổi tê chân quá, các cậu giữ cửa giúp tớ, tớ đi bộ một lát rồi về ngủ.
- Ok!
Cất đồ đạc xong xuôi, Dương đi xuống lầu tản bộ. Đêm nay trăng sáng trời lại mát mẻ, nhắm mắt lại cô hít một hơi thật sâu. Thoải mái quá đi a! Cô gái nhỏ thân hình thon gọn bước chân sáo đi mãi theo gió. Mắt thấy đã đến vùng tối khuất đèn Dương chực bụng quay lại ký túc xá.
Nhưng đột nhiên một thanh gỗ từ đâu xuất hiện vù một phát đập ngay gáy Dương. Phản xạ của cô rất tốt, kịp đưa tay ra đỡ nhưng vẫn bị thương. Đầu bị va chạm nên có chút choáng, nhất thời không suy nghĩ được gì cả.
- Nhanh, lôi nó vào bên kia.
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Dương nhíu nhíu mày cố nhìn rõ tình hình trước mắt. Chậc! Đánh hội đồng ư, lại còn đánh lén nữa.
Chết tiệt! Một kích vừa nãy quả thực quá đáng, máu từ tay bắt đầu chảy ra. Vết đập trên cổ cũng tím dần. Dương bị kéo đến khu nhà cũ gần đó.
Nơi này vốn là cho bảo vệ xa nhà ở lại nhưng về dài không ai ở nên bị bỏ hoang. Dưới ánh trăng mờ ảo Dương nhìn thấy tổng cộng 3 nam 5 nữ. Khí thế hung hăng, xỏ khuyên tai màu bạc rất chói.
- Tôi không quen các cậu, muốn gây chuyện sao?
Một cô gái lên tiếng:
- Vâng, người tôm tép như chúng tôi đây làm sao cô nhớ được. Chỉ là cô đã đụng phải người không nên đụng mà thôi.
- Nhìn cũng sang chảnh phết, ai ngờ lại là đồ vô lại, trơ trẽn.
Lập tức tiếng cười chế nhạo vang lên vả một vùng đất trống. Nhìn kỹ lại, cô gái đứng đầu kia khá quen mắt. Hình như là một trong số đám bạn của Bảo Thi. Lại nghĩ đến vụ ngã cầu thang lần trước, Dương tặc lưỡi. Đây là muốn trả thù ư?
Vặn vặn cổ tay Dương nén đau đớn cắn răng bắt đầu tự phòng thủ.
- Đánh nó đi, nhớ đừng đánh mặt và tay chân đấy. Không thì phiền lắm, nghe chưa.
- Rồi rồi, bọn này đánh người đâu phải lần một lần hai.
Dương liếc mấy tên vừa lên tiếng:
- Tự hào quá nhỉ, nói nhảm nhiều thế. Tới đi!
Nhưng lời vừa nói ra cô liền hối hận.
Con ngu này! Bị đánh đến ngốc rồi sao. Cô chỉ biết chút vặt vãnh mưu mẹo do Giang Nguyên chỉ để bảo vệ bản thân. Nhưng đám người này đều lên chính là lấy thịt đè người, cô làm sao tránh nổi chứ.
Ba tên nam sinh vừa nãy còn bỡ cợt trêu đùa bị chọc tức.
- Mẹ nó! Ông đánh mày đến tan xương luôn đấy.
Lập tức bọn chúng liền vây lại xông vào đánh Dương. Dương biết cơ thể mình có giới hạn, lúc đánh trống lảng đã nhìn thấy một thanh gỗ. Cái cảnh đánh hội đồng mà còn đánh lén nhà khiến cô không thể không nhớ đến vụ bắt cóc năm đó.
Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, vững tâm vơ lấy thanh gỗ thật nhanh bắt đầu "chiến đấu". Nhìn Dương bình thường đi nhẹ nói khẽ, lại có hồ sơ bệnh. Đám học sinh hoàn toàn bất ngờ đến choáng váng.
Ra cước rất mạnh, đánh phát nào là thấm phát đó. Mẹ nó! Thế này mà là học sinh yếu đuối cần giúp đỡ sao. Là đại ma đầu thì có. Chớp mắt hai tên con trai đã nằm dài ra đất.
Tên còn lại hẳn là người cầm đầu. Sức mạnh rất lớn, may mà còn có vũ khí hỗ trợ, đánh tay không thì có khi người nằm bây giờ là cô rồi.
Nhưng sức khỏe Dương đột nhiên bất đầu có chuyển hướng xấu, nhịp tim tăng nhanh, hô hấp cũng nặng nề thêm vài phần. Khuôn mặt cô đỏ lên do thiếu oxi nhưng do trời tối nên không ai nhận ra được.
Có lẽ ám ảnh tâm lý suýt bị cưỡng hiếp và bị đánh hồi đồng lúc còn nhỏ, tâm lý non nớt nên bóng ma trong lòng cô rất lớn. Dẫn đến bây giờ có chút mất kiểm soát.
- Mẹ kiếp, lên hết cho tao. Xé nát mặt con đ* không biết xấu hổ này đi!
Lập tức năm cô gái cùng tên con trai kia liền xông vào đánh một lần. Đôi tay Dương tê rần lên, cắn răng thật mạnh cô quyết tâm tốc chiến tốc thắng. Nếu không với cái giá trị thể lực này thì sẽ bị đánh ra bã mất. Đám học sinh này vừa bồng bột xốc nổi lại bạo lực, không thể không đánh mà ra.
Dương nhắm mắt hét lên một tiếng " A a a." thanh gậy gỗ đánh thành một hình tròn gạt bay hai cô nữ sinh gần nhất. Sau lưng có người muốn đánh lén, cô nhanh chóng xoay vòng tung ra một cú đá ngay dưới cầm khiến đối phương ngất ngay lập tức.
Chân vừa chạm đất tim cô nhói lên một đợt đau đớn, môi bị cắn chặt lại bắt đầu rướm máu. Chân cô run lên, cảm giác tê dại lan ra đến từng đầu ngón chân
Một nữ sinh khác thừa cơ xông lên đẩy Dương một cái. Mất thăng bằng cô loạng choạng lui về sau ngã xuống, tay phải run run bấu lấy áo bên ngực trái. Đám kia khó khăn lắm mới hạ được cô liền lao vào đạp cô một phát ngay ngực chà chà thích chí.
Mắt Dương hoa lên, đau đớn khiến cô rên lên một tiếng. Đột nhiên cô mơ hồ thấy một bóng người cao lớn chạy đến xen qua kẽ hở của đám học sinh, bóng dáng đó tựa rất vội vã.
Gia Minh không vội vã đến phát điên là lạ, anh chạy đến túm lấy cổ áo tên nhãi gần nhất quăng sang một bên, thuận tiện nhanh chóng "dẹp" mấy đứa nhãi tay chân nhỏ con này ra.
Anh ôm lấy Dương vào lòng, hormone nam tính tỏa khiến Dương có chút kinh sợ. Giọng nói trầm thấp vang lên đánh tan tâm trạng hỗn loạn của cô.
- Không sao, anh đến rồi!
Chỉ một câu nói khiến cho Dương cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua tim mình. Khóe mắt cô hoen đỏ khịt khịt mũ, cơn đau ở tim giảm dần nhưng vẫn rất đau. Bảo vệ từ đằng sau tay cầm đèn pin cũng nhanh chóng chạy đến bắt mấy đứa học sinh kia lại.