Dương ngủ thật sâu, đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ. Dụi dụi mắt Dương nhẹ bước xuống lầu. Động tĩnh phát ra từ bếp thu hút ánh mắt của cô, Gia Minh đang mặc tạm dề màu xám đứng nấu món gì đó.
Bóng lưng cao lớn đối diện mang lại cảm giác vừa ấm áp vừa an tâm. khiến cô nhất thời ngây ngẩn một lúc mới điều chỉnh lại trạng thái.
- Thật xin lỗi! Sao anh không gọi em dậy. Ngượng chết mất!
Dạo này là gần chuyển đông, cô lại phải uống thuốc đều đặn để duy trì sức khoẻ. Chắc cũng vì vậy mà cô ngủ nhiều hơn.
Ôi mẹ ơi! Lần đầu đến nhà người khác chơi mà lại ngủ quên, ngại quá đi mất. Muốn mời người ta ăn một bữa cảm ơn nhưng rốt cục lại để Gia Minh làm cả lại còn mất công bế mình lên phòng nữa chứ.
A a a, con nhỏ điên này, thiệt tình. Ngủ gì như chết vậy chứ, di chuyển mạnh vậy mà vẫn không tỉnh. Gia Minh sớm nghe được tiếng chân của cô, khuôn mặt nghiêng lại nhìn Dương hơi mỉm cười.
- Không sao, thấy em mệt quá nên không nỡ đánh thức em dậy!
- Ha hả.
Dương thật sự cười không nổi luôn rồi. Bây giờ cũng hơn 9 giờ đêm rồi, ài!
- Cũng sắp được rồi, đợi anh một lát.
Nói rồi anh đẩy nhanh tốc độ xào rau một cách thuần thục. Đôi chân nhỏ lê dép tiến đến bên Gia Minh. "Òa!" Nấu nhanh như vậy, lại đẹp mắt nữa chứ, cô chỉ ngủ một lát thôi mà anh đã làm được nhiều món vầy rồi sao?
Dương kén ăn nhưng cũng rất sành ăn, chỉ nhìn cách trưng bày hai dĩa sườn xào chua ngọt cùng dĩa tôm rim tỏi kia là thấy ngon rồi. Trên bếp còn một nồi canh bí đỏ, còn một rau củ xào chay đang chuẩn bị ra lò nữa.
Minh Dương trầm trồ:
- Nhìn không ra anh lại nấu ăn giỏi vậy nha!
Gia Minh đưa mắt nhìn Dương:
- Hồi sang nước ngoài học, anh không muốn có người ngoài vào nhà nên tự mình học nấu ăn, cũng đủ dùng.
Để nuôi em! Anh tự thêm một câu trong lòng. Dương tay trái tay phải bưng thức ăn chén bát ra bàn hơn 10 phút sau liền xong.
Gia Minh tắt bếp bưng luôn nồi canh ra bàn, anh có chút bệnh cưỡng chế, phải đi rửa tay thật sạch mới dùng cơm. Đây cũng là lý do chính khiến anh tự lập sớm và không cho ai vào căn nhà này.
Dương là ngoại lệ duy nhất. Dương cầm đũa ăn thử từng món một, thật sự rất ngon! Gia vị nêm nếm vừa đủ, thịt mềm dai rau vừa chín tới, hương vị quả thực là ăn một lần khó quên.
Dương ăn giữa chừng bỗng ngước mặt lên nhìn Gia Minh. Anh giật mình nhẹ giọng hỏi.
- Sao vậy, đồ ăn có vấn đề sao?
Minh Dương lắc lắc đầu:
- Đồ ăn thì không nhưng hình như anh thì có chút.
- Hử?
- Sao anh không ăn, hay chê em ăn dơ không muốn ăn cùng?
Nhìn qua thói quen sạch sẽ của Gia Minh cô cũng nhìn ra vấn đề, có lẽ là bệnh cưỡng chế. Gia Minh vội phủ nhận, tay cầm đũa bắt đầu động.
- Không, em nghĩ nhiều rồi. Anh mải nghĩ ít chuyện công ti, không có gì đâu.
Nói rồi anh cũng bắt đầu ăn, chỉ là đôi mắt vẫn thi thoảng liếc nhìn Dương một cách lén lút. Ăn uống xong Gia Minh rửa bát, Dương lau bàn gọt trái cây. Khung cảnh hoà hợp đến không thể hoà hợp hơn.
Đã hơn 10 giờ Dương cũng sửa soạn lại chút chuẩn bị về lại ký túc xá. Gia Minh đặt hết chén dĩa vào máy rửa bát rồi choàng thêm cái áo khoác.
Hai người đi xuống gara lấy xe, lúc đi vào được Gia Minh bế nên Dương cũng không biết đường nên suốt cả quảng đường đều lẽo đẽo sau lưng Gia Minh trong vô thức.
Đôi mắt cụp xuống nhìn bóng lưng Gia Minh, chân nhỏ dẫm dẫm lên cái bóng đang di chuyển ấy. "Bụp" chiếc bóng dưới chân Dương dừng lại nhưng chân vẫn theo quán tính bước thêm vài bước.
Đầu đụng vào lưng có chút đau Gia Minh không biết cô đi sát như vậy giật mình quay lại miệng liên tục xin lỗi. Tay xoa xoa trán cô, Dương mỉm cười nhìn bộ dạng lúng túng của anh.
Ai nói Gia Minh khó gần chứ, nhìn xem, rất biết quan tâm người khác đấy chứ.
Có lẽ Dương không biết, chỉ khi đứng trước mặt cô, bao nhiêu tự tin cùng tính khí đều gói gọn đặt sang một bên.
- Không đau nữa, không đau nữa! Mình về thôi.
Dương bắt lấy đôi tay đang xoa xoa kia, ánh mắt đưa về phía xe. Gia Minh thở nhẹ, ánh mắt vốn hờ hững xuất hiện một tia dịu dàng mà có lẽ ngay cả anh cũng không nhận ra.
- Được, lên xe thôi.