Hương Đào

Chương 9: Sự thật




Nói đến đây Duy Anh dừng lại, nghiến răng nghiến lợi đánh vào cái gối. Sau khi bình tĩnh lại thì mới nói tiếp.

"Đợt đấy sinh nhật tớ, Minh Tuyết lúc đó cũng đang là người yêu nó nên tớ mời luôn. Không biết lúc đó bực bội cái gì mà thằng Bảo uống nhiều lắm, say mèm không về được nên ở lại nhà tớ. Minh Tuyết lúc đó dù có người đón cũng không chịu về. Tớ nghĩ là do không tin tưởng người khác chở về tối nên cũng đồng ý để nó ngủ ở phòng dành cho khách... Xong rồi... Lúc nửa đêm, tớ đang uống nước ở phòng khách thì thằng Bảo ôm áo khoác chạy ra ngoài, mặt mày tái mét. Nằng nặc một hai đòi tớ chở về. Tớ nghĩ do nó say xong gây sự nên tính đuổi nó vô phòng, chưa kịp lên tiếng thì thấy Minh Tuyết chạy từ trong đó ra, trên người nó đang còn mặc váy ngủ ren màu trắng. Con đó thấy tớ thì hoảng, chạy vội lại vô phòng. Lúc đó tớ cũng ngờ ngợ được chuyện gì rồi thế nên đành phải lấy chìa khóa xe chở thằng Bảo về. Thế là hai thằng đực rựa chạy xe giữa đường vào 1 giờ sáng"

"Lúc đó là năm lớp mấy." Tôi nuốt nước bọt.

"Hình như giữa năm lớp 9" Duy Anh nghiêng đầu suy nghĩ.

"Khụ...khụ...khụ..." Tôi bị sặc nước, ho không ngừng nghỉ.

Trong cái lúc mà tôi đang tập tành chơi Free Fire thì thế giới nó tiến hóa tới đâu rồi vậy.

Bọn trẻ thời đó bạo vậy luôn hả. Hay do tính tôi cổ hủ, không bắt kịp xu hướng?

Duy Anh đưa khăn giấy cho tôi rồi nói tiếp.

"Lúc thằng Bảo kể lại mọi chuyện cho tớ mà người nó đang còn run. Nó kêu là lúc nó đang ngủ thì tự nhiên Minh Tuyết chạy vô, lần mò rồi cởi cúc áo nó ra, còn nói là do sợ Bảo nóng xong rồi dựa sát vào người nó sờ soạng. Thằng Bảo thấy vậy thì hoảng quá. Nó bật dậy rồi ôm áo khoác che người, nhìn Minh Tuyết như nhìn yêu quái rồi chạy thục mạng ra ngoài... Chắc là vì sợ bọn tớ đi nói lung tung nên sáng hôm sau Minh Tuyết đi trước một bước. Nó lên lớp ngồi khóc lóc rồi kêu thằng Bảo tính làm bậy với nó. Đm lúc đó tớ tức quá tính xông lên đánh nó một trận. Tớ có thể nương tay với con gái chứ loại súc vật vô liêm sỉ thì không... Mà thằng Bảo thì có chịu để tớ ra tay đéo đâu. Nó kéo tớ đi một mạch ra sân bóng"

Tôi nhíu mày.

"Bảo không giải thích à?"

"Tớ cũng thắc mắc như vậy nhưng thằng Bảo kêu là không có tác dụng. Trước giờ nó được mọi người biết đến là một đứa hay đánh nhau, hút thuốc, thay người yêu như thay áo rồi. Vậy nên dù có giải thích cỡ nào thì mọi người cũng đéo tin."

Duy Anh uống ngụm nước rồi nói tiếp.

"Thật ra muốn chứng minh cũng chẳng có gì khó. Tại phòng khách và hành lang nhà tớ đều lắp camera. Chắc chắn quay được cảnh nửa đêm Minh Tuyết lén vô phòng thằng Bảo, rồi cái lúc ở phòng khách nữa. Thế nhưng thằng chó kia lại cứ đéo chịu để tớ đưa ra. Nó kêu là trước giờ danh tính nó xấu vậy rồi, thêm một chút cũng không sao còn với tính cách của Minh Tuyết thì nếu bị lộ cái này ra ngoài thì sợ con đó không chịu được lại nghĩ quẩn. Lúc đó kiểu gì thì kiểu nhưng chúng tớ vẫn là người liên quan trực tiếp. Khéo còn thảm hơn"

Tôi im lặng, tim như ai đó bóp nghẹn.

"Từ đợt đó là thằng Bảo bị cả lớp bạo lực lạnh. Tớ nghĩ nếu không phải do nhà thằng Bảo giàu, ba nó làm ăn có tiếng nhất cái đất Hà Nội thì sợ rằng bọn kia phải làm hơn thế. Thằng nhỏ gặp cú sốc đầu đời nên sau đó một thời gian nó đâu có dám lại gần tụi con gái, cũng chẳng dám yêu đương với ai nữa. Về sau thì ổn hơn rồi. Mà đợt đó còn cộng thêm nhiều chuyện gia đình nữa. Nó thì cứ luôn mồm kêu không sao nhưng mấy lần tớ thấy nó có ý định muốn tự tử rồi... Tớ cũng đã cố muốn nói với mọi người sự thật nhưng hình như chẳng có đứa nào thèm bận tâm, mọi người chỉ nghĩ là tớ đang bao biện cho cái thằng bạn tệ bạc của tớ."

Tôi khó khăn hít thở, đôi bàn tay nắm chặt như muốn ghim luôn móng tay vào lòng bàn tay.

Thấy Thế Bảo bước đến từ xa, tôi vội vàng nói hai ba câu rồi tạm biệt Duy Anh, chạy thẳng vào nhà.

Không biết là đang sợ cái gì nhưng tôi không dám đối diện với Thế Bảo lúc này. Tôi sợ sẽ không tự chủ được mà ôm nó vào lòng rồi khóc quá.

Rõ ràng trong tình huống đó, Thế Bảo là nạn nhân mà...

Rõ ràng nó là người bị xâm hại...

Ở đâu ra cái mặc định chỉ có con gái mới bị xâm hại tình dục...

Tại sao không ai chịu lắng nghe Duy Anh...

Tại sao một đứa nhóc đang trong độ tuổi nổi loạn lại phải chấp nhận cúi đầu cam chịu những lời phỉ báng, bạo lực lạnh trong khi nó đang là nạn nhân...

Thế Bảo của tôi...

Thế Bảo của tôi lúc đó chỉ mới 14 tuổi...