Hương Đào

Chương 21: Lựa chọn




Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của nó: "Mày phải giải được hai bài này". Nói rồi, tôi dơ hai tờ đề lí và hóa lên... Tất nhiên, chúng đều là đề chuyên bộ môn mà tôi cất công chọn lọc từ những quyển sách tham khảo uy tín.

"..."

"Hả!?" Mặt Thế Bảo như không thể tin được lời tôi vừa nói. Nó đơ mất mấy giây rồi tức đến mức bật cười: "Đm... Nếu không muốn theo đuổi tao thì nói một tiếng. Tao theo đuổi mày cũng được mà... Sao lại làm khó nhau vậy..."

Tôi vẫn bình tĩnh mỉm cười nhìn nó: "Không phải... Ý tao là... Mày phải giải được hai bài tập này, ngay tại đây... Hoặc là tao với mày từ giờ coi như không quen biết..."

Thế Bảo thấy giọng điệu nghiêm túc của tôi thì cũng dừng lại, khuôn mặt dần trở nên căng thẳng.

"Mày ghét tao cái gì à? Hay tao làm sai điều gì rồi?" Rồi nó bất lực cười khổ: "Mày cũng biết học lực của tao mà... Tại sao..."

"Không!" Tôi cắt ngang lời nó: "Hình như tao chẳng biết gì về mày hết, Bảo ạ."

Thế Bảo hơi khựng lại, không trả lời tôi...

Vì trời đã tối hẳn nên tôi cũng chẳng thể xác định rõ cảm xúc trên khuôn mặt của nó là gì...

Không gian yên tĩnh cùng bóng tối đang dần bao trùm khiến tôi có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở đè nén cùng nhịp tim đang nhảy disco trong lồng ngực của mình.

Điều đó làm tôi trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Làm được hai bài này thì An Thư sẽ chính thức theo đuổi tao hả?" Mất một lúc sau, Thế Bảo mới lên tiếng.

"Hả... À...Ờ..." Tôi bối rối rồi ngơ ngác gật đầu.

"Vậy tao làm."

Thế Bảo quay người lại rồi bật công tắc điện...

Không có gì ngạc nhiên khi chẳng có chút ánh sáng nào xuất hiện.

"Tầm này bác bảo vệ cúp cầu dao tổng rồi..." Tôi lí nhí lên tiếng.

"Vậy mày cầm đèn flash chiếu cho tao làm bài."

Tôi hơi đơ ra một chút rồi nuốt nước bọt, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra.

Hồi nãy thì tự tin dành quyền chủ động lắm, cơ mà giờ tự dưng tôi lại thấy hơi rén.

Và cái sự 'hơi rén' ấy liền nhanh chóng chuyển sang hối hận...

Đm An Thư... Sao mày ngu thế!... Để dịp khác cũng được mà...

Tôi khó khăn nhìn xung quanh một lượt, khoảng không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bút sột soạt trên trang giấy khiến tôi dần trở nên sợ hãi...

Giờ nói lại Thế Bảo được không nhỉ?... Kêu nó để hôm sau rồi làm...

Đm nhưng nãy thì mạnh miệng lắm cơ... Bắt nó làm ngay tại đây, ngay bây giờ...

Tôi nhìn sang Bảo, thấy nó vẫn chăm chú làm bài.

Người ta nói quả thật không sai, bộ dáng con trai chăm chú làm việc là đẹp nhất.

Khuôn mặt Bảo ẩn hiện trong bóng tối khiến tôi hơi ngây người...

Thật ra tôi không dở hơi đến nỗi mà bắt một đứa chỉ học lực ở mức trung bình - khá đi giải đống bài tập chuyên đâu... Nếu tôi không thích nó thì tôi có thể nói thẳng. Chẳng cần phải vòng vo tam quốc như vậy...

Nhưng học lực của Nguyễn Trần Thế Bảo có vẻ chẳng phải chỉ ở mức trung bình...

Lí do tôi lại nghĩ như vậy là vì vào lần đầu tiên đến nhà nó, khi ở trong phòng sách, tôi đã để ý thấy các tờ đề cương đại học đang được làm dở...

Không sai đâu... Là đề ĐẠI HỌC đấy!

Có lẽ tôi sẽ chẳng tin nếu không nhìn thấy những nét chữ ma chê quỷ hờn quen thuộc đã phối hợp với nhau để tạo nên cái tên Nguyễn Trần Thế Bảo ở đầu mỗi đề thi kia đâu...

Cũng có thể là do nó muốn có được cảm giác làm học sinh giỏi nên đã lấy đề của ai đó rồi đề tên vô?...

Nhưng suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu tôi liền vụt tắt khi nhìn thấy tấm ảnh đang để trên bàn.

Trong ảnh là khuôn mặt Thế Bảo tươi cười rạng rỡ đang cầm chiếc giấy khen loại xuất sắc, hình như là từ năm lớp 7... Hình ảnh trông cũng khá bình thường cho đến khi tôi để ý thấy cái background đằng sau... Chính là khuôn viên của trường Carl Friedrich Gauss.

Carl Friedrich Gauss?

Ờm... Tôi có biết trường này... Cũng chỉ là trường liên kết quốc tế nổi tiếng bậc nhất ở Hà Nội với tỉ lệ chọi cao ngất ngưởng, cùng với hệ thống giáo dục và mức học phí tỉ lệ thuận với nhau thôi mà...

Thậm chí học sinh ở mọi nơi còn truyền tai nhau rằng là nếu mày học được ở trường này thì một, mày phải là thiên tài... Còn hai, mày là thiên tai...

Thiên tài hay thiên tai thì nhìn cái giấy khen loại xuất sắc của Nguyễn Trần Thế Bảo cũng có thể đoán được rồi...

Và điều đó đã khiến tôi bắt đầu trở nên nghi ngờ nhân sinh...

Một đứa cấp 2 học ở Gauss mà hiện tại học lực chỉ ở mức trung bình?

Nó làm tôi nhớ lại cái lần mà Bảo giúp tôi khoanh lụi Vật lí...

Có thật là đoán đại? Hay thật sự biết đáp án...

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy thì thật sự khó để kịp đọc đề và giải ra. Còn chưa kể Thế Bảo không hề dùng máy tính hay giấy nháp...

Tôi nhìn tấm ảnh rồi lại nhìn đống đề đại học đang làm dở được đặt ở trên bàn...

Tại sao nó lại chuyển về đây?

Có thật là nó học không tốt?

Đm... Sao nghĩ kiểu gì cũng thấy giống mấy cái motip thiên tài giả vờ yếu kém hay chủ tịch giả nghèo để thử lòng mọi người quá vậy!? Chẳng lẽ thằng này nó bị ảo tưởng cỡ đấy?

Những dòng suy nghĩ miên man ấy đã bị cắt đứt khi tôi nghe tiếng bước chân của Bảo đến gần.

Vì vậy, tôi tức tốc vớ đại một quyển sách tâm lí trong đống sách về thiên văn và khoa học rồi giả vờ là đang đọc sách...

Và cũng chính từ lần ấy, tôi bắt đầu trở nên hiếu kì và tò mò về Nguyễn Trần Thế Bảo.

Nếu mà hỏi thẳng thì chắc chắn nó sẽ không chịu nhận rồi viện đủ lí do để che dấu. Vậy nên tôi quyết định sẽ trở nên thân thiết với nó hơn...

Thú thật thì trước giờ, mọi hành động thân mật hay sự dịu dàng của tôi dành cho Thế Bảo đều là có mục đích... Nghe khốn nạn thật nhỉ... Tôi cũng thấy vậy.

"Mày phải giải được hai bài tập này, ngay tại đây... Hoặc là tao với mày từ giờ coi như không quen biết?" Ngay khi nói xong câu ấy, tôi liền hối hận... Từ trước tới nay, tôi luôn suy nghĩ cần thận và kĩ lưỡng trước khi làm việc hay đưa ra một quyết định nào đó.

Đm nhưng không hiểu sao lần này tôi lấy đâu ra tự tin để nghĩ là nó sẽ chọn tôi... Hình như chúng tôi còn chưa thân thiết đến mức đó...

Tôi đã nghĩ rằng Bảo sẽ cười nhạo mình vì quá đề cao bản thân khi bắt nó phải lựa chọn.

Bởi vì tôi còn chẳng biết vị trí của mình trong lòng nó là gì.

Nhưng Thế Bảo lại không làm vậy...

Nó... Chọn tôi.