Hương Đào

Chương 1: Drama đầu năm




Tiết trời miền Trung vừa chuyển sang thu, sự nóng nực của ngày hè lại nhường chỗ cho cái nắng vàng nhè nhẹ pha chút gió heo may của mùa thu vừa tới.

Đó là thành phố nào của miền Trung thì tôi không biết, chứ ở Đà Nẵng quê tôi, mùa thu chẳng hề có dấu hiệu rõ rệt.

Có lẽ, để người ta biết mùa thu Đà Nẵng đang đến là nhờ vào những ngày giao mùa ngắn ngủi... Đó là khi những tán lá xanh đang chuyển vàng cũng trở mình thay lá. Là khi những cơn mưa bất chợt cùng tiết trời se lạnh đang dần hoà mình vào nhịp sống nhẹ nhàng của con người Đà Nẵng.

"An Thư! Đi lấy sổ đầu bài với tao đi".

Tiếng Phạm Hương vọng ra từ cửa số làm tôi tỉnh khỏi đống suy nghĩ miên man. Tôi lê cái thân uể oải bước theo nó.

Khác hẳn với sự yên tĩnh trong lớp, ngoài hành lang chật kín người, từng hàng người chen chúc nhau, cố vươn mình qua cái lan can lớp học để nhìn đi đâu đó.

"Ê mới nãy có đánh nhau "

"Đâu...Vụ gì!!"

Ôi khỏi phải nói, Phạm Ngọc Thu Hương là chúa của các drama, không có vụ nào là nó không hóng được cả. Nhưng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi chán cái kiểu đi nghe một đống câu chuyện không liên quan đến mình rồi buông lời nhận xét. Chưa kể các câu chuyện được mọi người truyền miệng có được mấy phần sự thật.

Vậy nên, không để Hương kịp hội nhập cùng mọi người, tôi nhanh nhẹn lôi con bé đi đến phòng đoàn.

"Mày đi gì mà vội thế, tao còn chưa kịp hóng"

Hương lẽo đẽo theo sau tôi với gương mặt lưu luyến.

"Mấy cái vụ này ít nhất cũng phải 2-3 ngày mới lắng xuống, mày vội cái gì"

Trường tôi có 3 dãy lớp học được xếp song song, đối diện là dãy phòng của các giáo viên, ở giữa là một phòng họp lớn. Vậy nên để đi đến phòng đoàn, chúng tôi phải đi ngang qua phòng họp, xui rủi thế nào lại gặp ngay người quen ở đây.

"Ủa Thế Bảo?" Hương cất tiếng, giọng điệu hết sức kinh ngạc.

"Sao mày lại ở đây?"

Tôi ngước mắt lên nhìn chàng trai cao m85 kia.

Thế Bảo đang đứng dựa vào tường, hai tay nó đút vào túi quần nhìn trông có vẻ hờ hững, dưới chân còn có một vài tàn thuốc như vừa hút xong.

Nghe thấy Hương gọi, Bảo ngước mắt lên nhìn chúng tôi, không đáp lời.

Hương cau mày chuẩn bị lên tiếng chỉ trích hành vi thiếu tôn trọng người khác của Bảo thì chợt im bặt, đôi mắt dán chặt vào một người đang bước đi khập khễnh với những vết bầm đầy mặt. Chắc nó cũng ngờ ngợ được nguyên nhân tại sao Nguyễn Trần Thế Bảo lại đứng đây rồi.

"Hề hề! Vậy mày cứ đứng tiếp đi, đứng vui vẻ, đứng thoải mái nha!"

Nói xong, Hương kéo tôi chạy mất dạng.

"Khiếp! Mới đầu năm thôi đấy, thằng Thế Bảo có biết nó vừa gây thù chuốc oán với ai không vậy!? Sao tổ mày toàn mấy con báo không." Đứng trong phòng Đoàn, Hương vừa lật tìm sổ vừa nói nhỏ.

Ồ, không nhắc thì tôi cũng quên Nguyễn Trần Thế Bảo là thành viên của tổ tôi đấy. Không phải tôi là tổ trưởng vô trách nghiệm gì đâu, mà vì tần suất hiện diện của Thế Bảo trong cuộc sống của tôi rất thấp. Mỗi lần có bài tập nhóm là Thế Bảo lại xin nghỉ rồi xung phong làm người chi trả toàn bộ chi phí kể cả đồ ăn cho cả nhóm. Ban đầu tôi kịch liệt phản đối, tôi chúa ghét mấy bọn không làm mà đòi có ăn, nhưng đến lúc bắt tụi nó đi làm thì tụi nó chả làm cái gì cho ra hồn, hở tí là lấy điện thoại chơi game. Loại chúng nó khỏi danh sách hoài cũng tội nên tôi đành chấp nhận để 4 đứa con trai trong tổ thay nhau chi trả tiền nguyên vật liệu và tiền đồ ăn mỗi khi làm nhóm.

Một phần cũng là vì mấy bài nhóm thầy cô giao chỉ là làm các mô hình nho nhỏ, không cần sức mà cần sự tỉ mỉ, phần khác là vì bọn con gái chúng tôi cũng muốn vui vẻ tự do buôn chuyện nên tụi nó đồng ý... Nhưng tôi lại cứ có cảm giác như chúng tôi đang bán mình cho tư bản.

Làm nhóm đã không gặp nhưng trên lớp thì cũng không nốt. Tuy cùng một tổ nhưng tôi thì ngồi bàn thứ hai còn Thế Bảo thì ngồi bàn cuối.

Vì tính cách của tôi vốn hướng nội nên vào cấp 3 khi nhận lớp, tôi chỉ quen 36/41 đứa trong lớp, nhiêu đó cũng đủ để tôi nói chuyện rồi, không có nhu cầu kết nạp thêm bạn mới nên kí ức của tôi về nó mới lu mờ như vậy.

Lúc chúng tôi lên lớp, cô vẫn chưa vào.

Tôi buông tay Hương để con bé hòa mình vào đám người đang rôm rả ở cuối lớp.

"Hạ Vũ An Thư! Tao vừa mới hóng chuyện, muốn nghe không?"

"Không có hứng."

"Nhưng tao có hứng kể"

Thằng Quân hứng khởi kéo tôi về bàn.

Nói đến Đặng Hoàng Quân thì tôi và nó là bạn cùng bàn từ năm lớp 10.

Ban đầu vì gặp một số chuyện nên chúng tôi không ưa nhau lắm, nhưng ngồi với nhau một thời gian lại thấy nói chuyện cực kì hợp.

Hoàng Quân rất đúng với cái định nghĩa 'cùng tần số'.  Mỗi lần ngồi cùng nhau là chúng tôi có thể lôi mọi chuyện trên trời dưới đất ra nói, cộng thêm cả việc Quân tự nhận mình là một con póng xynh đẹp nên chúng tôi lại càng thoải mái.

Mặc dù việc Quân thuộc cộng đồng LGBT nó chỉ nói cho tôi và Hương nhưng nhìn cái cách tụi con gái thoải mái khoác tay tán dóc và tụi con trai trong lớp vô thức đối xử nhẹ nhàng với nó thì chắc chín phần là tụi trong lớp cũng ngầm biết hết rồi.

Vừa về chỗ, thằng Quân lập tức bật mood nói không ngừng.

"Mày có biết nãy ai vừa đánh nhau với ai không?"

"Thôi nhìn mặt mày ngu ngu thế thì biết thế nào được, thằng Thế Bảo lớp mình và thằng Huy Dũng 11D mới đánh nhau. Nghe bảo thằng Bảo đấm thằng Dũng mặt mũi bầm dập, máu mũi te tua. Mà mày cũng biết bố thằng Dũng làm giám đốc ngân hàng, cả nhà có đứa con trai lúc nào cũng cưng chiều, giờ bị đánh như này thì tao nghĩ nhà nó chắc làm căng đấy."

"Nhưng mà cũng phải coi nguyên nhân đánh nhau là gì chứ, có ai ở đó chứng kiến không?" Tôi chống cằm hỏi.

"Có người thấy lúc bọn nó đang đánh nhau thôi. Nhưng cho dù lí do là gì thì mày nghĩ gia đình thằng Dũng sẽ để yên à."

Tôi hơi cau mày. Đúng vậy, thằng Huy Dũng trước giờ có ai dám động vào, nó hống hách ngang ngược trước giờ quen rồi, lần này bị đánh như vậy chắc chắn sẽ có nhiều đứa hả hê lắm nhưng điều làm tôi suy nghĩ là Nguyễn Trần Thế Bảo.

Theo sự hiểu biết ít ỏi của tôi thì Thế Bảo không phải là một đứa sẽ đi gây sự vô cớ. Bình thường trong lớp tuy ít nói nhưng nó chưa bao giờ gây khó chịu với ai, hoặc cũng là vì do nó đẹp trai nên sự khó chịu của mấy đứa trong lớp bị vẻ đẹp của nó lấn át hết rồi.

Nhưng suy cho cùng, một đứa luôn hoàn thành đầy đủ và đúng hạn tất cả các nhiệm vụ nhóm mà tôi phân công thì chắc không phải là đứa ngang ngược vô lí đi gây sự với người khác đâu.

Hoàng Quân dựa sát vào người tôi, nói nhỏ

"Thằng Bảo thì tao nghe nói nó sống cùng bà. Thế nên cho dù nguyên nhân đánh nhau xuất phát từ ai thì chắc thằng Bảo cũng chịu thiệt thôi. Với lại...."

"Chúng mày nói chuyện mà dựa sát nhau vậy làm đéo gì!?"

Nguyễn Tuấn Kiệt vừa cất tiếng, đồng thời kéo hai đứa chúng tôi ra hai bên

"Gì zậy má! Làm hết hồn" Hoàng Quân làm động tác ôm ngực, đồng thời ngồi ngay ngắn lại.

"Mà bọn tao ngồi buôn chuyện, mắc gì mày sân si vậy. Ghen à?"

"Ghen cái gì!? Bố mày thấy ngứa mắt"

Ôi nếu chỉ nghe mỗi giọng nói ấy thì chắc chắn tôi tin 100% rồi đấy, nhưng cái khuôn mặt đỏ bừng như đang tổ cáo kia của Tuấn Kiệt vừa vội quay đi lại làm tôi có suy nghĩ khác...