Edit: Mưa
———
Năm Tạ Vãn Tinh 27 tuổi, dựa vào bộ phim văn nghệ mà đạt được cúp ảnh đế đầu tiên trong đời.
Anh giấu đi khí chất quyến rũ thường ngày, mặc vào chiếc áo sơ mi trắng giặt đến cũ mèm, đeo lên chiếc kính đơn giản, diễn một giáo viên cấp ba chất phác bình thường. Diễn người nọ từ 20 tuổi đến 30 tuổi, cuối cùng dùng dao kết thúc cuộc đời mình trong bồn tắm.
Từ lúc sinh đến lúc chết, anh giống như một chú cá bị nhốt trong bể cá nhỏ hẹp, nhưng cố tình lòng anh lại khát khao biển rộng.
Tạ Vãn Tinh đoạt giải cũng ngoài dự kiến của khá nhiều người, đặc biệt là vì anh còn trẻ như vậy, cộng thêm vẻ ngoài quá xuất sắc.
Mặc dù lúc lên sân khấu nhận giải, anh đang mặc một bộ vest màu đen quy củ, nhưng đường cắt may tinh tế lại tôn lên vòng eo nhỏ và đôi chân dài. Mái tóc vốn đã cắt ngắn đi cũng dài ra đến chấm vai. Gương mặt trắng như ngọc như phát sáng dưới ánh đèn, môi hồng răng trắng, cười lên trong quyến rũ diễm lệ hệt như yêu tinh trong Liêu Trai vậy.
Khiến người ta khó có thể tưởng tượng được anh có thể đóng vai nam chính trong , một người đàn ông chất phác thành thật.
Lúc Tạ Vãn Tinh lên sân khấu nhận giải, trong phút chốc anh cũng nghĩ sẽ cầu hôn Phó Văn Thiện trước mặt công chúng. Không phải trong phim và tiểu thuyết đều diễn như vậy à? Vừa k1ch thích vừa lãng mạn, tuyên bố tình yêu nồng cháy độc nhất vô nhị của mình với toàn thế giới.
Chẳng qua cuối cùng anh vẫn từ bỏ suy nghĩ này. So với trước mắt bao người, anh càng thích nơi chỉ có mỗi anh và Phó Văn Thiện hơn.
Anh nở nụ cười với Phó Văn Thiện bên dưới sân khấu rồi mới bắt đầu phát biểu cảm nghĩ: "Theo suy nghĩ của tôi, điểm hấp dẫn lớn nhất của phim ảnh đối với diễn viên là vì diễn viên có thể thể nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau. Tôi rất biết ơn đã cho tôi có thể trải qua đủ thăng trầm của cuộc đời, cũng để cho tôi có thể gặt hái được nhiều trải nghiệm khác nhau bên ngoài bộ phim này."
Tạ Vãn Tinh hôn nhẹ lên chiếc cúp mạ vàng, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay và tiếng cười chúc mừng anh. Tạ Vãn Tinh quay về chỗ ngồi, dưới hàng loạt camera, chuyện đầu tiên anh làm là đưa cúp cho Phó Văn Thiện đang ngồi bên cạnh anh. Không ai nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ thấy Phó Văn Thiện nở nụ cười nhận lấy cúp, sau đó khẽ hôn một cái lên môi Tạ Vãn Tinh.
Tiếng vỗ tay hoan hô ở hiện trường càng lớn hơn, xen lẫn những tiếng cười thiện ý.
Từ sau khi hai người công khai, tất cả mọi người đều đã biết rõ mối quan hệ yêu đương của họ.
Sau khi bức ảnh hôn môi của họ truyền ra ngoài thì lại trở thành bức ảnh nổi tiếng. Hai người mặc vest đen đứng cạnh nhau, cao gầy điển trai, xứng đôi vừa lứa. Nếu bỏ qua bối cảnh thì nhìn sao cũng giống như ảnh kết hôn vậy.
Nhưng ngay khi phóng viên gấp gáp muốn chặn hỏi Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh yêu nhau lâu vậy rồi có định kết hôn hay không? Thì họ bỗng phát hiện, vị ảnh đế mới nhậm chức và bạn trai mới nhận được giải thưởng album của năm đã cùng nhau biến mất rồi.
Hai người đại diện cũng không tiết lộ họ đi dâu, chỉ nói gần đây bọn họ sẽ nghỉ ngơi một chút, sắp tới sẽ không có công việc nào cả.
Hiện tại Liên Đan và Giang Hàm cũng đang rất thoả mãn. Sự nghiệp của Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện phát triển rất tốt. Tình cảm của hai người cũng vậy, là một cặp đôi thần tiên có tiếng trong giới này.
Mặc dù bọn họ chỉ là người đại diện, nhưng bình thường đều đối xử với họ bằng tấm lòng của người mẹ. Hôm qua hai người cùng đi đến lễ trao giải, thấy Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện cùng nắm tay đi lên thảm đỏ. Dù ở đó có rất nhiều nghệ sĩ nhưng bọn họ vẫn thu hút ánh nhìn như cũ, hai người đại diện đều hơi xúc động, có cảm giác như kiểu tự hào vì con trai mình giỏi giang vậy.
Người ngoài giới đều đang đồn đoán là Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện đã ra nước ngoài để tránh bị làm phiền, nhưng thật ra bọn họ vẫn còn ở trong nước.
Hiện tại, sự nghiệp diễn xuất của Tạ Vãn Tinh cũng xem như là leo lên được đỉnh cao mới. Vừa lúc Phó Văn Thiện cũng kết thúc concert của hắn, hai người lập tức sắp xếp lịch làm việc, chừa thời gian quay về dạo thăm chốn cũ.
Bọn họ trở về thôn nhỏ kia, nơi mà Tạ Vãn Tinh mười sáu tuổi gặp được Phó Văn Thiện mười bốn tuổi.
Giống như năm đó, lúc bọn họ quay về đây cũng là mùa hè. Cây xanh thành bóng râm, cỏ cây tươi tốt, tiếng ve sau giờ cơm trưa ồn ào. Cá trong hồ đều lặn mình dưới đáy hồ, thỉnh thoảng mới ngoi lên tạo ra vài bọt nước.
Nhà Tạ Vãn Tinh có một căn nhà ở đây, là nhà cũ ông cố của anh để lại. Năm đó anh về đây tránh nóng mới có thể gặp được Phó Văn Thiện.
Tạ Vãn Tinh chỉ vào một cái hẻm nhỏ, nói với Phó Văn Thiện: "Lúc đó chính là ở đây, em nhảy từ trên tường xuống đứng trước mặt anh."
Bây giờ trên tường có một bùi hoa tường vi đang bò, hoa hồng lá xanh làm cho bức tường màu than chì trở nên tươi tắn hơn không ít.
Phó Văn Thiện im lặng suy nghĩ, nhưng vẫn không thể nhớ rõ chuyện năm đó. Chuyện này đối với Tạ Vãn Tinh là một sự giúp đỡ không thể nào quên, nhưng đối với hắn mà nói thì chỉ là tình cờ đi ngang qua, rồi tiện tay bênh vực kẻ yếu mà thôi.
Trong lòng Phó Văn Thiện tiếc nuối: "Năm đó em chạy cái gì không biết. Nếu lúc đó em biết người mình cứu chính là vợ tương lai thì tuyệt đối sẽ theo anh về nhà ngay lập tức. Sau đó mỗi ngày đều đưa đón anh đi." Chứ không phải chỉ để lại cái tên "Phó Tam" mơ hồ rồi vẫy tay đi mất.
Bởi thế nên nói làm chuyện không kể tên là sai lầm, giờ phút này Phó Văn Thiện rất buồn bực. Nếu năm đó hắn thoải mái nói tên, không khéo còn có thể có mối tình học đường gà bông yêu đương nhắn nhít với Tạ Vãn Tinh rồi.
Thật ra Tạ Vãn Tinh cũng không quá để ý chuyện Phó Văn Thiện không nhớ, dù sao anh nhớ rõ là được rồi.
Anh hơi giơ tay sờ đoá hoa trên đầu tường. Năm đó lúc đi qua đây, anh vươn thẳng tay cũng không sờ được tới đầu bức tường này. Bây giờ anh đã là người trưởng thành cao lớn, không thể không cảm thán đúng là thời gian như nước chảy.
Nhưng cũng may, người cùng anh đi qua con hẻm nhỏ này vẫn là người của mùa hè năm mười sáu tuổi đó.
...