Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Chương 9




Ôn Dữu thường xuyên bị Trần Tễ làm cho nghẹn lời. Cô rất tò mò không biết anh làm thế nào để chuyển chủ đề một cách tự nhiên như vậy. Rõ ràng là giây trước anh còn khiến cô cảm thấy anh đang né tránh cô, giây sau đã rủ cô đi chơi. Anh không sợ bị từ chối lần nữa sao?

Hay là Trần Tễ có tố chất tâm lý mạnh mẽ, không sợ bị từ chối.

Ôn Dữu suy nghĩ lung tung, tin nhắn của Trần Tễ lại đến, là một dấu chấm hỏi.

Ôn Dữu kéo lại dòng suy nghĩ, dùng lý do từ chối Tống Ngôn Tĩnh để trả lời anh: [Chiều nay tôi đã hẹn bạn cùng phòng đi dạo phố rồi.]

Trần Tễ: [Ồ.]

Khi nhìn vào từ này, tai Ôn Dữu bỗng vang lên giọng điệu của Trần Tễ khi nói từ này, dài dòng lười biếng, rất đáng ghét.

Cô dừng lại một lúc, chuẩn bị trả lời anh một chữ [Ừm], Trần Tễ đã gửi trước: [Được rồi, vậy thì chiều mai.]

Dường như biết cô sẽ một lần nữa từ chối, Trần Tễ nhắc nhở cô: [Đừng quên lời hứa của chúng ta.]

Ôn Dữu nhịn một chút, không nhịn được đáp lại anh: [Cậu biết không, im lặng đôi khi cũng biểu thị với ngầm thừa nhận, cũng biểu thị cho từ chối?]

Hôm đó, sau khi Trần Tễ nói câu cô phải bồi thường cho anh một tuần, cô còn chưa kịp trả lời anh thì Trịnh Nguyệt Chân đã nhắn tin hỏi cô đến đâu. Cô ấy sắp chết đói rồi.

Cân nhắc việc nói chuyện với Trần Tễ trước cổng trường quá thu hút sự chú ý, Ôn Dữu ném lại một câu [Tôi phải đi mua cơm cho bạn cùng phòng] rồi vội vã đi.

Tin nhắn được gửi đi, Ôn Dữu nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Đối phương đang nhập” trong vài giây, khung chat bật ra một câu nói càng thêm muốn ăn đòn: [Không biết.]

Ôn Dữu nghẹn lời không còn gì để nói. Cô suy nghĩ vài giây, không trả lời Trần Tễ nữa. Anh hẳn không phải là kiểu con trai dai dẳng, chỉ cần cô lơ anh vài lần, anh sẽ không còn trêu chọc cô nữa.

Đúng vậy.

Ôn Dữu luôn cảm thấy, Trần Tễ đối xử với cô như vậy là vì đang trêu chọc cô. Mà lý do trêu chọc cô cũng rất đơn giản, có lẽ là vì anh cảm thấy cô đã đùa giỡn anh khi tỏ tình. Dù sao sau vài ngày cô mới nói với anh rằng đó chỉ là một trò chơi.

Nếu đổi lại là bản thân, có lẽ cô cũng sẽ sinh ra cảm giác bị người khác trêu chọc, huống hồ người đó còn là Trần Tễ.

Đặt điện thoại xuống một lúc, Ôn Dữu lại cầm lên nhìn lướt qua. Không ngoài dự đoán của cô, Trần Tễ không nhắn tin cho cô nữa.

Nhưng không hiểu sao, trong lúc thở phào nhẹ nhõm, cô lại có chút cảm xúc hụt hẫng mà bản thân cũng không thể nói thành lời.

Ôn Dữu chưa kịp suy nghĩ kỹ xem chuyện gì đang xảy ra thì Trịnh Nguyệt Chân đã bước ra từ nhà vệ sinh và gọi cô: “Dữu Dữu, Hỉ Nhi nói cậu ấy đang đợi chúng ta dưới ký túc xá. Cậu ấy không lên nữa.”

Ôn Dữu đáp: “Ừ.”

—-

Ba người gặp nhau dưới ký túc xá, đi tàu điện ngầm vào trung tâm thành phố.

Dọc đường, không đợi Ôn Dữu mở lời, Trịnh Nguyệt Chân đã kể lại nguyên văn những gì cô đã nói với cô ấy cho Mẫn Hỉ Nhi nghe, nói rằng cô không muốn thích Tống Ngôn Tĩnh nữa.

Mẫn Hỉ Nhi nghe xong, lập tức lấy điện thoại ra: “Dữu Dữu, bây giờ tôi sẽ hỏi Hứa Thanh Dực, hỏi cậu ấy có đồng ý cho tôi gửi WeChat của cậu ấy cho cậu không.”

Trịnh Nguyệt Chân cũng hành động rất nhanh: “Tôi cũng sẽ đi hỏi xem ai biết WeChat của anh chàng đẹp trai ngành Công nghệ thông tin kia.”

“?”

Ôn Dữu bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngạc nhiên nói: “Không, các cậu không cần giới thiệu đối tượng cho tôi đâu.”

Cô không có ý định nói chuyện yêu đương vào lúc này.

“Sao lại không cần chứ?” Mẫn Hỉ Nhi gửi tin nhắn xong, nhìn cô hỏi: “Cậu chưa từng nghe câu này à?”

Ôn Dữu hỏi: “Câu gì?”

Trịnh Nguyệt Chân: “Cách tốt nhất để thoát khỏi thất tình chính là bắt đầu một mối quan hệ mới.”

Mẫn Hỉ Nhi gật đầu đồng ý.

“…”

Ôn Dữu im lặng, chớp mắt, nói nhỏ: “Nhưng tôi cũng không tính là thất tình mà.”

“Sao lại không tính chứ?” Trịnh Nguyệt Chân liếc mắt nhìn cô: “Tôi biết cậu thích đơn phương cậu ấy nhiều năm rồi, mà bây giờ lại quyết định từ bỏ, trong lòng nhất định là rất buồn.”

Mẫn Hỉ Nhi phụ họa: “Thế nhưng, chúng ta không nên vì một chàng trai không tốt đẹp gì mà buồn quá lâu. Cậu hãy nhìn thêm những chàng trai khác đi, biết đâu sẽ không còn buồn nữa.”

Trịnh Nguyệt Chân: “Đúng vậy, trường chúng ta có rất nhiều nam sinh đẹp trai và tốt hơn Tống Ngôn Tĩnh. Đương nhiên nếu cậu không thích những người trong trường, tôi sẽ sang trường Bách Khoa tìm cho cậu, chắc chắn sẽ tìm được người cậu thích.”

Hai người nói qua nói lại không ngừng, hành động thể hiện rất nỗ lực.

Ôn Dữu lắng nghe, cảm giác buồn bã trong lòng bỗng tan biến. Cô rưng rưng nhìn hai người, không kìm được dựa vào vai hai người, giọng nói nghẹn ngào: “Hai người sao lại tốt như vậy?”

Mẫn Hỉ Nhi đưa tay xoa đầu cô, nhìn Trịnh Nguyệt Chân, nói: “Phí lời, cậu là trụ cột của phòng chúng ta. Bọn tôi không tốt với cậu thì tốt với ai?”

Trịnh Nguyệt Chân gật đầu: “Đúng vậy. Tôi còn trông cậy vào tập tài liệu ôn tập của cậu để đảm bảo không bị thi lại cơ.”

Ôn Dữu học ở trên lớp khá là nghiêm túc, đồng thời còn thường xuyên chép bài.

Hai lần thi cuối kỳ năm nhất đại học, cô đều tổng hợp lại những ghi chép trọng điểm chi tiết để Trịnh Nguyệt Chân tiện ôn tập. Hơn nữa, gần đây, sau khi được nhận học bổng của trường, Ôn Dữu đã mời ba người bạn cùng phòng đi ăn một bữa thịnh soạn ngay cả khi tiền chưa được chuyển vào thẻ.

Ôn Dữu nghe vậy thì cong khóe môi. Cô biết rõ hai người này tốt với cô không phải vì thực sự muốn nhận được gì từ cô, họ chỉ đơn giản là muốn cô vui vẻ: “Cảm ơn các cậu.”

Trịnh Nguyệt Chân ừm một tiếng: “Đừng nói mấy lời khách sáo đó, lát nữa mời bọn tôi uống trà sữa là được.”

Mẫn Hỉ Nhi: “Tôi muốn uống cà phê.”

Ôn Dữu không nhịn được cười, dỗ dành hai người: “Mua trà sữa, mua cà phê, muốn ăn gì đều mua.”

Từ Đại học Nam Thành đến trung tâm thành phố mất khoảng nửa tiếng đi tàu điện ngầm. Sau khi ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm, ba người họ đi ăn lẩu trước. Thời tiết ngày càng lạnh, họ cần nồi lẩu nóng hổi để sưởi ấm bản thân.

Ăn lẩu xong, ba người họ bắt đầu chính thức đi dạo phố. Họ đều là sinh viên chuyên ngành nghệ thuật, con mắt thẩm mỹ của họ đều khá tốt.

Ban đầu Ôn Dữu không định mua quần áo, cô không cầu kỳ về mặt này. Nhưng Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi đều cảm thấy nếu cô đã quyết định bắt đầu một cuộc sống mới, vậy hãy thay đổi từ đầu đến chân.

Hai người vì để chúc mừng cô đã quyết tâm từ bỏ Tống Ngôn Tĩnh, đã chia nhau ra tặng cô một đôi giày và một chiếc áo.

Sau khi mua sắm xong, Trịnh Nguyệt Chân chợt nảy ra ý tưởng: “Dữu Dữu ơi, quần áo, quần dài, giày đều mua mới rồi, hay là đổi kiểu tóc luôn nhé?”

Ôn Dữu: “Hả?”

Mắt Mẫn Hỉ Nhi sáng lên, liền phụ họa thuyết phục cô: “Dữu Dữu, mái tóc dài thẳng này của cậu cũng lâu rồi nhỉ? Tôi nhớ năm nhất lúc nhìn thấy cậu đã là kiểu tóc này rồi. Bây giờ lên năm hai rồi chúng ta đổi kiểu tóc khác đi?”

Ôn Dữu luôn để tóc dài đen thẳng, khi tốt nghiệp cấp ba tóc chỉ dài qua vai, hơn một năm không cắt tỉa, tóc đã dài gần đến eo.

Trước khi hai người đề nghị, Ôn Dữu không hề nghĩ đến chuyện cắt tóc. Nhưng khi nghe họ nói, Ôn Dữu có chút băn khoăn: “Nhưng cắt tóc phải mất nhiều thời gian lắm nhỉ?”

“Có gì đâu.” Trịnh Nguyệt Chân nói: “Tôi và Hỉ Nhi cũng cắt tóc luôn. Ngày mai là thứ bảy, chúng ta chỉ cần về ký túc xá trước một giờ sáng là được.”

Ký túc xá Đại học Nam Thành có quy định giờ giới nghiêm, từ tối chủ nhật đến tối thứ năm là mười hai giờ, tối thứ sáu và tối thứ bảy mở cửa đến một giờ sáng.

Ba người bàn bạc một lúc, tìm được một tiệm cắt tóc gần đó có đánh giá tốt và không cần xếp hàng. Đến cửa hiệu và trò chuyện với thợ cắt tóc, Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi đều khuyến khích Ôn Dữu uốn tóc xoăn lọn to.

Ôn Dữu do dự vài giây: “Sẽ không khó coi chứ?”

Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi chưa kịp trả lời, thợ cắt tóc đã khẽ cười, nhìn cô nói: “Nếu làm không đẹp, tôi sẽ không lấy tiền của cô.”

“…”

Ôn Dữu nhìn vào gương, lại nhìn sang ba người đang mong đợi bên cạnh, bị thuyết phục: “Vậy thì uốn tóc xoăn đi.”

Trịnh Nguyệt Chân: “Nhuộm thêm màu không?”

Ôn Dữu do dự vài giây: “Được.”

Cắt tóc rất tốn thời gian, cũng rất tốn sức. Lúc đầu, Ôn Dữu còn rất tỉnh táo. Về sau, cô bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

—-

Từ tiệm cắt tóc đi ra, đã là mười một giờ rưỡi tối.

Ba người mệt mỏi rã rời đứng ở ngã tư đón xe taxi về trường. Về đến ký túc xá, Ôn Dữu mới thấy Tống Ngôn Tĩnh đã nhắn tin cho cô hơn một tiếng trước, hỏi cô đã nghĩ ra đi chỗ nào chơi vào thứ bảy chưa, nếu chưa thì tuần sau họ lại đi.

Ôn Dữu nhìn tin nhắn này, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Không, tôi không đi nữa.]

Vài phút sau Tống Ngôn Tĩnh trả lời cô: [Được, vừa nãy đang bận à?]

Trước đây anh ấy nhắn tin cho Ôn Dữu, chỉ cần Ôn Dữu không ngủ, cô nhất định sẽ trả lời anh ấy trong vòng nửa tiếng.

Ôn Dữu: [Ừm.]

Cô không giải thích với Tống Ngôn Tĩnh như thường lệ rằng lý do cô mất một lúc lâu như vậy mới trả lời tin nhắn của anh ấy là vì đã đi làm gì.

Tống Ngôn Tĩnh cau mày, trực giác cảm nhận thấy Ôn Dữu trở nên lạnh nhạt. Anh ấy vốn định hỏi thêm mấy câu, lại nghĩ đến chuyện xảy ra trong ký túc xá tối qua, cuối cùng chỉ nói: [Đã muộn rồi, nghỉ sớm đi.]

Ôn Dữu khách sáo trả lời: [Cậu cũng vậy.]

Đặt điện thoại xuống, Ôn Dữu cầm lấy gương trên bàn học nhìn lại bản thân lúc này, có chút xa lạ, có chút không quen, nhưng lại có chút phấn khích không thể nói thành lời.

Mẫn Hỉ Nhi tắm xong bước ra, nhìn thấy hành động của cô, cười một tiếng: “Có phải không nhận ra bản thân mình rồi không?”

Ôn Dữu: “Có một chút.”

Mẫn Hỉ Nhi đi đến sau lưng cô, ngắm nghía vẻ ngoài của cô lúc này, da trắng mắt to, kết hợp với mái tóc dài xoăn màu nâu sữa, y hệt búp bê. Cô ấy nhìn vào, không khỏi cảm thán: “Đẹp lắm đó, Dữu Dữu.”

Ôn Dữu bị giọng điệu của cô ấy chọc cười, đôi mắt to tròn lấp lánh: “Hỉ Nhi, cảm ơn hai người.”

Mẫn Hỉ Nhi biết cô đang cảm ơn vì điều gì: “Khách sáo với bọn tôi gì chứ.”

Cô ấy giơ tay véo má cô, lời nói ra khiến người ta không thể chống đỡ: “Da cậu mịn quá, sờ vào thật thích, không biết sau này ai sẽ được lợi đây.”

“…”

Ôn Dữu im lặng, không biết phải trả lời câu nói này thế nào.

Nói đến đây, Mẫn Hỉ Nhi lấy điện thoại ra: “Đúng rồi Dữu Dữu, Hứa Thanh Dực đã đồng ý rồi. Tôi gửi WeChat của cậu cho cậu ấy để cậu ấy kết bạn với cậu nhé?”

Ôn Dữu sững sờ, nhỏ giọng nói: “Hỉ Nhi, hay là thôi đi?”

“Sao vậy?” Mẫn Hỉ Nhi nhìn cô: “Cậu vẫn chưa buông được Tống Ngôn Tĩnh à?”

Ôn Dữu lắc đầu, đáp: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy hơi vội.”

“Vội ở chỗ nào?” Mẫn Hỉ Nhi không đồng ý với lời nói của cô: “Cậu và Tống Ngôn Tĩnh vốn dĩ không thực sự ở bên nhau, cậu hoàn toàn tự do trong việc kết bạn. Đừng nói bây giờ cậu đã từ bỏ việc thích cậu ấy, mà ngay cả trước đây khi hai người đang trong mối quan hệ tốt đẹp, cậu đi tìm hiểu những chàng trai khác, trò chuyện với những chàng trai khác, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Cô ấy nghiêm túc giáo dục Ôn Dữu: “Cậu đừng quá hà khắc với bản thân mình, hãy cho bản thân mình nhiều cơ hội hơn. Chúng ta còn trẻ, việc tiếp xúc với nhiều người khác nhau luôn là điều đúng đắn.”

Ôn Dữu mấp máy môi: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Mẫn Hỉ Nhi trừng mắt nhìn cô: “Cậu nghe lời tôi là không sai đâu. Những chàng trai mà tôi và Chân Chân giới thiệu cho cậu, nếu cậu thấy có ai trò chuyện không tệ lắm thì hãy ra ngoài chơi với họ nhiều hơn. Nếu không rung động với họ thì coi như kết bạn, mở rộng vòng quan hệ của bản thân.”

Hai người đang trò chuyện, Trịnh Nguyệt Chân cũng tắm xong.

Ôn Dữu cầm quần áo đi vào nhà tắm, cuộc trò chuyện cũng kết thúc tại đây.

Ba người họ đi dạo hai ba tiếng hôm đó, lại đến tiệm cắt tóc ngồi chừng năm sáu tiếng. Tắm rửa xong nằm xuống, mọi người đều khá mệt mỏi. Sau khi nói chuyện qua loa vài câu, họ đều chìm vào giấc ngủ.

Cơ thể kiệt sức, Ôn Dữu ngủ rất say, cũng ngủ rất lâu. Sáng hôm sau khi mở mắt ra, đã là mười một giờ trưa.

Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi vẫn đang ngủ. Ôn Dữu không vội dậy. Cô cầm điện thoại lên, mở ra, thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.

Có của đàn chị, bạn học, còn có Phùng Hân Mạn và Trần Tễ.

Ôn Dữu khựng tay lại, trả lời tin nhắn của đàn chị và bạn học trước, sau đó mới mở hộp thoại trò chuyện của Phùng Hân Mạn. Cô ấy hỏi Ôn Dữu buổi sáng có rảnh không, có muốn đi quán net chơi game với bọn họ không.

Bọn họ.

Ôn Dữu nhìn chằm chằm vào hai chữ này một lúc. Cô không hỏi liệu trong ‘bọn họ’ này có bao gồm Tống Ngôn Tĩnh hay không, mà trực tiếp trả lời: [Không, các cậu cứ đi chơi đi.]

Phùng Hân Mạn: [Được thôi, có phải cậu không chơi game không?]

Ôn Dữu: [Ừm.]

Cô không xem thêm tin nhắn của Phùng Hân Mạn, mà nhìn xuống biểu tượng chú mèo đen trong giây lát, sau đó nhấp vào.

Trần Tễ đã gửi tin nhắn cho cô lúc chín giờ, nội dung là: [Tỉnh rồi thì nhắn một tiếng.]

“…”

Vừa nhấn mở ra, Ôn Dữu còn chưa kịp nghĩ xem có nên “nhắn một tiếng” hay không. Trần Tễ như có linh cảm, lại gửi cho cô một tin nhắn: [?]

Có thể là hai ngày nay tiếp xúc với Trần Tễ nhiều hơn, Ôn Dữu bỗng dưng nhận ra dấu hỏi này của anh mang nhiều tầng ý nghĩa, đại khái là hỏi cô, có phải là chưa tỉnh, hay cố tình không trả lời tin nhắn của anh.

Ôn Dữu suy đoán, định làm lơ, bỗng trong đầu hiện ra những lời Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi nói.

Cô không nhịn được, trả lời Trần Tễ: [?]

Trần Tễ: [Quên rồi?]

Ôn Dữu: [Không có.]

Trần Tễ: [Đi xem phim?]

Ôn Dữu khinh bỉ hoạt động “hẹn hò” của anh. Cô cứ tưởng anh không theo khuôn mẫu như vậy: [Có thể đổi hoạt động khác được không?

Trần Tễ: [Cậu nói đi.]

Ôn Dữu suy nghĩ nghiêm túc một hồi, nói: [Lâu rồi tôi không đi quán net.]

Lúc Ôn Dữu lên lớp mười, cô mới có chiếc điện thoại đầu tiên có thể đăng nhập WeChat.

Bà Dư đưa điện thoại cho cô, nghiêm cấm cô chơi game. Bà Dư mở cho Ôn Dữu một sim điện thoại, lưu lượng tháng rất ít, chỉ có thể dùng để tra cứu tài liệu và liên lạc với bạn học.

Tất nhiên, cô cũng lén lút tải game về bằng WiFi để chơi, nhưng chỉ cần chơi vài lần là bị bà Dư phát hiện.

Sau khi phát hiện, Ôn Dữu bị tịch thu điện thoại trong một thời gian. Sau khi cô lặp lại hai lần, bà Dư cảnh báo cô, nếu bị bắt chơi game lần nữa, cô sẽ không được dùng điện thoại nữa.

Ôn Dữu hiểu bà Dư, biết bà ấy là người nói là làm.

Vì vậy, chống đối từ nhỏ không có hiệu quả đối với cô, cô không còn giãy giụa nữa. Đến khi tốt nghiệp cấp ba, bà Dư không còn ràng buộc cô về mặt này nữa, cô cũng mất hứng thú với game.

Sau khi quen biết Tống Ngôn Tĩnh, cô biết anh ấy rất thích chơi game, cũng đã cùng anh ấy và các bạn học khác đi quán net một lần. Chỉ tiếc là Ôn Dữu không thấy chút thú vị nào ở quán net, chỉ thấy dày vò, cô thực sự không hiểu tại sao các chàng trai lại thích chơi game ở quán net đến vậy.

Sau lần đó, cô không bao giờ đến quán net nữa.

—-

Sau khi hẹn Trần Tễ gặp nhau lúc ba giờ chiều trước cửa quán net, Ôn Dữu thức dậy rửa mặt.

Trịnh Nguyệt Chân vẫn còn ngủ. Cô hỏi Mẫn Hỉ Nhi dậy sau cô vài phút xem cô ấy muốn ăn gì, rồi xuống căng tin mua cơm.

Ăn cơm xong, Ôn Dữu mở video mà đàn chị giao cho mình, chuẩn bị cắt ghép.

Mạng trong ký túc xá không tốt lắm, Ôn Dữu cắt ghép video liên tục bị giật lag, khiến cô hơi khó chịu. Rõ ràng trước đây khi mạng chậm, cô vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.

Sau một hồi loay hoay, Ôn Dữu chào hai người, đeo balo chứa laptop rời khỏi ký túc xá.

—-

Hẹn Trần Tễ lúc ba giờ, Ôn Dữu ra ngoài lúc hơn một giờ. Cô là người rất có ý thức về thời gian, cũng không muốn đổi giờ đột xuất.

Đi đến gần khu vực hẹn gặp, Ôn Dữu bước vào một quán cà phê trang trí ấm cúng, chuẩn bị ngồi cà phê, cắt ghép video một lúc. Ôn Dữu rất tập trung khi cắt ghép video, không dễ bị phân tâm.

Chuông báo hai giờ năm mươi vang lên, video của cô đã được cắt ghép xong một nửa. Cô cất laptop, không chần chừ bước ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi quán cà phê vài bước, Ôn Dữu đã nhìn thấy người đang đứng trước cửa quán net cách đó không xa. Hôm nay Trần Tễ mặc một chiếc áo khoác gió có mũ trùm đầu màu đen, khóa kéo cổ áo được kéo lên trên cùng, bên dưới là chiếc quần dài công nhân cùng tông màu, dáng người phóng khoáng, cao ráo, mang đến cảm giác xa cách.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu, mở to mắt nhìn cô.

“Cậu đến lúc nào vậy?” Ôn Dữu chủ động hỏi.

Trần Tễ cúi mắt, ánh mắt hơi khép lại nhìn vào mặt cô, có chút khựng lại.

Sau khi ý thức được là chuyện gì, Ôn Dữu hơi lúng túng sờ lên mái tóc vẫn chưa quen: “Cậu nhìn gì vậy?”

Trần Tễ nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô, cong môi bảo: “Không tệ.”

Ôn Dữu ngẩn ra: “Gì cơ?”

Trần Tễ không có ý định lặp lại, quay người bước vào quán net, hỏi: “Cậu muốn ngồi phòng riêng hay ngồi ngoài đại sảnh?”

“…”

Ôn Dữu lo lắng có bạn học đến, đang định nói phòng riêng thì nghe thấy hai người nói chuyện trước quầy lễ tân ngẩng đầu lên, nói: “Hết phòng riêng rồi.”

“Vậy thì đại sảnh đi.” Ôn Dữu cũng không muốn đổi chỗ nữa. Cô kiểm tra lại, quán net xung quanh tuy nhiều nhưng quán có điều kiện tốt thì ngoại trừ quán mà cô và Trần Tễ đã hẹn, còn lại chỉ có quán mà lần trước Tống Ngôn Tĩnh và Phùng Hân Mạn đã đi.

Trần Tễ nhìn thẳng vào cô: “Cậu chắc chứ?”

Ôn Dữu gật đầu, ngẩng đầu hỏi: “Cậu muốn đi phòng riêng à?”

Trần Tễ nhìn đôi mắt sáng rực của cô, nhếch môi: “Cậu có thể ngửi được mùi thuốc lá là được.”

“…”

Trong đại sảnh cũng không còn nhiều chỗ trống, Ôn Dữu chọn đi chọn lại, chọn hai vị trí ở góc.

Hai người ngồi xuống, Ôn Dữu lấy ổ USB ra chuẩn bị tiếp tục cắt video chưa xong.

Trần Tễ không quấy rầy cô, cũng không nói gì.

Anh vô tình nhìn vào màn hình máy tính của Ôn Dữu, nhướng mắt: “Bạch Vi bảo cậu cắt à?”

Ôn Dữu: “Ừm.”

Trần Tễ ghé mắt, nhìn dáng vẻ đang tập trung của Ôn Dữu, không nói gì thêm.

Một lúc sau, điện thoại của anh rung lên, Trì Minh Tuấn hỏi anh đang ở đâu.

Trần Tễ: [Quán net.]

Trì Minh Tuấn: [?]

Trì Minh Tuấn: [Cậu sẽ không hẹn chơi game với Tống Ngôn Tĩnh bọn họ đấy chứ?]

Trần Tễ nheo mắt: [?]

Trì Minh Tuấn: [Hôm nay Tống Ngôn Tĩnh bọn họ cũng đang chơi game ở quán net. Cậu ở quán net nào? Không gặp họ à?]

Trần Tễ trực tiếp gửi cho cậu ta định vị.

Anh vừa gửi đi, người bên cạnh liền khẽ ho. Trần Tễ nghiêng đầu, nhìn thấy Ôn Dữu nhíu mày, bèn cau mày, bảo: “Tôi ra ngoài một lát.”

Ôn Dữu không biết có nghe thấy hay không, không nói gì.

Một lúc sau, trên bàn của Ôn Dữu xuất hiện một cốc nước nóng hổi.

Cô ngẩn người quay đầu, đối diện với ánh mắt hờ hững không chút để ý của Trần Tễ: “… Cảm ơn.”

Trần Tễ không quan tâm đến cô.

Bỗng nhiên, cửa phòng riêng bên kia mở ra, có người đi ra: “Trận vừa rồi đáng tiếc quá. Nếu anh Ngôn thao tác nhanh hơn chút thì…”

Có người nói đến một nửa, liền kinh ngạc: “Trần Tễ, cậu cũng ở đây à?”

Vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Mã Tử An, Ôn Dữu hít một hơi thật sâu, cô theo bản năng muốn chui xuống gầm bàn, nhưng vì luống cuống tay chân mà va vào mép bàn, đau đến mức kêu “a” một tiếng.

Trần Tễ chưa kịp trả lời, đã nhìn thấy hành động của Ôn Dữu, nghe thấy tiếng kêu đau của cô.

Chân mày anh nhíu lại, biết cô đang hoảng loạn vì điều gì, anh đáp lời Mã Tử An một câu qua loa, sau đó kéo cơ thể cô đang muốn ngồi xuống, vơ lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế ném lên đầu Ôn Dữu, che kín cô một cách kỹ lưỡng.

“Một mình cậu…” Những lời sau đó chưa kịp nói ra, Tống Ngôn Tĩnh đã nhìn thấy hành động của anh. Môi anh ấy mấp máy, thu lại những lời định nói, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh bàn Trần Tễ, chỉ lộ ra phần đuôi tóc xoăn nhẹ được che phủ bởi chiếc áo khoác đen: “Đây là…”

Anh ấy hơi do dự, hỏi một cách rất không chắc chắn: “Bạn gái… của cậu à?”