“Hả?”
Nghe thấy Trần Tễ nghiêm túc đặt câu hỏi này, Ôn Dữu nhịn không được bật cười: “Chân của anh yếu ớt đến vậy sao?”
Trần Tễ: “?”
Anh nhướng mày nhẹ, có chút không hiểu ý hỏi của Ôn Dữu – Cái gì mà chân anh yếu đến vậy sao?
Hai người nhìn nhau.
Vài giây sau, Trần Tễ không nhịn được đưa tay ra, nắm lấy gáy cô và vuốt ve, hạ thấp giọng hỏi: “Bạn gái, em đang trốn tránh câu hỏi của anh à?”
Ôn Dữu tỏ vẻ vô tội: “Không có đâu, em chỉ xác nhận lại với anh thôi, nếu anh không chịu được đòn, em sẽ tìm cơ hội cứu anh.”
Ôn Dữu nói có lý có cớ, khiến Trần Tễ không khỏi suy nghĩ lại, liệu anh có đang suy nghĩ nhiều quá hay không.
Im lặng một lúc, Trần Tễ giơ tay vuốt tóc cô nói: “Em không cần cứu anh, anh chịu đòn được.”
Ôn Dữu chớp mắt nhẹ: “Thật sao?”
“Tất nhiên.” Trần Tễ kéo cô ngồi xuống ghế sofa, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ vợ không trách mắng em chứ?”
Ôn Dữu khựng lại, bất ngờ vì anh quan tâm đến điều này đầu tiên, cô khẽ gật đầu, úp mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim đập dồn dập của anh: “Không có, bà ấy chỉ hơi bất ngờ, rồi hỏi em một số thông tin.”
Việc Ôn Dữu yêu đương, Dư Trình Tuệ có chút bất ngờ nhưng không quá ngạc nhiên.
Thực ra vào dịp Tết Nguyên Đán, bà đã lờ mờ cảm nhận được Ôn Dữu có thể đang yêu, bà còn trò chuyện với Lý Nguyên Châu về chuyện này, hỏi xem có nên hỏi cô hay không.
Lý Nguyên Châu khuyên bà không nên hỏi, ông ấy đã gặp gỡ và trò chuyện với Ôn Dữu nhiều lần, có thể cảm nhận được Ôn Dữu là một nữ sinh viên có chính kiến riêng, cô không phải là người tùy hứng.
Mối quan hệ mẹ con giữa Ôn Dữu và Dư Trình Tuệ vốn đã đủ căng thẳng, Lý Nguyên Châu cũng hiểu rõ tính tình của Dư Trình Tuệ, ông lo lắng Dư Trình Tuệ hỏi như vậy sẽ đẩy Ôn Dữu ra xa hơn.
Bởi vì ông biết, Dư Trình Tuệ một khi đã mở miệng sẽ chất vấn. Bà làm giáo viên nhiều năm như vậy, giọng điệu hỏi han Ôn Dữu về một số chuyện, giống như hỏi han học sinh, cứng rắn, không mềm mỏng.
Điều này sẽ khiến Ôn Dữu dựng lên lớp gai của mình, khiến cả hai mẹ con bị tổn thương.
Tất nhiên, Dư Trình Tuệ cũng không hoàn toàn nghe theo lời khuyên của Lý Nguyên Châu.
Sau khi ông nói như vậy, Dư Trình Tuệ đã trò chuyện với em gái, người luôn khuyên bà buông tay với Ôn Dữu. Cuối cùng, bà bị dì của Ôn Dữu thuyết phục. Dì ấy nói bản thân Dư Trình Tuệ cũng từng yêu đương thời đại học, đó còn là hơn hai mươi năm trước, sao hai mươi năm sau, còn quản con gái có yêu đương thời đại học hay không?
Đại học không yêu đương, đợi tốt nghiệp, con bé không tìm bạn trai, bà lại lo lắng.
Hơn nữa, Ôn Dữu thực sự hiểu chuyện, cô yêu đương chắc chắn là đã gặp được người mình thích.
Dì út của Ôn Dữu có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn một năm nay, tính cách của Ôn Dữu đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều. Bà cảm nhận sâu sắc lý do khiến Ôn Dữu thay đổi, chính là do cô đang yêu đương.
Tuy nhiên, những điều này, Dư Trình Tuệ không nói với Ôn Dữu.
Khi nghe Ôn Dữu nói muốn sống cùng bạn trai trong thời gian thực tập, Dư Trình Tuệ cảm thấy mình nên đến Nam Thành gặp bạn trai của cô. Ít nhất, bà phải tìm hiểu xem đối phương là người như thế nào, tính tình ra sao, có lương thiện, đáng tin cậy hay không… Bà mới có thể yên tâm để họ sống chung với nhau.
Đêm trước ngày Dư Trình Tuệ đến Nam Thành, cả Ôn Dữu và Trần Tễ đều không ngủ ngon.
Trần Tễ cảm thấy áp lực và lo lắng vì đây là lần đầu tiên gặp mẹ vợ.
Còn Ôn Dữu, hoàn toàn bị anh ảnh hưởng. Cô vốn không hề lo lắng chút nào, cũng biết rõ Dư Trình Tuệ chỉ đến thăm, không thể nào đến để khuyên hai người chia tay.
Nhưng trước khi ngủ, Trần Tễ thỉnh thoảng lại đặt câu hỏi, hỏi cô về một số chuyện trong quá khứ của Dư Trình Tuệ, khiến Ôn Dữu cũng bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Hậu quả của việc suy nghĩ lung tung là hai người mãi đến ba giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Ôn Dữu nhìn vào quầng thâm dưới mắt trong gương, rất muốn đi tìm Trần Tễ tính sổ.
Nhận thấy ánh mắt u oán của người bên cạnh, Trần Tễ quay sang, vẻ mặt sảng khoái hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Dữu thực sự cảm thấy ông trời quá không công bằng, người này ngủ muộn hơn mình, dậy sớm hơn mình, nhưng dưới mắt anh không hề có quầng thâm, trên mặt cũng không có vẻ mệt mỏi chút nào.
Im lặng ba giây, Ôn Dữu hỏi: “Lúc tối anh nói chuyện với em, có phải lén lút ngủ không?”
“?”
Trần Tễ: “Ý em là sao?”
Anh không hiểu lắm.
Ôn Dữu có lối suy nghĩ kỳ lạ, lẩm bẩm: “Sao anh trông tỉnh táo thế?”
Nghe vậy, Trần Tễ bật cười: “Anh giả vờ thôi.”
Anh với tay lấy chiếc khăn mặt bên cạnh làm ướt, lau mặt cho Ôn Dữu: “Rửa mặt sẽ đỡ hơn.”
Ôn Dữu nhắm mắt lại, mặc cho anh lau.
Rửa mặt xong, hai người ăn sáng đơn giản.
Ăn sáng xong, hai người không có việc gì nên đi đến nhà mới trước. Dọn dẹp sơ qua, Trần Tễ lái xe chở Ôn Dữu đến ga đón Dư Trình Tuệ.
Sợ Dư Trình Tuệ không có ấn tượng tốt về việc anh trẻ tuổi lại lái xe thể thao, Trần Tễ còn đặc biệt nhờ bà Đổng sắp xếp tài xế đưa cho anh một chiếc SUV phổ thông đến dưới chân tòa nhà.
Đổi xe xong, họ mới khởi hành đến ga tàu cao tốc.
Vừa đúng vào cuối tuần, ga tàu cao tốc đông đúc người qua lại.
Dư Trình Tuệ bước ra khỏi cửa soát vé, lập tức nhìn thấy Ôn Dữu và anh chàng đứng bên cạnh cô. Ánh mắt của bà từ dưới nhìn lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quá mức nổi bật, bà có chút ngẩn người.
“Mẹ.” Dư Trình Tuệ nhìn thấy Ôn Dữu và Trần Tễ, đồng thời hai người cũng nhìn thấy bà.
Ôn Dữu giơ tay chào bà: “Mẹ ơi, bên này.”
Dư Trình Tuệ bước đến: “Dữu Dữu.”
Ôn Dữu gật đầu, giới thiệu: “Mẹ, đây là bạn trai con, Trần Tễ.”
Trần Tễ hơi cúi người, giọng điệu tự nhiên gọi bà: “Chào cô, cháu tên là Trần Tễ.”
Vừa nói, anh vừa đưa bó hoa cầm trên tay cho Dư Trình Tuệ: “Chào mừng cô đến Nam Thành.”
Bó hoa là do Trần Tễ tìm cửa hàng hoa gói trên đường đi. Ôn Dữu vốn nghĩ không cần thiết, nhưng Trần Tễ cho rằng nghi thức rất quan trọng, đây là lần đầu tiên bà Dư đến, anh cần chuẩn bị cho bà một bó hoa.
Nhìn thấy hoa, Dư Trình Tuệ khẽ sững người, bà mím môi, gật đầu với Trần Tễ, thái độ nhàn nhạt: “Cảm ơn.”
Trần Tễ và Ôn Dữu nhìn nhau.
Ôn Dữu che miệng khẽ hắng giọng: “Mẹ, chúng ta lên xe trước đi.”
Dư Trình Tuệ không có ý kiến gì.
Lúc lên xe, Trần Tễ bảo Ôn Dữu ngồi cùng Dư Trình Tuệ ở phía sau, hôm nay anh làm tài xế cho hai người.
Xe rời khỏi ga tàu cao tốc, Dư Trình Tuệ ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lờ mờ cảm thấy thành phố này có chút xa lạ.
Năm xưa bà học đại học cũng ở Nam Thành.
Bao nhiêu năm trôi qua, nơi đây không còn là hình ảnh quen thuộc với bà nữa.
Dư Trình Tuệ không nói gì, Ôn Dữu cũng không mấy mở lời.
Còn Trần Tễ, đương nhiên là hoàn thành tốt vai trò “tài xế”, giữ im lặng.
Bỗng nhiên, điện thoại của Ôn Dữu rung lên, là tin nhắn của Trịnh Nguyệt Chân và các bạn, họ biết hôm nay Dư Trình Tuệ đến Nam Thành, hỏi thăm tình hình.
Trịnh Nguyệt Chân: [Dữu Dữu, đón được mẹ cậu rồi à?]
Ôn Dữu: [Đón rồi.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Thế nào? Bà ấy có hài lòng với hotboy không?]
Khương Tịnh Nguyệt: [Hiện giờ tiến triển đến đâu rồi?]
Ôn Dữu nhìn tin nhắn của ba người, liếc nhìn xung quanh khoang xe, nhìn sang người ở ghế lái qua gương chiếu hậu trong xe, rồi mới nhắn lại cho ba cô bạn cùng phòng:
[Hiện tại chưa rõ, bọn tôi mới lên xe, thái độ của mẹ tôi khá lạnh nhạt.]
Khương Tịnh Nguyệt: [Lạnh nhạt là bình thường, nghĩ đến việc con gái mình sớm đã bị đứa con trai khác cướp đi, tâm trạng bà ấy chắc chắn không tốt.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Tôi đồng ý.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Xem ra Trần Tễ còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.]
Ôn Dữu bật cười: [Mong rằng anh ấy có thể biểu hiện tốt một chút.]
Trò chuyện với ba cô bạn cùng phòng một lúc, Ôn Dữu lên tiếng hỏi Dư Trình Tuệ: “Mẹ, chúng ta đi ăn cơm trước đi, trưa nay mẹ muốn ăn gì?”
Dư Trình Tuệ nhìn cô: “Gì cũng được.”
Ôn Dữu gật đầu: “Vậy để bọn con sắp xếp.”
Đi từ ga tàu cao tốc đến nhà hàng Trần Tễ chọn không tắc đường, mất khoảng nửa tiếng.
Gần đến giờ ăn trưa, đường sá khá thông thoáng.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại gần một nhà hàng dân dã.
Biết Dư Trình Tuệ sắp đến, Trần Tễ đã hỏi Ôn Dữu về sở thích và khẩu vị của bà, sau đó tìm kiếm trên mạng một số nhà hàng tốt. Buổi sáng, anh còn gửi những nhà hàng đã chọn cho bà Đổng để xem bà đã từng đi chưa, và hỏi ý kiến bà xem nhà hàng nào tốt hơn.
Ban đầu Đổng Quân Lợi tưởng rằng Trần Tễ muốn hẹn bạn gái đi ăn tối, nhưng sau đó lại nghĩ anh đi ăn tối với bạn gái, hỏi thẳng bạn gái là được, không cần hỏi bà.
Hỏi linh tinh một câu, Đổng Quân Lợi mới biết hôm nay con trai mình sẽ gặp mẹ vợ tương lai.
Không chần chừ, Đổng Quân Lợi lập tức tìm hai nhà hàng rồi gửi cho anh.
Một nhà hàng bao trọn cho cả gia đình có vẻ hơi quá đà, Trần Tễ đã hỏi Ôn Dữu, Ôn Dữu cho rằng không cần thiết. Quá sang trọng lại càng khó nói chuyện.
Cuối cùng, họ chọn nhà hàng dân dã này. Nhà hàng này khá nổi tiếng ở Nam Thành, giá cả không quá đắt, nhưng lượng khách khá đông.
Trần Tễ đã đặt chỗ trước nên không cần xếp hàng chờ đợi.
Ngồi xuống chỗ, Trần Tễ đưa thực đơn cho Dư Trình Tuệ.
Dư Trình Tuệ cũng không khách sáo với anh, nhận lấy và gọi món.
Gọi xong, bà ấy đưa lại cho Trần Tễ.
Trần Tễ lại chuyển cho Ôn Dữu, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Ôn Dữu: “Em ăn gì cũng được, anh và mẹ cứ chọn đi.”
Trần Tễ mỉm cười, lật thực đơn ra xem, thêm hai món Ôn Dữu thích.
Bàn ăn hình chữ nhật, ban đầu Ôn Dữu muốn ngồi cùng Dư Trình Tuệ, nhưng bị Dư Trình Tuệ từ chối.
Bà ấy bảo Ôn Dữu ngồi cùng Trần Tễ.
Lý do bà ấy sắp xếp như vậy là vì bà ấy muốn quan sát cách hai người họ tương tác.
Nhìn cách hai người trò chuyện, Dư Trình Tuệ cụp mắt xuống, nhấp một ngụm trà mà Trần Tễ đã rót cho bà.
Bữa trưa hôm nay, tâm trạng của cả ba người đều khác nhau.
Món ăn ở nhà hàng dân dã rất ngon, nhưng họ đều không có tâm trạng thưởng thức.
Ăn xong, Dư Trình Tuệ đề nghị đi xem căn hộ mà Ôn Hưng Hoài tặng cho Ôn Dữu.
Ba người lại đi đến căn hộ.
Căn hộ mà Ôn Hưng Hoài chọn cho Ôn Dữu tốt về mọi mặt.
Ngoài việc chưa hoàn thiện nội thất thì không có gì để chê.
Căn nhà rộng 160 mét vuông, có ba phòng ngủ, một phòng làm việc, sảnh vào rộng rãi, bếp rộng rãi, có thêm ban công sinh hoạt và ban công thư giãn riêng biệt.
Từ ban công thư giãn nhìn ra ngoài, là một hồ nước mà nhiều người ở Nam Thành thường đến check-in, tên là hồ Phỉ Nguyệt.
Trong nhà vẫn còn nhiều món đồ nội thất chưa mua, nhưng những thứ cơ bản Ôn Hưng Hoài đều mua sắm dần dần theo sở thích của Ôn Dữu.
Dư Trình Tuệ đi một vòng trong nhà, nhìn ngó khắp nơi, khá hài lòng với những gì Ôn Hưng Hoài làm.
“Mẹ.” Ôn Dữu đi theo sau bà, nhìn vẻ mặt hơi nghiêm trọng của bà, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ thấy thế nào?”
Dư Trình Tuệ liếc nhìn cô, im lặng một lúc rồi nói: “Con hỏi về nhà hay về chuyện gì?”
Đưa hai người đến dưới chân tòa nhà, Trần Tễ không đi theo.
Anh biết hai mẹ con có chuyện cần nói, nên nói sẽ đi mua trái cây, lát nữa sẽ quay lại.
Nghe Dư Trình Tuệ hỏi vậy, Ôn Dữu im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ biết con hỏi gì mà.”
Dư Trình Tuệ nhìn cô một cái, đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống: “Nếu mẹ nói không được, con sẽ chia tay thằng bé chứ?”
Ôn Dữu không suy nghĩ gì liền nói: “Sẽ không.”
Dư Trình Tuệ nghẹn họng: “Vậy con hỏi mẹ làm gì?”
Ôn Dữu không nói gì.
Dư Trình Tuệ nhìn chằm chằm cô, mím môi nói: “Mẹ không có ấn tượng gì xấu về thằng bé, nhưng… mẹ không đồng ý cho các con ở chung nhà khi còn quá trẻ.”
Bà ấy có suy tính riêng.
Ôn Dữu lờ mờ đoán được Dư Trình Tuệ đang lo lắng điều gì, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng con có chừng mực.”
Dư Trình Tuệ: “Lỡ như thì sao?”
Ôn Dữu ngước mắt nhìn bà, nói: “Mẹ ơi, con không phải là mẹ, Trần Tễ cũng không phải là ba. Sẽ không có chuyện ‘lỡ như’ nào xảy ra, cho dù có, con cũng sẽ không từ bỏ ước mơ của mình. Trần Tễ cũng vậy, anh ấy sẽ không cản trở con theo đuổi những gì con mong muốn.”
Về điều này, Ôn Dữu rất tự tin.
Nghe vậy, sắc mặt Dư Trình Tuệ thay đổi: “Ôn Dữu, con còn quá trẻ.”
Ôn Dữu mỉm cười, nghiêm túc gọi bà: “Mẹ ơi, con đã trưởng thành rồi. Cho dù tương lai có xảy ra những việc con không thể kiểm soát, con cũng sẽ không hối hận về quyết định hiện tại của mình.”
Cho dù có chuyện ngoài ý muốn, cô cũng sẽ xử lý thỏa đáng.
Dư Trình Tuệ im lặng hồi lâu, bà nhìn chằm chằm Ôn Dữu, bỗng dưng nhận ra rằng, cô thực sự đã thay đổi.
Trước đây, khi bị bà nghi ngờ, Ôn Dữu sẽ trở nên do dự, yếu đuối. Nhưng bây giờ, cô sẽ kiên định với những gì mình tin tưởng, thậm chí còn nói với bà rằng, ngay cả khi bây giờ chọn sai, cô cũng không hối hận.
Im lặng một hồi lâu, Dư Trình Tuệ không nói thêm gì nữa: “Ba con nói thế nào?”
“Ông ấy nói tùy theo con.” Ôn Dữu trả lời bà.
Dư Trình Tuệ nhếch môi: “Ông ấy đúng là làm bù nhìn rất tốt.”
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Dư Trình Tuệ nhìn cô: “Bảo bạn trai con lên đi, để nó ở dưới một mình như vậy thật chẳng ra sao.”
Buổi chiều, Trần Tễ và Ôn Dữu đưa Dư Trình Tuệ đi dạo một vòng quanh Đại học Nam Thành.
Buổi tối, ba người ăn tối ở gần trường.
Ăn xong, Dư Trình Tuệ nói mình đã đặt vé tối về.
Ôn Dữu ngạc nhiên: “Mẹ không ở đây qua đêm ạ?”
Cô tưởng Dư Trình Tuệ sẽ ở lại qua đêm.
Dư Trình Tuệ nhàn nhạt nói: “Gần như vậy, không có gì phải ở lại, mẹ mua vé tám giờ, về đến nơi cũng chỉ chín giờ thôi.”
Biết Ôn Dữu định nói gì, bà ấy nhìn cô nói: “Chú Lý sẽ đến đón mẹ.”
Lập tức, Ôn Dữu không khuyên nữa.
Hai người đưa Dư Trình Tuệ đến ga.
Xuống xe, Dư Trình Tuệ nhìn xung quanh rồi nói với Ôn Dữu: “Dữu Dữu, đi mua cho mẹ chai nước.”
Trần Tễ: “Cô ơi, để cháu đi cho.”
“Không cần, để Dữu Dữu đi đi.” Ý của Dư Trình Tuệ rất rõ ràng.
Ôn Dữu và Trần Tễ nhìn nhau, Trần Tễ nở một nụ cười an tâm với cô, Ôn Dữu mới luyến tiếc rời đi.
Nhìn theo cô đi xa, Trần Tễ quay sang: “Cô ơi…”
Dư Trình Tuệ ngước mắt lên: “Đoán được cô có chuyện muốn nói với cháu chứ?”
Trần Tễ gật đầu.
Nhìn người thanh niên trước mặt, Dư Trình Tuệ im lặng một lúc rồi nói: “Cô là giáo viên, đã tiếp xúc với rất nhiều học sinh, nhìn người cũng rất chuẩn.”
Là muốn nói, suốt cả buổi chiều, bà ấy có thể cảm nhận được Trần Tễ là người như thế nào. Bà ấy cũng tin vào con mắt chọn bạn trai của Ôn Dữu, nhưng có một số điều, bà ấy vẫn muốn nói.
Trần Tễ khẽ cười một tiếng, thái độ rất khiêm tốn: “Cô cứ nói.”
Dư Trình Tuệ im lặng một lúc: “Hai đứa muốn sống chung, ban đầu cô không đồng ý, hai đứa còn quá trẻ, nhiều chuyện nghĩ cũng quá đơn giản. Nhưng giới trẻ bây giờ và thời của cô cũng không giống nhau, điểm này cô không có gì để ngăn cản, chỉ mong hai đứa có chừng mực…”
Bà dừng lại một chút, nhắc nhở Trần Tễ: “Năm sau hai đứa sẽ ra nước ngoài du học.”
Trần Tễ vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Dư, những chuyện này cháu đều hiểu.”
Anh nhìn vào đôi mắt sắc bén nghiêm nghị của Dư Trình Tuệ, đảm bảo nói: “Cô yên tâm.”
Dư Trình Tuệ trả lời anh: “Cô không thể yên tâm, nhưng cô cũng không đến mức cản trở chuyện yêu đương của hai đứa.”
Bà trầm ngâm vài giây, nhìn về phía Trần Tễ: “Cháu thích Dữu Dữu ở điểm gì?”
—-
Nhìn mẹ Ôn Dữu đã qua trạm kiểm tra an ninh, Ôn Dữu mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Bạn học Trần Tễ.”
Trần Tễ nhướng mày: “Ừm?”
Ôn Dữu tò mò: “Mẹ em nói gì với anh thế?”
Dư Trình Tuệ bảo cô đi mua nước, chắc chắn là có chuyện muốn nói với Trần Tễ.
Trần Tễ nhướng mày, nâng tay véo má cô, ra vẻ bí mật: “Không nói cho em biết.”
Ôn Dữu: “Tại sao?”
Trần Tễ: “Bởi vì đó là bí mật giữa anh và mẹ vợ của anh.”
Ôn Dữu cạn lời, liếc anh một cái: “Ý anh là, mẹ vợ của anh còn quan trọng hơn bạn gái của anh sao?”
Trần Tễ: “Em nghĩ oan cho anh.”
Anh rất ấm ức.
Ôn Dữu kiêu ngạo hừ nhẹ: “Ai bảo anh không nói cho em biết nội dung hai người nói chuyện.”
Cô như vậy, Trần Tễ bật cười, anh nắm tay cô đi về phía bãi đậu xe, nhẹ nhàng nói: “Để sau anh nói cho em biết được không?”
Ôn Dữu không hiểu: “Bây giờ không tiện nói sao?”
Trần Tễ: “Ừ.”
“Được rồi.”
Ôn Dữu có chút miễn cưỡng.
Hai người tay trong tay quay trở lại.
Sau khi Dư Trình Tuệ đến, Ôn Dữu và Trần Tễ tiện dịp bắt đầu dọn đồ, mua sắm đồ dùng sinh hoạt.
Trước khi Ôn Dữu chính thức đi làm, họ cuối cùng đã chuyển nhà xong, bước vào giai đoạn sống chung.
Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi đều đã tìm được việc thực tập và bắt đầu đi làm, vậy nên tiệc tân gia chuyển nhà được định vào thứ bảy này.
Tối thứ sáu, Ôn Dữu và Trần Tễ tự tổ chức lễ kỷ niệm.
Buổi tối, Trần Tễ xung phong vào bếp nấu hai món ăn.
Mặc dù cuối cùng hai người chỉ nếm thử một miếng, sau đó đã gọi đồ ăn bên ngoài.
Ăn cơm xong, hai người xuống lầu đi dạo một vòng.
Đi dạo về đến nhà, thời gian đã không còn sớm nữa.
Ôn Dữu nghỉ ngơi trên ghế sofa một lúc, Trần Tễ đột nhiên hỏi cô: “Đi tắm không?”
Ôn Dữu sửng sốt một chút, hơi thở khựng lại: “Anh nói gì?”
Trần Tễ đưa ra lời mời với cô, giọng trầm trầm: “Bé yêu, ngày đầu tiên chuyển nhà, có muốn tắm cùng bạn trai không?”
Dường như sợ Ôn Dữu từ chối, Trần Tễ giả vờ đáng thương cọ vào cổ cô: “… Ngày đầu tiên chuyển vào nhà mới, anh tắm một mình có hơi sợ.”