Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Chương 54




Kết quả của việc trêu người ta một cách quá đáng đấy chính là ba ngày tiếp theo Ôn Dữu chẳng thèm nói chuyện với Trần Tễ nữa.

Anh gửi tin nhắn cho cô ở WeChat, cô trả lời anh vô cùng lạnh nhạt. Anh hẹn cô đi ăn sáng, Ôn Dữu cũng chỉ trả lời một từ “ừ”, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ giai đoạn mặn nồng của bọn họ.

Trần Tễ tự biết mình không đúng, thế nên anh không dám nói gì nữa cả.

Chiều thứ năm, bốn giờ Ôn Dữu đã tan học. Trùng hợp là Trần Tễ cũng giờ này hết tiết, hiếm khi anh không còn chuyện gì khác, nên hỏi Ôn Dữu có muốn đi xem phim không.

Ôn Dữu chỉ trả lời lại hai chữ: [Không đi.]

Trần Tễ nhìn chằm chằm vào hai chữ kia một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi lại cô: [Bé yêu… em thay đổi rồi.]

Ôn Dữu: [?]

Trần Tễ vô cùng tủi thân: [Em trở nên tàn nhẫn hơn rồi.]

Khi nhận được tin nhắn này của Trần Tễ, Ôn Dữu đang cùng Bạch Vi thảo luận về vấn đề sửa lại video, cô nhân lúc rảnh rỗi xem điện thoại, giả ngốc hỏi: [Có sao?]

Trần Tễ: [Em có. Em không những trở nên tàn nhẫn mà em còn học thói xấu nữa.]

Ôn Dữu bật cười: [Ở đâu ra?]

Trần Tễ: [Ngày trước em luôn đối xử rất tốt với bạn trai.]

Cũng tức là đang nói dạo này cô đối xử với bạn trai không còn được tốt như thế nữa. 

Bạch Vi ra ngoài nghe điện thoại, vừa tắt máy bước vào thì thấy Ôn Dữu ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên. Cô nhướng hàng lông mày, nhìn xuống điện thoại của Ôn Dữu, mạo muội hỏi một câu: “Đang nói chuyện với Trần Tễ đấy à?”

Ôn Dữu ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng cười mỉm: “Dạ.”

Cô trả lời lại Trần Tễ: [Em chẳng nhớ rõ nữa rồi, chút nữa nói chuyện sau đi.] Gửi xong cô cất điện thoại đi: “Chúng ta tiếp tục thôi chứ nhỉ?”

Bạch Vi xua tay: “Không vội đâu.”

Cô nhìn Ôn Dữu rồi tán gẫu vài câu: “So với ngày đầu tiên chị gặp em, em bây giờ thay đổi nhiều quá.”

Ôn Dữu ngạc nhiên: “Sao em không có cảm giác gì nhỉ?”

“Có lẽ là người ngoài cuộc sẽ nhìn được rõ hơn chăng?” Bạch Vi nói tiếp: “Em bây giờ so với ngày trước, tự tin hơn rất nhiều.”

Cô lấy ví dụ, ngày trước tuy rằng năng lực của Ôn Dữu ở các phương diện đều rất xuất sắc, nhưng cô lại trầm tính hướng nội, không thích biểu đạt ý kiến của bản thân, cũng không có sự tự tin.

Mỗi lần Bạch Vi nhờ cô làm chuyện gì đó, cô đều sẽ đồng ý, nhưng đồng thời cũng nói lại rất nhiều lần với Bạch Vi rằng sợ bản thân mình làm không được tốt, hoặc sẽ là: “Em thử một chút, nhưng có lẽ sẽ không đạt được hiệu quả như chị mong muốn.”

Mỗi khi ý kiến cô đưa ra bị bác bỏ, cô cũng sẽ không tiếp tục kiên trì.

Còn Ôn Dữu của bây giờ, nếu như cô cảm thấy ý kiến mình đưa ra tốt hơn, hợp lý hơn, cô sẽ lý luận với nhóm Bạch Vi, kiên trì bảo vệ ý tưởng của mình.

Cho dù cuối cùng không thành công, cô cũng sẽ không nản lòng.

Tóm lại thì, cô bây giờ tự tin hơn, biểu đạt nhiều hơn trước đây.

Nghe Bạch Vi nói như vậy, Ôn Dữu mới nhận ra, có lẽ là như vậy thật.

Sau khi yêu đương với Trần Tễ, đôi lúc cô sẽ nảy sinh ý nghĩ bản thân thực sự khá xinh đẹp, sẽ vì lời khen treo bên miệng của anh mà cho rằng trước kia cô cũng chẳng tệ đến thế. Thỉnh thoảng Ôn Dữu còn tự luyến một chút.

Dĩ nhiên, điều này chỉ được thể hiện trước những người thân thiết.

Nhìn dáng vẻ rơi vào trầm tư của Ôn Dữu, Bạch Vi chợt bật cười: “Có phải thấy chị phân tích vô cùng chính xác phải không?”

Ôn Dữu thật thà gật đầu.

Bạch Vi mỉm cười: “Đàn chị này rất vui khi thấy sự thay đổi này của em đấy.”

Nói đến đây, Bạch Vi không nhịn được mà hóng hớt: “Sao rồi, yêu đương với Trần Tễ có phải thấy rất hạnh phúc phải không?”

Ôn Dữu bỗng ngơ ngác, không nhịn được bật cười: “Đàn chị, sao chị cũng hóng chuyện thế?”

“Tò mò chứ.” Bạch Vi thản nhiên nói: “Nói thật, khi chị mới quen Trần Tễ, cậu ta vênh váo lắm, chị căn bản không thể liên tưởng hai chữ ‘tình yêu’ với câu ta.”

Cô ấy càng không thể ngờ, Ôn Dữu lại cùng Trần Tễ yêu đương.

Ôn Dữu khẽ cười, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em cũng không ngờ.”

Cô từng nghĩ đến việc yêu đương, nhưng không bao giờ nghĩ rằng Trần Tễ sẽ là bạn trai cô. Cô không thích bị chú ý, càng không thích bị bàn tán, vậy mà lại khăng khăng chọn yêu một nhân vật nổi tiếng trong trường.

“Cảm giác khi yêu đương với Trần Tễ thế nào? Vui vẻ phải không?”

Ôn Dữu gật đầu: “Vui vẻ.”

Ở bên Trần Tễ, dù thỉnh thoảng bị anh chọc tức đến xù lông, Ôn Dữu cũng hiểu rõ trong lòng mình đang vui vẻ, hân hoan. Chỉ là có đôi lúc cô cũng ngại ngùng nên mới giả vờ giận dỗi mà thôi.

Nghe Ôn Dữu nói như vậy, Bạch Vi thực sự cảm thấy vui cho cô: “Thế thì tốt.”

Cô ấy nháy mắt với Ôn Dữu: “Hai đứa sau này mà kết hôn thì nhớ mời chị nhé!”

Đối với Ôn Dữu mà nói thì hai chữ ‘kết hôn’ này vẫn còn rất xa vời, trước đây chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ hãi, lo lắng.

Nhưng khi nghe Bạch Vi nhắc đến, không hiểu sao cô lại nảy sinh suy nghĩ, một ngày nào đó nếu cô thực sự kết hôn với Trần Tễ thì… Ôn Dữu nghĩ – Cô nguyện ý.

Trò chuyện với Bạch Vi về Trần Tễ một hồi, hai người lại quay lại chủ đề cắt ghép video.

Nhà trường đang chuẩn bị video tuyển sinh cho học kỳ sau, Bạch Vi phụ trách mảng tài liệu này nên đã tìm đến Ôn Dữu để nhờ giúp đỡ. Ôn Dữu rất vui vẻ nhận lời, một phần vì cô có thời gian, một phần vì cô thích “công việc” rèn luyện kỹ năng cắt ghép này.

Nói chuyện với Bạch Vi xong đã một tiếng trôi qua.

Ôm máy tính rời khỏi ký túc xá của Bạch Vi, trên đường về, Ôn Dữu thấy Trần Tễ nhắn tin.

Trần Tễ: [Không nhớ à?]

Trần Tễ: [Em ra đây, bạn trai sẽ giúp em nhớ lại.]

Ôn Dữu không trả lời, mười phút sau Trần Tễ lại nhắn tin, hỏi rốt cuộc ai muốn cướp bạn gái anh.

Đọc đến tin nhắn cuối cùng, Ôn Dữu dở khóc dở cười, nhắn lại: [Đàn chị.]

Trần Tễ trả lời ngay: [Xong việc rồi à?]

Ôn Dữu: [Ừm, đang trên đường về ký túc xá.]

Ký túc xá của cô và Bạch Vi không ở cùng một khu, lúc này cô vừa bước ra khỏi ký túc xá của Bạch Vi, chuẩn bị đi về ký túc xá của mình.

Tin nhắn vừa được gửi đi, Trần Tễ gọi điện.

Ôn Dữu cong môi, chậm rãi bắt máy: “Alo.”

Buổi chiều mặt trời rất dễ chịu, gió nhẹ thổi qua, còn có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng từ một góc sân trường bay đến. Mùa xuân xanh tốt nhìn rất dễ chịu, khiến người ta thư giãn.

Ôn Dữu lơ đãng liếc mắt, chưa đợi Trần Tễ nói, cô đã nói trước: “Bạn trai ơi, cuối tuần này anh có rảnh không?”

Trần Tễ đang định hỏi bây giờ cô đang ở đâu, lại nghe cô hỏi như thế, lông mày khẽ nhếch lên, kiêu ngạo trả lời: “Anh cũng không chắc nữa.”

“Hả?” Ôn Dữu chầm chậm chớp chớp mắt, cô nhìn về phía bàn đá dưới gốc cây đằng trước, ôm máy tính đến đó ngồi, ngạc nhiên hỏi lại: “Cuối tuần này anh bận gì à?”

Trần Tễ đi ra khỏi ký túc xá, đứng phía ngoài hành lang nói chuyện với cô.

Một tay anh chống lên lan can, khóe miệng khẽ cong, thản nhiên nói: “Phải xem là bạn gái anh tìm anh có chuyện gì đã, nếu là hẹn hò thì anh có…”

Ôn Dữu cắt ngang: “Chuyện khác thì không có sao?”

Trần Tễ gật đầu: “Chuyện khác thì không có.”

Anh nghiêm túc nói với cô: “Tất cả thời gian rảnh rỗi của anh đều dành cho bạn gái.”

Nghe vậy, Ôn Dữu không thể kìm nén được khóe môi nhếch lên, chậm rãi “ừ” một tiếng: “Được rồi.”

“Được rồi là sao?” Trần Tễ đầy dấu hỏi.

Bạn gái anh quả thật quá hờ hững, quá lạnh nhạt.

Ôn Dữu nở nụ cười, chống cằm ngồi trên ghế đá dưới gốc cây, cất tiếng nói nhỏ: “Bạn gái anh biết rồi.”

Trần Tễ nhướng mày: “Chỉ vậy thôi?”

Anh hơi không hài lòng.

Nhận ra sự không vui trong giọng nói của anh, Ôn Dữu khẽ chớp mắt, cố nén nụ cười: “Tạm thời vậy thôi, em chưa nghĩ ra gì khác.”

Trần Tễ: “… Tổn thương quá.”

Giọng anh hơi buồn bã vang lên từ đầu dây bên kia: “Cần bạn gái ôm hôn mới chữa lành được.”

Lần này, Ôn Dữu thực sự không nhịn được cười.

Cô bật cười nhẹ, tự mình vui vẻ một lúc rồi mới nói: “Sao anh yếu đuối thế nhỉ, bạn trai. Vậy mà đã tổn thương rồi?”

Trần Tễ: “Em không hiểu.”

Ôn Dữu: “Hiểu gì?”

Khao khát diễn kịch trong Trần Tễ bắt đầu trỗi dậy, từng chữ từng câu nói với Ôn Dữu: “Em không hiểu cái cảm giác bị bạn gái lạnh nhạt là thế nào đâu.”

Biết anh đang trách móc mình, Ôn Dữu vừa buồn cười vừa bất lực, quyết định dỗ dành: “Vậy anh muốn ôm hôn lúc nào?”

Trần Tễ: “Ngay bây giờ.”

Hai người họ đã không hôn nhau ba bốn ngày rồi.

Tối chủ nhật, Ôn Dữu về ký túc xá.

Khi yêu Trần Tễ, cô thường chỉ ở cùng anh tại căn hộ vào tối thứ sáu và thứ bảy. Mặc dù hai người đang trong giai đoạn nồng nhiệt, nhưng cô cũng không vì yêu đương mà bỏ bê bạn bè.

Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân là bạn thân từ khi bước vào cánh cửa trường đại học, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn uống. Cô không muốn vì yêu đương mà bỏ rơi Trịnh Nguyệt Chân một mình.

Trần Tễ cũng đồng ý với điều này.

Anh thích Ôn Dữu, muốn chiếm hữu cô. Nhưng anh tuyệt đối không phải kiểu người yêu cầu cô vì mình mà từ bỏ những mối quan hệ xã hội khác. Anh rất ủng hộ và khuyến khích Ôn Dữu kết bạn, miễn là cô cảm thấy vui vẻ.

Thứ hai, Ôn Dữu và Trần Tễ đều có tiết học kín lịch, hai nguời không có cơ hội gặp nhau.

Sáng hôm kia, họ cùng nhau đi ăn sáng ở căng tin, vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh mắt tò mò xung quanh. Chẳng lẽ họ lại hôn nhau trước bao con mắt như vậy?

Trần Tễ chẳng quan tâm đến việc bị chú ý, nhưng Ôn Dữu thì không.

“Bây giờ ư?” Ôn Dữu cao giọng hỏi.

Trần Tễ hừ hừ, giọng điệu uất ức: “Em không rảnh?”

Ôn Dữu cũng không phải là không rảnh.

Cô do dự ba giây: “Rảnh, nhưng em phải về ký túc xá trước.”

Trần Tễ hỏi nhỏ: “Em đang ở đâu?”

Ôn Dữu nói đại khái địa điểm.

Trần Tễ cũng đại khái biết chỗ đó, anh “ừ” một tiếng, để lại một câu: “Ngồi yên đó đợi anh, mười phút nữa anh đến.”

Cúp điện thoại, Ôn Dữu ngoan ngoãn ngồi chờ Trần Tễ đến.

Bỗng nhiên, một thông báo mới hiện lên trên màn hình điện thoại. Cô mở ra xem, là Trịnh Nguyệt Chân @ cô trong nhóm chat ký túc xá: [Dữu Dữu, dạo này cậu với Trần Tễ có hơi quá lố rồi không?]

Ôn Dữu: [Lố ở chỗ nào?]

Gần đây họ đâu có thể hiện tình cảm trước mặt bạn bè đâu nhỉ?

Trịnh Nguyệt Chân gửi một đường link vào nhóm chat.

Ôn Dữu mở ra, lại là một bài đăng mới trên diễn đàn trường. Bài đăng đầu tiên đăng tải một bức ảnh cô đang gọi điện thoại, ngồi dưới gốc cây sum suê, mái tóc dài xoăn xõa qua vai, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, khóe môi nhếch lên, trông vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.

Bức ảnh do một bạn học đi ngang qua chụp, đơn giản là vì họ muốn cảm thán ––– Ai mà hiểu được!! Ôn Dữu và Trần Tễ gọi điện thoại mà cũng ngọt ngào đến thế sao?

Trên gương mặt cô, quả thực không thể giấu được nét vui vẻ.

Bức ảnh được đăng tải, ngay lập tức thu hút vô số bình luận và chia sẻ. Dưới bài đăng, một người khác đăng tải bức ảnh Trần Tễ đứng trước cửa ký túc xá, vẻ mặt dịu dàng, môi cong lên, chiếc điện thoại đen ép sát vào tai, trông cũng ngọt ngào không kém.

[Thế giới của những người đang yêu là như vậy sao? Vừa ra khỏi ký túc xá đã thấy Trần Tễ, cậu ấy cũng khác hẳn so với thường ngày.]

[Ôi trời ơi!!! Thật là ghen tị!]

[Không thể chịu nổi nữa, cặp đôi này bao giờ mới hết giai đoạn mặn nồng nhỉ.]

[Theo tin tức từ tiền tuyến, giai đoạn mặn nồng của Ôn Dữu và Trần Tễ sẽ kéo dài ít nhất nửa năm nữa… Một người bạn của Trần Tễ cho biết ngày trước cậu ta là một người cuồng học tập, còn bây giờ là người cuồng Ôn Dữu, người cuồng Ôn Dữu thế này có ai hiểu được không?]

[Không thể nào? Trần Tễ lại cuồng yêu đến vậy sao?]

[Mình thực sự muốn biết, Ôn Dữu đã chinh phục Trần Tễ bằng cách nào. Có ai quen biết Ôn Dữu đi tìm hiểu thử không nhỉ.]

Nhìn những bình luận này, Ôn Dữu không khỏi cảm thấy bất lực, cô lướt lên trên cùng để xem lại bức ảnh của mình.

Nhìn kỹ một lúc, Ôn Dữu lờ mờ nhận ra, lúc nãy khi gọi điện thoại cho Trần Tễ, hình như cô đã cười quá hớn hở.

Nhận ra điều này, Ôn Dữu không khỏi tự nhắc nhở bản thân, lần sau khi gọi điện thoại cho Trần Tễ ở trường, phải kiềm chế biểu cảm, lỡ đâu bị chụp ảnh xấu sẽ hối hận không thôi.

Nghĩ vậy, cô lại lướt xuống xem bức ảnh chụp lén Trần Tễ. Bức ảnh này không rõ nét bằng bức ảnh của cô. Tuy nhiên, dù vậy cũng không thể che giấu được khí chất kiêu căng và khuôn mặt tinh tế của anh.

Đang ngắm nhìn, bỗng nhiên trước mặt Ôn Dữu xuất hiện bóng râm.

Ôn Dữu ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt giống hệt trong ảnh của thiếu niên, anh tuấn, sắc sảo, đường nét rõ ràng.

Ánh mắt hai người giao nhau trong vài giây, Trần Tễ nhìn xuống màn hình điện thoại của cô, nhướng mày lười biếng, khẽ nhấp vào màn hình: “Xem gì vậy bạn gái?”

Ôn Dữu cảm thấy anh đang cố tình hỏi, cô mím môi, dứt khoát giơ điện thoại cho anh xem, vẻ mặt thành thật: “Xem ảnh anh, xem tin đồn của chúng ta.”

Trần Tễ không biết bài đăng này. Sau khi gọi điện thoại cho Ôn Dữu xong, anh đã thay giày rồi đi ra ngoài tìm cô, đi vội nên không có thời gian chơi điện thoại.

Lúc này nhìn thấy, anh không khỏi cau mày: “Có cần anh liên hệ với người đăng bài để xóa bài không?”

Anh lo lắng Ôn Dữu cảm thấy khó chịu. Họ không phải là người nổi tiếng, việc bị chụp ảnh lén lút mọi hành động ở trường học quả thực khó thích nghi.

Ôn Dữu suy nghĩ vài giây: “Xóa không được nhiều như vậy.”

Hơn nữa, diễn đàn trường vốn dĩ tự do đăng bài. Việc chụp ảnh lén lút có thể không tốt, nhưng bài đăng không nói gì xúc phạm họ, Ôn Dữu không muốn can thiệp quá nhiều.

Trần Tễ cụp mắt: “Em không sao chứ?”

Ôn Dữu lắc đầu: “Không sao, mọi người muốn bàn tán thì cứ bàn tán, qua một thời gian nữa, đợi sang học kỳ sau có lẽ sẽ ổn.”

Trần Tễ trầm ngâm, giơ tay xoa đầu cô, lo lắng nói: “Nếu cảm thấy khó chịu thì nói với anh.”

Mắt Ôn Dữu cong cong: “Em biết rồi.”

Không bàn thêm về chủ đề này, Trần Tễ nhặt chiếc máy tính mà cô đặt trên bàn đá, nói nhỏ: “Đi thôi.”

Ôn Dữu theo bản năng: “Đi đâu?”

Trần Tễ: “Tìm chỗ kín đáo để hôn em.”