Nhìn thấy cảnh này, những bạn học sinh xung quanh hít một hơi thở sâu.
Họ cũng như Trần Tễ, đều lộ ra vẻ hoang mang.
Ôn Dữu đang làm gì?
Tại sao cô kéo áo Trần Tễ? Mối quan hệ của họ là gì, họ đã quen thân đến mức có thể có hành động thân mật như vậy sao?
Không phải Trần Tễ có bạn gái rồi sao?
Trong khi những bạn học sinh xung quanh xì xào bàn tán, Trần Tễ cũng rất bất ngờ.
Anh cụp mắt nhìn những ngón tay trắng nõn trên vạt áo, kìm nén lại sự thôi thúc muốn véo má cô, cụp mắt hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Dữu ngước mặt nhìn anh, môi khẽ nhúc nhích: “Anh chưa đưa vali cho em.”
Trần Tễ cúi đầu nhìn xuống, anh vẫn đang cầm vali của cô.
Nhận ra điều này, anh nhoẻn miệng cười, đẩy hành lý cho cô: “Anh giúp em mang lên trên nhé?”
Ôn Dữu do dự: “Có rất nhiều sinh viên đã trở lại rồi, cô quản lý ký túc xá cũng không cho anh vào đâu.”
Trần Tễ cũng biết như vậy là không hợp lý, nhưng vali của Ôn Dữu thực sự rất nặng. Anh do dự, nhíu mày suy tư, nói nhỏ: “Vậy em cẩn thận, nếu mang không nổi thì nhờ bạn cùng lớp giúp đỡ.”
Ôn Dữu: “Em biết rồi, tụi em đều là hai người cùng nhau mang, đi thêm vài lượt là được.”
Trần Tễ gật đầu.
Hai người nói thêm vài câu, Trần Tễ và Trì Minh Tuấn mới rời khỏi trước ký túc xá nữ.
Ôn Dữu nhìn những bạn sinh viên đang hóng chuyện xung quanh, cô cùng Trịnh Nguyệt Chân và những người khác đẩy hành lý vào ký túc xá, lên lầu về phòng.
Ban đầu Ôn Dữu nghĩ rằng, với hành động hôm nay, đa số học sinh trong trường sẽ đoán được mối quan hệ của cô và Trần Tễ. Cô không ngờ rằng, trong bài đăng mới xuất hiện trên diễn đàn trường, 90% bạn học đều cho rằng, lúc đó cô chỉ vì hoảng hốt nên mới đột ngột túm lấy áo Trần Tễ.
Hành động đó của cô có hơi vượt quá giới hạn, nhưng nghĩ cũng đúng thôi, những chuyện nhỏ người ta làm trong lúc vội vàng, đều không đáng kể.
“Dữu Dữu, nhìn gì vậy?” Khương Tịnh Nguyệt giặt xong và phơi hết đống quần áo tích trữ bấy lâu nay, đi ngang qua sau lưng cô, liếc nhìn vào giao diện diễn đàn trường.
Ôn Dữu nghiêng người cho cô ấy xem.
Khương Tịnh Nguyệt lướt qua, lờ mờ đoán được ý nghĩa của hành động Ôn Dữu ở trước cửa ký túc xá vào buổi chiều, cô khẽ cười, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn công khai mối quan hệ tình cảm với Trần Tễ rồi à?”
Ôn Dữu gật đầu: “Nhưng hình như mọi người đều không nghĩ theo hướng đó.”
“Cái gì vậy?” Nghe hai người thảo luận, Trịnh Nguyệt Chân lại gần: “Dữu Dữu, hành động của cậu quá kín đáo rồi, hơn nữa đa số sinh viên trong trường đều có tâm lý chiếm hữu với Trần Tễ, cho dù họ đoán được, cũng không quá sẵn lòng để phân tích theo hướng các cậu có mối quan hệ không bình thường, đang trong giai đoạn mập mờ.”
Mẫn Hỉ Nhi gật đầu đồng tình: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Ôn Dữu chớp mắt: “Thế à?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Cái này Hỉ Nhi nói đúng, nhưng mà cậu định dùng cách như chiều nay để nói cho mọi người biết mối quan hệ của cậu và Trần Tễ à?”
“Không phải vậy.” Ôn Dữu nói thật: “Chiều nay tôi chỉ muốn thử xem trước thôi.”
Cô muốn thử xem phản ứng của mọi người trước, ai ngờ, mọi người đều không đoán theo hướng họ là bạn trai bạn gái, hoặc là hai người đang mập mờ.
Nghe những lời cô nói, Khương Tịnh Nguyệt nhịn không được bật cười: “Vậy bước tiếp theo cậu định làm gì?”
Ôn Dữu: “Ban đầu tôi định…” – Cô nhìn ba người, nói ra lời nói táo bạo: “Hôn anh ấy ở sân vận động.”
Lần trước họ cùng xuất hiện trên sân vận động, các bạn sinh viên đã lầm tưởng rằng Trần Tễ được Trì Minh Tuấn kêu đi giúp cô.
Sau khi xem bài đăng trên diễn đàn trường vào ngày hôm đó, Ôn Dữu đã suy nghĩ về vấn đề này. Sân vận động của trường là nơi tập trung nhiều ánh mắt nhất, cô và Trần Trễ có kéo tay nhau hay gì, dường như mọi người đều không nghĩ đến việc họ là người yêu, vậy thì chỉ còn lại lựa chọn là bạn thân.
Vậy nếu họ đã hôn nhau rồi, mọi người hẳn sẽ không còn lầm tưởng rằng họ thân thiết chỉ là mai mối cho Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn nhỉ?
Nghe lời Ôn Dữu, Trịnh Nguyệt Chân không nhịn được bật cười ra tiếng: “Dữu Dữu, tôi không ngờ cậu gan dạ thế.”
Mẫn Hỉ Nhi hỏi với đôi mắt sáng lấp lánh: “Cậu có cần bọn tôi giúp gì không?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Hai cậu ra sân vận động nhớ gọi tôi, tôi mang theo máy ảnh, tôi sẽ chụp lại những khoảnh khắc đẹp nhất của hai cậu rồi ngay lập tức tôi sẽ mở bài đăng trên diễn đàn.”
Nghe ba người bạn cùng phòng thi nhau nói vậy, ban đầu Ôn Dữu còn hơi xoắn xuýt, lúc này đột nhiên xác định: “Được thôi.”
Cô gật đầu đồng ý, nhưng lại hơi do dự: “Nhưng như vậy có được không?”
Khương Tịnh Nguyệt hiểu rõ cô: “Cậu còn lo lắng cái gì?”
Ôn Dữu suy nghĩ một hồi: “Mọi người sẽ không lầm tưởng rằng tôi cưỡng hôn Trần Tễ chứ?”
Trịnh Nguyệt Chân bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng, nhíu mày suy ngẫm một hồi: “Không đến mức vậy đâu, bạn học của chúng ta đều khá thông minh.”
Mẫn Hỉ Nhi tiếp lời: “Ngay cả khi có, cũng không nhiều lắm nhỉ? Hầu hết mọi người đều có thể đoán được mối quan hệ của hai cậu.”
“Được.” Ôn Dữu nói: “Vậy cứ làm như thế nhé?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Cố lên.”
Nói xong, cô ấy lại có một lo lắng khác: “Dữu Dữu, nếu có người hỏi bọn tôi cậu và Trần Tễ bắt đầu hẹn hò khi nào, bọn tôi sẽ nói là vào kỳ nghỉ đông.”
Ôn Dữu ngẩn người: “Kỳ nghỉ đông sao?”
“Tôi nghĩ kỳ nghỉ đông khá hợp lý.” Mẫn Hỉ Nhi nói: “Có lẽ nói mới bắt đầu hẹn hò vào kỳ nghỉ đông khá thích hợp đấy.”
Trịnh Nguyệt Chân cũng gật đầu tán thành.
Ôn Dữu hiểu tại sao ba người bạn cùng phòng lại khuyên như vậy, họ lo lắng một số người nếu biết cô và Trần Tễ đã yêu nhau từ lâu sẽ có những suy đoán ác ý về tâm tư của cô, và sẽ dùng lời nói công kích cô.
Dù sao những người quen biết cô và Tống Ngôn Tĩnh đều biết, trong hơn một năm học đại học, cô và Tống Ngôn Tĩnh luôn qua lại rất thân thiết.
Xã hội này luôn hà khắc hơn với phái nữ, bất kể chuyện gì xảy ra, dư luận luôn có xu hướng tấn công phái nữ. Đây là điều mà Trịnh Nguyệt Chân và những người khác rất lo lắng.
Ôn Dữu im lặng một lúc, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là các cậu cứ nói không biết đi?”
Mẫn Hỉ Nhi nhìn cô: “Cậu không muốn nói là kỳ nghỉ đông à?”
“Một lời nói dối xuất hiện, sẽ cần rất nhiều lời nói dối khác để che đậy.” Trước đây Ôn Dữu từng nói dối, nên luôn cảm thấy không yên tâm, cô thành thật nói: “Các cậu cứ trả lời là không biết là được.”
Trịnh Nguyệt Chân suy ngẫm: “Vậy nếu họ hỏi cậu thì sao?”
Ôn Dữu tạm thời chưa nghĩ tới: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Khương Tịnh Nguyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, không ép cô: “Được thôi, bọn tôi sẽ làm theo ý cậu, cậu cứ từ từ suy nghĩ, không vội.”
Cô ấy an ủi cô, nhẹ giọng nói: “Thực ra không cần trả lời những người không quan trọng, khi họ hỏi nếu cậu không biết trả lời thế nào thì cứ cười trừ là được.”
Mẫn Hỉ Nhi gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta không quen họ lắm, không cần thiết phải nói chuyện riêng với họ.”
Về việc Ôn Dữu và Trần Tễ bắt đầu hẹn hò khi nào, bốn người trong ký túc xá thống nhất sẽ trả lời một cách mơ hồ.
Những người hỏi han chắc chắn không thân thiết với Ôn Dữu, những người thân thiết đều hiểu tính cách của Ôn Dữu và biết giữ chừng mực, sẽ không ép buộc cô. Vậy nên, họ không cần phải tiết lộ hết mọi chuyện với những người không quen biết.
Buổi tối trước khi ngủ, Ôn Dữu và Trần Tễ nói chuyện phiếm.
Trò chuyện một lúc, Trần Tễ hỏi cô: [Chiều nay em kéo anh lại, thực sự là vì anh quên đưa vali cho em?]
Ôn Dữu nhướng mày, không ngạc nhiên khi anh hỏi, cô ôm điện thoại trả lời anh: [Anh nghĩ sao?]
Trần Tễ mơ hồ cảm thấy Ôn Dữu có ý khác, nhưng anh sợ mình hiểu lầm.
Cho đến khi cô trả lời anh như vậy, anh biết bản thân không đoán sai: [Em muốn làm gì?]
Anh hỏi thẳng cô.
Ôn Dữu: [… Em không muốn làm gì cả?]
Cô không thể nói trước với anh rằng, hai ngày nữa sau khi bận rộn với việc nhập học xong, em sẽ rủ anh đi dạo sân vận động và hôn anh chứ?
Nghĩ vậy, Ôn Dữu bổ sung: [Em chỉ là nhất thời nóng vội.]
Trần Tễ: [Chỉ vậy thôi?]
Ôn Dữu: [Đúng vậy.]
Hai chữ này được gửi đi, Ôn Dữu nhìn chằm chằm vào dòng chữ ‘Đang nhập’ ở trên hộp thoại.
Chờ một lúc, cô nhận được một tin nhắn thoại.
Cô rúc vào chăn, bật lên, nghe thấy giọng nói trong trẻo, thanh tao của Trần Tễ, pha lẫn tiếng gió nhẹ nhàng lọt vào tai: “Bạn gái, sao anh lại cảm thấy em đang lừa anh nhỉ?”
Ôn Dữu nghe xong, đưa tay sờ chóp mũi, bái phục sự nhạy cảm của Trần Tễ.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, trả lời anh: [Thật sự không có.]
Cô không giỏi nói dối, chỉ có thể cứng nhắc chuyển sang chủ đề khác: [Không nói chuyện với anh nữa, em buồn ngủ rồi, em muốn ngủ.]
Nhìn thấy dòng chữ này, Trần Tễ mỉm cười, không làm khó cô: [Chúc ngủ ngon, sáng mai cùng ăn sáng nhé?]
Ôn Dữu: [… Mấy giờ?]
Trần Tễ: [Bảy rưỡi?]
Ôn Dữu: [Căng tin số 3?]
Trần Tễ: [Được.]
Hai người hẹn nhau, Ôn Dữu lại mở ra bài đăng thảo luận về việc cô và Trần Tễ ở cửa ký túc xá vào buổi chiều, xem một lúc, rồi mới buông điện thoại xuống ngủ.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Trần Tễ thờ ơ đứng ở hành lang cửa ký túc xá hóng gió, cau mày lật xem lại lịch sử trò chuyện của hai người.
Thấy anh lặng lẽ đứng ở cửa, Trì Minh Tuấn từ ký túc xá đi ra, cầm hai chai nước khoáng đưa cho anh: “Đứng đây không lạnh à?”
Trần Tễ quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Cũng ổn.”
Trì Minh Tuấn liếc nhìn điện thoại của anh: “Nhìn gì vậy? Diễn đàn trường học?”
Trần Tễ: “Không phải.”
Nhắc đến diễn đàn trường học, Trì Minh Tuấn hỏi anh: “Chiều nay Ôn Dữu kéo cậu làm gì vậy? Tôi suýt bị các cậu dọa chết.”
Cậu ta hạ giọng: “Vừa rồi tôi xuống siêu thị dưới nhà mua đồ, còn có mấy người hỏi tôi về mối quan hệ của cậu và cậu ấy.”
Trần Tễ liếc cậu ta một cái, giọng điệu lười biếng: “Cậu nói thế nào?”
“Còn có thể nói gì nữa?” Trì Minh Tuấn nheo mắt nhìn anh: “Hai người định khi nào gỡ bỏ cái bia đỡ đạn là tôi và Trịnh Nguyệt Chân đây?”
Trần Tễ định nói sắp rồi, nhưng khi lời nói đã đến đầu lưỡi, thì từ phía bên kia hành lang lại vang lên tiếng nói chuyện khá lớn.
“Anh Ngôn, cậu đã xem diễn đàn trường chưa?” Đó là giọng nói của Thang Duệ Thành, cậu ta vừa nhìn thấy bức ảnh Ôn Dữu kéo áo Trần Tễ trên diễn đàn trường, lập tức kinh ngạc hỏi Tống Ngôn Tĩnh: “Bức ảnh Ôn Dữu và Trần Tễ kia.”
Cậu ta nói dai dẳng khiến người ta khó chịu: “Tôi bảo sao tự nhiên dạo này cậu ấy không liên lạc với cậu, không theo đuổi cậu nữa, hóa ra là đã tìm được mục tiêu “xịn hơn” rồi nhỉ? Nhưng mà cậu ấy cũng không nghĩ kỹ đi, cậu đã không ưa cậu ấy rồi, Trần Tễ sao có thể ưa cậu ấy được?”
Lời nói vừa dứt, Tống Ngôn Tĩnh định lên tiếng, thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên trước: “Sao cậu biết là không thể?”
Trần Tễ nghiêng mắt nhìn hai người cũng đang đứng trong hành lang, bất ngờ lên tiếng hỏi.
Gió đêm thổi rối mái tóc của anh, lộ ra vầng trán cao ráo, tôn lên khuôn mặt anh càng thêm lạnh lùng. Anh khẽ nhếch môi, thong thả bước đến chỗ Thang Duệ Thành và bạn của cậu ta.
Thang Duệ Thành hoàn toàn không nhận ra Trần Tễ và Trì Minh Tuấn cũng đang ở trong hành lang, trước đó họ chỉ quay lưng lại với nhau.
Nghe câu hỏi của Trần Tễ, mặt cậu ta hơi cứng lại, có chút bối rối mà lùi ra sau: “Trần… Trần Tễ, tôi không có ý đó.”
Lúc nói những lời này, cậu ta vô thức ôm đầu, sợ Trần Tễ lại ném điện thoại vào đầu mình.
“Tôi không quan tâm cậu có ý gì.” Trần Tễ đứng trước mặt cậu ta, nhìn xuống cậu ta với vẻ cao ngạo, giọng điệu lạnh nhạt: “Nhưng hôm nay cậu đã nói vậy, tôi cũng không ngại cho mọi người biết.”
Anh liếc nhìn Tống Ngôn Tĩnh đang cau mày ở bên cạnh, chậm rãi nói: “Tôi thực sự thích Ôn Dữu.”
Nghe tiếng động, những bạn cùng phòng khác đi ra xem náo nhiệt, lập tức nghe thấy Trần Tễ nói ra câu nói này, ai nấy đều thốt lên kinh ngạc.
Trần Tễ thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, khóe môi khẽ cong lên, nhìn quanh một vòng rồi nói: “Tôi thích Ôn Dữu, và đang theo đuổi cô ấy. Các cậu có ý kiến gì không?”
Câu bày tỏ này khiến cho những bạn nam đang hóng hớt phải nín thở.
Có người thốt lên: “Đệch, hotboy trâu bò thật.”
“Trần Tễ quá đỉnh!”
“Anh Trần cố lên, bọn tôi ủng hộ cậu!”
Trần Tễ khẽ nhếch cằm, gật đầu chào những người quen vừa lên tiếng, sau đó lại nhìn sang Thang Duệ Thành và Tống Ngôn Tĩnh, ý đồ rất rõ ràng: “Tôi phải cảm ơn sự hèn nhát của người nào đó, đã tạo cơ hội cho tôi.”
Tống Ngôn Tĩnh mím môi thành một đường thẳng, khẽ nói: “Trần Tễ, cậu…”
Trần Tễ không cho anh ta cơ hội nói, anh quay người chuẩn bị vào ký túc xá, đi được hai bước lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Thang Duệ Thành, ánh mắt sắc bén, đầy sự uy hiếp: “Thang Duệ Thành, đây là lần thứ ba rồi.”
Anh bình tĩnh nhắc nhở: “Nếu còn lần sau để tôi nghe thấy cậu nói xấu Ôn Dữu, hay bất kỳ nữ sinh nào khác, tôi không ngại dùng cách khác để khiến cậu im miệng.”
Ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ và ánh đèn trên trần hành lang giao nhau, đổ xuống đầu Trần Tễ, tạo thành một vòng tròn ánh sáng nhỏ.
Nhìn từ góc độ của Thang Duệ Thành, lúc này Trần Tễ trông như một ác ma.
Mặt cậu ta trắng bệch, theo bản năng lùi lại: “Tôi…”
Đáng tiếc, Trần Tễ không để cậu ta nói hết lời đã đi vào phòng ngủ.
Nhìn thấy Trần Tễ rời đi, những người hóng hớt khác cũng lục tục giải tán. Chỉ có điều, trước khi về phòng, mọi người đều ăn ý liếc nhìn nhìn Thang Duệ Thành, ánh mắt của họ đầy vẻ khinh bỉ.
Thang Duệ Thành thích dùng ác ý lớn nhất để bình phẩm về con gái, đây không phải là lần đầu tiên hay lần thứ hai.
Chỉ có điều những người cậu ta nói không phải là bạn của mọi người, nên đa số mọi người đều giả vờ như không nghe thấy. Nhưng trên thực tế, mọi người đều vô cùng ghét cậu ta về điểm này.
Trở lại phòng ký túc xá, Trì Minh Tuấn nhìn Trần Tễ, kéo anh ra ban công, tránh hai bạn cùng phòng, hạ giọng hỏi: “Vừa rồi cậu nói như vậy, phía Ôn Dữu không có vấn đề gì chứ?”
Mặc dù Trì Minh Tuấn cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Dù sao, Trần Tễ cũng không nói rằng họ đang yêu nhau, mà chỉ nói rằng anh đang theo đuổi cô.
Trần Tễ gật đầu: “Hình như cô ấy muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi.”
Trì Minh Tuấn ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Trần Tễ: “Cảm giác.”
Trì Minh Tuấn im lặng một lúc, rồi nói: “Vậy nếu cậu ấy muốn công khai mối quan hệ của hai người, sao cậu còn nói với họ rằng cậu đang theo đuổi cậu ấy?”
“Cậu quên lời nhắc nhở của tôi trước đây rồi à?” Trần Tễ nói: “Tôi không muốn cô ấy bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu.”
Trì Minh Tuấn đại khái hiểu được ý đồ của Trần Tễ.
Việc Ôn Dữu và Tống Ngôn Tĩnh thường xuyên qua lại trước đây đã được hai lớp học biết đến, bao gồm cả các bạn cùng ký túc xá xung quanh. Mặc dù Tống Ngôn Tĩnh không nổi tiếng ở trường bằng Trần Tễ, nhưng cũng có nhiều người biết đến anh ấy.
Dĩ nhiên, việc Ôn Dữu thích Tống Ngôn Tĩnh cũng được nhiều người biết đến.
Nếu bây giờ mọi người biết Ôn Dữu và Trần Tễ đang yêu nhau, chắc chắn Ôn Dữu sẽ bị nhiều người ác ý suy đoán và nói xấu.
Mặc dù cô và Tống Ngôn Tĩnh không còn qua lại nhiều từ học kỳ trước, nhưng họ vẫn không tránh khỏi bị bàn tán và đồn đoán.
Thậm chí có thể xảy ra chuyện như những gì Thang Duệ Thành nói tối qua, cho rằng Ôn Dữu không thích Tống Ngôn Tĩnh nữa là vì đã để ý đến Trần Tễ, người có điều kiện tốt hơn về mọi mặt. Mọi người có thể sẽ nói trước đây cô đã “bắt cá hai tay” với Tống Ngôn Tĩnh, sau khi nhận ra rằng mối quan hệ đó không đi đến đâu, cô lại dùng mọi thủ đoạn để “câu” Trần Tễ,… Đủ những tin đồn vô lý khác.
Thế giới này luôn có những định kiến và bất công đối với nữ giới hơn nam giới. Khi một chàng trai có mối quan hệ tốt với nhiều cô gái, đa số mọi người sẽ nói rằng anh ta nhiệt tình và tốt bụng, nhưng khi một cô gái thân thiết với hai hoặc ba chàng trai, cô ấy sẽ bị bôi nhọ danh dự một cách ác ý, bị nói là ‘lăng nhăng’, ‘đa tình’,…
Nghĩ đến đây, Trì Minh Tuấn gật đầu: “Vậy tôi có nên nói với Trịnh Nguyệt Chân một tiếng không?”
Trần Tễ suy nghĩ một lúc, đang định nói thì người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá gõ cửa sổ, thu hút sự chú ý của hai người.
“Trần Tễ, điện thoại của cậu reo.”
Cuộc gọi đến từ Ôn Dữu, cô vừa định ngủ nhưng chưa ngủ, đang lướt điện thoại thì Trịnh Nguyệt Chân, người đang lướt diễn đàn thì nhận được tin nhắn từ Triệu Linh Dục hỏi về chuyện Trần Tễ theo đuổi Ôn Dữu.
Trịnh Nguyệt Chân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Triệu Linh Dục đã gửi cho cô ấy link một bài đăng mới trên diễn đàn trường.
Đọc xong, cô ấy lập tức đánh thức Ôn Dữu dậy.
Trên diễn đàn trường, lần này không chỉ đăng ảnh mà còn kèm theo một link video.
Có người đã ghi âm lại đoạn nói chuyện của Trần Tễ và Thang Duệ Thành rồi đăng lên mạng.
Xem xong, Ôn Dữu cầm điện thoại gọi cho Trần Tễ.
Trong vài giây chờ Trần Tễ bắt máy, Ôn Dữu cảm thấy như một năm trôi qua, tim cô đập nhanh bất thường. Cô không ngờ Trần Tễ lại nói về mối quan hệ của họ với mọi người một cách như vậy.
“Sao còn chưa ngủ?” Giọng nói quen thuộc pha chút bất lực vang lên từ đầu dây bên kia.
Ôn Dữu mím môi, lấy máy tính lên đăng nhập vào diễn đàn, làm mới trang bài đăng vừa rồi và nói nhỏ nhẹ: “Em đã thấy bài đăng rồi.”
Trần Tễ mỉm cười: “Anh cũng đoán được rồi.”
Anh đưa tay lên xoa mũi, xin lỗi Ôn Dữu: “Anh đã tự ý quyết định mà không bàn bạc trước với em.”
“Anh biết em gọi điện cho anh không phải để nói chuyện này mà.” Ôn Dữu nhẹ giọng nói: “Anh nói với họ là anh đang theo đuổi em sao?”
Trần Tễ biết cô sẽ hỏi chuyện này, anh gật đầu, dựa vào lan can nhìn ra màn đêm: “Em không muốn anh nói vậy sao?”
“Không muốn.” Suy nghĩ của Ôn Dữu giống hệt Trần Tễ: “Anh và Tống Ngôn Tĩnh cùng một đội bóng, ký túc xá ở gần nhau, anh nói vậy, những người khác chắc chắn sẽ nói xấu anh.”
“Họ thích nói gì thì nói.” Trần Tễ không quan tâm: “Việc một chàng trai như anh bị mọi người bàn tán một chút cũng chẳng sao cả.”
Ôn Dữu im lặng, có chút lo lắng: “Nhưng sự thật không phải vậy.”
“Ôn Dữu.” Trần Tễ bỗng nhiên gọi tên cô một cách nghiêm túc: “Thực ra anh luôn hối hận về một điều.”
Ôn Dữu nín thở, nhỏ giọng hỏi: “Điều gì?”
Trần Tễ: “Anh chưa quang minh chính đại theo đuổi em.”
Anh nói nhỏ nhẹ: “Anh nên theo đuổi em.”
Chứ không phải sau khi biết được lời tỏ tình của cô là nhầm lẫn, anh lại nửa vời ép buộc cô đồng ý bên anh.
Ôn Dữu sững sờ, nhỏ giọng nói: “Không cần anh theo đuổi.”
Cô thẳng thắn nói: “Trần Tễ, em không cảm thấy anh làm vậy là không tốt.”
Ôn Dữu hiểu rõ, chính vì Trần Tễ đã làm như vậy, cô mới nhẫn tâm cắt đứt mối duyên không thuộc về mình. Cô rất may mắn vì Trần Tễ đã thay cô quyết định.
Nghe vậy, Trần Tễ cười nhẹ: “Anh biết mà.”
Anh nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều, anh có hơi hối hận vì không theo đuổi em, nhưng anh không hối hận vì đã làm như vậy vào lúc đó.”
Ôn Dữu: “Vậy bây giờ anh như vậy…”
“Muốn bù đắp lại chút nuối tiếc.” Trần Tễ nói, giọng điệu nhẹ nhàng: “Xin hỏi bạn gái có muốn cho anh một cơ hội không?”
Ôn Dữu cười khanh khách: “Cái gì đây?”
Trần Tễ: “Cơ hội theo đuổi em, em có muốn cho anh không?”
Ôn Dữu im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Nếu em vẫn từ chối cách làm này của anh thì sao?”
Cô cũng không muốn Trần Tễ bị tổn thương bởi những lời nói không hay.
Trần Tễ bật cười, đổi chủ đề: “Em còn nhớ trước đây chúng ta đã cá cược một chuyện không?”
“?”
Ôn Dữu ngớ ra, có chút ngạc nhiên: “Ý anh là?”
Trần Tễ nói dõng dạc: “Cá cược em sẽ thích anh trong nửa năm, anh thắng rồi, em phải đáp ứng yêu cầu của anh vô điều kiện.”
Ôn Dữu mím môi: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Trần Tễ không nói lý: “Đã nói được là phải làm được.”
Anh nhấn mạnh với Ôn Dữu: “Điều anh muốn em làm là không được vạch trần những gì anh đã nói với mọi người tối qua. Nếu ai hỏi em, em cứ nói mọi chuyện là như anh nói, là anh đang theo đuổi em.”
Ôn Dữu líu lưỡi: “Trần Tễ.”
“Anh đây.” Trần Tễ tự mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Hứa với anh nhé?”
Rõ ràng là biết cách thuyết phục Ôn Dữu, anh bổ sung thêm: “Em nên biết, anh đã quen với mọi sự chú ý, không quan tâm đến cách nhìn nhận của người khác về anh, nhưng anh quan tâm đến thái độ của người khác đối với em. Lúc nãy anh thực sự muốn đấm Thang Duệ Thành và Tống Ngôn Tĩnh một trận, nhưng anh biết em không muốn anh làm vậy.”
Vậy nên anh đã nhịn lại.
Nghe Trần Tễ nói một tràng “trói buộc đạo đức” như vậy, Ôn Dữu hơi im lặng, bực bội nói: “Anh cố ý mà.”
Rõ ràng anh biết cô không muốn anh xảy ra mâu thuẫn với bạn học.
Trần Tễ cười khẽ, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, nên hứa với anh đi.”
Ôn Dữu bực bội nói: “Anh nói đến mức này rồi, làm sao em có thể nói lời từ chối được.”
Trần Tễ cong môi: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi.”
Anh an ủi cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, tối nay ngủ ngon nhé, sáng mai gặp lại em.”
Ôn Dữu đáp: “Vậy… ngủ ngon?”
“Ngủ ngon.”
Tuy nói vậy, sau khi cúp điện thoại, Ôn Dữu vẫn không nhịn được mà làm mới lại bài đăng trên diễn đàn.
Xem một lúc, Trịnh Nguyệt Chân, Khương Tịnh Nguyệt và Mẫn Hỉ Nhi cùng nhau tụ tập bên giường cô, vây quanh: “Dữu Dữu, Trần Tễ nói gì?”
Ôn Dữu nhìn ba người: “Anh ấy bảo tôi không được vạch trần những gì anh ấy đã nói tối nay.”
“Không hổ là Trần Tễ mà.” Trịnh Nguyệt Chân cảm thán: “Cậu ấy làm vậy có thể bảo vệ cậu một cách tốt nhất.”
Sự ngưỡng mộ của Khương Tịnh Nguyệt dành cho Trần Tễ lại lên một bậc: “Tôi đã không nhìn nhầm cậu ấy.”
Mẫn Hỉ Nhi quan sát vẻ mặt của Ôn Dữu, cẩn thận hỏi: “Dữu Dữu, cậu không muốn cậu ấy làm vậy sao?”
Ôn Dữu gật đầu.
Khương Tịnh Nguyệt nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng đây là cách tốt nhất.”
Mẫn Hỉ Nhi phụ họa: “Đúng vậy Dữu Dữu, nếu cậu không muốn Trần Tễ bị bàn tán quá lâu, hay là ngày mai đợi cậu ấy theo đuổi cậu rồi đồng ý với cậu ấy?”
Ôn Dữu mắt sáng lên: “Vậy có được không?”
Trịnh Nguyệt Chân do dự: “Như vậy có phải hơi nhanh không? Hay là ngày kia?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Ít nhất một tuần đi? Cũng không thể để mọi người cảm thấy Dữu Dữu nhà chúng ta dễ theo đuổi như vậy.”
Ôn Dữu nghe ba người tôi một câu cậu một câu, cuối cùng quyết định, một tuần, nhiều nhất để Trần Tễ theo đuổi một tuần, cô sẽ đồng ý với anh.
Buổi tối hôm đó, vì chuyện Trần Tễ làm trước khi ngủ, Ôn Dữu ngủ không được ngon giấc.
Sáng hôm sau thức dậy, Ôn Dữu vừa bước xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt, cửa ký túc xá bị bạn cùng phòng bên cạnh gõ.
Ôn Dữu mở cửa.
Nữ sinh ký túc xá bên cạnh nhìn cô đầy phấn khích: “Ôn Dữu, Trần Tễ ở dưới ký túc xá, cậu ấy đến đợi cậu đúng không?”
Ôn Dữu vội vàng đi ra hành lang xem, ngoài cô ra, trên tầng này không ít nữ sinh dậy chuẩn bị đi học buổi sáng cũng đều rối rít nhìn về phía người đứng ở cửa ký túc xá.
Thời tiết Nam Thành đã ấm áp hơn, sáng nay Trần Tễ mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, bên dưới là quần jean rộng thùng thình đứng dưới tàng cây.
Nhận ra sự xuất hiện của cô, anh ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dữu.
Trong lúc ngẩng đầu, có người tinh ý nhận ra anh còn đang cầm một bó hoa trên tay.
“Moá.” Ôn Dữu nghe thấy tiếng thán phục từ các cô gái ở xa: “Trần Tễ nghiêm túc thật à?”
“Oa, sớm thế này, cậu ấy đã đi mua hoa để theo đuổi người ta sao?”
“Trời ơi, tôi thực sự ghen tị quá.”
Ôn Dữu và người dưới lầu nhìn nhau từ xa, cô quay trở lại ký túc xá lấy điện thoại, nhắn tin cho anh: [Sao anh đến sớm thế?]
Trần Tễ trả lời ngay: [Đưa em đi ăn sáng.]
Ôn Dữu: [… Em mới ngủ dậy.]
Trần Tễ: [Không vội, em cứ rửa mặt đánh răng trước, anh đợi em dưới lầu.]
Để không khiến Trần Tễ chờ lâu, Ôn Dữu vội vàng rửa mặt đánh răng, nói với Trịnh Nguyệt Chân một tiếng, rồi ôm sách vở xuống lầu.
Bước ra khỏi ký túc xá, Trần Tễ nhướng mắt nhìn cô, bước đến gần, đưa bó hoa trong tay cho cô: “Bạn học Ôn Dữu, chào buổi sáng.”
Những người bạn cùng lớp đi ngang qua nhìn ngắm và reo hò.
Ôn Dữu kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, không đưa tay ra.
Trần Tễ nhướng mày: “Em không thích bó hoa này sao?”
“Không phải.” Ôn Dữu giơ tay nhận lấy, khẽ nói: “Anh mua lúc nào vậy?”
Trần Tễ: “Chắc là lúc sáu giờ?”
Anh dậy vào khoảng năm giờ hơn, các cửa hàng hoa gần trường mở cửa muộn. Anh lập tức lái xe đến một chỗ xa hơn.
Mua hoa xong, anh đi thẳng đến ký túc xá nữ để đợi cô.
Ôn Dữu cúi đầu, hít hà bó hoa hồng Keira màu hồng trong tay, khẽ nói: “Thơm quá.”
Khóe môi Trần Tễ cong lên: “Em thích không?”
Ôn Dữu thành thật gật đầu.
Trần Tễ và cô sóng vai bước về phía nhà ăn: “Thích là được.”
Ôn Dữu ngửi hương thơm nhẹ nhàng của hoa, có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt dõi theo cô và Trần Tễ trên đường đi, cô hạ giọng: “Nhưng ngày mai anh đừng tặng hoa cho em nữa.”
Trần Tễ ngước mắt: “Tại sao?”
Ôn Dữu: “… Chỉ cần một bó là đủ rồi.”
Cô không muốn Trần Tễ thức dậy sớm như vậy mỗi ngày, ngủ không đủ giấc.
Hơn nữa, gần đây hẳn là anh rất bận.
“Không đủ.” Trần Tễ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Theo đuổi người con gái mình thích cần phải thể hiện thành ý, chỉ tặng một bó hoa là không đủ.”
Ôn Dữu mím môi, muốn phản bác lý luận này của anh.
Trần Tễ như thể đã biết rõ cô sẽ nói gì, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn tặng.”
Hai người im lặng giằng co một lúc, Ôn Dữu thỏa hiệp: “Vậy anh tặng vào buổi chiều đi.”
Cô nói: “Dậy sớm lúc năm giờ, anh ngủ quá ít.”
Trần Tễ gật đầu: “Được.”
Hai người bước vào nhà ăn, rõ ràng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hướng về phía họ.
Trần Tễ đã quen với điều này, nhưng Ôn Dữu ở bên cạnh lại ôm chặt bó hoa, không khỏi căng thẳng thở ra.
“Tìm chỗ ngồi đi, anh đi mua đồ ăn sáng.”
Ôn Dữu gật đầu đồng ý.
Trước khi đi mua, Trần Tễ lại hỏi cô: “Bạn cùng phòng em ăn gì?”
Ôn Dữu sững sờ, bật cười: “Họ có khẩu vị tương tự như em.”
Trần Tễ đến quầy mua đồ ăn sáng, Ôn Dữu nhắn tin vào nhóm ký túc xá, bảo Trịnh Nguyệt Chân và những người khác đến nhà ăn, Trần Tễ mời ăn sáng.
Trịnh Nguyệt Chân nhanh chóng trả lời: [Sẽ đến ngay.]
Khương Tịnh Nguyệt: [Hai phút.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Lại được ăn sáng cùng hotboy, thật hạnh phúc quá.]
Chưa đợi Trần Tễ mua đồ ăn sáng quay lại, Trịnh Nguyệt Chân và hai người bạn đã đến.
Một lúc sau, Trì Minh Tuấn cũng đến.
Sáu người lại tụ tập với nhau.
Hành động của Trần Tễ vào sáng hôm nay càng khiến nhiều người trong trường biết đến anh cảm thán: Trần Tễ quả thực biết cách.
Anh nói theo đuổi Ôn Dữu thì thực sự đang theo đuổi, sáng sớm đến dưới ký túc xá đợi Ôn Dữu, tặng hoa cho, mời bạn cùng phòng của cô ăn sáng,…
Ăn sáng xong, Trần Tễ lại tiễn Ôn Dữu đến dưới tòa nhà giảng đường, mới luyến tiếc chia tay.
Bị những hành động này của Trần Tễ thao túng một phen, mọi người đều biết, anh đối với Ôn Dữu là nghiêm túc.
Chỉ trong vòng nửa ngày, trên diễn đàn trường đã có người đặt cược, cá cược Trần Tễ sẽ theo đuổi được Ôn Dữu trong bao lâu.
Khi tiết học cuối cùng vào buổi sáng sắp kết thúc, Triệu Linh Dục ngồi bên cạnh cô lén lút hỏi cô: “Dữu Dữu, cậu có thể lặng lẽ nói cho tôi biết, cậu định để hotboy theo đuổi cậu trong bao lâu nữa không?”
Ôn Dữu vẫn không biết có người cá cược về việc cô và Trần Tễ sẽ yêu nhau khi nào, cô ngước mắt nhìn Triệu Linh Dục, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Triệu Linh Dục bảo cô xem bài đăng, nhỏ giọng nói: “Không phải tôi muốn thắng sao, tôi muốn gian lận.”
Ôn Dữu cúi đầu nhìn, trên diễn đàn, có người đoán Ôn Dữu sẽ đồng ý với Trần Tễ trong một ngày, cũng có người đoán một tuần, hai tuần, thậm chí một tháng.
Tất nhiên cũng có những người phóng đại, nói rằng cô có thể để Trần Tễ theo đuổi nửa năm.
Nhìn những bình luận đó, Ôn Dữu hơi sững sờ, cô im lặng một lúc, nhìn Triệu Linh Dục: “Không cho cậu gian lận.”
Triệu Linh Dục uất ức: “Sao cậu nhẫn tâm thế?”
Ôn Dữu: “Tôi sợ cậu nói cho Trần Tễ biết.”
Triệu Linh Dục dở khóc dở cười: “Không đến mức đó đâu.”
Cô ấy cũng không có ý định miễn cưỡng Ôn Dữu: “Được rồi, vậy tôi sẽ không hỏi thêm nữa, dù sao sau khi cậu và Trần Tễ yêu nhau, đừng quên giới thiệu cho tôi những anh chàng độc thân chất lượng cao bên cạnh cậu ấy nhé.”
Cô ấy cũng muốn yêu đương.
Ôn Dữu đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Triệu Linh Dục hí hửng cười.
Vài ngày sau, chỉ cần có tiết học tám giờ sáng, Trần Tễ sẽ không bao giờ lỡ hẹn, vào buổi sáng sẽ tặng Ôn Dữu một bó hoa, sau đó đi ăn cùng cô.
Buổi trưa và tối hai người ăn cùng nhau cũng không nhiều lắm.
Trường học có rất nhiều tin đồn về hai người, có người ủng hộ họ, cũng có người không ủng hộ.
Một số người không hiểu, Trần Tễ thích Ôn Dữu ở điểm nào, cô có ngoại hình khá ổn, nhưng trong trường cũng có những cô gái xinh hơn cô. Nói về tính cách thú vị, tính cách ôn hòa của cô cũng không thể gọi là thú vị.
Ôn Dữu thỉnh thoảng có thể nghe được, nhìn thấy những đánh giá như vậy, may mắn là tâm trạng hiện tại của cô rất tốt, cô không còn để tâm đến những chuyện này nữa.
Nhưng điều khiến Ôn Dữu hơi bất ngờ là Tống Ngôn Tĩnh biết về mối quan hệ của cô và Trần Tễ, cô ngạc nhiên vì anh ta không vạch trần họ.
Nhưng cô không hỏi, có lẽ anh ta cảm thấy trước đây mình đã quá quắt, có cảm giác tội lỗi với Ôn Dữu, hoặc cũng có thể anh ta không muốn can thiệp vào những chuyện này nữa. Dù là lý do nào, Ôn Dữu cũng không còn tò mò nữa.
Thứ sáu này, Ôn Dữu chỉ có hai tiết học vào buổi sáng.
Trần Tễ học song bằng, lại vì bận thi đấu nên có nhiều môn học và nhiều việc hơn.
Hai người ăn sáng cùng nhau vào buổi sáng, sau đó tạm biệt.
Buổi trưa, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân ăn trưa riêng.
Đến tối, Trần Tễ bận rộn nhắn tin cho cô, hỏi cô tối nay có muốn ăn tối cùng nhau không.
Ôn Dữu trả lời anh là có.
Trần Tễ: “Muốn ăn gì?”
Ôn Dữu nhìn chằm chằm vào hộp thoại trò chuyện của cả hai, suy nghĩ ba giây, rồi trả lời anh: [Em muốn ăn ở nhà ăn, hôm nay trời đẹp, chúng ta ăn xong đi dạo ở sân vận động nhé?]
Trần Tễ: [Được.]
Ôn Dữu: [Ừm.]
Sau khi hai người hẹn ăn tối ở nhà ăn, Khương Tịnh Nguyệt nhạy bén hỏi cô: “Dữu Dữu, hôm nay cậu có định đồng ý với Trần Tễ không?”
Cô nhìn cô ấy: “Cậu có muốn đi dạo ở sân vận động không?”
Khương Tịnh Nguyệt suy nghĩ một lúc: “Hai người ăn tối, bọn tôi không làm bóng đèn, nhưng bọn tôi có thể đi dạo ở sân vận động để tình cờ gặp nhau.”
Ôn Dữu bật cười: “Được thôi.”
Nói chuyện xong với Khương Tịnh Nguyệt và hai người bạn, Ôn Dữu trang điểm nhẹ nhàng trước khi đến nhà ăn.
Cô hẹn Trần Tễ gặp nhau ở nhà ăn lúc năm rưỡi, nhưng khi đi đến dưới ký túc xá, cô không ngờ Trần Tễ lại đến đón cô.
“Sao anh lại đến đây?” Ôn Dữu vui vẻ bước đến gần anh.
Trần Tễ thành thật nói: “Muốn gặp em sớm hơn.”
Ôn Dữu sững sờ, bật cười: “Ồ.”
Trần Tễ hơi không hài lòng với phản ứng của cô: “Chỉ vậy thôi?”
Ôn Dữu nhìn anh, cố nén cười: “Tạm thời chỉ vậy thôi.”
“Được rồi.” Trần Tễ giả vờ buồn bã: “Có vẻ như anh thể hiện chưa đủ tốt.”
Ôn Dữu kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên, không nói gì.
Hai người xuất hiện ở nhà ăn để ăn tối.
Mọi người đã quen thuộc, không còn nhìn chằm chằm vào họ như khi họ xuất hiện cùng nhau lần đầu tiên.
Ăn tối xong, Ôn Dữu muốn đi dạo ngắm hoàng hôn, Trần Tễ đi cùng cô.
Hai người đi dạo trên sân vận động, đi được một đoạn ngắn, Ôn Dữu đột ngột dừng bước, nghiêng người nhìn người bên cạnh: “Trần Tễ.”
Trần Tễ cụp mi: “Ừ?”
Anh đã sớm nhận ra sự khác thường của Ôn Dữu, nhẹ giọng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Ôn Dữu gật đầu: “Anh lại gần đây một chút.”
Trần Tễ nghi hoặc, quay người lại gần cô hai bước: “Cái gì?”
“Cao quá.” Ôn Dữu nói: “Anh cúi đầu xuống một chút, em sợ bị người khác nghe thấy.”
Ôn Dữu cao 1m67, còn Trần Tễ cao 1m87, hai người chênh lệch chiều cao 20cm.
Nghe lời cô, Trần Tễ phối hợp cúi người.
Cúi người lại gần Ôn Dữu, mùi hương ngọt ngào trong veo lập tức bay vào mũi, ngay sau đó là đôi môi mềm mại ấm áp của cô áp lên.
Gần như trong nháy mắt, những bạn học vẫn luôn chú ý đến sự xuất hiện của hai người đều phát ra tiếng hò hét.
“Cứu mạng, Ôn Dữu và Trần Tễ hôn nhau trên sân vận động rồi!!!”