Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Chương 40




Ôn Dữu “à” một tiếng, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Căn hộ của anh?”

Trần Tễ cụp mi, nhìn rõ sự thay đổi biểu cảm trên mặt cô, lông mày khẽ nhướng lên: “Dám đi không?”

“Anh đừng khích em.” Ôn Dữu chậm rãi chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không phải kiểu người dễ bị khích đâu.”

“Hả?” Trần Tễ không nghe rõ, cúi người lại gần cô: “Em nói gì?”

Ôn Dữu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc. Ánh sáng đèn đường rọi xuống khuôn mặt anh, khiến đường nét ngũ quan càng thêm sâu thẳm. Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh, đang phản chiếu khuôn mặt cô.

Ôn Dữu sững sờ vài giây, mím môi, nhìn anh bằng ánh mắt trong veo: “Nếu em từ chối, anh có nơi dự phòng nào không?”

Trần Tễ nghe vậy, nhướng mày, khóe môi cong lên, giọng điệu rất hống hách và khó chịu: “Không có.”

Ôn Dữu: “…”

Vậy anh hỏi cô làm gì?

Dường như biết cô đang nghĩ gì, Trần Tễ thong thả nói: “Anh làm theo quy trình.”

Ôn Dữu cạn lời, lườm anh một cái không có chút sức uy hiếp nào, tò mò hỏi: “Lúc nhỏ anh thực sự không bị ai đánh à?”

Trần Tễ nghiêng đầu suy nghĩ: “Hình như không.”

Anh kiêu ngạo nói: “Anh đẹp trai, khi còn nhỏ ai gặp cũng thích.”

Ôn Dữu liếc anh, cố nhịn, lại không nhịn được giẫm anh một cái: “Trần Tễ, anh thật thối nát.”

Trần Tễ giơ tay đỡ lấy cơ thể loạng choạng của cô sau khi giẫm lên mình, tránh cho cô ngã, giọng nói pha chút ý cười: “Bạn gái quá khen.”

“…”

Ôn Dữu không có khen anh, cô im lặng vài giây, cảm nhận gió lạnh thổi tới, thúc giục: “Vậy anh còn không gọi xe?”

Trần Tễ thu lại nụ cười trên mặt, xác nhận với cô: “Thật sự bằng lòng đi cùng anh đến căn hộ?”

Ôn Dữu hơi dừng lại, mắt lóe lên hỏi anh: “Sao em lại không bằng lòng?”

Họ đang trong mối quan hệ yêu đương, hơn nữa còn không phải giai đoạn mới quen xa lạ. Ôn Dữu rất chắc chắn về tình cảm của Trần Tễ dành cho mình, mà cô cũng biết rõ tình cảm của mình dành cho Trần Tễ hiện tại.

Việc hai người đang yêu nhau xảy ra một số chuyện “nước chảy thành sông”, vốn dĩ là hợp tình hợp lý.

Chỉ là cô không ngờ Trần Tễ lại hỏi thẳng thắn cô có muốn đi đến căn hộ hay không. Ban đầu cô tưởng rằng, chuyện này có thể xảy ra vào một thời điểm, địa điểm nào đó bất chợt, không có dự báo trước.

Trước tiên không nói đến việc cho dù đi đến căn hộ của Trần Tễ cũng không thể xảy ra chuỗi sự kiện đó, cho dù có xảy ra, Ôn Dữu cũng tự thấy mình không hề chịu thiệt.

Trần Tễ không nói gì.

Ôn Dữu chọc vào cánh tay anh: “Vậy em gọi nhé?”

“Không cần, để anh gọi.” Trần Tễ lấy điện thoại ra, sau đó gọi xe.

Xe nhanh chóng đến, hai người cúi người lên xe, đi thẳng đến căn hộ gần trường.

Vừa lên xe, điện thoại Ôn Dữu đã rung lên. Là bạn cùng phòng @cô trong nhóm, nói rằng họ đã đến quán bar, nếu cô và Trần Tễ chán có thể qua chơi cùng.

Tin nhắn này là do Mẫn Hỉ Nhi gửi.

Chưa kịp đợi Ôn Dữu trả lời, Trịnh Nguyệt Chân đã nhắn ngay bên dưới: [Hỉ Nhi, đúng là cậu chưa từng yêu đương thật. Hai người họ đang ở trong giai đoạn nồng nhiệt làm sao có thể chán được? Cậu không biết họ có bao nhiêu chuyện để làm đâu.]

Mẫn Hỉ Nhi: [Ví dụ như?]

Trịnh Nguyệt Chân: [Hai người có thể quấn quýt bên nhau cả ngày không chán cậu có tin không?]

Khương Tịnh Nguyệt: [Cũng đúng, Trần Tễ trông có vẻ là người biết cách yêu đương.]

Nói đến đây, Trịnh Nguyệt Chân tò mò: [Trước đây tôi từng hỏi Trì Minh Tuấn, cậu ấy nói Trần Tễ FA suốt bao nhiêu năm cho đến khi gặp Ôn Dữu mới bắt đầu yêu. Vậy là cả hai đều là lần đầu yêu, cậu xem Dữu Dữu ngây ngô thế kia, tại sao Trần Tễ lại giỏi thế? Chẳng lẽ con trai yêu đương cũng có thể tự học hơn con gái ư? Thật bất công quá!]

Ôn Dữu nhìn thấy những dòng tin này, không nhịn được lên tiếng: [Chân Chân, đừng công kích nhân thân.]

Trịnh Nguyệt Chân: [Tôi đang khen cậu trong sáng.]

Mẫn Hỉ Nhi: [Cậu ấy khen cậu ngây thơ đấy.]

Khương Tịnh Nguyệt: [Khen cậu tâm tư đơn giản.]

Ôn Dữu: [Tôi nghĩ cậu ấy đang nói tôi ngốc nghếch.]

Trịnh Nguyệt Chân lập tức gửi một biểu tượng cảm xúc: [Xin lỗi, tôi sai rồi, nhưng lần sau vẫn sẽ làm vậy]

Ôn Dữu bật cười, khóe môi cong lên: [Không nói chuyện với các cậu nữa, đến quán bar nhớ uống ít thôi, về ký túc xá sớm nhé.]

Mẫn Hỉ Nhi: [Cậu cũng vậy, không về nhớ báo cho chúng tôi nhé.]

Trịnh Nguyệt Chân: [Con gái ở bên ngoài phải biết bảo vệ bản thân.]

Khương Tịnh Nguyệt: [Nhớ sử dụng biện pháp an toàn.]

Ôn Dữu nhìn thấy dòng tin nhắn cuối cùng, xấu hổ gập điện thoại lại.

Trần Tễ nhận thấy động tác mạnh bạo của cô, liền nghiêng đầu, hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao.” Ôn Dữu không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô khẽ thở ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em mới phát hiện ra quán này cách trường chúng ta không xa lắm.”

Cô gượng gạo chuyển chủ đề.

Trần Tễ mỉm cười: “Hai mươi phút nữa sẽ đến nơi.”

Ôn Dữu “ừ” một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vì nghĩ rằng không cần thiết.

Bỗng nhiên, người bên cạnh tiến đến gần cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, khiến cô cảm thấy ngứa ran: “Căng thẳng à?”

“…” Ôn Dữu thực sự cảm thấy Trần Tễ cố ý trêu chọc mình, anh rõ ràng biết cô đang căng thẳng nhưng vẫn trực tiếp hỏi cô.

“Trần Tễ!” Ôn Dữu hơi tức giận, giơ khuỷu tay đụng anh, hung hăng nói: “Anh im miệng, không được nói chuyện trước khi xuống xe.”

Trần Tễ hiếm khi thấy cô hung dữ như vậy, nhất thời lại thấy đáng yêu.

Sau khi nhận ra điều này, anh không khỏi nghi ngờ bản thân có phải là thật sự như Trì Minh Tuấn nói, có khuynh hướng thích bị ngược đãi hay không.

“Bé cưng.” Trần Tễ mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, gọi người bên cạnh có đôi tai đang ửng đỏ, cố gắng kìm nén tiếng cười nói: “Sao mà em đáng yêu thế?”

Ngay lập tức, mặt và cổ của Ôn Dữu đều đỏ lên vì câu nói đó của anh.

Cô theo bản năng nhìn người tài xế đang lái xe, lo lắng ông ấy nghe thấy gì đó.

Điều may mắn là hôm nay tài xế này tương đối nghiêm túc hơn một chút, ông ấy nhìn chằm chằm về phía trước lái xe, thậm chí mí mắt cũng không hề nhúc nhích.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng di chuyển về phía cửa sổ, tránh xa Trần Tễ.

Trần Tễ nhận thấy hành động của cô, liền cong môi cười: “Được rồi, không trêu em nữa.”

Anh giơ tay kéo Ôn Dữu về, nghiêm túc nói: “Anh hứa đó.”

“…”

Ôn Dữu miễn cưỡng tin anh thêm một lần nữa.

Trần Tễ cũng thực sự nói được làm được, trước khi xuống xe không hề nói thêm những lời khiến Ôn Dữu xấu hổ đến mức muốn nhảy khỏi xe.

Xe dừng trước cổng khu nhà, xung quanh hai bên là một khu phố thương mại nhộn nhịp, có cửa hàng tiện lợi 24/24 và rất nhiều cửa hàng ăn uống vui chơi giải trí nhỏ.

Khu chung cư gần trường học, việc kinh doanh mua bán đều không tồi.

Ôn Dữu xuống xe nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra đây không phải là cổng mà lần trước cô chờ Trần Tễ lái xe ra khỏi nhà.

Bên kia có vẻ vắng vẻ hơn.

“Đang nhìn gì vậy?” Trần Tễ thấp giọng hỏi cô.

Ôn Dữu: “Bên này là cổng gì?”

“Cổng Nam.” Trần Tễ biết cô đang hỏi gì: “Lần trước là cổng Tây.”

Gió bên trường học có vẻ lớn hơn, Ôn Dữu lạnh đến mức rụt cổ lại.

Trần Tễ lập tức nhận ra, hỏi cô: “Lạnh à?”

Ôn Dữu gật đầu: “Có một chút.”

Trần Tễ nhíu mày nhìn xung quanh một vòng, kéo cô đi về phía cửa hàng tiện lợi 24/24: “Ở trong cửa hàng chờ anh một lát, anh tới ngay.”

“?”

Ôn Dữu cùng anh đi đến cửa hàng, nhất thời không hiểu ý câu nói này của anh: “Ở trong cửa hàng chờ anh?”

Cô ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Anh không đưa em về căn hộ à?”

Trần Tễ im lặng một lúc, khẽ hỏi: “Thực sự muốn đi à?”

Ôn Dữu: “Nếu không đi, thì chúng ta đến đây làm gì?”

Trần Tễ thành thật: “Anh quên mất một chuyện.”

Anh không thể không về lại căn hộ trước.

Ôn Dữu chớp mắt, hiểu ra: “Chuyện gì? Em không thể biết được à?”

“Không phải.” Trần Tễ nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, bình tĩnh nhắc nhở: “Ôn Dữu, vào đó rồi em sẽ không còn cơ hội hối hận nữa.”

Câu nói này có hai tầng nghĩa.

Thứ nhất, Ôn Dữu xác định muốn đến căn hộ, vậy thì đến cửa rồi không thể đổi ý nữa.

Thứ hai, vào căn hộ rồi, anh làm gì với cô, cô cũng không kịp đổi ý.

Ôn Dữu hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Tễ. Cô chậm rãi ngước mắt, nhìn anh một lúc, rồi quay người đi về phía cổng khu nhà.

Trần Tễ sửng sốt, vội vàng đuổi theo cô, bất đắc dĩ mỉm cười.

Ngược lại có vẻ như anh hơi nhát gan.

Hai người bước vào khu nhà, Trần Tễ kéo cô đi về phía tòa nhà nơi anh đang ở.

Trần Tễ ở tầng 9, phòng 1201, trước đó anh đã từng nói với Ôn Dữu qua tin nhắn.

Vào thời điểm này, trong khu nhà vẫn còn lác đác vài người đi dạo.

Hai người dọc theo bóng đêm bước vào sảnh tòa nhà. Trần Tễ ấn nút thang máy, nghiêng đầu nhìn người đang im lặng bên cạnh: “Sao không nói gì?”

Ôn Dữu liếc anh một cái: “Anh quên chuyện gì rồi?”

Nhắc đến chuyện này, Trần Tễ tự bật cười, chậm rãi nói: “Quên cho em trai anh ăn.”

Ôn Dữu: “Hả?”

Cửa thang máy mở ra.

Hai người bước vào thang máy, Ôn Dữu ngẩn người hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: “Anh mang Quýt nhỏ đến căn hộ rồi à?”

Trần Tễ gật đầu.

Ôn Dữu chớp mắt: “Giáo sư Từ không nuôi nó sao?”

Lần gặp nhau trước, lời nói của giáo sư Từ có vẻ như ông ấy và vợ mình đã nhận nuôi chú mèo Quýt nhỏ này, nếu không họ cũng không dắt nó đi tắm, sợ Trần Tễ làm bẩn con mèo.

“Vợ thầy ấy bị dị ứng lông mèo.” Trần Tễ giải thích ngắn gọn: “Nuôi một tuần không thể nuôi được nữa, định cho người khác, anh đăng ký trước.”

Mắt Ôn Dữu sáng lên: “Anh mang nó đến bao giờ? Sao không nói cho em biết?”

Trần Tễ nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Ôn Dữu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em thích mèo con à?”

Ôn Dữu thành thật đáp: “Thích.”

Cô không tin anh không nhìn ra được.

Trần Tễ nhún vai: “Anh biết mà.”

Ôn Dữu: “Cái gì?”

Trần Tễ véo nhẹ ngón tay của cô, giả vờ đáng thương: “Anh nói cho em biết nhé, trong mắt em chỉ có em trai, không có bạn trai của em.”

“…”

Ôn Dữu nghe anh nói vậy, liền bật cười: “Trần Tễ, anh đang ghen với một con mèo à?”

Trần Tễ dựa vào tường thang máy, thẳng thắn hỏi: “Không được à?”

Ôn Dữu bị câu trả lời của anh đánh bại, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được, nhưng không cần thiết.”

Nói xong, cửa thang máy mở ra.

Trần Tễ kéo cô ra ngoài, đi đến trước cửa 1201, anh giơ tay chuẩn bị nhập mật khẩu. Trước khi nhập, anh dừng động tác, dùng tay kia nắm lấy tay Ôn Dữu và nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay cô: “Bạn gái.”

Ôn Dữu biết anh đang chần chừ điều gì, vội vàng nói: “Bên ngoài trời lạnh lắm, anh nhanh lên đi.”

Trần Tễ: “Vậy em vào trước đi.”

Anh giơ tay cô lên, ấn mã số sáu chữ số của khóa cửa.

“Tích” một tiếng, cửa mở ra.

Trần Tễ giơ tay bật công tắc đèn trong nhà, ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng, cũng khiến Ôn Dữu lần đầu tiên nhìn thấy nội thất trong căn nhà của anh.

“Em vào trước đi.” Trần Tễ nói.

Ôn Dữu nhấc chân, bước lên tấm thảm trải ở cửa, định quay đầu lại nói chuyện thì Trần Tễ đã cúi người xuống lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê màu hồng bông xù đưa cho cô.

Ôn Dữu do dự nhận lấy, nhìn thấy chiếc nhãn chưa tháo bên cạnh dép, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

Trần Tễ hiếm khi cảm thấy lúng túng, khẽ ho một tiếng giải thích: “Lần trước đi siêu thị mua.”

Để đề phòng trường hợp Ôn Dữu đến đây không có dép đi, anh đã chuẩn bị sẵn.

Ôn Dữu: “…”

Cô cúi đầu đổi dép, lẩm bẩm: “Vậy mà lúc nãy anh cứ hỏi đi hỏi lại em?”

Rõ ràng anh đã chuẩn bị dép sẵn mà còn liên tục thăm dò cô.

Trần Tễ biết cô đang nói gì, nhẹ nhàng nói: “Anh sợ dọa em.”

Anh có rất nhiều ý đồ đen tối với cô, ở bên ngoài còn có thể miễn cưỡng kìm nén bản thân, không thể làm bậy. Nhưng khi đến nơi ở của mình, anh không chắc mình có thể kiềm chế được bản thân mà không ức hiếp cô quá đáng hay không.

Ôn Dữu đại khái hiểu ý của Trần Tễ. Cô nhìn quanh căn phòng, mọi thứ được dọn dẹp gọn gàng, không có quần áo hay vớ vứt lung tung, hoàn toàn không giống như những nơi ở của nam sinh viên đại học trong truyền thuyết.

Cô suy nghĩ, có chút không tự nhiên hỏi: “Quýt nhỏ đâu rồi?”

Trần Tễ liếc nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, bước vào nhà tìm mèo: “Có lẽ ở dưới gầm giường, mấy ngày trước anh mang nó về, nó còn hơi sợ người lạ.”

Tuy Quýt nhỏ là mèo hoang, nhưng vì thường xuyên chuyển chỗ ở nên hiện giờ có hơi nhút nhát, sợ hãi.

Ôn Dữu gật đầu: “Vậy thì trước tiên đừng quấy rầy nó.”

Cô sợ làm cho mèo con sợ hãi: “Có lẽ một lát nữa nó nhận ra bên ngoài không có nguy hiểm sẽ tự động ra ngoài.”

Trần Tễ gật đầu, đi đến ban công kín để thay nước và thức ăn cho Quýt nhỏ.

Ôn Dữu đi theo, phát hiện từ ban công của căn hộ này của Trần Tễ, có thể nhìn thấy tòa nhà thí nghiệm cao nhất của trường họ.

Trần Tễ thay nước và thức ăn cho mèo con xong, nghiêng mắt nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô. Đôi mắt nai sáng lấp lánh, rực rỡ hơn cả ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, nhưng lại không hề có tính sát thương nào. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, tỷ lệ phân bố rất hài hòa, chiếc mũi nhỏ nhắn cao cao, đôi môi mềm mại đầy đặn.

Sau khi ăn tối xong, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đi qua nhà vệ sinh một lần, trang điểm lại, tô lại son môi.

Ôn Dữu nhận ra ánh nhìn của Trần Tễ, má cô hơi nóng. Cô do dự nghiêng đầu, mắt lấp lánh, giọng nói rất nhỏ: “Em hơi khát.”

Trần Tễ nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi: “Muốn uống gì?”

“Nước lọc là được.” Ôn Dữu rất ít khi uống nước ngọt.

Trần Tễ quay người bước về phía phòng khách, Ôn Dữu cũng theo sau.

Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách không quá rộng rãi, nhưng đối với Trần Tễ sống một mình thì hoàn toàn đủ.

Anh vào bếp rót cho Ôn Dữu một ly nước ấm và đưa cho cô, tiện tay cầm lấy chiếc điều khiển từ xa đặt trên bàn trà, hỏi cô: “Có muốn xem tivi một lúc không?”

“Em muốn xem phim.” Ôn Dữu cầm ly nước nhấp một ngụm, đưa ra yêu cầu.

Trần Tễ hỏi cô muốn xem phim nào.

Ôn Dữu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phim nào cũng được.”

Trần Tễ ngước mắt lên, định bắt đầu chọn phim cho cô thì tiếng chuông điện thoại vang lên từ chiếc điện thoại đặt trên bàn sau khi anh bước vào nhà.

Anh đi qua nhìn, là cuộc gọi từ lão Từ.

“Anh đi nghe điện thoại đây.” Trần Tễ nói với Ôn Dữu: “Là lão Từ gọi.”

Có lẽ là có chuyện gì gấp.

Ôn Dữu nhận lấy chiếc điều khiển từ xa anh đưa cho: “Anh đi đi.”

Trần Tễ đi nghe điện thoại, Ôn Dữu bỗng nhiên cảm thấy có chút thoải mái. Cô điều chỉnh tư thế ngồi của mình, ngước nhìn màn hình trên tường, lựa chọn bộ phim mình muốn xem trên ứng dụng.

Lựa đi lựa lại, Ôn Dữu chọn một bộ phim kinh dị mà cô chưa từng xem.

Cô đột nhiên muốn xem.

Giáo sư Từ tìm đến Trần Tễ để trò chuyện về một cuộc thi chuyên ngành, cuộc thi lập trình sinh viên đại học quốc tế ACM.

Trước Tết Nguyên Đán, Trần Tễ cùng nhóm của mình đã tham gia thi khu vực và đạt được thành tích tốt. Lần này, lão Từ tìm anh để nói về trận chung kết được tổ chức vào tháng tư.

Hiện giờ anh đang học năm hai, có một số kiến thức chuyên ngành chưa được học. Các bạn đăng ký tham gia phần lớn đều là sinh viên năm ba năm tư, vì vậy lão Từ hỏi anh rằng kỳ nghỉ Tết muốn ở lại trường học bổ túc hay không.

Trần Tễ nghe vậy, liền bật cười: “Thầy tự mình ôn cho chúng em ạ?”

Lão Từ: “Ngoài thầy ra thì còn ai nữa?”

Ông ấy nhắc nhở, lời nói ý vị sâu xa: “Em đừng coi thường chuyện này, tham gia thi nhiều và đạt giải sẽ có lợi cho tương lai của em. Hơn nữa em, Chúc Hảo và Trì Minh Tuấn là một nhóm, em không tham gia thì hai đứa nó cũng muốn tham gia.”

“Vậy sao thầy còn hỏi em.” Trần Tễ đùa với ông ấy: “Thầy quyết định là được rồi, hai người họ không có vấn đề gì thì em cũng không có vấn đề gì.”

Có lời hứa của Trần Tễ, lão Từ bèn yên tâm: “Được rồi, vậy cứ sắp xếp như vậy, thi xong cho em nghỉ hai ngày, rồi về trường học.”

Trần Tễ: “Được, đều nghe thầy.”

Sau khi Trần Tễ đồng ý, giáo sư Từ lại nhịn không được mà thảo luận một vấn đề lập trình với anh. Trần Tễ lơ đễnh nghe một lúc rồi ngắt lời thầy: “Thầy ơi, vấn đề này của thầy có gấp không ạ?”

“Sao vậy?” Giáo sư Từ bối rối: “Em có việc gì à?”

Trần Tế thản nhiên đùa cợt với ông ấy: “Thầy chiếm dụng thời gian ở cùng bạn gái của em rồi.”

“…” Giáo sư Từ nghe thấy, không nhịn được dạy dỗ anh: “Thằng nhóc thúi, bạn gái quan trọng hay chương trình quan trọng?”

“Đều quan trọng.” Trần Tễ nghiêm túc trả lời ông ấy: “Cuối tuần thầy cũng đi cùng cô mà. Chuyện lập trình em sẽ xem lại sau rồi trả lời thầy nhé?”

Giáo sư Từ cũng không phải là thầy giáo không biết lý lẽ, ông ấy khẽ hừ một tiếng: “Thứ hai trả lời thầy là được.”

Nói xong, ông ấy tức giận cúp điện thoại.

Trần Tễ nhìn màn hình điện thoại tối đen, quay người đi về phía phòng khách.

Vừa bước tới gần, anh đã nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ phòng khách.

Trần Tễ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên con quái vật khổng lồ xuất hiện trên màn hình lớn, híp mắt nhìn người đang ôm gối ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.

Ôn Dữu đang xem phim một cách chăm chú, thậm chí không nhận ra anh đã quay lại.

“…”

Trần Tễ đứng yên tại chỗ vài giây, khẽ ho, thu hút sự chú ý của cô: “Sao em xem phim kinh dị vậy?”

Đèn phòng khách đã bị Ôn Dữu tắt, anh mượn ánh sáng từ màn hình và ánh trăng ngoài cửa sổ bước tới chỗ cô.

Ôn Dữu phản ứng chậm nửa nhịp, rút suy nghĩ khỏi bộ phim: “Chưa xem qua, muốn xem.”

Trả lời xong câu hỏi của anh, cô hơi ngẩng mặt lên: “Anh gọi điện thoại xong rồi à?”

Trần Tễ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô.

Chiếc ghế sofa rất dài và rộng, có thể ngồi được bốn năm người mà không vấn đề gì, nhưng khi Trần Tễ ngồi xuống, đầu gối anh vô tình chạm vào chân Ôn Dữu.

Cơ thể Ôn Dữu co lại, mơ hồ cảm thấy hơi nóng.

Trong phòng bật sưởi ấm dưới sàn, nhiệt độ rất dễ chịu.

Sau khi đi vào không lâu đã cảm thấy nóng, Ôn Dữu cởi áo khoác lông ra, trên người chỉ còn một chiếc áo thun mỏng và một chiếc áo len dệt kim cổ tròn, lộ ra chiếc cổ mảnh mai, bên dưới là một chiếc quần jean bó sát.

Rõ ràng là có quần áo ngăn cách, thậm chí cách hai lớp vải, cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trần Tễ.

Lần đầu tiên hai người ở trong một không gian kín đáo như vậy, không có ai khác, ánh mắt thỉnh thoảng va vào nhau, sự mập mờ như cỏ dại nảy nở, không biết bao giờ sẽ bùng cháy.

Lúc Ôn Dữu không biết mình đã lén nhìn người bên cạnh lần thứ bao nhiêu, Trần Tễ liền đưa tay kéo cô qua.

Ôn Dữu bất ngờ không kịp phòng bị, nửa người dựa vào ngực anh, tim đập nhanh: “Anh… làm gì vậy?”

Trần Tễ nắm lấy cổ tay cô, gân tay nổi lên, sức mạnh của thiếu niên bộc lộ, có chút quyến rũ không thể nói nên lời. Anh cúi mắt, lắng nghe tiếng gào thét trong phim, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: “Em định xem phim mãi sao?”

Ôn Dữu khẽ mím môi, nhìn lại mắt anh: “Anh vừa gọi điện thoại mà.”

Cô cũng không thực sự muốn xem phim.

Trần Tễ khựng lại, cúi đầu áp vào trán cô, giọng nói trầm xuống: “Là lỗi của anh.”

Là anh đã lạnh nhạt với cô.

Trán hai người chạm nhau, mũi thỉnh thoảng chạm vào nhau, trên mặt lất phất hơi thở ấm áp của nhau.

Ôn Dữu cảm thấy ngứa mặt, muốn đưa tay lên gãi, thì Trần Tễ đột nhiên lên tiếng: “Hay là đổi chỗ ngồi?”

“…”

Ôn Dữu sững sờ, đầu óc chập mạch: “Đổi sang đâu?”

Hiện tại nửa người cô dựa vào Trần Tễ, nửa người trên ghế sofa, vặn vẹo, quả thật không thoải mái lắm.

Trần Tễ dùng ánh mắt ra hiệu, trên đùi anh.

Ôn Dữu thở gấp, cổ họng bỗng chốc khô khốc: “Anh… em…” Cô lắp bắp: “Chúng ta có kế hoạch đi chơi vào ngày mai, tối nay em phải về ký túc xá.”

Trước khi đến đây, họ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi mọi chuyện sắp sửa xảy ra, Ôn Dữu lại chùn bước.

Bàn tay Trần Tễ kiềm chế đặt bên ngoài áo len của cô, yết hầu rõ ràng lăn lăn: “Biết rồi, không bắt nạt em, chúng ta hôn nhau một lát.”

Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, cánh tay hơi dùng lực, một tay bế cô lên đổi tư thế, ngồi chéo trên đùi anh.

Trần Tễ không dám để Ôn Dữu ngồi dạng chân.

Nếu ngồi dạng chân, anh sợ mình sẽ nuốt lời hứa vừa rồi với cô.

Bộ phim vẫn tiếp tục.

Sau khi đổi tư thế ngồi, Ôn Dữu cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên. Rõ ràng Trần Tễ chưa làm gì cả, nhưng cô lại cảm thấy một luồng nóng rực đang dâng trào trong cơ thể, khiến cô hơi khó chịu.

Ngay khi cô định điều chỉnh tư thế ngồi, bàn tay đặt trên eo nhẹ nhàng vỗ vào eo cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”

Ôn Dữu: “…”

Cô cảm nhận được điều gì đó, toàn thân liền cứng đờ, không dám cử động.

Trong phòng khách chỉ còn vang vọng tiếng phim.

Ôn Dữu ngồi trong lòng Trần Tễ, có hơi chịu không nổi sự im lặng này. Cô khẽ quay đầu, cố gắng muốn nói gì đó, bỗng nhiên những quang ảnh lúc sáng lúc tối bị cắt đứt rơi xuống người họ.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.

Môi Ôn Dữu hé mở, cô còn chưa kịp lên tiếng, Trần Tễ đã cúi đầu xuống trước, mũi lướt qua mặt cô, hôn lên môi cô.

Mùi gỗ thoang thoảng xộc vào khoang mũi, rất dễ chịu và cũng rất an tâm.

Mi mắt Ôn Dữu khẽ run rẩy, hai bàn tay buông thõng bên hông chủ động vòng lên cổ người trước mặt.

Rất lâu sau, trong phòng khách chỉ có tiếng nước khe khẽ vì hôn hít của hai người xen lẫn tiếng phim vang lên.

Trần Tễ hôn rất kiềm chế, anh lưu luyến trên môi, má, trán, tai của Ôn Dữu, không hề tiến xa hơn.

Nhưng dù vậy, Ôn Dữu cũng có chút không chống đỡ nổi.

Tiếng thở dồn dập của người trước mặt ngày càng rõ ràng, tim cô đập thình thịch, cảm nhận được làn da anh ngày càng nóng bỏng.

Một lúc lâu sau, khi Ôn Dữu không thể thở nổi nữa, Trần Tễ mới buông cô ra.

Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, giơ tay lau đi son môi bị anh làm lem, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Sợ rồi à?”

Anh cũng cảm nhận được sự căng thẳng của Ôn Dữu.

Ôn Dữu không ngờ trong lúc này mà anh vẫn luôn chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của cô. Cô ngây người vài giây, mượn ánh sáng ngẩng đầu nhìn anh, ngắm nhìn đôi mắt sâu thẳm lấp lánh, nhuốm màu dục vọng và khuôn mặt tuấn tú quá mức của anh.

Khi nói chuyện, yết hầu anh khẽ lăn, sự kiềm chế khiến cô cảm thấy anh rất gợi cảm.

Ôn Dữu theo bản năng liếm môi, chậm rãi lắc đầu: “Anh đã nói chỉ hôn một lát thôi mà.”

Trần Tễ bị câu trả lời của cô đánh bại, lòng bàn tay áp lên ngoài áo len của cô, giọng nói trầm thấp: “Em không sợ anh đổi ý sao?”

“Không sợ.” Ôn Dữu nói: “Anh sẽ không.”

Trần Tễ hỏi: “Làm sao em biết anh sẽ không?” Vừa nói, Trần Tễ vừa ôm Ôn Dữu đổi tư thế. Anh ấn cô xuống ghế sofa, hai tay chống bên hông cô, cúi đầu nhìn cô sâu lắng: “Bé cưng.”

Hơi thở nóng hổi của anh phả xuống.

Ôn Dữu rõ ràng khựng lại, tim đập nhanh, hàng mi dài khẽ run: “Gì cơ?”

Trần Tễ cúi đầu, chóp mũi cao ngất cọ qua cổ cô, môi khẽ hé mở, nhẹ nhàng cắn vào phần thịt mềm mại ở đó: “Đừng quá tin lời nói của đàn ông.”

Ôn Dữu phát ra tiếng “ưm” khe khẽ. Cô im lặng còn đỡ, cô vừa lên tiếng, Trần Tễ thực sự không thể kiềm chế được bản thân.

Ôn Dữu kêu lên như một chú mèo con nũng nịu, nhẹ nhàng cào vào ngực anh, khiến anh không thể cưỡng lại.

“Đừng kêu.” Trần Tễ từ cổ cô ngẩng lên, lại hôn lên môi cô. Đầu lưỡi của anh từ kẽ môi cô thăm dò vào, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, hôn thật sâu.

Đầu lưỡi hai người quấn quýt vào nhau.

Chiếc ghế sofa da dễ dàng phát ra tiếng động.

Ôn Dữu bị Trần Tễ ôm vào lòng, còn bị anh hôn, hô hấp trở nên dồn dập. Cô nằm trên ghế sofa, có thể cảm nhận được lòng bàn tay của anh áp sát vào hông cô. Anh vén một góc áo len, càng dán sát vào da thịt cô hơn.

Lúc áp sát vào, Trần Tễ dừng lại một chút, dường như đang chờ đợi phản ứng của cô.

Ôn Dữu không đẩy anh ra.

Một lát sau, những ngón tay thon dài của anh lướt dọc theo mép áo lên trên, nhưng lại kìm nén dừng lại ở phần mềm mại bên ngoài, khiến cô khó chịu, muốn anh tiến xa hơn một chút.

Trái tim Ôn Dữu thật sự đập rất nhanh.

Người đàn ông đè lên người cô cũng vậy.

Rất lâu sau, Trần Tễ dừng tay, tiếng thở dốc phả vào tai cô, đôi môi mềm mại lướt qua tai cô: “Ôn Dữu.”

Ôn Dữu vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ vừa rồi, mơ hồ ừm một tiếng: “Không tiếp tục nữa à?”

Đôi mắt Trần Tễ tối sầm lại: “Muốn anh tiếp tục?”

Ánh mắt hai người va vào nhau.

Ôn Dữu chớp mắt nhẹ, không nói gì thêm.

Trần Tễ cúi xuống hôn môi cô, giọng khàn khàn: “Em nằm xuống một lát.”

Ôn Dữu không kìm được mà hỏi: “Vậy anh đi đâu?”

Trần Tễ nhìn cô với ánh mắt trần trụi: “Anh vào phòng tắm.”