Con phố ẩm thực ngoài cổng Tây Bắc, cứ đến tối lại trở nên cực kỳ đông đúc. Rất nhiều bạn bè tụ tập ăn uống, nhậu nhẹt, cũng có một số du khách bị thu hút bởi các quán ăn mà ghé qua, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Từ một quán ăn nhỏ trên tầng hai lấp lánh ánh đèn đỏ cách đó không xa, tiếng hát chói tai như tiếng sói hú vang lên. Nhưng ngay cả trong môi trường ồn ào như vậy, câu nói của Trần Tễ vẫn rõ ràng văng vẳng bên tai Ôn Dữu.
Bạn gái?
Anh đang nói về cô sao?
Đối mặt với ánh mắt nửa cười nửa không của Trần Tễ, đầu óc Ôn Dữu trống rỗng ba giây, lúng túng giải thích: “Không phải vậy, cậu không cần phải như vậy, tôi không phải…”
“Xin lỗi, phiền nhường một chút.” Lời nói của Ôn Dữu chưa dứt, một giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh, cô quay đầu lại, mới phát hiện ra góc mà cô và Trần Tễ đang đứng là lối ra vào của một con hẻm nhỏ, có người từ phía bên kia đi ra.
Hai người nhích sang hai bên, nhường chỗ cho người lạ đi qua.
Đợi người lạ đi xa, Ôn Dữu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt chuẩn bị mở lời lần nữa, Trần Tễ bỗng khẽ nhếch cằm, giọng điệu lạnh nhạt: “Bạn học cùng cấp ba của cậu đến rồi.”
Ôn Dữu quay đầu, nhìn thấy Tống Ngôn Tĩnh bước ra khỏi quán nướng, nhìn quanh một vòng, rồi đi về phía họ: “Ôn Dữu.”
Tống Ngôn Tĩnh đến gần mới phát hiện người đứng đối diện Ôn Dữu là Trần Tễ, vừa rồi Trần Tễ đứng ngược sáng, anh ấy không nhìn rõ mặt anh: “Hai người…”
Ánh mắt anh ấy đảo qua hai người, nhìn sang Ôn Dữu, giọng điệu không vui: “Cậu đi nghe điện thoại sao lại ở đây?”
Anh ấy hoàn toàn phớt lờ Trần Tễ.
Ôn Dữu sững sờ, cảm thấy câu nói của anh ấy mang theo một chút cảm xúc kỳ lạ.
Cô do dự vài giây, nhỏ giọng nói: “… Bên này yên tĩnh hơn.”
Tống Ngôn Tĩnh nhíu mày: “Vậy sao?”
Ôn Dữu ừ một tiếng, gượng gạo chuyển sang chủ đề khác: “Mọi người ăn xong rồi à?”
“Ăn xong rồi.” Tống Ngôn Tĩnh nhìn cô, tâm trạng thay đổi nhanh chóng, giọng điệu dịu dàng: “Chuẩn bị về thôi, đi nào.”
Ôn Dữu bước đi hai bước, bỗng quay đầu nhìn người vẫn đang đứng nguyên chỗ, môi mấp máy: “Trần Tễ.”
Trần Tễ rũ mắt nhìn cô, thần sắc u ám không rõ, không lên tiếng.
Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn anh, do dự vài giây: “Cậu không về trường cùng mọi người à?”
Tống Ngôn Tĩnh đã đến, dĩ nhiên Ôn Dữu không tiện tiếp tục nói chuyện trò chơi ‘thử thách’ với Trần Tễ. Nhưng vừa rồi là cô đã chặn anh ở đây để nói chuyện, giờ cô muốn đi cùng Tống Ngôn Tĩnh, bỏ mặc anh ở đây thì có vẻ không đúng lắm.
Dù sao họ cũng là bạn học cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Nghe lời cô nói, Trần Tễ nhướng mày, trong ánh mắt bình thản không gợn sóng hiện lên một cảm xúc khác thường, anh không thèm nhìn người bên cạnh đang tỏ vẻ khó chịu, khóe môi khẽ nhếch lên, lười biếng nói: “Về thôi.”
Anh đứng thẳng người, đôi chân dài bước qua hai người, đi vào quán nướng trước một bước.
—-
Trên đường về trường, Trịnh Nguyệt Chân nhìn người bên cạnh đang đi song song nhưng không nói lời nào cảm thấy kỳ lạ. Nhưng xung quanh có nhiều người nên cô ấy cũng không tiện hỏi.
Từ cổng Tây Bắc đến ký túc xá nữ phải mất một chút thời gian, cả hai im lặng cho đến dưới chân ký túc xá, Trịnh Nguyệt Chân đang muốn nói chuyện, Tống Ngôn Tĩnh ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Tôi nói chuyện với Ôn Dữu một lát.”
Trịnh Nguyệt Chân cũng không phải là người không hiểu chuyện, cô ấy rất biết ý nói: “Vậy tôi về trước, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Cổng ký túc xá nữ có khá nhiều cặp đôi quấn quýt không nỡ xa nhau, cũng có những bạn học sinh ra vào. Ôn Dữu và Tống Ngôn Tĩnh nhìn nhau, ra hiệu: “Chúng ta đi sang bên kia đi.”
Tống Ngôn Tĩnh gật đầu.
Đi đến dưới gốc cây cách cổng ký túc xá nữ sinh một chút, Ôn Dữu ngẩng đầu, ánh mắt soi mói của Tống Ngôn Tĩnh dừng lại trên mặt cô, rất trực tiếp: “Lúc tối cậu nói chuyện gì với Trần Tễ ở cửa vậy?”
“…”
Ôn Dữu không ngạc nhiên khi anh ấy hỏi, nhưng cô thực sự không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ cô lại nói với anh ấy rằng cô đang giải thích chuyện chơi ‘thử thách’ tỏ tình với Trần Tễ sao?
Lúc này, Ôn Dữu nhớ đến câu nói khuyên mọi người đừng nói dối, vì nói dối một lời thì cần đến mười lời nói dối để che đậy. Và bây giờ, cô đang ở trong tình huống đó.
Thực ra chuyện Ôn Dữu chơi ‘thử thách’ tỏ tình với Trần Tễ cũng không có gì to tát, cô cũng không sợ bị các bạn khác biết, bàn tán hay thậm chí chế giễu. Tình cờ là tối hôm đó vì hoảng hốt, lo lắng, cô đã chọn cách nói dối với Tống Ngôn Tĩnh.
Bây giờ nếu cô đột ngột nói rằng người cô tỏ tình tối hôm đó là Trần Tễ, cô sợ Tống Ngôn Tĩnh sẽ không tin, cũng như sợ anh ấy chất vấn tại sao lúc đó cô lại không nói thật. Ôn Dữu chưa bao giờ gặp trường hợp này, cũng không biết cách xử lý thế nào cho thỏa đáng.
Nghĩ đến đây, Ôn Dữu cân nhắc rồi nói: “Không có gì, chỉ là gặp nhau sau khi gọi điện thoại, tôi khen cậu ấy chơi bóng rổ rất khá.”
“… Hôm nay cậu đến xem bóng rổ từ lúc nào?” Tống Ngôn Tĩnh nhớ ra chuyện này, anh ấy không hẹn Ôn Dữu đi xem bóng rổ vào buổi chiều, mà chỉ hẹn cô đi ăn tối.
Ôn Dữu: “Hả?”
Cô ngạc nhiên nhìn Tống Ngôn Tĩnh, có hơi không hiểu ý anh ấy.
Tống Ngôn Tĩnh nhìn vào đôi mắt hoang mang của cô, nhận ra giọng điệu của mình có vẻ không ổn, vội vàng nói: “Ý tôi là, hôm nay sao cậu lại đi xem bóng rổ, công việc và bài tập đã hoàn thành hết rồi à?”
Anh ấy nhắc đến lý do Ôn Dữu từ chối lời mời của anh ấy vài lần trước.
Ôn Dữu: “Ừm.”
Tống Ngôn Tĩnh gật đầu, khẽ mỉm cười: “Được, vậy cuối tuần đi chơi không?”
Ôn Dữu: “Đi đâu?”
Tống Ngôn Tĩnh: “Cậu muốn đi đâu?”
Ôn Dữu không có chỗ nào đặc biệt muốn đi, trời lạnh rồi, cô chỉ muốn cuộn tròn trong ký túc xá ngủ.
Suy nghĩ một lúc, cô nói: “Không biết.”
Tống Ngôn Tĩnh mỉm cười: “Vậy tôi về tìm vài địa điểm thú vị, cậu chọn nhé?”
Ôn Dữu do dự một chút, rồi gật đầu.
Hai người trò chuyện không đầu không đuôi dưới lầu, đến khi Ôn Dữu hắt hơi, Tống Ngôn Tĩnh mới giục cô về ký túc xá nghỉ ngơi.
—-
Trở về ký túc xá, Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi đang xem bài đăng trên diễn đàn của trường.
Ôn Dữu tiến đến xem, trên màn hình máy tính là bức ảnh Trần Tễ úp rổ được chụp lén, tà áo bay lên một góc vì cú nhảy, lộ ra cơ bụng săn chắc với đường nét rõ ràng.
Dưới bức ảnh này, đã có hàng trăm bình luận.
[Móa nó!!! Đẹp trai quá!!!]
[Chết tiệt, múi bụng của Trần Tễ luyện đẹp quá nhỉ? Không chỉ rõ ràng mà còn nổi rõ, sờ vào chắc chắn rất thích.]
[Lầu trên đang nghĩ gì vậy (mặt cười)]
[(Mặt cười) (mặt cười) (mặt cười) Thật là một đám quỷ nhát gan, các cậu tò mò cảm giác sờ vào, chẳng lẽ chỉ có mình tôi tò mò về cảm giác gối đầu lên ngủ là như thế nào sao?]
[Vậy câu hỏi đặt ra là, khi nào tôi có thể hạ gục được Trần Tễ?]
—-
Sau khi một người mở ra chủ đề nhạy cảm, phong cách của những bình luận sau đó trở nên vô cùng kỳ quặc. Ôn Dữu bất ngờ, bị những lời bình luận táo bạo của các bạn học làm choáng váng. Bỗng nhiên, Mẫn Hỉ Nhi kinh ngạc: “Chân Chân, câu này là sao? Sao cậu biết Trần Tễ có bạn gái rồi?”
Trong lúc Ôn Dữu ngỡ ngàng, Trịnh Nguyệt Chân ngồi trước máy tính đã dùng nick ảo trả lời một bình luận được nhiều người thích nhất: [Tôi nghe nói cậu ấy có bạn gái rồi.]
Trịnh Nguyệt Chân xoay ghế: “Tôi và Dữu Dữu nghe thấy ở cửa sân bóng rổ.”
Mẫn Hỉ Nhi: “Thật hay giả vậy?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Có lẽ là thật đấy, trước đây cậu ấy luôn rất thẳng thừng khi từ chối tình cảm của người khác, chỉ đơn giản từ chối mà không nói như vậy là có bạn gái rồi. Đúng không, Dữu Dữu?”
Ôn Dữu: “…”
Trước ánh nhìn của hai người, cô khó khăn mỉm cười và mơ hồ nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Hai người không để ý đến sự không ổn của cô, tiếp tục đọc bài viết, thảo luận sâu hơn.
Sau câu nói của Trịnh Nguyệt Chân trong bài viết, sự chú ý của phần lớn các cô gái đã chuyển sang đề tài về bạn gái của Trần Tễ, rốt cuộc là có hay không.
Ôn Dữu lo sợ sẽ bại lộ cái gì đó, cô dứt khoát cầm đồ lên và đi tắm, tránh xa chủ đề bàn tán.
Khi đang tắm, Ôn Dữu cảm thấy mình cần phải nhanh chóng nói rõ ràng với Trần Tễ về chuyện tỏ tình. Việc này không thể trì hoãn thêm nữa, nếu để lâu hơn, có lẽ mười cái miệng của cô cũng không thể giải thích hết được.
Nhưng ngoài tiết học tự chọn chung vào thứ sáu, cô và Trần Tễ không có tiết học nào trùng khớp. Hơn nữa, việc gọi anh ở trong lớp học sẽ rất thu hút sự chú ý. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Ôn Dữu quyết định tìm người hỏi số liên lạc của Trần Tễ, hẹn giờ và địa điểm gặp gỡ trước, như vậy sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Nhưng mà, Ôn Dữu không quen biết nhiều người trong trường, cô càng không quen biết mấy với Trần Tễ.
Sau khi tắm rửa xong, Ôn Dữu ngồi trước bàn học và suy nghĩ một cách nghiêm túc, làm thế nào để hỏi được thông tin liên lạc với Trần Tễ mà không khiến người khác nghi ngờ, lại có thể kết bạn với anh.
Khi cô đang vò đầu bứt tai, chuẩn bị bỏ cuộc thì tin nhắn WeChat mới hiện lên. Đó là tin nhắn của Bạch Vi, đàn chị học hơn cô một khóa, hai người cũng học chung trường cấp ba.
Bạch Vi: [Dữu Dữu, gần đây có rảnh không? Giúp chị cắt một video với.]
Ôn Dữu: [Có, chị gửi cho em là được.]
Một lát sau, Bạch Vi gửi cho Ôn Dữu một đoạn video. Ôn Dữu mở ra mới phát hiện, đó là video ghi lại trận đấu bóng rổ vào buổi chiều.
Bạch Vi: [Trường chúng ta hiếm khi thắng được bên Bách khoa một lần, đội bóng rổ muốn cắt ghép video này, đăng lên trang web video để thu hút lượt xem.]
Bạch Vi là thành viên ban truyền thông, thường xuyên phải phụ trách các công việc về mảng truyền thông.
Ôn Dữu: [Được rồi, bao lâu thì cần ạ?]
Bạch Vi: [Việc này không gấp, tuần sau đưa cho chị là được. Cảm ơn em nhé.]
Ôn Dữu: [Không có gì ạ.]
Trò chuyện với Bạch Vi vài câu, Ôn Dữu chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Trần Tễ ở trường, khi đó cô đến hội học sinh để tìm Bạch Vi thì hai người đang nói chuyện, khi cô bước vào, Bạch Vi còn giới thiệu bọn họ với nhau.
Nghĩ đến đây, Ôn Dữu bỗng dưng hỏi: [Chị Bạch Vi, em có thể hỏi chị một chuyện được không?]
Bạch Vi: [Em nói đi.]
Ôn Dữu: […Chị có phương thức liên lạc của Trần Tễ không?]
Bạch Vi: [Sao vậy, em muốn liên lạc với cậu ấy à?]
Ôn Dữu: [Vâng, giữa chúng em có một hiểu lầm, em muốn tìm cậu ấy để giải thích rõ ràng.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, bên phía Bạch Vi im lặng vài phút, sau đó chuyển cho cô một danh thiếp WeChat: [WeChat của cậu ấy đây nhé.]
Ôn Dữu thở phào nhẹ nhõm: [Cảm ơn chị Bạch Vi.]
Bạch Vi: [Không có gì đâu.]
Ôn Dữu: [Vậy em không làm phiền chị nữa, khi nào xong việc cắt video em sẽ gửi cho chị.]
Bạch Vi: [Được.]
—-
Nằm trên giường, Ôn Dữu nhìn chằm chằm vào danh thiếp mà Bạch Vi gửi tới và nhấp vào đó. Cô nhìn thấy tên và hình đại diện của Trần Tễ trên WeChat, tên tài khoản WeChat của anh rất đơn giản, chỉ là một chữ ‘C’ viết hoa kèm theo dấu chấm, nhưng hình đại diện thì đặc biệt hơn bình thường.
Ôn Dữu nhìn chằm chằm vào bức tranh nhỏ ở góc trên bên trái, quỷ thần xui khiến cô nhấp vào phóng to lên – đó là bức tranh một con mèo nhỏ màu đen được vẽ bằng tay, con mèo đang nằm lười nhác trên mặt đất, bên cạnh còn có một thứ giống như cần câu.
Nhìn chằm chằm vào hình đại diện của Trần Tễ trên WeChat một lúc lâu, Ôn Dữu tự động cổ vũ và động viên bản thân trong lòng nhiều lần, rồi quyết tâm gửi lời mời kết bạn.
Sau khi gửi xong, cô đợi phản hồi.
Mười phút trôi qua, WeChat vẫn im lìm.
Để tránh bản thân cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, Ôn Dữu cưỡng ép mở máy tính lên, quyết định mở video mà đàn chị gửi và xem từ đầu đến cuối trước, sau đó mới bắt đầu chỉnh sửa.
Bất tri bất giác, hai tiếng đã trôi qua.
“Dữu Dữu.” Mẫn Hỉ Nhi chuẩn bị lên giường ngủ gọi to: “Cậu đang bận gì không? Cần để đèn không?”
Ôn Dữu vén rèm cửa: “Không cần, cậu tắt đèn đi, tôi nhìn thấy màn hình máy tính mà.”
Câu nói này khiến Trịnh Nguyệt Chân không thể nào đồng ý: “Dữu Dữu, tắt đèn nhìn máy tính rất dễ cận thị, bọn tôi cũng không ngủ sớm như vậy, bật đèn không ảnh hưởng gì đến bọn tôi cả.”
Mẫn Hỉ Nhi tỏ ra vô cùng tán thành: “Đúng vậy, đợi cậu làm xong rồi tắt.”
Mới quen Ôn Dữu không lâu, Trịnh Nguyệt Chân, Mẫn Hỉ Nhi và một người bạn cùng phòng khác đã nhận ra, Ôn Dữu là một người rất sợ ảnh hưởng đến người khác, rất sợ gây phiền toái cho người khác.
Nói một cách đơn giản, cảm giác đạo đức của Ôn Dữu quá nặng.
Trước đây, khi Mẫn Hỉ Nhi và các bạn không biết cô đã nhận thêm công việc làm video hoặc cần viết bài, thì họ có thói quen tắt đèn sớm và nằm trên giường chơi điện thoại. Ôn Dữu chẳng bao giờ nói gì, cô chỉ im lặng trốn trong chăn, bật một chiếc đèn nhỏ với độ sáng rất yếu để làm việc của mình.
Sau khi mấy người Trịnh Nguyệt Chân phát hiện ra chuyện này, cô nói sợ ảnh hưởng đến bọn họ. Nhưng thực tế là họ không hề cảm thấy cô gây phiền toái.
Họ là những người thẳng thắn, nếu thực sự muốn ngủ, họ sẽ trực tiếp nói với Ôn Dữu để yêu cầu tắt đèn. Nhưng mặc dù vậy, Ôn Dữu vẫn lo lắng rằng mình sẽ làm phiền họ.
“Tôi cũng định ngủ rồi.” Ôn Dữu nhìn đồng hồ: “Mai còn có tiết học.”
Cô gập máy tính lại.
Mẫn Hỉ Nhi: “Cậu chắc chưa?”
Ôn Dữu gật đầu.
Đi vào nhà vệ sinh, Ôn Dữu tắt đèn ký túc xá, lại nằm lên giường, lấy điện thoại ra, cô mới phát hiện Trần Tễ đã đồng ý yêu cầu kết bạn của cô một tiếng trước.
Nhìn vào tin nhắn hệ thống hiện trên hộp thoại của hai người, Ôn Dữu lại liếc nhìn đồng hồ, đoán chừng Trần Tễ hẳn là chưa ngủ, liền sắp xếp câu từ nhắn tin cho anh.
Khi tin nhắn của Ôn Dữu gửi đến, Trần Tễ vừa mới tắm xong, mang theo hơi nước bước ra khỏi phòng tắm.
Ngồi trên ghế sofa phòng khách chơi game, Trì Minh Tuấn liếc nhìn anh, cảm thán: “Không biết các bạn nữ phải ghen tị với tôi đến mức nào.”
Trần Tễ không ở ký túc xá, anh thuê nhà bên ngoài trường.
Mà hôm nay Trì Minh Tuấn hẹn bạn chơi game, còn mặt dày đến chỗ anh để dùng mạng.
Trần Tễ không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái, vào phòng thay quần áo, khi quay trở lại phòng khách, Trì Minh Tuấn gọi anh: “Điện thoại của cậu rung rồi, ai mà nhắn tin cho cậu muộn thế?”
Trần Tễ đi đến bàn trà, lấy điện thoại ra mở khóa, hai tin nhắn đều là của Ôn Dữu gửi đến.
Tin nhắn đầu tiên là giới thiệu bản thân, nói cho anh biết cô là ai.
Tin nhắn thứ hai là: [Rất xin lỗi vì đã nhắn tin cho cậu muộn thế này, tôi add WeChat là để nói với cậu về chuyện tỏ tình vào thứ sáu tuần trước, đó chỉ là nhiệm vụ tôi phải làm khi chơi trò chơi thôi, cậu ngàn vạn lần đừng để ý những lời tôi đã nói.]
Khi Ôn Dữu đang cân nhắc từ ngữ, chuẩn bị xin lỗi Trần Tễ một cách chân thành, tin nhắn của anh hiện lên.
Trần Tễ: [?]
Nhìn vào dấu hỏi đó, Ôn Dữu nuốt nước bọt một cách căng thẳng, run rẩy gõ chữ: [Tôi biết bây giờ tôi nói vậy là rất vô trách nhiệm, cũng cảm thấy rất có lỗi…]
Câu nói này chưa kịp gửi đi, tin nhắn thứ hai của Trần Tễ đã xuất hiện trong khung thoại: [Ừ? Là muốn chia tay với tôi à?]