Vài ngày sau, Ôn Dữu không hề gặp được Trần Tễ.
Đại học Nam Thành có diện tích rộng lớn, hai người lại không cùng khoa, cùng chuyên ngành, nếu không cố ý tạo cơ hội gặp gỡ thì cơ hội gặp nhau của bản thân cũng rất ít.
Ngay cả tiết thể dục vào buổi chiều cùng ngày của hai người, Trần Tễ cũng không đến.
Nhưng mà Ôn Dữu biết anh đang bận làm gì. Anh học hai chuyên ngành, số lượng môn học, kiến thức cần học sẽ nhiều hơn Ôn Dữu một chút.
Hơn nữa, anh còn có một cuộc thi về lĩnh vực chuyên ngành của mình, diễn ra vào cuối tháng.
Ôn Dữu nghĩ đến việc Trần Tễ bận rộn, cô rất hiểu chuyện nên không quấy rầy anh. Bản thân cô không phải là người hay dính người, mấy ngày không liên lạc cũng không có cảm giác gì quá lớn. Hơn nữa, Trần Tễ bận, cô cũng rất bận.
Ôn Dữu không giỏi như anh học hai chuyên ngành, nhưng những gì cô cần học cũng không ít. Cô thích điện ảnh, thích biên đạo, sau này cũng muốn phát triển theo hướng này.
Cũng vì vậy, cô muốn trau dồi thêm nhiều kiến thức hữu ích trong thời gian học đại học, ví dụ như ngôn ngữ, ngoài từ vựng tiếng Anh cố định mỗi ngày, thỉnh thoảng Ôn Dữu còn đến học ké môn tiếng Pháp ở chuyên ngành Tiếng Pháp.
Thêm vào đó, Khương Tịnh Nguyệt nghỉ phép nửa tháng đi sáng tác đã trở lại. Ký túc xá bốn người cuối cùng cũng tụ tập đầy đủ. Cuộc sống của Ôn Dữu cũng được lấp đầy một chút, không có thời gian để nhớ đến Trần Tễ.
Hôm nay là thứ sáu, Ôn Dữu tưởng rằng sẽ gặp được Trần Tễ trong tiết học thưởng thức âm nhạc, nào ngờ từ sáng sớm cô đã nhận được tin nhắn WeChat của Trần Tễ báo bận, xin nghỉ tất cả các môn học tự chọn.
Ôn Dữu nhìn thấy tin nhắn này, bỗng cảm thấy có chút thất vọng, có lẽ bởi vì cô nghĩ Trần Tễ sẽ đến, hoặc cũng có thể, cô thực sự muốn cùng anh học chung một lớp, dù hai người không ngồi cạnh nhau.
Lúc đầu, Trịnh Nguyệt Chân không nhận ra cảm xúc của Ôn Dữu, cho đến khi vào phòng học môn tự chọn chung, cả hai ngồi xuống hàng ghế sau.
Tống Ngôn Tĩnh và Mã Tử An mấy ngày nay không gặp, đi tới gọi: “Ôn Dữu.”
Tống Ngôn Tĩnh cúi mắt nhìn cô, giọng điệu như thường: “Chỗ bên cạnh có ai không? Tôi có thể ngồi đây không?”
Nếu như trước đây, Ôn Dữu sẽ chủ động nhường chỗ cho anh ta.
Nhưng bây giờ… Trịnh Nguyệt Chân đoán rằng cô sẽ không để ý.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Ôn Dữu ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu muốn ngồi thì ngồi.”
Tống Ngôn Tĩnh nghe vậy liền nhướng mày, rối rắm thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta biết, Ôn Dữu chỉ giận dỗi một chút thôi, dạo này cô không tìm anh ta là vì cần một nấc thang để leo xuống.
Tống Ngôn Tĩnh nhận được câu trả lời của Ôn Dữu, ngồi xuống bên cạnh.
Mã Tử An lên tiếng chào hỏi hai người, cũng ngồi xuống bên cạnh cùng hàng.
Bốn người lại ngồi cùng nhau.
Đợi đến lúc hai người ngồi xuống, Ôn Dữu đột nhiên khép lại cuốn sách đang đọc, quay đầu lại hỏi: “Chân Chân, hôm nay tôi có hơi muốn ngồi hàng trước, cậu có muốn đi cùng không?”
Tiếng chuông báo giờ vào lớp vẫn chưa vang lên, nên mọi người vẫn có thể tự do đổi chỗ.
Trịnh Nguyệt Chân sững sờ: “Hả?”
Ôn Dữu rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Đi không?”
Trịnh Nguyệt Chân hiểu ra, đè nén sự ngỡ ngàng dâng lên trong lòng: “Tôi đi cùng cậu.”
“…”
Hai người lờ đi vẻ mặt khó coi của Tống Ngôn Tĩnh và Mã Tử An, tự nhiên đến hàng thứ hai ngồi xuống.
Các bạn học ngồi xung quanh nhìn cảnh này đều có chút mơ hồ. Tiếng nói chuyện của họ quá nhỏ, ít có người nghe thấy.
Nhưng ai có mắt cũng nhìn ra, Ôn Dữu đang né tránh Tống Ngôn Tĩnh.
Trịnh Nguyệt Chân cũng vậy.
Cô ấy đã nghĩ rằng Ôn Dữu sẽ không để ý đến Tống Ngôn Tĩnh, hoặc từ chối anh ta. Nhưng cô ấy không bao giờ ngờ rằng, sau khi hai người đã ngồi xuống, cô lại tự mình đổi chỗ.
Cô ấy nghĩ đến đây, cẩn thận quay đầu nhìn lại Tống Ngôn Tĩnh và Mã Tử An. Mã Tử An thì còn đỡ một chút, nhưng sắc mặt Tống Ngôn Tĩnh lại đen sì đến mức không thể nhìn nổi.
Mã Tử An nhận ra ánh mắt của cô ấy, bèn nhìn sang.
Trịnh Nguyệt Chân chột dạ thu lại tầm mắt, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Mã Tử An, WeChat của cậu ấy vẫn còn ở trong danh sách đen của Trịnh Nguyệt Chân.
Mã Tử An: [Ôn Dữu có ý gì vậy? Cô ấy đang đùa à?]
Trịnh Nguyệt Chân nhìn thấy tin nhắn này thì tức giận: [Đùa gì mà đùa? Dữu Dữu đột nhiên không muốn ngồi chỗ đó, có gì không được à?]
Mã Tử An: […]
Trịnh Nguyệt Chân cảm thấy khó chịu khi Mã Tử An và Tống Ngôn Tĩnh luôn cấu kết với nhau làm việc xấu, cho nên đã quyết định chặn số điện thoại của họ luôn.
Mắt không thấy thì tốt hơn.
Sau khi chặn Mã Tử An, Trịnh Nguyệt Chân lén lút quay đầu nhìn Ôn Dữu, vẻ mặt cô vẫn như thường, hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận.
Trịnh Nguyệt Chân tự mình suy nghĩ một hồi, không dám hỏi trực tiếp, trước tiên nhắn tin cho Mẫn Hỉ Nhi và Khương Tịnh Nguyệt trên WeChat để nói về tình hình bên này.
Mẫn Hỉ Nhi có lẽ đang nghe giảng nên không trả lời kịp thời.
Khương Tịnh Nguyệt lập tức đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc giơ ngón tay cái.
Trịnh Nguyệt Chân: [Tôi cũng không nghĩ cậu ấy lại làm vậy. Tôi khiếp sợ rồi!]
Khương Tịnh Nguyệt: [Nên như vậy từ sớm. Nhưng tôi biết tại sao cậu ấy làm vậy?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Tại sao?]
Cô ấy không hiểu tại sao.
Khương Tịnh Nguyệt: [Chỗ ngồi trong lớp học công cộng không ghi tên Dữu Dữu. Tống Ngôn Tĩnh hỏi cậu ấy như vậy, cậu ấy không thể trả lời cậu ta rằng có người, hoặc cậu ta không thể ngồi được, đúng chứ? Cậu biết mà, Dữu Dữu sẽ cảm thấy mình không có quyền quyết định.]
Vì vậy, cô mới nói với Tống Ngôn Tĩnh rằng anh ta muốn ngồi thì ngồi.
Nhưng mà cô thực sự không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa, vì vậy sau khi anh ta ngồi xuống, cô mới đứng dậy rời đi. Tôi không có tư cách sắp xếp cậu, nhưng tôi có thể sắp xếp cho bản thân.
Trịnh Nguyệt Chân nghe như hiểu mà không hiểu: [Haiz, cậu nói xem cậu ấy đứng dậy đổi chỗ, Tống Ngôn Tĩnh cũng có thể đổi chỗ theo mà.]
Khương Tịnh Nguyệt: [Chính là vì các cậu chưa hiểu rõ cậu ta đến mức nào.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Ý cậu là sao?]
Khương Tịnh Nguyệt: [Tuy tôi không tiếp xúc với Tống Ngôn Tĩnh nhiều như hai người, nhưng tôi nhìn người khá chuẩn. Cậu ta là người có lòng tự trọng rất mạnh, Ôn Dữu làm như vậy rõ ràng khiến cậu ta khó xử, không thể nào chủ động đuổi theo được. Việc cậu ta chủ động bắt chuyện với Ôn Dữu hôm nay có lẽ là sau một thời gian dài đấu tranh tư tưởng.]
Trong nhóm ký túc xá của Ôn Dữu và cô ấy, về mặt suy nghĩ chín chắn và thấu đáo, đồng thời nhìn người chuẩn xác nhất thì chính là Khương Tịnh Nguyệt.
Trịnh Nguyệt Chân nghe Khương Tịnh Nguyệt nói vậy, cảm thấy rất có lý. Cô ấy buông điện thoại xuống, tranh thủ lúc giảng viên không chú ý gọi Ôn Dữu một tiếng: “Dữu Dữu.”
Ôn Dữu nghiêng đầu: “Hửm?”
Trịnh Nguyệt Chân nhìn vào đôi mắt trong veo của Ôn Dữu, lắc lắc đầu: “Không có gì.” Cô ấy khựng lại một chút, khẽ hỏi: “Tâm trạng cậu có ổn không?”
Ôn Dữu run lên: “Nếu nói về chuyện Tống Ngôn Tĩnh thì tâm trạng tôi ổn.”
Cô không phải là người hay do dự thiếu quyết đoán. Trước đó, cô vẫn liên lạc với Tống Ngôn Tĩnh là bởi vì chưa quyết tâm từ bỏ anh ta. Nhưng bây giờ, cô đã dứt khoát vạch rõ ranh giới và hành động, nên sẽ không còn do dự nhiều nữa.
Tình cảm không phải muốn dứt là dứt được, thích một người cũng không phải nói không thích là có thể không thích được.
Nhưng khoảng thời gian gần đây, Ôn Dữu quả thật ít nghĩ đến Tống Ngôn Tĩnh hơn. Có thể do Trần Tễ quá bá đạo, chiếm hết tâm trí cô trong lúc rảnh rỗi, hoặc cũng có thể… cô vốn là người dễ thay đổi tình cảm. Cô có thể cảm nhận được rằng, thỉnh thoảng, cô vẫn còn cảm thấy một chút đau nhói khi nghĩ về Tống Ngôn Tĩnh.
Tiết học thưởng thức và phân tích âm nhạc kết thúc, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đi ăn trưa ở căng tin rồi về ký túc xá.
Cô không biết rằng hành động nhỏ của mình trên lớp đã được lan truyền và gây ra không ít bàn tán.
Những người quen biết Ôn Dữu và Tống Ngôn Tĩnh đều biết rằng họ là bạn học cấp ba, ai có mắt cũng có thể nhìn ra được cô thích anh ta.
Còn về Tống Ngôn Tĩnh, anh ta đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng nếu so sánh kỹ, anh ta vẫn quan tâm đến Ôn Dữu nhiều hơn một chút.
Hầu hết mọi người xung quanh đều nghĩ rằng, chỉ cần một người trong số họ tiến tới, hai người sẽ tự nhiên mà ở bên nhau, không có ai nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra thế này.
Trên đường về ký túc xá, Mã Tử An không dám nói gì với Tống Ngôn Tĩnh. Sắc mặt anh ta tái nhợt, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo.
Nhưng thật trớ trêu, lại có kẻ không biết phân nặng nhẹ, cố tình khơi gợi chuyện nhạy cảm.
“Anh Ngôn.” Ở cầu thang, mấy người Tống Ngôn Tĩnh gặp Thang Duệ Thành cùng vài người khác, cùng nhau đi về ký túc xá: “Tôi nghe nói cậu trải qua tiết học trước khá kích thích nhỉ?”
Tống Ngôn Tĩnh liếc xéo, không nói gì.
Thang Duệ Thành cười nhẹ, nhún vai một cách không sợ hãi: “Ôn Dữu đúng là khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Tôi thật sự đã xem thường cô ấy, tôi cứ nghĩ cô ấy có tính cách mềm yếu, nhưng không ngờ cô ấy lại rất mạnh mẽ.”
Cậu ta nói xong, khẽ huých vào cánh tay Tống Ngôn Tĩnh, liếc mắt nhìn anh ấy: “Nhưng mà cô ấy bỗng nhiên đối xử với cậu như vậy, không phải là đã tìm được đối tượng mập mờ tiềm năng hơn cậu rồi chứ?”
“Cậu nói cái gì?” Tống Ngôn Tĩnh nheo mắt lại.
Thang Duệ Thành phân tích: “Cậu xem, trước đó Ôn Dữu rất thích cậu như vậy, cũng sẽ không bao giờ giận dỗi cậu. Nhưng dạo này, cô ấy không những không tìm cậu, mà hôm nay còn khiến cậu bị mọi người chế giễu, rõ ràng chính là như tôi suy đoán mà?”
Tống Ngôn Tĩnh nghe thấy lời này, bỗng nhớ đến lời Ôn Dữu nói với anh ta: Cô đã có bạn trai rồi.
Anh ta vốn dĩ còn không tin, dạo gần đây cũng không thấy người khác phái nào khả nghi ở bên cạnh Ôn Dữu. Lúc này bị Thang Duệ Thành nhắc nhở như vậy, sắc mặt Tống Ngôn Tĩnh trở nên u ám, nhìn có vẻ hơi đáng sợ: “Suy đoán này của cậu khả năng có lớn không?”
Thang Duệ Thành: “Tôi cảm thấy lớn lắm, không ngờ Ôn Dữu nhìn có vẻ thanh thuần ngoan ngoãn mà lại giỏi chơi như vậy.”
“Đừng nói thế chứ.” Mã Tử An đi phía sau vốn không bình luận về cuộc trò chuyện của hai người, nhưng đến lúc này, cậu ấy không nhịn được lên tiếng: “Thang Duệ Thành, tất cả chúng ta đều là bạn học. Cậu cũng đã gặp Ôn Dữu, cô ấy không phải loại người như vậy. Cậu nói về con gái như thế không hay đâu.”
Thang Duệ Thành nghe vậy, bèn liếc cậu ấy một cái: “Sao vậy, cậu không cho mình nói Ôn Dữu, là sợ thanh mai béo ú của cậu giận à?”
Mã Tử An nhíu mày, không có tiếp lời.
Thang Duệ Thành tiếp tục chế giễu: “Cậu lại không yêu thanh mai béo ú đó thì sợ gì chứ? Cậu sẽ không thích cô ấy đấy chứ, mắt nhìn của cậu sao thế…”
Lời còn chưa dứt, một cốc nước lạnh toát từ trên cầu thang đổ xuống, tưới thẳng chính xác lên đầu Thang Duệ Thành, tthậm chí cả Tống Ngôn Tĩnh và Mã Tử An bên cạnh cũng không tránh khỏi bị dính nước.
“Ai vậy?” Thang Duệ Thành tức giận ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của Hứa Thanh Dực. Cậu ấy hơi cụp mí mắt, đôi mắt màu hổ phách không chút gợn sóng nhìn vào nhóm người họ.
“Cậu…” Sau khi nhìn rõ người đổ nước là Hứa Thanh Dực, sắc mặt Thang Duệ Thành hơi cứng lại, cậu ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hứa Thanh Dực, cậu cố ý à?”
Hứa Thanh Dực cười nhạt, giọng nói lành lạnh: “Phải.”
Cậu ấy thản nhiên thừa nhận.
Thang Duệ Thành bị thái độ này của cậu ấy làm cho tức giận: “Cậu bị bệnh à? Tôi đắc tội cậu lúc nào chứ?”
“Đắc tội thì không.” Hứa Thanh Dực tỏ vẻ bình tĩnh, tay kia vẫn cầm điện thoại, trên người toát lên một loại khí chất lạnh lùng quý phái: “Nhưng miệng cậu thối quá.”
Cậu ấy nói xong, không thèm nhìn Thang Duệ Thành thêm lần nào, xoay người bước lên hai tầng cầu thang cuối cùng, trở về ký túc xá.
Thang Duệ Thành đứng tại chỗ, tức giận muốn xông lên tìm cậu ấy tính sổ, nhưng bị mấy người Mã Tử An ngăn lại.
“Hẳn là cậu ấy nghe được những lời chúng ta nói rồi.”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu ta? Chẳng lẽ người mà Ôn Dữu đang mập mờ hiện giờ là cậu ta sao?”
“Không thể nào.” Có người không cần suy nghĩ đã nói: “Cậu ấy ngày ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, chắc cũng không quen biết Ôn Dữu. Vừa rồi cậu ấy làm vậy… có lẽ là do chúng ta nói chuyện quá đáng.”
“…”
Thang Duệ Thành bị kéo lại, hoàn toàn không thể làm gì được.
Ôn Dữu không biết Hứa Thanh Dực đã ra mặt cho minh. Trần Tễ thì ngược lại, chỉ nửa tiếng sau, đã nhận được tin tức.
Mấy ngày nay, anh chìm đắm trong việc làm dữ liệu cho trung tâm nghiên cứu mà lão Từ xin cho họ, mỗi ngày thời gian ngủ nghỉ không quá sáu tiếng.
Thứ sáu hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bận rộn hơn nửa ngày, Trần Tễ nhìn vào chương trình đã viết, đang chuẩn bị chợp mắt hai phút thì Hứa Thanh Dực gọi điện thoại cho anh: “Ở trung tâm nghiên cứu à?”
Trần Tễ nhắm mắt lại gật đầu, thức mấy đêm liền, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Có chuyện gì tìm tôi?”
Hứa Thanh Dực không phải là người thích xen vào chuyện người khác, nhưng vì được người khác nhờ vả, cậu ấy nói ngắn gọn súc tích: “Tôi không có chuyện gì, nhưng bạn gái cậu thì có chút chuyện.”
Trần Tễ đột nhiên mở mắt ra: “Nói rõ hơn chút đi.”
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tễ nói với Trì Minh Tuấn đang phiền não với chương trình ở cách đó không xa: “Tôi đi ra ngoài một lát.”
Trì Minh Tuấn còn chưa kịp hỏi anh đi đâu thì người đã đi xa rồi.
Ôn Dữu nhận được tin nhắn của Trần Tễ khi vừa leo lên giường chuẩn bị ngủ trưa.
Cô nhìn vào ba chữ quen thuộc trong hộp thoại, hơi ngạc nhiên: [Sao vậy?]
Tuần sau Trần Tễ sẽ tham gia thi đấu, không phải là đã hết bận rồi chứ?
Trần Tễ nhìn thấy câu trả lời của cô, cảm thấy hơi bất lực: [Không có gì, anh chỉ muốn xác nhận một chuyện với em.]
Ôn Dữu: [Hả?]
Trần Tễ: [Bạn gái anh có quên rằng mình còn có bạn trai không?]
Ôn Dữu: [Trí nhớ của em không tệ đến mức đó.]
Trần Tễ: [Vậy là được rồi.]
Đọc tin nhắn này, Ôn Dữu lật người, cầm điện thoại hỏi anh: [Mấy ngày nay không phải anh rất bận sao?]
Ý của cô là: sao Trần Tễ còn thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm với mình.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Trần Tễ đã trả lời bằng tin nhắn thoại, nghe có vẻ hơi trách móc: “Vậy nên anh không tìm em, em cũng không tìm anh?”
Ôn Dữu: [Chúng ta mới liên lạc sáng nay mà.]
Trần Tễ: [Đó là anh chủ động thôi.]
Ôn Dữu: [Em sợ làm phiền anh.]
Đây là sự thật, ít nhất khi cô tập trung học tập và làm việc, cô không muốn nhìn thấy tin nhắn liên tục.
Cửa sổ trò chuyện của hai người trở nên im lặng.
Ôn Dữu nhắn tin câu này, đợi mãi mà không thấy phía đối diện động tĩnh gì. Cô chống cằm nhìn vào cuộc trò chuyện của hai người, suy nghĩ xem có nên nhắn thêm tin cho anh hay không, bỗng nhiên Trần Tễ hỏi cô: [Hôm nay em có muốn gặp bạn trai em không?]
Ôn Dữu: [Anh có thời gian à?]
Trần Tễ: [Có lẽ không có thời gian hẹn hò bên ngoài trường học.]
Ôn Dữu khựng lại, mím môi hỏi: [Ý anh là chúng ta gặp nhau ở trường?]
Trần Tễ: [Em sợ à?]
Ôn Dữu Dư do dự, cô thực sự lo lắng sẽ gặp phải những bạn học cùng lớp quen biết họ.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, còn chưa quyết định nên đi hay không, thì bỗng nhiên Trịnh Nguyệt Chân vén màn giường của cô lên, khẽ dựa vào và nói: “Dữu Dữu! Bên ký túc xá nam xảy ra chuyện rồi.”
Ôn Dữu bối rối: “Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Nguyệt Chân đưa điện thoại cho Ôn Dữu. Có người trong nhóm chat của trường tung tin rằng, sáng nay trên đường về ký túc xá, một nhóm nam sinh đã bình luận khiếm nhã về một nữ sinh ngành Biên kịch truyền hình, thậm chí còn nói nữ sinh đó trong ngoài không giống nhau… Kết quả có người nghe không nổi, đã hắt thẳng một cốc nước lạnh vào đầu một người trong số họ, khiến cậu ta tức giận muốn tìm người đó tính sổ.
Người đổ nước là một trong những học thần nổi tiếng của trường, trong khi người nói bậy chỉ có thể chịu đựng.
Những tin đồn trong nhóm có hướng rất rõ ràng.
Đối với những ai không quen thuộc với Ôn Dữu và Tống Ngôn Tĩnh, nội dung này có thể khiến họ phải suy đoán một hồi. Tuy nhiên, với những ai biết họ, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra ngay hai người bạn cùng trường cấp ba, hiện đang cùng học một môn tự chọn được nhắc đến trong nhóm chat này là ai.
Mà vị học thần xuất sắc kia, có người rỉ tai nhau rằng là Hứa Thanh Dực.
Ôn Dữu xem xong, nghĩ đến mối quan hệ giữa Hứa Thanh Dực và Trần Tễ, ngẩng đầu nhìn Trịnh Nguyệt Chân: “Chân Chân, tôi ra ngoài một lát nhé.”
Trịnh Nguyệt Chân nhìn cô leo xuống giường, ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu thế, cậu không định đi tìm Tống Ngôn Tĩnh tính sổ đấy chứ? Tôi đi cùng cậu.”
“Không phải.” Ôn Dữu mím môi, nhàn nhạt nói: “Tôi đi tìm… Trần Tễ.”
Trịnh Nguyệt Chân: “…”
Ôn Dữu mặc áo khoác, mang giày, vội vã rời khỏi ký túc xá.
Lúc ra khỏi ký túc xá nữ, cô mới nhớ ra phải nhắn tin cho Trần Tễ, hỏi anh gặp nhau ở đâu.
Tin nhắn vừa gửi đi, Trần Tễ đã gọi điện cho cô: “Nghĩ kỹ rồi?”
Ôn Dữu nghe giọng nói khàn khàn của anh, khẽ “ừ” một tiếng: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Cô như nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Trần Tễ cười nhẹ, nói với cô: “Rừng cây nhỏ.”
“Bây giờ em tới đó ngay.” Ôn Dữu đại khái đoán được anh đang ở khu rừng nhỏ nào đó.
Ôn Dữu cúp điện thoại, đi về phía rừng cây nhỏ.
Thời tiết lạnh, buổi trưa ít người đi dạo trong trường.
Lúc Ôn Dữu đi đến rừng cây nhỏ với tốc độ nhanh nhất, Trần Tễ đang dựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi một cách lười biếng, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Anh nghe thấy tiếng động, liền mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, có những chiếc lá treo trên cành cây rơi xuống.
Ôn Dữu vừa chạy bộ một đoạn ngắn, lúc này hơi thở không ổn định, mặt cũng ửng đỏ. Cô bị ánh mắt sâu thẳm của Trần Tễ nhìn chằm chằm, hơi thở khựng lại trong vài giây: “Anh đến đây từ lúc nào?”
Cô bình ổn nhịp tim của mình và hỏi anh.
Trần Tễ không trả lời trực tiếp: “Chạy nhanh như vậy làm gì?”
Anh đứng thẳng người, bước hai bước về phía trước, đứng trước mặt Ôn Dữu, đưa tay vén những lọn tóc rối tung bởi vì chạy của cô ra sau tai. Sau khi hoàn thành những động tác này, anh tự nhiên nhéo nhẹ vành tai của cô, giọng nói rất thấp, lời nói ra không được nghiêm túc lắm: “Không chờ được muốn gặp bạn trai em rồi à?”