Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Chương 18




Ôn Dữu hơi bối rối, lúng túng sờ mũi, bấm điện thoại trả lời anh: [Xin lỗi, tôi quên mất.]

Thái độ nhận lỗi của cô khá tốt, Trần Tễ lại gửi cho cô một tin nhắn thoại. Lần này, giọng nói của anh dường như mang theo ý cười thản nhiên, trầm thấp khàn khàn.

“Được rồi, vì cậu xinh đẹp nên tôi không giận cậu.”

Ôn Dữu khựng lại, nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay, ngỡ ngàng nghe lại tin nhắn thoại mới của Trần Tễ. Mãi đến lần thứ ba, cô mới tin chắc rằng thính giác của mình không có vấn đề, Trần Tễ khen cô xinh đẹp?

Ôn Dữu không xấu, nhưng từ ‘xinh đẹp’ hiếm khi được ai dùng để miêu tả cô.

Hầu hết mọi người khi nhìn thấy Ôn Dữu đều khen cô dễ thương, trước đây đồng nghiệp của Dư Trình Tuệ thường dùng từ ‘thanh tú’ để miêu tả cô. Chỉ có ba cô – Ôn Hưng Hoài, mới khen con gái mình xinh đẹp, lộng lẫy như thế nào.

Tất nhiên, Ôn Dữu không phải không thích hai từ này, cô cảm thấy họ khen mình như vậy là vinh hạnh của cô.

Nhưng cô cũng có một chút tham vọng phù phiếm mà không muốn ai biết, cô không muốn bản thân chỉ được gắn mác ‘dễ thương’, cô cũng muốn được khen là xinh đẹp, trưởng thành, như vậy… mới khiến người mình thích dễ dàng chú ý đến mình hơn.

Lần trước đi dự sinh nhật Mã Tử An, Ôn Dữu đã cố ý ăn diện một phen, khi nghe ai đó nói cô xinh đẹp, cô rất vui vẻ. Có một loại cảm giác thỏa mãn khi nỗ lực của mình được công nhận.

Còn hôm nay, cô thậm chí còn không trang điểm nhẹ, càng đừng nói đến việc cố tình mặc quần áo đẹp để trang điểm cho bản thân, Trần Tễ lại nói cô xinh đẹp. Nếu không biết mình đang trò chuyện với anh, Ôn Dữu suýt nghi ngờ anh đã nhắn nhầm người. Cô không ngờ rằng Trần Tễ sẽ khen cô xinh đẹp, lại còn trong tình huống bất ngờ như vậy.

Lúc này, Ôn Dữu không biết nên miêu tả tâm trạng của mình như thế nào, có vui mừng, cũng có một chút tình cảm vi diệu đang dao động thu hút cô.

Tối nay, vì câu nói trước khi ngủ của Trần Tễ, Ôn Dữu đã có một giấc ngủ ngon lành.

Không có ác mộng, ngủ một mạch đến sáng.

Khi thức dậy, còn mười phút nữa đến giờ báo thức.

Ôn Dữu tắt báo thức, vén chăn lên xuống giường rửa mặt. Rửa mặt xong, cô mới gọi Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi dậy: “Chân Chân, Hỉ Nhi, sáng nay các cậu muốn ăn bún gạo không? Nếu muốn ăn để tôi đi xếp hàng ở căng tin trước.”

Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi vừa mở mắt, đầu óc còn mơ hồ: “Ăn chứ.”

Mẫn Hỉ Nhi tỉnh táo hơn một chút, cô ấy ngáp dài: “Cậu đợi tôi một lát, tôi đi cùng cậu.”

“Không cần đâu.”

Ôn Dữu nói: “Không phải cậu còn trang điểm sao? Tôi đi xếp hàng trước, hai cậu đến sau là được.”

Bún gạo ở căng tin số 3 trường Đại học Nam Thành không chỉ Ôn Dữu và các bạn thích ăn, mà 90% học sinh trong trường đều thích.

Điều quan trọng hơn là, nó ngon, bổ, rẻ, cực kỳ đáng đồng tiền. Ăn một tô bún gạo nóng hổi trước khi đi học, cả buổi sáng sẽ cảm thấy thoải mái. Do đó, mỗi sáng hàng dài người xếp hàng mua bún gạo rất đông.

Nhìn Ôn Dữu tinh thần phấn chấn rời khỏi ký túc xá, Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi ngơ ngác nhìn nhau: “Cậu ấy… đã thoát khỏi bóng ma thất tình rồi à?”

“Có phải cậu ấy đang cố gắng không?” Mẫn Hỉ Nhi nghi ngờ: “Cậu ấy sợ chúng ta lo lắng nên mới như vậy hả?”

Trịnh Nguyệt Chân: “… Có thể.”

Hai người suy nghĩ, Mẫn Hỉ Nhi nói: “Hay là chúng ta đưa cậu ấy ra ngoài giải khuây?”

Trịnh Nguyệt Chân: “Cuối tuần?”

Mẫn Hỉ Nhi gật đầu.

“Được rồi.” Trịnh Nguyệt Chân vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa hỏi: “Trong giờ học, hai đứa mình lên mạng tìm kiếm những địa điểm vui chơi gần đây, tạo cho cậu ấy một bất ngờ.”

“Được.” Mẫn Hỉ Nhi đồng ý.

Ôn Dữu không hề biết bạn bè đang âm thầm lên kế hoạch tạo bất ngờ cho mình, để cô quên đi những chuyện buồn.

Cô đi đến căng tin, đúng như dự đoán, hàng mua bún gạo rất dài. Tuy nhiên, tính cô vốn dĩ kiên nhẫn, không vì xếp hàng mà bỏ cuộc.

Ôn Dữu đứng xếp hàng, vừa mới xếp được một lúc thì Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi đã đến.

Mua bún gạo xong, ba người tìm một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, Trịnh Nguyệt Chân, người có đôi mắt tinh tường, liền đá vào chân Mẫn Hỉ Nhi dưới gầm bàn ra hiệu cho cô ấy nhìn sang bên phải.

Mẫn Hỉ Nhi quay đầu, nhìn thấy Tống Ngôn Tĩnh và Mã Tử An cùng hai nam sinh khác xuất hiện trong căng tin.

Cùng lúc đó, Mã Tử An và Tống Ngôn Tĩnh cũng nhìn thấy mấy người Ôn Dữu.

“Ê, mấy người Ôn Dữu ở đằng kia kìa.” Mã Tử An không suy nghĩ nhiều, khều khều vào cánh tay Tống Ngôn Tĩnh nói: “Lát nữa qua đó ngồi với các cậu ấy chứ?”

Mặc dù Tống Ngôn Tĩnh đã nhờ Mã Tử An hỏi Trịnh Nguyệt Chân về việc Ôn Dữu có đang yêu ai hay không, nhưng anh ấy không nói với Mã Tử An việc mình đã cãi nhau với Ôn Dữu. Vậy nên cậu ấy mới hỏi vậy.

Nghe cậu ấy nói, Tống Ngôn Tĩnh ngước mắt nhìn về phía ba cô gái, Ôn Dữu đang cúi đầu ăn, không nhìn sang bên này.

Nghĩ đến những lời cô nói ngày hôm qua, Tống Ngôn Tĩnh cũng có chút bực bội, “Thôi được rồi.”

Anh ấy cau có nói: “Cậu muốn qua đó thì cứ qua.”

Mã Tử An: “…”

Sau khi ăn sáng, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân đến lớp.

Ngồi xuống chỗ, lấy sách vở ra, cô chú ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trịnh Nguyệt Chân, bèn cười nhẹ: “Chân Chân, cậu có chuyện muốn nói với tôi phải không?”

Trịnh Nguyệt Chân: “… Vừa nãy ở căng tin, cậu không nhìn thấy hai người Tống Ngôn Tĩnh sao?”

“Nhìn thấy chứ.” Ôn Dữu nói thật: “Cậu và Hỉ Nhi quá lộ liễu, tôi muốn không nhìn thấy cũng khó.”

Trịnh Nguyệt Chân hơi ngại ngùng: “Vậy cậu có buồn không?”

“Cũng bình thường.” Ôn Dữu suy nghĩ một lát: “Tôi đã nghĩ thông rồi.”

Trịnh Nguyệt Chân thở phào nhẹ nhõm: “Thật ư?”

“Ừm.”

Ôn Dữu mỉm cười, nhìn Trịnh Nguyệt Chân: “Cậu và Hỉ Nhi không cần lo lắng tôi sẽ buồn khi nhìn thấy cậu ấy. Tôi đã nói chuyện rõ ràng với cậu ấy rồi, không cần thiết thì không liên lạc, nhưng cũng không đến mức ‘cậu không chết thì tôi chết’.”

Vừa nãy ở căng tin, có lẽ hai người lo lắng cô nhìn thấy Tống Ngôn Tĩnh sẽ buồn bã, nên cố gắng nói chuyện với cô, không để cô nhìn sang chỗ Tống Ngôn Tĩnh.

Trịnh Nguyệt Chân gật đầu, quan sát biểu cảm của Ôn Dữu: “Được rồi, vậy sau này bọn tôi sẽ cố gắng không làm quá lộ liễu như vậy.”

Ôn Dữu cong môi cười, đôi mắt đẹp như viên bi thủy tinh: “Cảm ơn hai cậu.”

Trịnh Nguyệt Chân chịu không nổi vẻ mặt của cô, giơ tay ra cho cô xem, có hơi chê: “Nhìn này, nổi cả da gà.”

Ôn Dữu không nhịn được bật cười.

Hai người nói chuyện cười đùa, một lát sau thì vào lớp.

Sáng thứ ba đều là học môn chuyên ngành, Ôn Dữu ít khi lơ là trong giờ học chuyên ngành, đa phần thời gian cô đều khá tập trung.

Học xong, cô và Trịnh Nguyệt Chân đến căng tin ăn tạm gì đó rồi về ký túc xá nghỉ ngơi.

Chiều chỉ có hai tiết học, học xong hai người rủ Mẫn Hỉ Nhi cùng đi dạo chợ thủ công ở Đại học Bách khoa.

Ngày hôm đó, điện thoại của Ôn Dữu rất im ắng, im ắng đến mức khiến cô có chút không quen.

Rõ ràng trước đây cũng thường xuyên như vậy.

Từ chợ thủ công về đến ký túc xá đã là tám giờ tối.

Ôn Dữu mở WeChat ra xem, ngoài thông báo nhóm lớp và nhóm câu lạc bộ được đặt chế độ im lặng, cô không có bất kỳ tin nhắn mới nào.

Chú ý thấy thỉnh thoảng cô lại mở WeChat xem, Trịnh Nguyệt Chân đang đọc tiểu thuyết ở bên cạnh thuận miệng hỏi: “Dữu Dữu, cậu đang đợi tin nhắn của ai vậy?”

Ôn Dữu dừng tay, hơi ngước lên nhìn cô ấy, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Không có mà.”

Cô cố che giấu sự thật, bổ sung: “Có hơi nhàm chán.”

Vừa dứt lời, Mẫn Hỉ Nhi tắm rửa xong bước ra.

Trịnh Nguyệt Chân hỏi: “Có muốn đi tắm trước không?”

Ôn Dữu: “Ừ, tôi đi trước.”

Đặt điện thoại sang một bên, Ôn Dữu cầm quần áo vào phòng tắm, vỗ nhẹ lên trán mình…Cô đang làm gì vậy? Vừa rồi cô đang mong Trần Tễ nhắn tin cho mình sao?

Nhưng ngày mai là ngày ước định một tuần, cô đợi Trần Tễ nhắn tin nhắc nhở mình cũng coi như bình thường, phải không?

Ôn Dữu nghĩ ngợi, không nhịn được đoán già đoán non, có phải là Trần Tễ quên mất chuyện này rồi không.

—-

“Cậu, có phải cậu quên nói với tôi cậu sốt bao nhiêu độ rồi không?” Trì Minh Tuấn đứng trong hiệu thuốc gọi điện cho Trần Tễ: “Dược sĩ ở đây bảo tôi hỏi cậu là sốt cao hay sốt thấp.”

Trần Tễ nằm ườn trên sofa, cầm lấy chiếc nhiệt kế đặt trên bàn trà nhìn lướt qua, giọng khàn khàn nói: “38.5 độ.”

Trì Minh Tuấn lại hỏi: “Ho không? Đau họng không?”

Trần Tễ thành thật nói với cậu ta.

Gác máy, Trì Minh Tuấn báo tình hình bệnh nhân cho dược sĩ, mua thuốc rồi qua thăm anh.

Cửa mở toang.

Trì Minh Tuấn xách một túi thuốc vào nhà, liếc nhìn người trên ghế sofa: “Còn sống không?”

Trần Tễ thậm chí không thèm nhìn cậu ta, nhận lấy túi thuốc cậu ta ném cho, liếc mắt: “Rót giúp tôi cốc nước.”

Trì Minh Tuấn liếc anh một cái, cúi người cầm cốc lên: “Sao mỗi lần cậu ốm lại thành cái bộ dạng thiếu gia cao quý thế?”

Trần Tễ không đáp lời.

Rót nước xong từ bếp đi ra, Trì Minh Tuấn nhìn anh uống thuốc rồi mới hỏi: “Tối qua cậu ngủ quên không đóng cửa sổ à?”

Nếu không thì sao lại bị sốt.

Trần Tễ: “Không phải.”

Trì Minh Tuấn: “Vậy thì tại sao?”

Hôm nay cũng chưa lạnh đến mức khiến thể trạng như Trần Tễ có thể bị cảm lạnh được chứ. Nghĩ ngợi, cậu ta quan sát anh từ trên xuống dưới, nói chuyện không kiêng kị gì: “Hay là cậu chỉ trông vẻ ngoài oai phong, thực ra bên trong lại yếu đuối?”

Trần Tễ liếc cậu ta một cái, lại uống một ngụm nước ấm để làm dịu cổ họng: “Lạnh.”

Trì Minh Tuấn nhướng mày, đi đến sofa bên kia ngả người ra: “Sao lại lạnh?”

Trần Tễ: “Biển.”

“?”

Trì Minh Tuấn sững sờ, khó hiểu hỏi: “Đang đông đại hàn mà cậu chạy ra biển làm gì?”

Trần Tễ kéo chăn quấn bản thân kín mít, không để gió lùa vào, có hơi tự hào nói: “Dỗ bạn gái.”

Trì Minh Tuấn nghẹn họng hồi lâu, ngoái đầu hỏi lại: “Không phải chứ, cậu thực sự có bạn gái rồi á?”

Mặc dù lần trước cậu ta hỏi Trần Tễ, Trần Tễ đã thừa nhận có. Nhưng một ngày hai mươi bốn tiếng thì Trì Minh Tuấn ở bên cạnh anh tới mười tiếng, chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào ở bên anh quá năm phút.

Hay là trong mười bốn tiếng không ở bên cậu ấy, cậu ấy đã ở với bạn gái? Nghĩ đến đây, Trì Minh Tuấn nhìn quanh căn phòng, cũng không thấy dấu vết gì của con gái.

“Hỏi cậu đấy.” Cậu ta đá vào người đang nhắm mắt ngủ: “Bạn gái cậu là ai?”

Trần Tễ không chút do dự: “Người đẹp.”

Trì Minh Tuấn nghiến răng: “Cụ thể hơn.”

Khoé môi Trần Tễ cong lên: “Người vừa dễ thương vừa xinh đẹp.”

Trì Minh Tuấn không nhịn được, ném điều khiển bên cạnh vào người anh: “Tôi hỏi cậu thừa thãi thật.”

Cậu ta khẳng định, người này nhất định đang lừa gạt mình.

Trần Tễ cầm lấy điều khiển từ xa, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy giờ rồi?”

Trì Minh Tuấn: “Tám rưỡi, sao vậy?”

Trần Tễ lôi điện thoại bên cạnh ra mở, trên mặt vẫn còn vẻ bực bội: “Còn hai mươi tư tiếng nữa.”

Trì Minh Tuấn bỗng nhiên không hiểu: “Có ý gì?”

Trần Tễ liếc nhìn cậu ta một cách hờ hững, giọng điệu khinh thường: “Nói ra cậu cũng không hiểu.”

Trì Minh Tuấn: “Thì cậu cứ nói đi!!! Nói cụ thể chút không phải sẽ hiểu à?!”

—-

Thứ năm, trời Nam Thành đổ mưa lớn.

Sau khi thức dậy, Ôn Dữu đã mở dự báo thời tiết ra xem, cả ngày trời đều mưa.

Lịch học của thứ năm và thứ ba giống nhau, chỉ có hai tiết vào buổi chiều.

Buổi sáng, mưa to như trút nước, trên đường đến lớp, giày của cô và Trịnh Nguyệt Chân đều ướt sũng. Đến chiều, mưa đã giảm bớt, tình hình khá hơn một chút.

Sắp tan học, Ôn Dữu cúi mắt mở điện thoại, trông có vẻ hơi sốt ruột.

Trịnh Nguyệt Chân vô tình quay đầu nhìn thấy cảnh này.

Cô ấy lén lấy điện thoại nhắn tin cho Mẫn Hỉ Nhi: [Hỉ Nhi, tôi nghĩ chuyện của Tống Ngôn Tĩnh đã ảnh hưởng đến Dữu Dữu khá nhiều.]

Mẫn Hỉ Nhi: [Sao vậy?]

Trịnh Nguyệt Chân: [Cả giờ học cậu ấy đều nhìn điện thoại, cảm giác như đang đợi tin nhắn của Tống Ngôn Tĩnh.]

Mẫn Hỉ Nhi: [Ôi, dù sao cũng thích cậu ta lâu như vậy, đâu thể nói buông là buông được, cho cậu ấy thời gian đi.]

Trịnh Nguyệt Chân: [Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa.]

Ôn Dữu không biết về cuộc trò chuyện của hai người bạn, càng không biết họ hiểu lầm cô đang buồn vì Tống Ngôn Tĩnh.

Cô chỉ đang suy nghĩ, liệu Trần Tễ có thực sự quên chuyện đó hay không? Nếu anh quên, cô có nên nhắn tin nhắc nhở anh không?

Nhắc nhở thì có vẻ mình quá vội vàng hay không?

Rõ ràng là vài ngày trước, cô còn muốn vạch rõ ranh giới với anh. Cô làm như vậy hình như hơi đột ngột.

Ôn Dữu đắn đo, đến khi tiếng chuông báo tan học vang lên mà vẫn chưa đưa ra quyết định.

Thu dọn sách vở, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân cùng nhau về ký túc xá.

Tiếng mưa tí tách rơi, Ôn Dữu đứng trên hành lang, nhìn dòng mưa lất phất một lúc, rồi đưa ra quyết định.

Để tránh bản thân liên tục nhìn vào điện thoại, cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng và nhét vào ngăn kéo, sau đó lấy bài tập ra.

Cô đã quyết định, nếu làm xong bài tập mà Trần Tễ vẫn không liên lạc với mình, thì cô sẽ… gọi điện thoại cho anh.

Sinh viên năm hai như Ôn Dữu có nhiều môn chuyên ngành, bài tập cũng nhiều, có bài dễ dàng hoàn thành, cũng có bài cần ra ngoài quay phim chụp ảnh để hoàn thành.

Thấy Ôn Dữu lấy bài tập ra, Trịnh Nguyệt Chân cũng muốn làm bài tập trước, nhưng vừa mở ra cô ấy đã ngáp, cuối cùng không thể cưỡng lại lời mời gọi của Chu Công, leo lên giường ngủ thiếp đi.

Ký túc xá im ắng, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng sột soạt của đầu bút.

Khi Ôn Dữu hoàn thành bài tập, Trịnh Nguyệt Chân vẫn đang ngủ.

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ đặt bên cạnh, dọn dẹp sách vở, bài tập trên bàn cho gọn gàng, rồi mới hít một hơi thật sâu, kéo ngăn kéo ra.

Lấy điện thoại ra, Ôn Dữu thấy trên màn hình có vài tin nhắn chưa đọc, không tự chủ được, cô mím môi, hơi căng thẳng mở ra.

Là tin nhắn của Trần Tễ gửi đến.

Tin nhắn đầu tiên được gửi lúc bốn rưỡi, hỏi cô có nhớ hôm nay là thứ mấy không.

Tin nhắn thứ hai cách đó nửa tiếng, anh hỏi Ôn Dữu có phải đang bận không, xong việc nhớ nhắn tin lại cho anh.

Tin nhắn thứ ba lại cách đó nửa tiếng, hỏi có phải Ôn Dữu quên còn có người bạn trai là anh không.

Tin nhắn cuối cùng là năm phút trước, hỏi cô gặp ở trường hay gặp ở chỗ cũ.

Ôn Dữu nhìn dòng chữ ‘chỗ cũ’ hồi tưởng lại một chút, vội vàng hỏi anh: [Chỗ cũ là ở đâu?]

Cô và Trần Tễ có chỗ cũ từ lúc nào vậy?

Tin nhắn vừa gửi đi, Trần Tễ lập tức trả lời: [Vừa bận gì thế?]

Ôn Dữu: [… Làm bài tập, điện thoại để chế độ im lặng.]

Trần Tễ: [Không chọn gặp ở trường học à?]

Ôn Dữu: [… Ừm.]

Trần Tễ không hỏi lý do, trực tiếp gửi cho cô một vị trí chia sẻ bên ngoài trường: [Ở đây?]

Ôn Dữu mở ra thấy, địa điểm anh chọn có vẻ giống chỗ đi cắt tóc cùng anh lần trước.

Trời đang mưa, Ôn Dữu suy nghĩ một hồi, lại nhìn đồng hồ: [Gặp lúc bảy giờ nhé?]

Bây giờ gần sáu giờ, cô cần sửa soạn một chút rồi mới đi.

Đã hẹn xong với Trần Tễ, Ôn Dữu nhìn vào gương, ngắm nhìn khuôn mặt mộc của mình, đắn đo giữa việc trang điểm hay không trang điểm, cuối cùng vẫn quyết định không trang điểm.

Không cần thiết phải quá cầu kỳ, cô chỉ đến để… cho Trần Tễ một câu trả lời.

Bóng đêm dày đặc, mưa mù giăng lối.

Ôn Dữu mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày, tạm biệt Trịnh Nguyệt Chân, rồi cầm ô bước ra khỏi ký túc xá.

Trời vừa mưa vừa lạnh, số sinh viên đi dạo hẹn hò trong khuôn viên trường giảm bớt, trên đường vắng tanh.

Suốt dọc đường không gặp một người quen nào, Ôn Dữu thuận lợi đi đến địa điểm đã hẹn với Trần Tễ.

Đúng là con phố lần trước đi cùng anh cắt tóc.

Sắp đến cửa tiệm cắt tóc, Ôn Dữu liếc nhìn thấy một bóng người quen thuộc mảnh khảnh, cao ráo bên kia đường. Người nọ mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen xám, bên trong là một chiếc áo hoodie đen có mũ, quần jean ống rộng màu sáng và giày thể thao trắng, phong lưu đẹp trai.

Ánh mắt cô dừng lại, nhìn từ dưới lên trên, người đối diện đang chờ đèn xanh khẽ nhấc chiếc ô đen đang cầm, lộ ra khuôn mặt thanh tú tao nhã.

Gió nhẹ thổi qua, ánh mắt hai người giao nhau.

Ôn Dữu khẽ hạ mi, tầm mắt tập trung vào bó hoa trên khuỷu tay anh.

Khi Trần Tễ đi qua vạch kẻ đường, tiến đến gần hơn cô mới nhìn rõ, đó là một bó hoa cát tường màu hồng nhạt.

Dưới màn đêm đen kịt và ánh đèn đường vàng vọt, những bông cát tường màu hồng nhạt nở rộ vô cùng rực rỡ.

“Hết ngẩn ngơ rồi à.” Trần Tễ nhét bó hoa vào tay người đang ngây người, đuôi mày nhướng lên: “Có bị ướt không?”

Hương hoa nồng nàn xộc vào khoang mũi, Ôn Dữu cúi đầu nhìn bó hoa mình vừa nhận lấy, khoảnh khắc này cô như mất đi khả năng ngôn ngữ.

Hồi lâu sau, cô mới lên tiếng: “Cậu như này là ý gì?”

Trần Tễ nghiêng chiếc ô trong tay về phía cô, khẽ cười một tiếng, giọng nói hơi khàn khàn: “Chưa đủ rõ ràng sao?”

Ôn Dữu mím môi, im lặng một lúc: “… Cậu không lo tôi đến đây để từ chối à?”

Sao lại còn mua hoa trước vậy.

Nghe vậy, Trần Tễ nhướng mày: “Lo chứ.”

Ôn Dữu hoang mang: “Vậy cậu…”

“Nhưng tôi là người xem trọng hình thức.” Trần Tễ cụp mắt nhìn cô, lơ đễnh nói: “Cậu đã lặn lội đến đây, tôi không thể để cậu về tay trắng được.”

Ôn Dữu không biết nói gì, không nhịn được muốn hỏi anh… Có phải anh đều như vậy với tất cả con gái không?

Chưa kịp chuẩn bị câu từ xong, Trần Tễ bỗng nhìn cô cười: “Nhưng tôi biết, cậu không đến đây để từ chối tôi.”

Ôn Dữu sững người, nhìn vẻ mặt tự tin nắm chắc phần thắng của anh, không khỏi lẩm bẩm: “Sao cậu biết?”

“Cậu nói xem?” Trần Tễ nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng.

Nếu Ôn Dữu thực sự muốn từ chối Trần Tễ, cô chỉ cần trả lời anh trên WeChat là đủ, không cần đến đây.

Ôn Dữu đã tính sai.

Cô im lặng một lúc, mím môi, ngẩng mặt lên nhìn vào mắt anh, lấy hết can đảm, “Nhưng Trần Tễ, bây giờ tôi vẫn chưa…” Câu nói tiếp theo chưa kịp nói ra, Trần Tễ đã cúi người lại gần cô, đôi mắt đen láy sáng ngời, ngón trỏ thon dài khẽ đặt lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, khẽ “suỵt” một tiếng, vô cùng quyến rũ: “Ôn Dữu, hôm nay cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cậu có muốn hẹn hò với tôi không.”

Mi mắt Ôn Dữu khẽ run, ngơ ngác nhìn anh.

Hồi lâu sau, cô nghe thấy mình nói: “Có.”