Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Chương 16




Cây cối trong rừng nhỏ um tùm rậm rạp, đến mùa đông, vẫn có một số cây xanh kiên cường, không rụng lá rào rào.

Trần Tễ và Ôn Dữu đứng dưới gốc cây long não xanh um tùm, tán cây rộng, cành lá xum xuê, che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.

Hai người đứng gần nhau, gần đến mức Ôn Dữu có thể ngửi thấy rõ mùi hương trên người anh, sạch sẽ, thanh mát, thoang thoảng mùi gỗ.

Nói ra suy nghĩ chợt nảy, Ôn Dữu không giống như thường ngày lùi xa Trần Tễ. Trần Tễ cũng vậy, anh giữ nguyên tư thế cao thấp, cúi mắt nhìn cô.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Hồi lâu sau, khi Ôn Dữu không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của anh, má như tê dại, muốn dời ánh mắt đi, Trần Tễ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cười rất nhẹ: “Ôn Dữu.”

Yết hầu anh khẽ rung, giọng nói trầm thấp, êm tai như tiếng va chạm giữa ngọc và sứ.

Ôn Dữu nín thở: “Gì cơ?”

Trần Tễ nhướng mày, giọng điệu hờ hững: “Cậu thích cách gọi này à?”

“?”

Ôn Dữu ngẩn người, sau đó nhận ra, anh gọi tên cô chỉ là muốn xác nhận với cô rằng anh gọi cô như vậy có được không, chứ không phải có gì muốn nói với cô.

Bỗng chốc, Ôn Dữu cảm thấy mình lại bị anh trêu chọc: “Cậu…”

“Hử?” Trần Tễ cúi mắt, thu trọn biểu cảm của cô vào tầm mắt, tự lẩm bẩm: “Không thích à? Tôi cũng không thích.”

Chưa đợi Ôn Dữu mở lời, anh đã nói một cách nghiêm túc: “Tôi là bạn trai cậu, không thể gọi cậu bằng tên đầy đủ như các bạn học khác, như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm tình cảm của chúng ta không tốt.”

Ôn Dữu nghe những lời nói hùng hồn của anh, có hơi cạn lời: “… Có phải cậu suy nghĩ nhiều quá rồi không?”

Rõ ràng rất nhiều bạn trai bạn gái gọi nhau bằng tên.

Hơn nữa, họ vốn dĩ cũng không phải là cặp đôi có tình cảm tốt.

“Cũng may.” Trần Tễ ngước mắt lên, xoa đầu một cách ngô nghê, có vẻ hơi tủi thân: “Bạn gái suy nghĩ ít, vậy tôi là bạn trai đương nhiên phải suy nghĩ nhiều hơn cho cả hai chúng ta.”

Ôn Dữu nhịn lại nhịn nữa, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: “Trần Tễ, rốt cuộc cậu có biết ý nghĩa câu nói vừa rồi của tôi không?”

Ôn Dữu không thực sự muốn thảo luận với anh về cách xưng hô nào tốt hơn giữa hai người, trọng điểm của cô là…

Lúc này, cô có hơi hối hận, hối hận vì đã bộc phát nói ra những lời như vậy, cô và Trần Tễ không thân thiết, cả hai đều không hiểu rõ về nhau, ngay cả khi nói về những chủ đề tình yêu hay ăn uống thịnh hành hiện nay cũng sẽ có rất nhiều mâu thuẫn và vấn đề.

Nghĩ đến đây, Ôn Dữu quay người muốn đi.

Vừa mới xoay người, Trần Tễ đã chặn cô lại, anh nhíu mày, cụp mắt nhìn cô: “Ôn Dữu…”

Ôn Dữu né tránh ánh mắt, giọng điệu không mấy tốt đẹp hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Trần Tễ mở lời, giọng nói cùng gió lọt vào tai cô: “Cậu thực sự chẳng có cảm giác nghi thức gì cả.”

Ôn Dữu mấp máy môi, định lên tiếng, Trần Tễ đã xoa đầu cô trước, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi là một người tuân thủ lời hứa, nói cho cậu một tuần là một tuần, còn nữa…”

Anh dừng lại, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt cứng đầu uất ức của cô và đôi mắt ửng đỏ: “Tôi không thừa nước đục thả câu.”

Nghe vậy, Ôn Dữu đứng sững tại chỗ, nhìn người trước mặt thu lại nụ cười, nghiêm túc nói chuyện với cô, lòng phẳng lặng như mặt nước như bị ném xuống một viên sỏi nhỏ, gợn sóng lăn tăn.

Mi mắt cô run run, chưa kịp nghĩ ra phải nói gì, Trần Tễ bỗng hỏi: “Tối nay cậu có bận gì không?”

Ôn Dữu hiểu ý anh: “… Muốn làm gì?”

Trần Tễ nhướng mày, lại trở về vẻ ngoài không mấy nghiêm túc, khẽ cười: “Có phải cậu quên chuyện phải bồi thường cho tôi rồi không?”

—-

Sau khi chào tạm biệt Trịnh Nguyệt Chân, Ôn Dữu và Trần Tễ đi ra khỏi trường, giữ khoảng cách nhất định.

Mặt trời chưa lặn, sinh viên học hết buổi chiều cũng chưa tan học, đường phố bên ngoài trường trở nên rộng rãi và thông thoáng.

Ôn Dữu không hỏi Trần Tễ đi đâu, cô đi theo sau anh, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại để trả lời tin nhắn của Trịnh Nguyệt Chân.

Cô đã nói với Trịnh Nguyệt Chân sẽ về ký túc xá muộn hơn, Trịnh Nguyệt Chân lo lắng cô gặp chuyện gì, vội vàng hỏi cô đi đâu, đi với ai. Cô và Tống Ngôn Tĩnh đã chia tay hay vẫn còn bên nhau.

Ôn Dữu nhìn những câu hỏi cô ấy gửi, trả lời: [Tôi chỉ đi dạo quanh trường thôi, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi đã nói rõ với Tống Ngôn Tĩnh rồi, sau này… chúng tôi sẽ không liên lạc trừ khi cần thiết.]

Trịnh Nguyệt Chân: [Vậy tôi đi cùng cậu? Tôi ở ký túc xá cũng không có chuyện gì làm.]

Ôn Dữu: [Không cần đâu.]

Cô ngẩng đầu nhìn người đang đi trước vài bước rồi dừng lại, thái độ kiên định: [Tôi muốn yên tĩnh một chút.]

Đọc tin nhắn này, Trịnh Nguyệt Chân cũng không cưỡng cầu: [Được rồi, nếu cậu muốn tôi đi cùng thì tôi sẽ qua đó, cứ gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi bất cứ lúc nào.]

Ôn Dữu: [Ừm.]

Kết thúc cuộc trò chuyện với Trịnh Nguyệt Chân, Ôn Dữu bước nhanh hơn đi đến phía sau Trần Tễ, giữ khoảng cách hai ba bước với anh. Cô không hỏi Trần Tễ sẽ dẫn cô đi đâu, Trần Tễ cũng không nói gì.

Hai người đi qua con đường trước trường, nơi có thể gặp người quen bất cứ lúc nào, và đến cổng một khu dân cư cao cấp gần đó.

Trần Tễ nghiêng đầu, nhìn người coi như vẫn còn khá bình tĩnh: “Không hỏi xem đến đây làm gì à?”

Ôn Dữu nhìn anh, suy nghĩ một lúc: “Cậu thuê nhà ở đây à?”

Khi chưa quen với Trần Tễ, Ôn Dữu thường nghe các bạn học nhắc đến anh, nói rằng anh có gia cảnh tốt, đã thuê nhà ở ngoài trường từ năm nhất.

Trần Tễ gật đầu, khóe môi cong lên thành một đường cong nhẹ: “Có dám theo tôi vào không?”

Thành thật mà nói, trước khi chuyện vừa rồi xảy ra, Ôn Dữu hẳn sẽ trả lời Trần Tễ hai chữ ‘không dám’, cô sẽ không mạo hiểm bản thân, phép khích tướng đối với cô cũng không hiệu quả.

Nhưng lúc này, cô lại có một sự tin tưởng kỳ lạ vào Trần Tễ. Cô tin chắc ngay cả khi cô đi theo anh vào trong, anh cũng sẽ không làm gì cô.

Nghĩ vậy, Ôn Dữu nhìn lại anh, nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ ngoan ngoãn hỏi: “Tại sao lại không dám?”

Trần Tễ nhướng mày, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô một lúc, rồi chậm rãi “ồ” lên một tiếng, sau đó nói: “Tôi không dám.”

“?”

Ôn Dữu bối rối, muốn nói trên đời này còn có chuyện cậu không dám sao?

Lời còn chưa kịp nói ra, Trần Tễ đã bước chân về phía phòng bảo vệ ở cổng khu dân cư, Ôn Dữu đi theo.

Đi đến cửa phòng bảo vệ, Trần Tễ chào hỏi chú bảo vệ quen thuộc, bảo Ôn Dữu vào trong đợi anh một lát, anh đi lấy xe.

Phòng bảo vệ có điều hòa ấm áp, Ôn Dữu ở trong một lúc, cảm thấy cơ thể mình ấm lên rõ rệt.

Chú bảo vệ là người rất hiền lành, nhận ra sự không thoải mái của Ôn Dữu, chú không chủ động bắt chuyện với cô, chỉ nói rằng từ đây đi đến gara ô tô phải mất khoảng mười phút. Gần đây gara ô tô bị dột nước, nền nhà ướt sũng khó đi, chú ấy bảo cô cứ yên tâm chờ.

Ôn Dữu nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Chốc lát sau, bảo vệ chỉ tay ra ngoài: “Trần Tễ đến rồi.”

Ôn Dữu đứng dậy, cảm ơn chú bảo vệ rồi bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng bảo vệ, Ôn Dữu đã nhìn thấy một chiếc xe đua màu đen tuyền đỗ cách đó không xa. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tỉ lệ hoàn hảo của Trần Tễ. Anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, đôi môi mỏng hé mở: “Lên xe.”

Ngồi lên xe, Ôn Dữu cài dây an toàn xong mới hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Trần Tễ: “Bí mật.”

Ôn Dữu ồ một tiếng, cúi đầu nghịch nghịch dây an toàn, không hỏi thêm gì nữa.

Trần Tễ không hài lòng lắm với phản ứng của cô, nhướng mắt lên hỏi: “Cậu không lo tôi lừa đem cậu đi bán à?”

Ôn Dữu im lặng một lúc, rồi rất thành thật mà nói: “Giữa chúng ta, tôi nghĩ cậu mới là người đáng tiền hơn.”

Trần Tễ: “…”

Bên trong xe chìm vào im lặng.

Trần Tễ không lên tiếng nữa, Ôn Dữu cũng không hỏi thêm, cô ngồi ở ghế phụ, nhìn qua cửa sổ xe ra ngoài, ngắm nhìn hoàng hôn.

Gần đến giờ cao điểm tan tầm, xe cộ trên đường đông đúc hẳn lên, đi lại khó khăn, nhưng cô không cảm thấy khó chịu.

Trần Tễ lái xe rất vững vàng, có phần vượt xa sự mong đợi của Ôn Dữu đối với những chàng trai ở độ tuổi của anh. Anh không phải là kiểu người vừa có chút chỗ trống là tạt ngang, chen lấn, không bấm còi inh ỏi vào những chiếc xe phía trước đi chậm, cũng không chửi thề khi tắc đường, cách lái xe của anh khiến Ôn Dữu phải nhìn anh với con mắt khác.

Ôn Dữu từng ngồi xe của những người cùng tuổi, biết bọn họ lái xe như thế nào.

Vậy nên lúc này cô mới vô cùng ngạc nhiên.

Nhận ra ánh mắt của cô, Trần Tễ liếc sang hỏi: “Sao vậy?”

Ôn Dữu hoàn hồn, nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào Trần Tễ một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”

Xe đi vào cao tốc, Ôn Dữu dời mắt sang những chiếc xe đi qua.

Bỗng nhiên, chiếc điện thoại đặt trên đùi cô rung lên, cô cúi xuống mở ra, là tin nhắn của Trịnh Nguyệt Chân: [Dữu Dữu!! Cậu có người yêu rồi à?]

Ôn Dữu vô thức nhìn người bên cạnh, nhíu mày, có ai trong trường nhìn thấy cô và Trần Tễ sao?

Vừa nghĩ đến đó, Trịnh Nguyệt Chân lại hỏi cô: [Mã Tử An hỏi tôi có phải cậu có người yêu rồi không, tôi nghi là Tống Ngôn Tĩnh bảo cậu ấy hỏi, chuyện gì vậy?]

Trong nháy mắt, trái tim lo lắng của Ôn Dữu buông xuống, cô cúi mắt xuống, cầm điện thoại trả lời: [Ừm, khi tôi nói rõ chuyện với Tống Ngôn Tĩnh, tôi đã nói với cậu ấy là tôi đã có bạn trai rồi, bọn tôi không nên liên lạc nữa, chắc cậu ấy không tin.]

Trịnh Nguyệt Chân: [Tôi hiểu rồi, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cậu che giấu.]

Nhìn thấy những lời này, trong lòng Ôn Dữu dâng lên từng đợt cảm giác tội lỗi, cô đang suy nghĩ, có nên giấu Trịnh Nguyệt Chân chuyện của mình và Trần Tễ hay không, nhưng mà… Chuyện của cô và Trần Tễ như vậy, cũng không biết nên nói thế nào.

Ôn Dữu chìm đắm trong những suy nghĩ rối bời, cũng không để ý đến việc xe đã dừng lúc nào.

Khi cô phát hiện ra, quay đầu muốn hỏi người bên cạnh, thì ngón tay thon dài của Trần Tễ đã đặt lên trên khóa dây an toàn của cô, mày kiếm khẽ nhướng: “Xuống đi dạo nhé?”

Ôn Dữu theo sau Trần Tễ xuống xe, cô mới biết hai người đã đến đâu.

Vậy mà Trần Tễ lại đưa cô đến bờ biển.

Nam Thành không phải là thành phố biển, nhưng vị trí địa lý thuận lợi, có một vùng biển nhỏ xung quanh.

Vào mùa hè, rất nhiều người đến đây để ngắm bình minh hoàng hôn và đi bắt hải sản. Mùa đông thì trời quá lạnh, gần như không có ai đến đây để hóng gió biển.

Vừa xuống xe, khi gió biển ập vào mặt, Ôn Dữu suýt nữa quay lại xe, quá lạnh. Cô sợ lạnh.

Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác mang theo hơi thở sạch sẽ khoác lên.

Ôn Dữu theo bản năng túm lấy, quay đầu nhìn người bên cạnh chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng manh: “Tôi không lạnh đến thế đâu.”

Trần Tễ nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Khoác vào.”

Ôn Dữu khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, ngước nhìn nhẹ lên, thấy chiếc cằm thon gọn và hàng mi cong vút rủ xuống của anh: “Vậy cậu thì sao?”

Trần Tễ: “Tôi không lạnh.”

Lại một cơn gió biển thổi đến, Ôn Dữu rít mũi vì lạnh, cô nhìn sang chàng trai vẫn ung dung tự tại, không khỏi suy nghĩ – Trần Tễ thực sự không lạnh, hay là đang cố gắng chịu đựng?

Cô còn chưa đưa ra kết luận, Trần Tễ đã liếc mắt nhìn cô: “Cậu có đói không?”

Có nhà hàng kinh doanh ở bờ biển.

Trần Tễ không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong bụng Ôn Dữu đã bắt đầu cất tiếng kêu vang.

Hai người đi từ bãi đỗ xe đến nhà hàng.

Lúc đi qua một cửa hàng tiện lợi, Trần Tễ dừng bước, hỏi cô: “Nước cậu mua ở siêu thị trường học đâu?”

“?”

Ôn Dữu ngớ ra: “… Tôi cho Trịnh Nguyệt Chân rồi.”

Vừa dứt lời, cô mới chợt nhận ra: “Sao cậu biết tôi mua nước?”

Trần Tễ khẽ nhếch cằm, kiêu ngạo nói: “Tôi có mắt.”

Ôn Dữu không biết nói gì.

Nói xong, Trần Tễ bước vào cửa hàng tiện lợi.

Nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh, Ôn Dữu cũng bước vào trong. Cô đi theo sau Trần Tễ, nhìn anh lấy vài viên kẹo trái cây vị khác nhau, rồi lại lấy một chiếc bật lửa.

Lúc thanh toán, anh tiện tay lấy hai chai nước suối bên cạnh quầy thu ngân, sau đó nói với cô: “Cái này cậu trả tiền.”

Chị gái thu ngân cũng giống như Ôn Dữu, ngạc nhiên trước hành động của anh: “Không… cùng thanh toán ạ?”

Cô ấy do dự, không hiểu hai chai nước này có thể khiến con trai tốn bao nhiêu tiền. Một chàng trai đẹp trai như vậy, lẽ nào lại phải so đo tính toán từng đồng với bạn gái sao?

Trần Tễ: “Không.”

Chị gái thu ngân chớp mắt, nhìn Ôn Dữu với vẻ mặt hoang mang.

Ôn Dữu mỉm cười với cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng: “Không sao, cái này tôi mua.”

Sau khi thanh toán bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Ôn Dữu cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay to lớn trước mặt, có hơi khó hiểu… Tại sao anh không mua nước?

Tất nhiên, cô cũng không có ý định so đo với Trần Tễ vì khoản tiền nhỏ này, chỉ là cô thấy anh thật khó hiểu.

Trần Tễ khẽ gõ vào chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay, giọng nói lơ đễnh nhắc nhở cô: “Quên mất tôi đã nói gì rồi à?”

Ôn Dữu lập tức nhớ ra lời anh nói trên WeChat – Tôi chỉ uống nước do bạn gái tặng.

Ôn Dữu nghẹn lời, đưa chai nước cho anh, nhỏ giọng phàn nàn: “Vậy sau này nếu bạn gái cậu không mua nước cho cậu, cậu định khát chết à?”

Trần Tễ nhận lấy chai nước khoáng từ tay cô, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười gần như không thể nhận ra, cất tiếng hỏi cô: “Cậu nỡ để tôi chết khát à?”

Tim Ôn Dữu đập thình thịch… “Tại sao tôi lại không nỡ?”

Trần Tễ chậc một tiếng, nhét viên kẹo vừa mua vào lòng bàn tay cô, kéo dài giọng điệu, giả vờ đáng thương: “Bạn gái tôi lạnh lùng quá đi, tôi cố gắng hết sức để khiến cậu vui, mà cậu lại mong tôi khát chết.”