Trần Khả Nhân rất thích bữa sáng kiểu Trung Quốc, mà Tống Hạo Hiên lại thích những món Trần Khả Nhân làm cho nên chỉ cần Trần Khả Nhân xuống bếp thì dù cho cô có nấu món gì, Tống Hạo Hiên đều không có ý kiến.
Nhưng mà… mọi thứ không thể đều không thể khẳng định như vậy, vì hôm nay kim chủ Tống giàu có đã tức giận!
Sau khi Trần Khả Nhân rửa mặt xong thì thong thả đi vào bếp. Khi cô vừa đong gạo bỏ vào trong nồi và đem đi vo thì Tống Hạo Hiên bước đến phía sau và không hề khách khí mà ôm lấy eo nhỏ của cô, cả người kề sát sau lưng, chôn đầu ở hõm vai cô và trầm giọng nói: “Em đang làm gì thế?”
Ngay từ đầu Trần Khả Nhân đã cực kì không quen với việc tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng Tống Hạo Hiên quá cương quyết nên cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đỏ mặt tiếp nhận dù trong lòng cảm thấy có phần kì quái. Cô cảm thấy sau khi quay lại từ tối hôm qua thì Tống Hạo Hiên trở nên có phần kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô hoàn toàn không nghĩ ra, thật sự… rất kỳ lạ!
Trần Khả Nhân vo gạo xong rồi trả lời: “Em định nấu chút cháo thịt nạc, rồi mới làm ít dưa cải là có thể ăn, anh Tống thấy được không?”
Thế nhưng Tống Hạo Hiên không động đậy, cô nghiêng đầu xem thì thấy người đàn ông nhắm mắt lại như đang ngủ. Ngay lúc cô cho rằng anh thật sự ngủ rồi thì Tống Hạo Hiên lại lên tiếng: “Anh không muốn ăn cháo!”
Trần Khả Nhân ngừng động tác trên tay và khó hiểu hỏi: “Vậy anh Tống muốn ăn cái gì? Bánh bao? Bánh mì? Hay là mì sợi?”
Cô đưa ra những món có thể khiến Tống Hạo Hiên vừa lòng, kết quả là Tống Hạo Hiên bác bỏ hết tất cả, cuối cùng bám vào trên người cô nói rằng không muốn ăn bữa sáng. Điều này thật sự… rất giống một đứa trẻ nghịch ngợm, mè nheo vì không muốn ăn sáng!
Trần Khả Nhân bất đắc dĩ gọi anh một tiếng: “Anh Tống… vậy anh muốn làm thế nào?”
Tống Hạo Hiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Anh muốn ăn sáng!”
Trần Khả Nhân cảm thấy ánh mắt này của anh có phần là lạ, chỉ có điều nếu người đàn ông đồng ý ăn bữa sáng thì cô cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”
Tống Hạo Hiên lập tức phấn chấn tinh thần: “Em!”
Trần Khả Nhân: “… Cái gì?”
Tống Hạo Hiên lặp lại lần nữa: “Em! Anh muốn ăn em!”
Trần Khả Nhân trợn tròn mắt, dù cho tính tình cô có tốt cũng không khỏi có chút tức giận: “Anh Tống!”
Tống Hạo Hiên cũng không sợ cô tức giận, một tay anh ấn nửa thân trên của cô lên mặt bàn, khiến cho cái mông nhỏ nhếch lên cao, như là hai quả đào to tròn, mượt mà và mê người. Tống Hạo Hiên làm xong còn cố ý cọ xát vào mông cô, chứng minh cho cô biết bản thân anh đang nghiêm túc: “Anh nói, anh không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ăn em!”
Cô biết quá rõ cái thứ đang ở trên mông mình là gì, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này sẽ muốn làm chuyện đó với cô trong tình cảnh và thời điểm như thế này. Sự xấu hổ nhanh chóng bao trùm lấy cô, cô khẽ vặn thân mình, giọng nói có phần luống cuống: “Anh Tống, đừng, đừng ở chỗ này… Thật kỳ quá…”
Cô chưa bao giờ từ chối việc ân ái với Tống Hạo Hiên, tuy Tống Hạo Hiên mạnh mẽ trên giường nhưng anh cũng rất dịu dàng, luôn hết sức quan tâm đến cảm xúc của cô mỗi khi làm chuyện ấy. Cô cũng cảm thấy thoải mái nên cô chưa từng phản kháng, mà trái lại nếu không làm trong một thời gian dài thì cô còn sẽ nhung nhớ phần nào.
Chỉ là cuối cùng thì da mặt cô quá mỏng, từ trước đến nay Tống Hạo Hiên vẫn luôn quan tâm đến cô. Tư thế ân ái của hai người cũng không gọi là nhiều nhưng họ chỉ làm việc ấy ở một nơi duy nhất, đó là trên giường. Điều này khiến Trần Khả Nhân nghĩ rằng chỉ có thể quan hệ trên giường và không bao giờ nghĩ đến… thật sự quá xấu hổ!
Tống Hạo Hiên không phải không biết rằng cô nhút nhát và rụt rè, nhưng anh không muốn buông tha cô, ai bảo sáng hôm nay người phụ nữ này không chịu dỗ dành anh! Rõ ràng anh đang tức giận mà!
Cho nên mới nói, bình thường đàn ông dù thông minh khôn khéo đến đâu cũng có một mặt không chịu nói lý lẽ.
Cảm thấy không cân bằng nên anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng, cúi người nhẹ nhàng cắn lên vành tai trắng nõn của cô khiến cho Trần Khả Nhân mẫn cảm run lên. Tống Hạo Hiên thổi một hơi vào trong tai cô, nói: “Bé ngoan, tại sao sáng nay không chịu dỗ dành anh? Em như vậy khiến anh rất tức giận em có biết không? Cho nên anh sẽ trừng phạt em thật kỹ!”
Trần Khả Nhân không hiểu anh đang nói gì. Từ lúc anh cắn vào tai cô rồi thổi hơi vào đó thì cô cảm thấy cả người nhanh chóng trở nên nóng ran như bị thiêu đốt. Nhiệt độ từ trong ra ngoài cơ thể cô không ngừng tăng lên, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, sao còn có thể nghe được những gì anh nói, chỉ biết hình như anh đang nói chuyện nào đó rồi đáp lại theo bản năng mà thôi.
Tống Hạo Hiên không bận tâm rằng cô có hiểu hay không nhưng dù sao thì hình phạt vẫn sẽ được tiếp tục, vì vậy anh kéo cái đầu nhỏ của Trần Khả Nhân lại và đặt môi mình lên môi cô rồi sau đó hôn thật sâu.
Ban đầu chỉ đơn thuần là bốn cánh môi chạm vào nhau, người đàn ông dịu dàng hôn nhẹ hai môi, khi thì ngậm lấy môi dưới, có lúc dùng răng cọ xát đôi môi mềm mại. Trần Khả Nhân bị trêu chọc đến mức cả người ngứa ngáy không chịu nổi, chủ động hé mở đôi môi anh đào và đòi hỏi nhiều hơn nữa. Tất nhiên là người đàn ông sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chiếc lưỡi to nhanh chóng quét qua khoang miệng Trần Khả Nhân như một trận mưa to gió lớn, rồi cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho và cẩn thận mút nhẹ, nước bọt không ngừng tiết ra rồi lại không kịp nuốt xuống, cuối cùng chỉ có thể chảy xuống theo khóe miệng, cực kỳ dâm đãng và xinh đẹp.
Chẳng biết Tống Hạo Hiên đã buông môi cô ra từ khi nào, anh chầm chậm hôn xuống dọc theo dấu vết của nước bọt, cẩn thận ngậm lấy làn da mềm mại và để lại rất nhiều vết đỏ trên cổ. Sau đó anh lại không buông tha cho chiếc xương quai xanh xinh đẹp của cô mà tiếp tục liếm mút, toàn thân Trần Khả Nhân run lên sung sướng, phía dưới cũng ướt đẫm.
Trần Khả Nhân cảm nhận được thứ ở giữa hai chân của người đàn ông đã trở nên to lớn và nóng đến cực điểm. Thông thường, Tống Hạo Hiên chỉ cần đợi đến khi phía dưới của cô đủ ướt thì anh sẽ tiến thẳng vào. Hôm nay, không biết tại sao lại có màn dạo đầu lâu như vậy, lâu đến mức cô sắp không chịu đựng được nữa rồi, cô chỉ muốn Tống Hạo Hiên có thể trực tiếp tiến vào như bình thường, nhưng cuối cùng cô lại vô cùng ngại ngùng mà không dám nói ra những lời như vậy.
Tống Hạo Hiên vì muốn lấy lòng Trần Khả Nhân nên lúc này dù không kìm lòng được vẫn phải thực hiện đủ màn dạo đầu. Thật ra việc quan hệ của hai người họ không thể nói là không nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng vẫn là chiều theo bản thân anh nhiều hơn. Bây giờ tuy đã biết tình cảm của mình và không thể quay lại chuyện cũ nhưng hiện tại có thể thay đổi, đó là lý do Tống Hạo Hiên đã thay đổi tính cách bá đạo, cường thế trước đây của mình, trở nên vô cùng dịu dàng.
“Bé ngoan, em thật xinh đẹp!” Tống Hạo Hiên thì thầm một câu bằng chất giọng trầm thấp, âm lượng tuy không lớn nhưng cũng vừa đủ để Trần Khả Nhân nghe rõ. Sao Trần Khả Nhân lại không nghe ra được sự xấu xa của những lời này cơ chứ, cô lập tức không thuận theo mà đấm nhẹ vào vai người đàn ông một cái. Lúc này, Tống Hạo Hiên chẳng những không tức giận, mà trái lại còn bắt lấy bàn tay nhỏ bé kia rồi há miệng ngậm lấy hai ngón tay, liếm láp tao nhã nhưng đầy mê tình khiến cho Trần Khả Nhân càng thêm xấu hổ.
Tống Hạo Hiên nhìn cô không chớp mắt, nhìn thân hình mảnh mai của cô khẽ lắc lư theo hợp tác với anh, không hiểu sao trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa, phần thân phía dưới cũng bị cô làm cho nhếch cao và đội chiếc quần lên như cái lều nhỏ.
Đột nhiên anh nhìn thấy chiếc tạp dề mà Trần Khả Nhân đang mặc trên người có màu hồng nhạt như phấn, còn in hình một chú mèo dễ thương đang nheo mắt lười biếng. Yết hầu của anh khẽ cử động, anh cúi xuống ở bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu khiến cho sắc mặt Trần Khả Nhân trở nên vừa thẹn vừa không biết nên làm gì, dù thế nào cũng không đồng ý.
Tống Hạo Hiên có phần vội vàng chạm vào mông cô, thở gấp hai tiếng: “Bé ngoan, em có thể đồng ý với anh không?”
Trần Khả Nhân bị anh làm cho mềm lòng một chút, nhưng khi nghĩ đến cảnh đó thì cô kiên quyết lắc đầu.