Hướng Dẫn Thực Tập Làm Chúa Sáng Thế
Edit: Meanchan
Beta:Pi
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Ivy cảm thấy cái ý tưởng thoáng vụt qua kia hết sức ngớ ngẩn. Rõ ràng là một suy đoán cảm tính, nhưng thực ra nếu bỏ chuyện đó qua một bên thì ý tưởng này cũng có vẻ rất hợp lý.
"Lucifinil" rõ ràng là tên của một tạo vật xuất hiện còn sớm hơn cả Lucy.
Nếu không Thần sẽ không nhắc đến như vậy.
—— Hay nói thẳng ra thì có lẽ Lucy không phải là tạo vật đầu tiên của ngài.
Và cứ thế Ivy tiến tới kết quả này.
Ý tưởng một khi đã bắt đầu thì khó có thể nói dừng là dừng. Ivy muốn hỏi cho rõ điều này, vậy nên anh do dự mở miệng: "Hỡi chúa…"
Gọi ngài là "Vị thần của tôi" nghe thôi đã thấy quá mức gần gũi. Ivy theo bản năng tránh đi cách xưng hô đó, nhưng vừa gọi xong thì phát hiện cậu thanh niên có chút khác thường.
Men say đến giờ mới bắt đầu ngấm. Gương mặt trắng nõn của Giang Từ có chút ửng đỏ.
Đuôi mắt cậu hơi phiếm hồng, xinh đẹp như chiếc đuôi cá chép đỏ.
Tới lúc này Giang Từ mới lộ ra bộ dáng ngà ngà say. Trước sức mạnh của cồn, đầu cậu váng vất, cơ thể không thể ngồi thẳng mà hơi dựa nghiêng vào ghế.
Chiếc ghế Giang Từ đang ngồi là một chiếc ghế bành đen nhánh. Cậu lúc này như chìm trong chiếc ghế vậy, vô cùng nhỏ bé, yếu đuối, khiến người ta động lòng.
Thật muốn ôm cậu vào lòng.
Trước mặt Thần mà lại có ý nghĩ như này, thật sự quá vô lễ.
Trước đó Lucy không để ý, chỉ rũ mắt xuống không nhìn Giang Từ. Nhưng từ khi nghe thấy cái tên “Lucifinil”, ánh mắt hắn chỉ chăm chú theo dõi cậu thanh niên.
Hoá ra cũng có lúc Thần uống say.
Ivy có chút kinh ngạc với điều này. Nhưng sau khi do dự một giây, anh vẫn quyết định hỏi tiếp: “Lucifinil là tên của tạo vật nào vậy?”
Giang Từ nhẹ nhàng chớp mắt. Men say làm giảm tốc độ suy nghĩ của cậu, hơn nữa còn làm giảm khả năng suy nghĩ, phán đoán.
"Rạng rỡ như sao sớm…" Cậu cố gắng suy nghĩ câu trả lời, sau đó nói ra vài đánh giá thường gặp nhất về người đó, “Là thiên sứ sáu cánh hoàn mỹ mà cường đại nhất do chúa sáng tạo ra.”
Nghe đến đó, Lucy không thể giữ nổi biểu tình lạnh nhạt mọi ngày nữa. Đôi mắt dị sắc của hắn có chút lay động, hơn nữa đôi môi còn mím chặt.
Thiên sứ… Vậy người được nhắc đến kia hẳn là một thiên tộc.
Cả thế giới này đều biết Arceni chỉ có một thiên tộc sáu cánh là Lucy. Đây là minh chứng của năng lực cường đại, là biểu tượng của người đứng đầu thiên tộc.
Nhưng hiện tại theo những gì Thần nói, vậy tất cả những gì tên kia có đều chỉ là bản sao của một người khác.
Từ sáu chiếc cánh, đến cả cái tên… tất cả đều là bản sao của người kia.
"Vì sao chúng tôi chưa bao giờ được gặp người ấy?" Ivy cố gắng giữ tông giọng mình bình thản nhất có thể, nhưng trên mặt vẫn lộ ra chút không vui, “Hắn hiện tại đang ở đâu?”
Thậm chí người được nhắc đến còn được Thần đánh giá là "rạng rỡ như sao sớm", "hoàn mỹ và cường đại". Nếu kẻ này không phải người được Thần yêu thích thì làm sao được Thần khen như vậy.
Ivy không bao giờ muốn thừa nhận mình ghen tỵ với Lucy, nhưng hiện tại, lòng đố kỵ đã chuyển sang đối tượng khác.
Mà đối tượng này anh còn chưa bao giờ gặp. Anh bây giờ chẳng khác gì một khẩu đại bác sắp phát nổ thì lại bị bịt kín miệng, khiến tâm tình có chút buồn bực.
Giang Từ nghe không rõ câu hỏi lắm: “Hắn không ở đâu cả.”
Câu trả lời đấy sao có thể xoa dịu Ivy. Nhưng nếu Thần không muốn nói cho họ biết vậy anh cũng chỉ đành chấp nhận.
Tác dụng của rượu hoa quả thật sự rất lớn. Cậu vừa trả lời xong liền cảm thấy cơ thể nặng như chì. Cậu mơ màng dựa vào ghế, một lúc sau đã hoàn toàn chìm vào giấc mộng.
----------
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, thứ đầu tiên Giang Từ thấy là trần nhà, dưới lưng là chiếc giường êm ái mềm mại.
Mất mặt.
Chính là điều đầu tiên cậu nghĩ đến.
Chỉ một chén rượu trái cây cũng đủ làm mình say bí tỉ. Cậu không nghĩ sức uống của mình kém tới vậy.
Vốn nghĩ đó chỉ là rượu trái cây, uống vào cũng không cảm nhận được mùi cồn nên Giang Từ chủ quan nghĩ mình sẽ không say.
Kết quả, quá mất mặt.
Giang Từ ngồi dậy, cảm giác đầu vẫn có chút nặng. Cậu luồn tay vào tóc, khẽ kéo nhẹ cho bớt đau đầu.
Phải mất một lúc sau Giang Từ mới cảm thấy đỡ hơn. Cậu mở mắt hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái của mình.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Giang Từ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
May mà vẫn là buổi sáng. Nếu chỉ vì đêm qua say mà nay ngủ đến tận chiều chắc cậu sẽ đâm đầu xuống đất mất.
Giang Từ đi vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi chuẩn bị đi làm việc của mình.
Thành U Dạ vẫn còn dư âm của bữa tiệc tối qua. Không khí trong thành rất vui vẻ, người dân hân hoan nói cười khiến cho Giang Từ cũng hào hứng theo.
Tâm tình cậu cứ vui vẻ như vậy cho tới khi gặp Ivy và Lucy.
Thực ra Lucy trông chẳng khác gì ngày thường. Sự khác lạ ở đây nằm ở Ivy.
"Làm sao vậy?" Giang Từ phát hiện trong lúc trị liệu hình như Ivy cố ý không nhìn cậu, “Đây là lần cuối cùng rồi. Nhớ phải để ý xem mặt có khôi phục không nhé.”
Cậu không hiểu tại sao Ivy lại lạnh nhạt với mình như vậy. Tuy rằng vẫn nắm tay khi cậu yêu cầu, vẫn thuận theo nhưng gì cậu bảo, nhưng trên mặt luôn biểu hiện thái độ không quan tâm, cũng chẳng nói năng gì.
Giống như lúc này vậy. Anh liếc cậu một cái rồi quay đi chẳng hé răng một lời.
Ngày hôm qua không phải vẫn còn rất tốt sao? Giang Từ không hiểu được tại sao lại thành như này: "Ivy?"
Lạnh nhạt thì lạnh nhạt nhưng khi Thần gọi tên, Ivy vẫn không dám vô lễ bỏ qua nên chỉ lẳng lặng quay lại nhìn cậu thanh niên.
Giống như một chú mèo giận dỗi vậy. Nhưng chú mèo này rất ngoan, khi gọi vẫn quay lại nhìn. Chứ nếu là bé mèo lạnh lùng thì dù có gọi khản giọng nó cũng chỉ động đuôi tỏ vẻ 'Bổn cung nghe đây' chứ còn lâu mới thèm quay ra nhìn.
Giang Từ cố gắng đoán nguyên nhân của chuyện này. Chuyện này chắc chắn là có liên quan đến cậu, nhưng Giang Từ nghĩ mãi vẫn không ra mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, trừ khi...
“Tôi hôm qua... tôi đã làm sai điều gì sau khi uống say sao?” Nhớ tới ly rượu đêm qua, mí mắt Giang Từ không nhịn được mà giật giật, “Hay là đã nói gì đó?”
Cậu nhớ rõ mình là dạng người không nghịch linh tinh hay làm chuyện kỳ cục sau khi say rượu. Trước đây cậu cũng có mấy lần uống say, nhưng chưa lần nào phá phách cả. Bạn bè cậu cũng đồng ý với điều này. Họ kể lại rằng cậu chẳng làm gì, gần như đặt đâu là sẽ ngồi ngoan ở đó thôi.
Ivy ngang phè đáp lại: “Ngài không nhớ rõ sao?”
Giang Từ cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ nhớ hình như có…… Lucy?
Hôm qua cậu nói về Lucy với anh sao… Có phải cậu ở trước mặt anh khen Lucy nên chọc anh không vui không?
Giang Từ đem mấy mảnh ký ức vụn vặn ghép lại thành kết quả này.
Cậu cảm thấy nếu chuyện chỉ có vậy thì cũng khá dễ giải quyết. Hiện tại chỉ cần khen Ivy một chút, vuốt đuôi mèo một tý là ổn thôi.
Nhưng dù Giang Từ có nghĩ cả trăm triệu tình huống cũng không bao giờ đoán ra nổi tình huống cậu đối mặt khó khăn hơn rất nhiều lần.
“Ngài nói Lucifinil là tạo vật cường đại, hoàn mỹ nhất của ngài.” Ivy nhạt nhẽo nhắc lại sự kiện đêm qua, “Ngài còn nói hắn rạng rỡ như sao sớm.”
"Nhưng ngài chưa bao giờ đề cập về tạo vật đó với bất kỳ ai, cũng chẳng cho chúng tôi gặp hắn."
Cậu ngây người, không kịp tiêu hoá thông tin cậu mới nhận được.
“…… Sao tự nhiên tôi lại nhắc tới Lucifinil?” Giang Từ không hiểu. Dù câu chuyện có lái lụa đến đâu cũng không thể đùng cái nhắc tới Lucifinil như vậy chứ, và chắc chắn cậu sẽ không bao giờ dám nói cậu tạo ra Lucifinil.
Ivy trả lời: “Hôm qua ta hỏi ngài vì sao ngài chỉ đặt tên cho Lucy, ngài nói ra cái tên này.”
Thông qua những câu trả lời của Ivy Giang Từ dần dần ghép được các mảnh ký ức thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Sau khi nhớ ra toàn bộ mọi chuyện, mí mắt phải của cậu giật giật. Cậu tự động quay sang nhìn Lucy.
Cậu cảm thấy vụ này chắc chắn có hiểu lầm ở đâu đó rồi. Miệng cậu nhanh chóng bật ra câu dạo đầu kinh điển: "Chuyện không phải như các anh nghĩ đâu…"
Biết giải thích sao đây? Giang Từ bối rối không biết giải quyết sao.
Đúng lúc này, Lucy đang nhìn chằm chằm cậu bỗng cất giọng hỏi: “Cái tên ngài cho tôi, là xuất phát từ ‘Lucifinil’ sao?”
Chuyện này Giang Từ không thể phủ nhận được. Cậu chỉ có thể gật đầu: “Đúng vậy.”
Lời khẳng định của Giang Từ như chiếc búa đập vỡ lớp mặt nạ hoàn hảo hắn luôn đeo trên mặt. Cánh chim của Lucy hơi trùng xuống.
Hoá ra hắn không phải tạo vật đầu tiên của Thần.
Hoá ra hắn không phải tạo vật hoàn mỹ nhất của Thần.
—— Hoá ra trước nay chỉ là lầm tưởng. Sự thiên vị của Thần nào có dành cho hắn.
Giọng nói của Lucy càng ngày càng trầm, ngữ điệu vô cùng chậm rãi: "Vậy ra tôi chỉ là kẻ thay thế?"
Nếu không tại sao lại ban cho hắn hình dáng giống người kia, tại sao lại đặt cho hắn cái tên "Lucy" này.
Giang Từ khẽ trợn mắt.
Cậu đương nhiên không đủ khả năng để tạo ra bản sao của "Lucifinil". Nhưng lời hôm qua cậu nói, biết giải thích sao cho hợp tình hợp lý đây.
Nhưng chắc chắn dù thế nào cũng không được nhận vụ kẻ thay thế này.
"Không phải", cậu kiên quyết phủ nhận, giọng nói chắc nịch, "Anh không phải kẻ thay thế của ai hết."
"Lucifinil chỉ là phác thảo tạo vật hoàn mỹ nhất của tôi thôi." Giang Từ sắp xếp lại lời giải thích, "Tôi gọi hắn là sao sớm rạng rỡ cũng chỉ để nhấn mạnh sự hoàn mỹ mà thôi."
Sau đó cậu kết nối với vài lời tối qua cậu đã nói: "Hắn không tồn tại, cậy nên tôi mới nói hắn ở không đâu cả."
"Tôi đặt tên anh dựa trên Lucifinil bởi tôi hy vọng tạo vật đầu tiên của mình cũng sẽ hoàn mỹ như tưởng tượng của tôi." Giang Từ liệu cơm gắp mắm giải thích cho hợp lý, “Tuyệt đối không có vụ bản sao gì đâu.”
Phần giải thích này ít nhất cũng đã đạt mức tiêu chuẩn của hai người kia. Bởi Giang Từ nhìn thấy Lucy có chút hoà hoãn hơn, trong khi Ivy cũng đã bớt lạnh nhạt với cậu.
Với Ivy, anh thà đấu đá với Lucy chứ không muốn ghen tị với một kẻ "rực sỡ như sao sớm" trong mắt Thần đâu. Chỉ cần Giang Từ nói không có, không cần biết mai sau như nào, anh vẫn sẽ nguyện tin tưởng.
Giang Từ nhìn phản ứng của hai người rồi nhẹ nhàng thở ra. Cứ gặp mấy loại chuyện này chắc cậu giảm thọ mất.
Tuy Ivy dễ dàng chấp nhận lời giải thích của cậu, nhưng Lucy vẫn còn bận tâm chuyện này.
Nhưng dù tin hay không, quan điểm của Lucy vẫn sẽ không đổi.
Chờ tới khi chỉ có hai người, Lucy mới khuỵu nửa gối quỳ trước mặt Giang Từ, sau đó ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt cậu: "Tôi sẽ cố để trở nên ưu tú hơn cả kỳ vọng của ngài về "sao sớm rạng rỡ", sẽ nỗ lực để đạt đến yêu cầu hoàn mỹ của ngài."
—— Mặc kệ “Lucifinil” có tồn tại hay không.
“Cho nên xin ngài hãy chỉ nhìn tôi.”
Đừng để ý đến những kẻ khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Từ bảo: Đại bàng lại giương cánh sau biến cố. Suýt thì có quả lật xe.
---------Hết chương 9---------