Chu Tử Thư không thích bánh mì lòng đỏ trứng lắm, anh cho rằng toàn bộ lòng đỏ trứng trong đó không ngon, Ôn Khách Hành đã thay đổi công thức nhiều lần, bây giờ lòng đỏ trứng trộn với bột đậu và một ít mứt bưởi sẽ ngon hơn so với trước đây, Chu Tử Thư cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
Lòng đỏ trứng muối không cần dùng lòng đỏ, Ôn Khách Hành đã thử, Chu Tử thấy trứng luộc trong rượu càng hài lòng, lòng trắng còn lại đều làm thành thịt lợn băm xào với lòng trắng trứng hoặc lòng trắng trứng xào bí và đậu bắp. Ôn Khách Hành cũng đã thử dùng lòng trắng trứng để bọc hoành thánh thịt cừu, nhưng hương vị thực sự không ngon lắm, Chu Tử Thư cười một lúc và nói rằng mình đã nhầm.
Dù sao Chu Tử Thư đang gặm một miếng bánh mì lòng đỏ trứng đặc biệt của Ôn Khách Hành làm cho ngồi trong xe, Ôn Khách Hành cũng mang theo mơ ngào làm năm ngoái, hoa mai ở Tứ Qúy Sơn Trang rất đẹp, mơ cũng ngọt nhưng thiếu không khí trong rừng mai——Ôn Khách Hành chỉ có thể cảm thấy vẻ đẹp chỉ được một nửa.
Ôn Khách Hành hóa thành hồ ly, muốn liếm vết thương trên tay sư huynh. Chu Tử Thư trước đó chưa bao giờ nghĩ tới, mình thật sự có thể gặp phải cướp khi đi thuyền trên sông còn có thủy phỉ, bọn họ vẫn còn tưởng như đang bị lừa, thật sự không tin vào mắt mình. Khoảng thời gian tối khuya ngày hôm qua. Thanh kiếm mềm của Chu Tử Thư quấn quanh eo cũng được bung ra, Ôn Khách Hành rút Thu Minh kiếm đi giao chiến với kẻ địch, Khách Hành dùng trường kiếm không tốt lắm, bị một tên thủy phỉ chém vào cánh tay sư huynh.
Ôn Khách Hành thấy sư huynh mình bị thương, đầu lưỡi dính đầy thuốc vàng, loại thuốc bôi ngoài da có thể uống được, cố hết sức liếm cánh tay, Chu Tử Thư giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đã đỡ lấy lưng, cổ và ôm cáo nhỏ vào bụng, hắn với với bốn móng vuốt nhảy múa trong không trung.
"Sư huynh, sư huynh, người đang làm gì vậy!" Ôn Khách Hành bị áp vào bụng, không thể nói chuyện đàng hoàng.
Chu Tử Thư vui vẻ bế Ôn Hổ Hành giơ lên trước mặt, thấy Ôn Khách Hành vẫy đuôi không hài lòng, liền nói: "Không có gì."
"Nhưng chúng ta thật sự cần phải chăm chỉ luyện võ," Chu Tử Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt cáo của Ôn Khách Hành, "Chúng ta đã hai tháng không nghiêm túc luyện võ, thậm chí còn không đánh bại được một đám thủy phỉ."
"Đệ nghĩ không có gì to tát cả." Ôn Cáo nhỏ tức giận quay đầu lại, "Con sông nằm trong tầm kiểm soát của bà ấy, nên bà ấy sẽ cho người đón chúng ta."
"Đệ lại biết gì rồi?" Chu Tử Thư nhướng mày.
" Bốn mùa hoa nở không ngớt, chuyện Cửu Châu biết tường tận. Nó được viết trên câu đối của sơn trang chúng ta."
"Đúng đúng, Ôn sư đệ của ta, nói cho ta biết vì sao trên đời không có tiền bối nào lại đi chào hỏi tiểu bối vậy?"
Ôn cáo nhỏ không muốn nghe lời này, sư huynh bị thương là lỗi của Cao Sùng.
Vào Nhạc Dương bằng đường thủy, sẽ đi qua Tầm Dương, Ôn Khách Hành dẫn Chu Tử Thư đi chợ, đồ ăn ở Tầm Dương cay đến nỗi Ôn Khách Hành không quen, cáo nhỏ ngửi ngửi xung quanh liền dẫn Chu Tử Thư đi đến quán nước, vào cửa hàng nhạc cụ. Đặt một cây đàn tỳ bà.
Chu Tử Thư cực kỳ bối rối, nghĩ đi nghĩ lại, anh cho rằng sư đệ của mình có thể là thèm ăn sơn trà (1), liền mua nửa giỏ sơn trà trắng trở lại xe ngựa, bóc từng chút một cho Ôn Khách Hành.
Chu Tử Thư chưa bao giờ làm những việc như thế này để phục vụ người khác, vỏ không được sạch lắm, trên cánh tay còn có vết thương, Ôn Khách Hành chịu không nổi nên giật lấy quả sơn trà bóc ra, đầu ngón tay đã ố vàng., nhưng sơn trà thực sự rất ngọt, thậm chí còn có chút miễn cưỡng.
Chu Tử Thư ôm Ôn Khách Hành, ngâm nga một giai điệu không rõ, thỉnh thoảng ăn sơn trà mà Ôn Khách Hành đút vào, nói rằng có sư đệ chăm sóc thật sự rất khác, hơn nữa tương lai anh phải thường xuyên đưa sư đệ đi chơi nhiều hơn.
Có cảm giác như anh ấy hoàn toàn quên mất quả sơn trà được mua cho Ôn Khách Hành.
Chu Tử Thư nói như vậy, trong lòng anh nhất định phải tránh đi mùa xuân, nếu không sẽ khổ, mùa hè cũng nóng bức, thu đông cũng có thể cân nhắc.
Anh áp đôi tai trắng của mình vào đôi tai đỏ của Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành rất vui vẻ, tai hắn không ngừng cọ vào mặt Chu Tử Thư, nếu tay Ôn cáo nhỏ không dính nước sơn trà thì Ôn Khách Hành sẽ thích nhéo đôi tai sư huynh một phát.
Lúc ở Tầm Dương, Ôn Khách Hành nhìn thấy liền mua một ít đồ ăn ngon cho Chu Tử Thư, xách một cái túi lớn để Chu Tử Thư tùy ý lựa chọn, Chu Tử Thư không biết tại sao mình lại có dự cảm không tốt mà làm theo. Đúng như dự đoán, đến quán trọ đã bị sư đệ ép trong phòng.
Phản ứng đầu tiên của Chu Tử Thư là anh đã quyết định ở lại Tầm Dương qua đêm, nếu không ngày mai gặp mặt Cao Sùng có thể sẽ bất lịch sự.
Nhưng anh cũng không thương tiếc hất văng bàn chân của Ôn Khách Hành: "Hôm qua ai bảo mình đã ăn no rồi?"
"Ca, hôm qua chính là ngày hôm qua." Ôn Khách Hành trợn mắt đi tới nắm lấy tay Chu Tử Thư. Sau hai mươi - ba mươi chiêu với con hồ ly nhỏ này, cổ tay phải của Chu Tử Thư đã bị tóm, Ôn Khách Hành bắt đầu cử động bằng ngón út. Cùng Chu Tử Thư đưa ngón tay vào miệng, phát ra âm thanh ừng ực, giọng nói có chút khàn khàn: "Hôm qua ăn rồi thì làm sao có lý do?"
"Khi vào Nhạc Dương, chúng ta sẽ được hai phòng ngủ, đệ đừng mơ ngủ trên giường của huynh." Chu Tử Thư cau mày.
Ôn Khách Hành nhéo nhéo dương v*t đã ngẩng đầu lên của Chu Tử Thư, trong lòng thầm cười, sau khi đến Nhạc Dương, Cao Sùng đã sắp xếp cho bọn họ ở đó, không cần phải ở trong quán trọ.
Chẳng bao lâu, Chu Tử Thư bị môi lưỡi của Ôn Khách Hành làm cho không nói nên lời, anh thì thầm bảo hắn nhanh lên, đêm nay anh muốn ngủ thêm hai tiếng nữa.
Ôn Khách Hành thậm chí còn không ngẩng đầu lên hỏi Chu Thử Thư đã hành hạ sư huynh suốt hai tiếng đồng hồ từ khi nào.
"Còn cần viết ra thành tựu to lớn của mình trong sáu giờ qua, dán lên tường của Tứ Qúy Sơn Trang cho đệ tử xem sao?" Chu Tử Thư tức giận đến mức kéo Ôn Khách Hành đứng dậy, đưa tay xuống dưới dương v*t của hắn. Dùng ngón tay nhào nặn, sau mấy cái vuốt cho chắc là nó đã đủ cứng, anh mới trèo lên và bắt đầu di chuyển: "Cuối ngày hôm đó, sư phụ hỏi huynh, huynh xin phép nói rằng đệ bị sốt. "
Ôn Khách Hành đột nhiên tiến vào trong âm hộ mềm mại và chật hẹp, bị Chu Tử Thư áp chế, hắn chỉ có thể ngập ngừng cử động thắt lưng, cố gắng từ góc độ này khám phá vùng nhạy cảm của Chu Tử Thư, đáng tiếc là eo và chân của hắn lại bị giữ lại, quả thực là như vậy. Khó dùng sức, hắn không khỏi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư cúi xuống hôn Ôn Khách Hành nói: "Đệ có thể tự mình di chuyển, đừng làm quá mạnh, huynh đã bôi " thuốc" rồi, huynh chỉ có thể tỉnh táo được nửa tiếng.
Ôn Khách Hành nhấc một chân của Chu Tử Thư lên, chậm rãi xoa bóp vùng nhạy cảm của sư huynh, cẩn thận không để cho sư huynh xuất tinh, hắn chỉ muốn ôm sư huynh để giải tỏa cơn thèm, nhưng chỉ ôm cũng không làm giảm được cơn thèm. Nó chật quá, lỏng ra một chút thì tốt hơn.
Từ khi nghĩ tới sư huynh, hắn thường xuyên tưởng tượng đến một số cảnh tượng, tỷ như sư huynh ở trên giường nhìn vẫn rất đáng sợ, chỉ khi bị chịch đến mức lên đỉnh mới thở hổn hển hai lần, sau đó lật người lại. cưỡi lên sư huynh. Tình huống thực tế còn tệ hơn nhiều so với ý tưởng của hắn, sư huynh thường sẽ ngã vào lòng hắn, ôm lấy sư huynh, đâm sâu nông, đuôi của hắn hoặc là quấn lấy tiền bối, hoặc đuôi của sư huynh hoặc quanh eo của sư huynh, thậm chí còn nói rằng mình còn không chạm vào sư huynh, Chu Tử Thư cho dù điều đó khiến anh tức giận nhưng cũng sẽ không từ chối.
Chu Tử Thư không làm như vậy nữa với Ôn Khách Hành cho đến sáng sớm ngày hôm sau, anh nằm trên giường, mái tóc đen dài buông xuống sau lưng, còn Ôn Khách Hành thì đứng, từ từ đưa dương v*t của mình vào lỗ sau của Chu Tử Thư. Chiều cao của giường vừa phải, lúc cái lỗ lọt vào giữa háng, Chu Tử Thư không chịu nổi, đầu gối lùi về sau, cái lỗ phía sau đập thẳng vào háng Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành phát ra một tiếng "rít" gần như bị bóp chặt. Từ từ nhấp ra vào cái lỗ dễ thương của sư huynh.
Ôn Khách Hành lại ghi nhớ thêm một điểm nữa trong số rất nhiều điều về sư huynh của mình, sư huynh buổi sáng buồn ngủ dễ thương hơn buổi tối lạnh lùng rất nhiều, lần sau hắn cũng muốn đặt một chiếc giường như thế này. Trong thư phòng của chủ nhân nó, tìm một bức bình phong ngăn đôi căn phòng ra.
- -- Còn Tiếp---
Note:
(1) Sơn Trà - 枇杷- Loquat:
Trái sơn trà (Loquat) có tên khoa học là Eriobotrya japonica, thuộc họ Rosaceae. Sơn trà thường được trồng làm cây ăn quả hoặc làm cảnh. Ở mỗi vùng miền lại có một tên gọi khác nhau như: Nhót tây, mận Trung Quốc, mận Nhật Bản, sơn trà Nhật Bản, pipa, nispero, mận Malta...hay cái tên thân thuộc là tỳ bà đến từ Việt Nam.
Loquat được cho là có nguồn gốc xuất xứ từ Trung Quốc, sau đó dần được phổ biến rộng sang châu Á và được trồng khá phổ biến ở Nhật Bản. Loquat có hơn 800 giống, trong đó phổ biến nhất là: Loquat Trung Quốc và Loquat Nhật Bản. Ngày này đã được trồng phổ biến nhiều nơi trên thế giới.
Loquat có hình phì quả tròn hoặc dạng quả lê nhưng kích thước khá nhỏ, đường kính khoảng 2-3 cm, mọc theo chùm. Vỏ mỏng thường có màu vàng, cam hoặc đỏ, có thể tróc khi chín. Quả Loquat có vị chua ngọt nhẹ, vì vậy mà khá được yêu thích, thường được ăn tươi, sấy khô hoặc nghiền nhuyễn thành bột để sử dụng.
Bên cạnh là một loại trái cây được ưa thích, Loquat còn có nhiều lợi ích đối với sức khỏe và được các chuyên gia khuyến dụng.