Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Thời Mạt Thế

Chương 4: Tôi tới thu nợ




Vân Đào thoải mái tắm rửa xong thì mặc áo sơ mi và quần đùi Diệp Hào mới đưa. Áo với quần quá lớn, cô cột vạt áo quanh eo, quần đùi thì buộc chặt lại. Cho dù như vậy, Vân Đào vẫn cảm thấy là lạ.

Bởi vì cô không có mặc nội y quần lót, nên dù đã mặc quần áo của Diệp Hào thì vẫn có cảm giác như trần truồng.

Vân Đào nghĩ, bản thân có phải nên cảm tạ nguyên chủ lúc bò giường còn mặc được bộ váy ngủ hai dây hay không.

Vân Đào mở cửa phòng tắm thì đụng mặt Diệp Hào.

Hắn có gì đó không ổn.

Trên mặt không có ba phần tươi cười như thường lệ, trong ánh mắt cũng không có nghiền ngẫm cùng giễu cợt ác liệt. Ngược lại, sắc mặt hắn có chút u ám, đôi mắt nâu sâu như vực thẳm.

Lúc này Diệp Hào giống như một tên biến thái giết người không chớp mắt.

Vân Đào rụt người lại, "Anh, anh làm sao vậy?"

Cô còn dám hỏi làm sao vậy?!

Diệp Hào đen mặt không nói gì, chỉ nhìn Vân Đào.

Lớp trang điểm yêu diễm trên mặt Vân Đào đã được tẩy đi, để lộ khuôn mặt sạch sẽ và xinh đẹp của cô.

Đây là lần đầu tiên Diệp Hào nhìn thấy Vân Đào không trang điểm.

Cổ họng Diệp Hào lại bắt đầu ngứa ngáy.

Vân Đào rất đẹp, dựa vào mắt thẩm mỹ của bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ mà xem, có thể gọi là hoàn mỹ. Cái lớn như tỉ lệ giữa chiều dài và chiều rộng khuôn mặt, nhỏ như mặt mày mắt mũi môi, không chỗ nào là không tinh xảo.

Bởi vì vừa mới tắm rửa, khuôn mặt Vân Đào bị nước nóng hun đến trắng hồng, hồng nhuận mềm mại như quả đào chín.

Nghĩ đến là muốn cắn một ngụm.

Yết hầu Diệp Hào lăn lộn.

"Anh..." Vân Đào lại rụt về phía sau.

Ánh mắt Vân Đào long lanh trong veo như nước, nhìn như rụt rè đáng thương, nhưng vẻ đáng yêu nghịch ngợm kia vẫn còn.

Diệp Hào biết giờ phút này trong đầu Vân Đào khẳng định đang suy nghĩ cái gì đó không đáng tin cậy.

Quả nhiên.

"Có phải tôi tắm lâu quá, dùng nước nhiều quá khiến anh tức giận không?"

"Ha." Diệp Hào tức đến bật cười.

Hắn tới gần ôm eo Vân Đào, đặt lòng bàn tay lên phần lưng dưới lộ ra của cô. Lúc da thịt họ chạm vào nhau, cả hai người đồng thời khẽ run lên.

Diệp Hào siết chặt cánh tay, để thân thể ẩm ướt ấm áp của Vân Đào gần sát vào mình. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn ánh mắt hoảng loạn của Vân Đào.

Vân Đào dùng cả hai tay vùng vẫy đẩy Diệp Hào ra, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn. Nhưng cánh tay Diệp Hào tựa như tường đồng vách sắt khó có thể lay động.

Đột nhiên, Vân Đào không dám cử động.

Dưới bụng cô có một thứ ghê gớm.

Đức mẹ Maria ơi, cô là gái zin, còn chưa từng có bạn trai. Thứ đồ này cô không thể chịu nổi.

"Cô đang quyến rũ tôi, hửm? "Giọng Diệp Hào trầm thấp gợi cảm, mang theo hơi thở tình dục.

Bàn tay nóng bỏng của hắn giống như cá chạch thoải mái trượt vào áo sơ mi, chạm vào làn da Vân Đào rồi di chuyển lên trên. Chỗ bàn tay đi qua, phảng phất như có dòng điện rất nhỏ chạy qua, mang theo từng đợt tê dại.

Chân Vân Đào nhũn ra, thân thể trượt xuống. Dương vật chỗ eo bụng bị cọ qua như vậy thì lớn hơn vài phần. Cho dù cách quần áo, Vân Đào cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng và cứng rắn của nó.

"Cô quả nhiên đang quyến rũ tôi."

Mái tóc dài qua vai của Diệp Hào, một bên được vén ở sau tai, một bên xõa tự nhiên. Khi hắn cúi đầu, mái tóc dài đen bóng mượt như tơ lụa trải xuống, chạm vào gò má và cổ Vân Đào.

Sợi tóc mát lạnh làm cho Vân Đào tỉnh táo vài phần.

"Tôi không có."

Giọng nói nhỏ như muỗi, nhưng không cản trở Diệp Hào nghe rõ. Hắn cũng dùng cái này đào hố cho Vân Đào nhảy.

Diệp Hào cười khẽ, tiếng cười phảng phất xuyên qua màng nhĩ thẳng vào đại não, khiến ý thức Vân Đào cũng run rẩy theo.

Bàn tay Diệp Hào vuốt ve lưng Vân Đào trượt về phía ngực, ôm bộ ngực mượt mà đầy đặn nhẹ nhàng nhào nặn.

"A... ưm... " Vân Đào ưm một tiếng, lý trí và sức lực trong nháy mắt tách ra.

Diệp Hào buông tay, Vân Đào mất đi chút điểm tựa cuối cùng cả người trượt xuống đất.

Dương vật nóng bỏng lướt qua bụng Vân Đào, lướt qua khe ngực, trượt tới đôi môi hồng căng mọng của cô.

Diệp Hào lập tức ôm lấy Vân Đào, không cho cô tiếp tục trượt xuống nữa.

"Chậc," Diệp Hào ác liệt chậc một tiếng, "Cô còn nói không có?"

Môi Vân Đào cách hai lớp quần mỏng dán vào dương vật của Diệp Hào. Lẽ ra cô nên cảm thấy ghê tởm, nhưng lại không có.

Cô không ổn rồi, cơ thể rất không ổn.

Cô quả thật không có kinh nghiệm thực chiến. Nhưng phim porn hay truyện người lớn cô đều đã xem cả rồi. Cho nên cô biết trạng thái hiện tại của mình là như thế nào.

Điên rồi sao, cô lại muốn làm tình với Diệp Hào, muốn Diệp Hào lấp đầy mình, muốn nếm thử khoái cảm cực hạn trong miệng người khác.

Giết cô đi!

Diệp Hào ngồi xổm người xuống, nhìn hai má Vân Đào đỏ hây hây, đầu óc choáng váng vì dục vọng.

Hắn nở nụ cười. Không phải nụ cười giả dối quen thuộc, mà là nụ cười vui sướng thật lòng.

Ngón cái của hắn vuốt ve đôi môi mềm mại ngon miệng của Vân Đào, giọng nói cố tình hạ thấp vừa gợi cảm chết người nhưng lại hung ác như lời thì thầm của ác ma.

"Vân Đào, cô nói ngoại trừ mạng ra, thì có thể cho tôi bất cứ thứ gì."

"Cô xem, tôi đến để thu nợ."