Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Thời Mạt Thế

Chương 16: Làm bữa sáng




Dỗ em trai thôi mà, cô biết. Chỉ cần có thể để cô thuận lợi làm thành công bữa cơm này, có dỗ dành hơn nữa cũng không phải là không thể.

"Bớt dỗ ngọt tôi đi. Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cô ở lại đâu!"

Vân Đào phức tạp nhìn Kỷ Hàm, nhìn đến sau lưng hắn phát lạnh, "Ánh mắt của cô là ý gì?"

"Tôi thấy rất kỳ lạ nha. Cậu là dị năng giả hệ hỏa thuộc loại tấn công. Chẳng lẽ việc nhóm lửa nấu cơm cho cậu có cảm giác thành tựu hơn giết xác sống hả?"

"Tôi..." Kỷ Hàm á khẩu không trả lời được.

"So với việc đuổi tôi đi, cậu hẳn là càng nên hy vọng tôi nấu ăn ngon. Tốt nhất là có thể thay cậu phụ trách bữa ăn của mọi người. Như vậy, chẳng phải cậu càng có thể nghiên cứu để tăng dị năng của mình lên sao?"

"Thấy chưa, đuôi hồ ly của cô cuối cùng đã lộ ra rồi. Cô muốn trà trộn vào Bạch Sư, cô chính là gián điệp Hỏa Chủng phái tới!"

"Tôi quả thật muốn ở lại, nhưng tôi không phải gián điệp của Hỏa Chủng. Cái đội có thể ném một người không có dị năng tay không tấc sắc như tôi ở nơi hoang dã thì không đáng để tôi bán mạng vì bọn họ. Huống hồ lấy thực lực của Bạch Sư, cậu cảm thấy tôi thật sự có thể làm được chuyện gì sao?"

Kỷ Hàm không còn gì để nói. Những lời Vân Đào nói đều là thật. Hắn không có cách nào phủ nhận, sáu người trong đội Bạch Sư, thực lực của hắn kém cỏi nhất. Hắn đang lo âu bất an vì chuyện này. Huống hồ hắn cũng cảm thấy Vân Đào chẳng thể giở được trò gì.

Nhưng trong lòng hắn luôn khó chịu.

Hắn cắm mạnh con dao sắc bén trên thớt, "Tiểu gia muốn ăn mì bò!"

Vân Đào cố nhịn cười, "Dạ được khách quan, tôi sẽ chuẩn bị mì bò cho ngài."

Nửa giờ sau, Kỷ Hàm ăn bát mì đặc biệt đầu tiên: "Cũng, cũng không tệ lắm."

Dừng một chút, hắn đỏ mặt hỏi Vân Đào, "Còn nữa không?"

Kỷ Hàm: Thơm quá.

Khi Diệp Hào và Úy Lý quay lại, thì Tô Bình Trắc và hai anh em Kỷ Hàm đang ăn. Đội trưởng Sùng Minh không có ở đó.

Ba người cứ lo cắm đầu ăn mì không biết rằng họ đã quay lại. Hoặc là có biết nhưng không kịp để ý đến họ.

Diệp Hào nhìn Vân Đào vẫn đang bận rộn trong bếp. Mái tóc dài của cô được quấn lên bằng chiếc đũa, chỉ để lại vài sợi tóc trên trán, ôm lấy khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.

Cô mặc áo sơ mi của hắn, quần đùi của hắn. Giống như đêm qua, góc áo sơ mi cột ngang eo. Khi cô di chuyển, thình thoảng có thể thấy được vòng eo trắng mịn, đôi chân thon dài cũng lộ ra dưới chiếc quần đùi...

Phản ứng đầu tiên của Diệp Hào chính là lúc ân ái đêm qua, hai chân Vân Đào quấn quanh eo hắn, để cho hắn mặc sức thúc vào người cô, dâm mỹ lại đẹp đến kinh người.

Hắn bước tới chỗ Vân Đào, ôm cô từ phía sau, "Em đang làm gì vậy?"

Vân Đào giật mình. Nhưng nghe thấy giọng nói của Diệp Hào lập tức an tâm lại.

Diệp Hào nghe thấy âm thanh cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như bị chọc nhẹ, có chút ngứa ngáy.

"Bánh thịt bò."

Cô gắp một miếng không quá nóng trên đĩa: "Mau nếm thử xem em làm có ngon không."

Diệp Hào há miệng nếm thử một miếng, "Ừm, ngon lắm." Nói xong hắn lại dán vào vành tai Vân Đào tiếp tục nói, "Nhưng không ngon bằng em."

Mặt Vân Đào chợt đỏ bừng.

Bữa sáng này, Vân Đào làm tổng cộng ba mươi cái bánh thịt bò, hai mươi bát mì thịt bò, toàn bộ ăn sạch.

Cô biết sức ăn dị năng giả lớn, nhưng không ngờ lại lớn như vậy. Đây mới chỉ là bữa sáng thôi đấy! Cô bắt đầu nghi ngờ quyết định ở lại với tư cách là đầu bếp của mình là đúng hay sai.

Nhưng ngoài ý muốn là cô không cảm thấy mệt mỏi.

Dị năng của Tô Bình Trắc thật thần kỳ!

Thiện cảm với Tô Bình Trắc lại tăng lên.

Tô Bình Trắc bị Vân Đào nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lấp lánh: "???"

Sau khi ăn xong thì lên đường. Vân Đào với Diệp Hào, Kỷ Hàm Kỷ Thâm một chiếc xe. Sùng Minh, Úy Lý, Tô Bình Trắc một chiếc xe.

Diệp Hào phụ trách lái xe, Vân Đào ngồi ở ghế lái phụ, Kỷ Hàm Kỷ Thâm ngồi ở ghế sau.

Kỷ Thâm thì khỏi nói, mặc áo hoodie có mũ trùm đầu màu đen. Hắn đội mũ và đeo khẩu trang đen, cảm giác tồn tại thấp đến gần như không có. Vân Đào luôn quay đầu lại nhìn thấy hắn mới có thể nhớ ra phía sau xe là hai người.

Về phần Kỷ Hàm, cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh mẽ. Người này cứ nhìn chằm chằm vào gáy Vân Đào, sợ chỉ cần dời tầm mắt một giây thôi sẽ ảnh hưởng đến việc hắn nhìn sau gáy Vân Đào ra một cái lỗ.

Ban đầu Vân Đào chịu đựng, sau đó cô nhịn không được liền quay đầu trừng Kỷ Hàm.

Kỷ Hàm luôn có thể quay mặt đi trước khi Vân Đào quay đầu nhìn lại. Sau năm lần bảy lượt, Vân Đào không thể nhịn được nữa.

"Kỷ Hàm, chúng ta đổi chỗ ngồi đi?"

"Dựa vào cái gì?"

"Kỷ Thâm, chúng ta đổi chỗ ngồi được không?"

Kỷ Thâm gật đầu.

Sau đó Vân Đào ngồi xếp bằng ở ghế sau, cắn hạt dưa Diệp Hào chuẩn bị cho cô nhìn chằm chằm Kỷ Hàm. Cô nhìn đến nỗi Kỷ Hàm như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.