Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Thời Mạt Thế

Chương 12: Sadako




Sắc mặt Kỷ Hàm khó coi. Hắn thầm nghĩ đồ ăn mình nấu đúng là không ngon thật, "Vậy ít nhất kỹ năng nấu nướng của em cũng tiến bộ đúng không? Nếu cho em thêm thời gian, em nhất định có thể nấu ngon!"

Bốn người anh trai tiếp tục trầm mặc.

"Anh, các anh..." Kỷ Hàm run rẩy cả người. Đã nói phụ nữ như quần áo anh em như tay chân đâu rồi. Anh em làm đồ ăn dở thì không phải là anh em à?

"Đã hai năm rồi." Diệp Hào có lòng tốt nhắc nhở.

Đã hai năm rồi, nếu có thể nấu ngon thì đã làm được từ lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao?

Kỷ Hàm nổi giận xông trở lại Nhà xe, lấy dưới gối đầu ra một quyển sách dạy nấu ăn sắp bị lật nát. Hắn nghiến răng nghiến lợi lật từng trang nghiên cứu. Hắn cũng không tin mình không học được cách nấu ăn ngon!

"Vân Đào, tốt nhất cô đừng rơi vào trong tay tiểu gia! Nếu không..." Kỷ Hàm vô thức dùng sức trên tay.

Một tiếng "Xoẹt" vang lên, cuốn sách cuối cùng không chịu nổi nhục nhã, rách ra làm hai.

"A a a, sách của tôi!"

Vân Đào bị ghi hận ngủ một giấc thẳng đến nửa đêm mới tỉnh -- là bị mắc tiểu nên tỉnh.

Bát thức ăn cho heo kia, à không, bát cơm tối tình yêu của Diệp Hào ngoại trừ sắc hương vị đều lạ ra, còn mặn nữa.

Vân Đào ước chừng uống ba ly nước lớn mới đỡ, làm cho cô hơn nửa đêm phải giật mình dậy vì bị mắc tiểu.

Trong xe không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến trong xe như có sương mù mênh mông, chẳng nhìn rõ được gì.

Đối mặt với tình huống này, Vân Đào sững sờ một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu và đã gặp phải chuyện gì.

Cô xuyên sách, còn làm tình với nhân vật Diệp Hào trong sách.

Vân Đào kéo chăn che mặt, qua vài phút mới cố nén đau nhức khó chịu chống người ngồi dậy.

Trong xe rất yên tĩnh, ngoài xe cũng rất yên tĩnh.

Vân Đào cẩn thận xốc chăn lên, thấy trên người mình mặc áo sơ mi quần đùi thì mặt đỏ bừng.

Con người thật kỳ lạ, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi mà cô còn có thể cảm thấy ngượng ngùng vì Diệp Hào tắm rửa mặc quần áo cho mình.

Cô thở dài một hơi, lồm cồm bò dậy quỳ gối trên giường. Lúc đang chuẩn bị thò chân ra giẫm lên cầu thang leo xuống, thì cô chợt nhớ tới Diệp Hào và Tô Bình Trắc ở chung một chiếc xe.

Diệp Hào không có ở đây, vậy Tô Bình Trắc thì sao?

Vân Đào do dự chừng nửa phút, quyết định nhìn xem.

Cô từ từ ló đầu ra, nhìn xuống giường tầng dưới...

Tô Bình Trắc ở giường dưới vẫn chưa ngủ nhìn cái đầu quỷ khí dày đặc nhô ra khỏi mép giường: "......"

May mà hắn vẫn thức. Nếu đổi lại là người khác, đột nhiên thấy một cái đầu Sadako* như vậy, chắc là đăng xuất ngay tại chỗ rồi.

*Hình ảnh

Bên trong xe tối tăm, Vân Đào chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tô Bình Trắc ở giường dưới, nhưng không nhìn thấy hắn đang mở to hai mắt.

"Tô, Tô tiên sinh, anh còn thức không?"

Tô Bình trắc: "......"

Giọng nói Vân Đào rất nhỏ, gần như là tiếng thì thào. Âm thanh này đối với người bình thường cũng thôi đi, nhưng đối với dị năng giả quanh năm lăn lê bò lết trong nguy hiểm mà nói giống như sấm sét trên mặt đất.

Tô Bình Trắc quyết định không hé răng, giả vờ ngủ.

Sau đó hắn chợt nghe thấy người phụ nữ giường trên nhỏ giọng nói thầm: Cũng may là không đánh thức anh ta.

Vân Đào vịn mép giường, thò chân leo xuống thang giường. Cô vừa mới giẫm lên, lòng bàn chân lập tức đau đến hít hà.

Lúc bị đuổi ra khỏi đội Hỏa Chủng cô không mang giày, thế cho nên đi chân trần hơn nửa ngày, hai chân bị rộp nổi mấy cái bọng nước.

Lúc mới gặp Diệp Hào cô không có gan kêu đau. Sau đó lại không có tinh lực kêu đau. Bây giờ cô không còn nguy cơ tử vong nữa, đau một cái là không thể chịu nổi.

Vân Đào giẫm một cước hít một hơi xuống thang giường. Sau đó cô vịn thang giường để giảm bớt đau đớn, cũng nhân cơ hội thăm dò nhìn Tô Bình Trắc.

May mà không làm hắn dậy.

Vân Đào mang dép lê cỡ siêu lớn Diệp Hào chuẩn bị cho, bước thấp bước cao đi vào phòng tắm. Cô lại không biết bộ dáng tứ chi không khống chế được này của mình ở trong mắt Tô Bình Trắc có thể liều một trận với xác sống.

Cô nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý rồi ra khỏi phòng tắm. Bởi vì quá hoảng loạn nôn nóng, chiếc dép lê mà cô có thể nhét hai chân vào vừa một chiếc, chân trái vấp chân phải hại cô lảo đảo. Cô vịn bàn ăn để đứng vững nhưng đầu gối lại đụng vào chân bàn.

Lần này đúng lúc đụng vào gân chân, vừa đau vừa tê. Vân Đào cuộn mình thành một cục, lăn lộn trái phải trong hành lang chật hẹp.

Cô cũng không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể rên ư ư ư.

Bỗng nhiên "tách" một tiếng, đèn sáng lên.