Bệnh của Văn Thanh Từ còn chưa khỏi, không thể ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ.Bởi vậy y không gọi đồ ăn đã thành phẩm, mà là nguyên liệu nấu ăn cơ bản mua từ cửa hàng gần đó.
Những thứ này có hơi nặng, một hơi nâng lên lầu cũng không đơn giản.
Văn Thanh Từ đứng ở đầu hành lang, vốn định chờ Tạ Bất Phùng đi lên trước, còn mình thì chậm rãi lên lầu.
Nhưng nửa ngày trôi qua, thiếu niên lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Y không kìm được hỏi: "Nhà em ở lầu mấy?"
“ Lầu sáu. " Thiếu niên dừng một chút rồi trả lời.
Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu, y nhìn thoáng qua túi mua sắm trong tay nói: "Em lên lầu về nhà trước đi, anh từ từ xách túi.”
Đèn kích hoạt bằng âm thanh ở hành lang bị hỏng lúc nào đó.Văn Thanh Từ chỉ có thể dựa vào đèn đường bên ngoài lầu mơ hồ nhìn thấy -- thiếu niên bỗng nhiên cúi đầu.
Chẳng lẽ nói cậu ta còn không muốn về nhà?
Từ nhỏ Văn Thanh Từ đã rất nghe lời, gần như không có mâu thuẫn gì với cha mẹ nuôi, nhưng y cũng biết, người rời nhà trốn đi sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Nước mưa lướt qua gương mặt Tạ Bất Phùng, chậm rãi nhỏ xuống cằm.
Nếu là thường ngày, Văn Thanh Từ có lẽ sẽ trực tiếp lên lầu về nhà.
Nhưng hôm nay......
Nhìn thấy thiếu niên ướt đẫm trước mắt, y vẫn không kìm được hỏi nhiều một câu: "Nếu không em vào nhà anh ngồi trước nhé?”
Vài giây sau, thiếu niên đột nhiên gật đầu: "Được.”
Nói xong lại cúi người, cầm túi nhựa Văn Thanh Từ đặt dưới mặt đất.
“Để em cầm, nhà anh ở tầng mấy.”
"Chờ một chút --" Văn Thanh Từ vốn định đi ngăn, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, thiếu niên đã mang theo túi nilon, bước lên cầu thang.
Quên đi... Văn Thanh Từ vừa mới xuất viện cũng không làm khó mình nữa.
“Lầu ba. " Y nâng cao âm lượng nói với thiếu niên.
Tiếng nói trong trẻo vang vọng khắp hành lang trống trải.
Ngọn đèn màu cam thắp sáng trước mặt thiếu niên.
Trong chốc lát, cái lạnh do mưa lớn mang lại biến mất.*Nước sôi đang bốc khói.
Mỳ măng tây trong nồi dần dần trở nên mềm.
Văn Thanh Từ tùy ý ném mấy loại rau đã rửa sạch vào, bỏ hai quả trứng vào trong, đợi một lúc lâu rồi tắt bếp.
"Được rồi," y mỉm cười, quay đầu nhìn về phía phòng khách, "Em muốn bao nhiêu?"
Người tới đã thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng.
Thiếu niên trong phòng khách còn cao hơn cả Văn Thanh Từ.
Áo T - shirt màu trắng vốn rộng thùng thình ở trên người cậu có vẻ hơi chật, một phần làn da màu mật ong lộ ra dưới bộ đồ ngủ kẻ sọc đen xám.
Nhưng cũng may, bộ quần áo này miễn cưỡng có thể mặc.
Thiếu niên dùng khăn lông tùy ý cọ tóc: "Một chút là được rồi." Cậu nói.
“Được. "Văn Thanh Từ đi ra khỏi phòng bếp, nhẹ nhàng đặt đồ trong tay lên bàn ăn.
Y nở nụ cười: "Cũng đã lâu anh không nấu cơm, nhưng vẫn có thể ăn.”
Đèn chùm trong nhà ăn Văn Thanh Từ cũng đã có tuổi. Lồng đèn vốn màu vàng nhạt, bởi vì oxy hóa mà nổi lên màu da cam. Ánh đèn như vậy lại làm cho căn phòng có chút trống trải trở nên ấm áp, không hề tịch mịch nữa.
Thiếu niên cắn cắn môi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Cảm ơn.”
Giọng điệu của cậu không được tự nhiên, dường như cũng không thường nói hai chữ này.
“Không cần cảm ơn, thuận tay mà thôi.”
Văn Thanh Từ dán thìa lên môi, qua vài giây mới uống hết canh bên trong.
"Gần đây đã nghỉ hè rồi, sao còn ở đây?" Sau khi hỏi tên đơn giản, y lại thuận miệng nói.
Mặc dù ở đây rất gần trường học, nhưng hoàn cảnh vẫn không tốt như khu mới.
Dựa theo kinh nghiệm của Văn Thanh Từ, mỗi khi tiểu khu đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè "Dân số thường trú", sẽ giảm bớt gần hai phần ba.
Y thấy thiếu niên dừng lại một chút, cuối cùng chậm rãi lắc đầu nói: "Nhà của em không ở đây.”
Hả?
Chẳng lẽ nói mình đoán sai rồi sao?
Văn Thanh Từ hỏi: "Vậy em qua bên này…”
“Đây là nhà của bà nội em."Tiếng nói vừa dứt, thiếu niên chậm rãi cầm đũa trong tay," Bà từng ở đây.”
Lầu 6, bà nội......
Không giống với khu mới nhân tình đạm bạc, khói lửa trong khu thành cũ rất đặc biệt.
Văn Thanh Từ nhớ rõ lúc mình còn rất nhỏ, chạng vạng mùa hè, các ông bà nội trên lầu đều ngồi dưới dây leo hoa trong vườn hoa nhỏ nói chuyện phiếm.
Mà y cũng đã quen biết tất cả cư dân trong tòa nhà này vào thời điểm đó.
Lời nói của thiếu niên kích hoạt trí nhớ của Văn Thanh Từ.
“Bà nội em có phải họ Dụ không? " Y không kìm được hỏi.
“Đúng, anh nhận ra bà ấy à? "Tạ Bất Phùng nhìn về phía Văn Thanh Từ.
"Tất nhiên rồi," người đàn ông ngồi đối diện với cậu cười và nói, "Anh nhớ bà ấy, bà rất tốt bụng, còn nuôi một con chó con."
Trong ấn tượng của Văn Thanh Từ, bà cụ họ Dụ kia, dường như là hộ gia đình lớn tuổi nhất trên lầu này. Lúc mình còn rất nhỏ, đầu bà đã đầy tóc bạc.
Ước chừng là bởi vì có chung hồi ức, hai người chính thức hàn huyên.
Mà Văn Thanh Từ cũng chắp vá ra từ lời của Tạ Bất Phùng - - đúng là cậu gây chuyện với người nhà, cho nên mới đi tới chỗ bà nội ở lúc còn sống vào đêm mưa này.
Vì gia đình không còn sống ở đây, nên thiếu niên rời nhà trốn đi không có chìa khoá gian nhà này.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng.
Trong lúc nói chuyện Văn Thanh Từ không khỏi ngước mắt, nhìn ra bên ngoài.
“Đêm nay mưa không ngừng được, em cứ ở đây đi. Chuyện còn lại, đợi đến ngày mai rồi nói.”
“Không cần đâu, "Lúc này thiếu niên lại từ chối y" Chờ quần áo khô em sẽ đi.”
Giọng điệu của cậu rất kiên định.
Văn Thanh Từ bị dáng vẻ quật cường của thiếu niên chọc cười: "Vậy tối nay em ở đâu? Trực tiếp về nhà sao?”
“Ở khách sạn, em có mang theo điện thoại di động.”
“Em có mang theo chứng minh thư không?”Trong lúc nói chuyện Văn Thanh Từ nhìn vào điện thoại di động của thiếu niên ở góc bàn, "Hơn nữa...... Nếu như không có nhìn lầm, điện thoại di động của em hình như gặp vấn đề rồi thì phải.”
Vấn đề?
Thiếu niên sửng sốt nhìn theo tầm mắt Văn Thanh Từ, đồng thời nhẹ nhàng ấn nút khởi động máy.
Điện thoại di động màu đen lẳng lặng nằm ở góc bàn, không phát ra chút ánh sáng nào.
Có vẻ như nó đã bị mưa làm hỏng.
Tạ Bất Phùng: "......”
Mặc dù mặt thiếu niên vẫn không có biểu cảm, nhưng Văn Thanh Từ lại từ đó đọc ra hai chữ "Xấu hổ".
“Ở đây trước đi, dù sao đêm nay quần áo của em cũng sẽ không khô đâu,” Y vỗ vỗ bả vai thiếu niên, xoay người nhìn thoáng qua phòng ngủ, "Nhà của anh không có người khác, em có thể an tâm ở."
Từ trong cuộc đối thoại vừa rồi có thể cảm nhận được, mâu thuẫn giữa Tạ Bất Phùng và người nhà tuyệt đối không nhỏ, thậm chí nhắc khi chắc tới cha, trong mắt thiếu niên còn lộ ra so chán ghét thậm chí là ánh mắt ghê tởm.
Loại quan hệ này, dường như đã không thể dùng "Phát sinh mâu thuẫn" đơn giản để hình dung.
Cho nên Văn Thanh Từ cũng không khuyên Tạ Bất Phùng về nhà sớm, mà nói với thiếu niên: "Khi nào muốn về nhà thì về.”
Tạ Bất Phùng rốt cục ngước mắt nghiêm túc quan sát hoàn cảnh chung quanh. Nhà Văn Thanh Từ và nhà của bà đều là loại căn hộ giống nhau, có bốn phòng ngủ.
Trước mắt cũng chỉ có một gian phòng ngủ mở đèn.
Sau khi Tạ Bất Phùng biết chuyện, cảm thấy trong nhà Văn Thanh Từ hình như chỉ có một mình cậu.
Một giây trước khi y quay lại phòng ăn.
Thiếu niên lại phát hiện: Trên bàn trà trong phòng khách nhà Văn Thanh Từ, có một túi nilon in tên bệnh viện gần đó, trên đó còn dùng bút dầu thô viết tên y.
...... Y bị bệnh sao?
“Lúc trước có ở bệnh viện vài ngày.”
Khoảnh khắc giọng nói của Văn Khánh Từ vang lên bên tai, Tạ Bất Phùng nhận ra mình thực sự đã nói ra điều mình đang nghĩ.
Thiếu niên chưa bao giờ chủ động quan tâm người khác, bỗng nhiên hơi mê mang. Nhưng ngay sau đó vẫn nhìn vào mắt Văn Thanh Từ nói: "Em chăm sóc anh.”
...... Cho nên, cậu ta đây là dự định lấy công trả tiền thuê sao?
Văn Thanh Từ khẽ trừng mắt nhìn, cũng không từ chối đề nghị của thiếu niên có lòng tự trọng rất mạnh này.
……
Văn Thanh Từ bệnh nặng mới khỏi, toàn thân đều không có sức. Y chỉ có thể chỉ huy Tạ Bất Phùng lấy chăn bông trong tủ xuống, trải lên giường.
Không thể không nói động tác của thiếu niên rất xa lạ.
Văn Thanh Từ có lý do hoài nghi, Tạ Bất Phùng từ nhỏ tới lớn chưa từng làm việc nhà.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang thuần thục của đối phương, cuối cùng y vẫn không lựa chọn vạch trần.
Mưa lớn suốt đêm.
Khu dân cư cũ cách âm kém, tiếng mưa ngoài cửa sổ trở thành tiếng ồn trắng tốt nhất.
Trước khi tiến vào mộng đẹp, thiếu niên loáng thoáng ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt.Tuy mờ nhạt nhưng lại có sức mạnh khiến lòng người bình yên.
Sáng sớm hôm sau, Văn Thanh Từ bị một mùi lạ đánh thức. Y dụi dụi mắt, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng ngoài ban công, Văn Thanh Từ mới nhận ra mình dường như đã ngủ rất lâu.
Y dụi dụi mắt, mở di động ra, chậm rãi ngồi dậy: "... Mười giờ rồi.”
Đồng hồ sinh học của Văn Thanh Từ luôn rất chuẩn, rất ít khi tỉnh lại muộn như vậy. Không đợi y hoàn toàn tỉnh táo, trong bếp vang lên tiếng “ xèo xèo” kỳ lạ.
Văn Thanh Từ dừng một chút, rốt cuộc nhớ tới nhà mình còn có một người là khách.
...... Chờ một chút, Tạ Bất Phùng đang làm gì vậy?!
Ý thức được tình huống hình như có gì đó không ổn, Văn Thanh Từ lập tức rời giường, mang dép lê bước nhanh vào phòng bếp.
Chưa kịp tới gần y đã nhìn thấy, thiếu niên đang đứng ở phòng bếp mày mò gì đó.
“Sao vậy? "Văn Thanh Từ theo bản năng nhìn về phía thiếu niên," Em không sao chứ?”
Y liếc mắt thấy đáy nồi lúc này đang bốc lên hơi nước xì xì, nhìn qua đúng là có hơi khủng bố.
“Không có việc gì đâu."Ánh mắt thiếu niên có hơi né tránh," Anh đi rửa mặt đi, em sẽ ổn sớm thôi.”
Sau một đêm, cuối cùng tóc của Tạ Bất Phùng cũng đã khô hẳn. Tóc xoăn dài tới dưới vai, nhìn qua rất là đặc biệt.
“Chuyện lúc nãy là... "Văn Thanh Từ do dự hỏi.
Mặc dù không muốn, nhưng chủ nhân căn phòng dù sao cũng là Văn Thanh Từ, thấy y hỏi Tạ Bất Phùng dừng lại, đành phải thành thật khai báo: "Em hâm nóng nồi, muốn nấu nước.”
Thì ra là như vậy.
Nồi nóng thêm nước lạnh là sẽ nổ nồi.
Thiếu niên thật sự đúng như mình nghĩ, hoàn toàn không biết làm việc nhà. Nhưng nhìn biểu tình hơi hối hận của cậu, có lẽ là bản thân cũng không cần nhắc nhở nữa.
Cho đến khi vào nhà vệ sinh tắm rửa, Văn Thanh Từ không khỏi thầm nghĩ, Không thể không nói, Tạ Bất Phùng đúng là rất sáng tạo, đây là lần đầu tiên mình thấy có người đun nóng nồi rồi thêm nước lạnh.
Nghĩ tới đây, người đang rửa mặt không kìm được nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mặc dù thiếu niên không có kinh nghiệm nấu nương, chiên trứng gà tới nát bét. Nhưng cũng may Văn Thanh Từ không có yêu cầu gì quá lớn ở phương diện ăn uống này.
Bữa sáng qua đi, Tạ Bất Phùng nhìn như lạnh lùng vô cảm, thế mà yên lặng thở phào nhẹ nhõm sau lưng Văn Thanh Từ.*Người hiện đại không thể không có điện thoại di động, ăn xong điểm tâm Văn Thanh Từ liền kéo Tạ Bất Phùng ra cửa, đi sửa điện thoại di động bị ngâm nước của cậu.
Dọc theo đường đi, dù thiếu niên không nói gì, nhưng vẫn không rời theo sát bên cạnh y.
“...... Cái máy này thật sự không thể sửa sao? "Sau khi bị hai cửa hàng từ chối, Văn Thanh Từ không khỏi hoài nghi nhân sinh.
Chủ tiệm nở nụ cười, khó xử nói: "Lhông được thật, điện thoại này đã bị ngâm hỏng rồi. Nếu không cậu đi chỗ khác hỏi một chút xem sao? Hoặc là đến cửa hàng chuyên dụng xem thử.”
“Được rồi......”
Là một sinh viên đại học Văn Thanh Từ nói thế nào cũng có hiểu biết một chút về sản phẩm điện tử.
Y nhận ra loại điện thoại di động của Tạ Bất Phùng - - đây là loại điện thoại mới do một nhãn hiệu nào đó công bố vào đầu tháng, chỉ có thể mua với giá cao.
Mới vừa dùng không tới vài ngày đã bị bọt nước làm hỏng, thật sự rất đáng tiếc.
Cho nên rối rắm không tới vài giây y liền quyết định: Dựa theo lời ông chủ tiệm sửa chữa nói, đến cửa hàng chuyên dụng gần đó xem một cái.
“Đi thôi, "Văn Thanh Từ vỗ vỗ vai thiếu niên nói," Chúng ta đi cửa hàng chuyên dụng.”
“Không cần phải phiền toái, "Tạ Bất Phùng lắc đầu nói," Em không có người cần liên lạc.”
Trông cậu không hề đau lòng về chiếc điện thoại của mình, hoàn toàn khác với Văn Thanh Từ.
*Điều này sao có thể! "Văn Thanh Từ hơi ngước mắt nhìn thiếu niên," Điện thoại di động hỏng em không sốt ruột sao?”
Hẳn là đã hơn nửa ngày Tạ Bất Phùng không có chơi điện thoại di động, cái này trong mắt Văn Thanh Từ là một chuyện chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Vừa nói xong, y nhẹ nhàng kéo cổ tay thiếu niên đưa đối phương ra khỏi cửa hàng sửa chữa.
Văn Thanh Từ đang cúi đầu nhìn hệ thống định vị tìm phương hướng cửa hàng chuyên dụng không chú ý tới ánh mắt của Tạ Bất Phùng chậm rãi rơi vào trên cổ tay y.
Lúc này dái tai cũng hơi đỏ lên.
-- Thực tế thì cậu có hơi không quen với cuộc sống không có điện thoại di động, nhưng không biết như thế nào vừa nghĩ tới điện thoại di động của mình sửa xong có lẽ sẽ phải rời khỏi Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng bất giác bài xích.
Chẳng lẽ là bởi vì mình quá chán ghét cái nhà kia hay sao?
Lúc này thiếu niên không rõ loại cảm xúc này đến tột cùng là từ đâu mà đến.
“Tìm được rồi, "Văn Thanh Từ nhìn thoáng qua di động, rốt cục chậm rãi buông lỏng cổ tay Tạ Bất Phùng," Chúng ta đi qua đi, hơn mười phút là tới.”
“Được.”
Hai bên đường dành cho người đi bộ trong khu thành cổ, trồng ngô đồng cao lớn đã có mấy chục năm tuổi.
Cành ngô đồng cao lớn cắt nát ánh mặt trời, hóa thành đốm sáng loang lổ, rơi vào trên gò má Văn Thanh Từ.
Cậu không nói nhiều, cũng không quá nhiệt tình.
Chỉ là một bên đi về phía cửa hàng chuyên dụng, một bên câu được không nói chuyện với Tạ Bất Phùng về những chuyện đã xảy ra ở đây ngày xưa.
Chưa từng có ai nói những chuyện này với cậu. Tất cả những thứ này đối với Tạ Bất Phùng mà nói rất xa lạ. Thế nhưng cậu luôn luôn "chán ghét nghe nói nhảm", lại rất thích.
“Chờ một chút - -”
Lúc vừa tới nơi, Tạ Bất Phùng đột nhiên đứng tại chỗ, nắm chặt cổ tay Văn Thanh Từ.
“Sao vậy? "Chịu ảnh hưởng của thiếu niên, Văn Thanh Từ cũng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Y theo bản năng nhìn về phía bên kia đường phố.
——Có vài chiếc ô tô màu đen đậu ở một ngã tư cách đó không xa, và một vài người đàn ông vạm vỡ đứng cạnh những chiếc ô tô.
Lúc này họ đang quan sát xung quanh hai bên đường.
Tạ Bất Phùng kéo Văn Thanh Từ, từng chút từng chút lui về phía con đường nhỏ bên cạnh.
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Văn Thanh Từ vẫn hạ giọng: "Em nhận ra bọn họ à?"
“Là người...... Người của ba. Tối hôm qua em xuống xe ở đây, bọn họ hẳn là muốn tìm em bắt về.”
Chữ "ba" này, Tạ Bất Phùng nói vô cùng không tình nguyện.
Cái quái gì thế?
Văn Thanh Từ nhìn Tạ Bất Phùng, lại nhìn mấy chiếc xe đen cách đó không xa. Tuy rằng y nhận ra gia cảnh thiếu niên không tệ, nhưng đúng là không ngờ lại "không tệ" đến trình độ này.
Điều quan trọng nhất là những người đàn ông mặc đồ đen đó trông rất không dễ chọc.
Cũng không biết sau khi Tạ Bất Phùng bị bọn họ bắt về nhà có bị phạt hay không.
Nghĩ tới đây, động tác của y cũng nhẹ hơn, thậm chí còn bất giác ngừng thở.
Từ đầu đến cuối Văn Thanh Từ đều không thoát khỏi bàn tay đang túm lấy mình của Tạ Bất Phùng.
“Quét mã. " Giọng Tạ Bất Phùng từ bên tai Văn Thanh Từ truyền tới.
Y đang căng thẳng dừng một chút mới kịp nhận ra, Tạ Bất Phùng là đang nhắc nhở mình quét một chiếc xe đạp công cộng bên cạnh.
“Được. "Văn Thanh Từ lập tức cầm lấy di động.
Một giây sau, theo một tiếng "Tích" vang lên, khóa điện tử trên xe liền tự động bắn ra.
Nhưng không đợi Văn Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, y đã nhìn thấy người đàn ông ở giao lộ cách đó không xa nhìn về phía mình và Tạ Bất Phùng.
Chết tiệt.
Đây là chiếc xe duy nhất đậu gần đó.
“Em đi trước đi. "Văn Thanh Từ nhanh chóng đưa xe đạp cho Tạ Bất Phùng," Đi một vòng bên ngoài mới về. Đúng rồi, em còn nhớ nhà anh ở đâu không? Hộ đông lầu ba, lát nữa ở cửa nhà chờ anh.”
Dưới tình thế cấp bách, tốc độ nói của Văn Thanh Từ cũng trở nên rất nhanh.
Không đợi Tạ Bất Phùng nhận xe đạp vào tay, Văn Thanh Từ lại nhớ ra cái gì dùng sức vỗ trán mình nói: "Không đúng không đúng, nhà anh ở ngay dưới lầu nhà bà nội em, nói không chừng bọn họ sẽ tìm được tòa nhà này. Nếu không em đi tránh gió buổi tối lại trở về?"
“Không cần. "Đang nói Tạ Bất Phùng đã nhận xe đạp vào tay, vững vàng ngồi lên," Em dẫn anh đi cùng.”
- Đây là xe đạp công cộng của thành phố Tùng Tu, ghế sau có thể chở thêm một người.
Cái này......
Tuy Văn Thanh Từ gầy, nhưng tốt xấu gì cũng cao 1m8.
Thành phố Tùng Tu nằm ở vùng đồi núi, đường xá trong nội thành đều không bằng phẳng.
Tạ Bất Phùng thật sự chở được mình sao?
Tạ Bất Phùng dùng một chân chống đỡ xe đạp, ngẩng đầu nhìn Văn Thanh Từ: "Yên tâm, lên xe.”
Mắt thấy nhóm mặc đồ đen kia đã chui vào trong xe, đi tới bên này.
Văn Thanh Từ lo bị bọn họ "giận chó đánh mèo", rốt cục hạ quyết tâm, ngồi ở sau xe đạp.
Một giây sau, chiếc xe đạp công cộng hơi cồng kềnh, giống như một tia chớp màu cam, vọt về phía bên kia con đường nhỏ.
Văn Thanh Từ:!!!
Vì bảo trì cân bằng, y chỉ có thể khẽ ôm eo thiếu niên.
Có lẽ là ảo giác.
Vào lúc ôm eo Tạ Bất Phùng, Văn Thanh Từ luôn cảm thấy cơ thể thiếu niên nhẹ nhàng mà run rẩy vì động tác của mình.
“Bíp bíp bíp - - "Tiếng còi xe từ sau lưng truyền tới.
Văn Thanh Từ quay đầu lại nhìn, theo bản năng ôm chặt Tạ Bất Phùng: "Bọn họ cách chúng ta không đến 100m, nhưng em yên tâm, tình hình giao thông trên con đường này không tốt lắm, lái xe không tiện."
Khu thành cũ chính là như vậy, chẳng những đường xá có nhiều hố. Những năm đầu, chưa có làn đường riêng dành cho xe cơ giới được thiết kế, luôn có xe đạp hoặc xe điện băng qua đường.
Lái xe ở đây đòi hỏi sự cẩn thận đặc biệt và rất khó tăng tốc.
“Được.”
Giọng thiếu niên nặng nề truyền tới. Hai tay cậu thoải mái chống lên tay nắm, rõ ràng là con đường lên dốc, Tạ Bất Phùng chẳng những không giảm tốc độ, ngược lại còn cưỡi nhanh hơn một chút.
Thấy thế, đáy lòng Văn Thanh Từ không khỏi sinh ra vài phần kính nể.
Là người thành phố Tùng Tu, đương nhiên y cũng từng đi xe đạp quanh thành phố. Chiếc xe này chất lượng không tệ, tuyệt đối có thể xưng là rắn chắc, nhưng cũng đủ khó đi.
Như một cục sắt nặng nề.
Nhưng lúc này, lại trở nên linh hoạt như đua xe.
Dưới tàng cây ngô đồng cao lớn, thiếu niên mặc áo đen đạp xe đạp, nhanh chóng xuyên qua con đường nhỏ.
Người ngồi sau lưng cậu gắt gao ôm eo thiếu niên, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát, nói cho cậu biết tình huống hiện tại.
Đại khái cũng là ý thức được đường trong thành cũ cũng không dễ đi. Mấy chiếc xe vốn theo sát phía sau bọn họ, đột nhiên quay đầu quẹo sang bên kia.
Văn Thanh Từ quen thuộc nơi này cũng nhắc nhở: "Hình như bọn họ muốn đi đường vòng chặn chúng ta lại.”
Tâm tình vừa mới thả lỏng một chút, lại trở nên căng thẳng.
Thiếu niên ngồi ở phía trước, vào lúc này chậm rãi nắm chặt tay nắm.
Văn Thanh Từ nói đúng, gần như vừa dứt lời, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên từ ngã tư phía trước xuất hiện, vững vàng dừng lại trước mặt họ.
“Ôm chặt em.”
Giọng thiếu niên bị gió thổi tới bên tai Văn Thanh Từ. Người ngồi phía sau theo đó siết chặt cánh tay, hai thân thể lúc này bị ép chặt vào nhau.
Văn Thanh Từ cho rằng, Tạ Bất Phùng vừa rồi đạp xe tốc độ đã rất nhanh. Nhưng y không ngờ, thiếu niên lại có thể tăng tốc!
Cái này quá đáng rồi......
Cửa xe đen phía trước mở ra, mấy người đàn ông đi xuống xe nhìn về phía bọn họ.
Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, thậm chí kéo ống tay áo, nhìn qua giống như là muốn đánh người..
Họ chặn toàn bộ làn đường.
Thấy thế, xe phía sau cũng không kiên nhẫn bấm còi.
Nương theo tiếng còi ầm ĩ, Tạ Bất Phùng chậm rãi siết chặt môi, vọt thẳng về phía một người dưới xe.
“Điên rồi sao!”
“Cậu ta đang làm gì vậy- -”
Nhìn thấy dáng vẻ không muốn sống của cậu, sắc mặt mấy người mặc đồ đen phía trước đều trở nên khó coi.
Tiếng vòi trộn lẫn với tiếng kêu sợ hãi của người qua đường xung quanh, ngay cả Văn Thanh Từ thân là "hành khách", cũng trở nên càng lúc càng căng thẳng.
Ngay khi y lo lắng Tạ Bất Phùng thật sự bị đám người này bắt về nhà, thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Một giây trước khi xe đạp công cộng đụng vào người áo đen kia, Tạ Bất Phùng đột nhiên điều chỉnh phần đầu xe vừa lao qua khe hở vừa cọ xát qua cơ thể đối phương.
Người đàn ông vô thức dùng tay trái nắm lấy, lúc này Văn Thanh Từ lại tiến về phía trước, áp chặt cơ thể vào lưng Tạ Bất Phùng.
Giờ khắc này, hai người đều cảm nhận được nhịp tim của nhau vô cùng rõ ràng.
“Tao đệt!”
Sau lưng bọn họ truyền đến một trận mắng chửi. Người áo đen kịp phản ứng, xoay người chạy về phía bọn họ.Nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp tốc độ của Tạ Bất Phùng.
“Ha ha ha ha.”
Văn Thanh Từ ngồi ở phía sau không khỏi cười ra tiếng.
Dưới tàng cây ngô đồng gió mát nhè nhẹ.
Tạ Bất Phùng ngồi ở phía trước cũng theo đó híp híp mắt cười với y.
Rõ ràng không lớn hơn mấy tuổi, nhưng Văn Thanh Từ vẫn nửa đùa nửa thật cảm khái, "Đây là người trẻ tuổi sao? Sao lại hăng hái như vậy.”
Sức lực trên người Tạ Bất Phùng dường như dùng không hết.
Văn Thanh Từ dán sát vào cơ thể cậu ngồi ở phía sau thậm chí có thể cảm giác được, rõ ràng đạp xe rất lâu nhưng thiếu niên chẳng hề thở dốc.
Tia chớp màu vàng cam nhanh chóng xuyên qua con đường nhỏ, chiếc xe màu đen càng lúc càng xa.
Văn Thanh Từ thấy đã bỏ bọn họ xa, mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không chỉ đường cho Tạ Bất Phùng nữa.
Thiếu niên dựa vào bản năng, xuyên qua con phố nhỏ trong khu thành cũ.
Dưới tàng cây ngô đồng, vàng vụn phủ đầy đất.
Sáng lấp lánh.
Rõ ràng đã thoát khỏi bọn người đuổi theo, nhưng Tạ Bất Phùng vẫn không giảm tốc độ.
Gió lạnh xẹt qua bên người, vén lên mái tóc ngắn ngủn.
Từ nhỏ sức khỏe Văn Thanh Từ đã không tốt, ngay cả tiết thể dục cũng thường xin nghỉ.
Đây dường như là lần đầu tiên y làm chuyện gì kích thích như vậy.
Nhưng y phát hiện...chẳng những mình không thấy ghét, thậm chí mơ hồ thích trải nghiệm như vậy.
Xe cộ trên đường càng ngày càng ít, tiếng ồn ào bên tai cũng ngừng lại.
Không biết từ lúc nào, Tạ Bất Phùng đã đạp xe lên một ngọn đồi nhỏ.
Đây là một con đường một chiều hẹp, hai bên là tường vây tiểu khu toàn là dây leo. Trên đường chỉ có một chiếc xe đạp, chạy như chạy trốn.
Ở chỗ cao nhất của Tiểu Khu, Tạ Bất Phùng rốt cục dừng lại , tùy ý để xe đạp theo quán tính đi xuống phía dưới.
Ngay cả Văn Thanh Từ cũng chưa từng tới đây.
Y nhìn thấy - ở đầu kia của khu phố cổ, kênh đào Đại Vận Hà lấp lánh ánh bạc giống như một dải ruy băng thật dài bao bọc toàn bộ thành phố.
Không đợi thấy rõ, cảnh sắc xung quanh đã chạy như bay qua sau lưng.
Chiếc xe đạp lao xuống.
Trong thoáng chốc Văn Thanh Từ lại vô thức sinh ra ảo giác - - mình và Tạ Bất Phùng dường như sắp lao ra khỏi con đường nhỏ này, lao ra Tùng Tu nhảy vào trong kênh đào dài xa xa. Sau đó được bao bọc bởi những làn sóng nước mềm mại.
Y không khỏi nhắm mắt lại, gió lạnh cùng mùi thơm ngát của cỏ cây xung quanh trong nháy mắt trở nên rõ ràng.
Điều trở nên rõ ràng cùng với chúng là…hình dạng cơ bụng của thiếu niên dưới tay y
Văn Thanh Từ:...
Khoảng cách giữa mình và Tạ Bất Phùng, hình như gần quá rồi.
Xe đạp dừng lại ở cuối con dốc dài.
"Nóng quá," Văn Thanh Từ hơi mất tự nhiên nhảy xuống khỏi ghế sau, làm bộ sợ nóng đến che lấp hai má ửng đỏ của mình, "Em muốn uống cái gì?”
Không đợi thiếu niên đưa ra đáp án, y liền bước nhanh đi vào cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Vận động xong không thể uống đồ quá lạnh, Văn Thanh Từ cầm hai lon coca bình thường đi ra.
Lúc này, sắc mặt của y đã bình thường hơn một chút.
“Cho. "Văn Thanh Từ đưa đồ trong tay cho Tạ Bất Phùng, sóng vai ngồi cạnh bồn hoa thấp bé.
Gió lạnh thổi qua, mang đến hương hoa không biết tên.
Một tiếng xịt nhỏ, coca bị văng ra.
Văn Thanh Từ dừng một chút, bỗng nhiên cầm coca chậm rãi giơ tay lên.
Thiếu niên bên cạnh nghi hoặc nhìn về phía y.
Làn da vốn có chút tái nhợt của Văn Thanh Từ nổi lên màu đỏ nhạt. Lông mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng động đậy.
Trên trán y có một chút mồ hôi mỏng. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá ngô đồng,chiếu vào một chút mồ hôi kia, phát ra ánh sáng nhỏ như kim cương vỡ.
Rõ ràng vừa rồi lúc đạp xe bị người ta đuổi theo cũng không thể nào căng thẳng . Nhưng giờ phút này, trái tim thiếu niên lại lấy tiết tấu không bình thường, nặng nề đập lên.
Cậu thậm chí ngừng thở, e sợ quấy nhiễu con bướm trước mắt.
Thấy Tạ Bất Phùng không nhúc nhích.Văn Thanh Từ nở nụ cười, nhẹ nhàng chạm vào coca của Tạ Bất phùng.
“Cạn ly. " Y nói.
Thiếu niên dừng một chút, chậm rãi nghiêng tay.
Chiếc lon bằng kim loại len lén hôn dưới ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa ở thành phố Tùng Tu.