7 giờ 45 phút tối, chỉ có một hành khách cuối cùng bước xuống tại trạm dừng cuối cùng của chuyến xe số 628.
Đó là một cô gái rất trẻ và xinh đẹp, mặc một chiếc quần yếm bình thường, tay xách một chiếc balo trong suốt, trong túi có mấy tập đựng tài liệu trống không.
Trông cô gái giống như một nhân viên văn phòng vừa mới đi làm tăng ca về, vẻ mặt mệt mỏi, đeo tai nghe, điện thoại trong túi thi thoảng lại rung lên, sau đó có tiếng thông báo.
Nhưng ngoài trời mưa lớn, cô gái cầm cây dù trong tay đã hết sức chật vật, thế nên chỉ có thể tạm lờ mấy tin nhắn ting ting kia đi.
Nước trên mặt đất ngập đến mắt cá chân người ta.
Điêu Lạc Ngữ rụt cổ lại, cắn răng tháo giày cao gót dưới chân, cẩn thận dè dặt giơ dù ra chắn gió lớn táp tới, lội nước đi trên lối đi bộ.
Đèn xe bus lóe lên phía sau lưng Điêu Lạc Ngữ, chẳng bao lâu đã rời đi.
Trời mưa lớn như thế, khu mới phát triển vốn đã vắng vẻ nay trông càng hoang vu hơn.
Mấy tiệm mì nhỏ lẻ ven đường đã kéo cửa đóng quán từ lâu.
Đèn đường bị màn mưa phủ mờ.
Điêu Lạc Ngữ dựng cổ áo lên, bước chân càng thêm vội vã.
Dưới ánh đèn đường, bóng Điêu Lạc Ngữ bị kéo ra thành một vệt dài mỏng manh.
Tiếng thông báo điện thoại tạm thời đã ngừng lại, thay vào đó là tiếng chuông báo thức cực kì đinh tai nhức óc.
Điêu Lạc Ngữ thoáng sững người, sau đó vội bước nhanh hơn nữa.
Đây không phải chuông báo gì khác ngoài chuông giờ giới nghiêm về nhà của cô, đồng nghĩa với việc cô chỉ còn mười phút để về nhà.
Bước chân Điêu Lạc Ngữ vội vã, chiếc dù yếu ớt trong tay cô bị cuồng phong thổi đến biến dạng.
Mưa rơi trúng người khiến cô ướt quá nửa.
Điêu Lạc Ngữ nhíu chặt hàng lông mày, buồn bực giũ nước mưa trên người đi, bước chân vẫn không giảm tốc độ quẹo vào một con đường nhỏ.
Bài hát đang phát qua tai nghe đúng lúc đó vừa kết thúc.
Bởi vì mưa gió ảnh hưởng nên chế độ tự động phát nhạc phải tải lại bài hát, phần mềm phát tạm dừng khoảng vài ba giây ngắn ngủi.
Tiếng gió mưa cuồng loạn đập vào tai Điêu Lạc Ngữ.
Cô gái vốn đang vội vã về nhà chợt thấy căng thẳng, hết sức đột ngột dừng khựng lại.
Bởi vì trong một chớp mắt ấy, cô nghe thấy một âm thanh kì lạ xen lẫn trong tiếng mưa rơi.
Phần mềm phát nhạc sau khi tải bài hát mới về xong mới bắt đầu phát, âm nhạc lại lần nữa vang lên.
Điêu Lạc Ngữ nuốt ực một cái, không dám quay đầu lại nhìn nhưng vẫn cẩn trong tháo một bên tai nghe xuống.
—— xoạt xoạt.
Không còn tai nghe ngăn cách, âm thanh kia dường như càng rõ ràng hơn.
Tiếng sột xoạt kia khiến người ta rợn tóc gáy, nghe loáng thoáng như một sinh vật có lớp vỏ cứng cáp đang trườn sát mặt đất về phía cô.
Lông tơ toàn thân Điêu Lạc Ngữ dựng đứng, tim đập thình thịch, mím môi buộc mình quay đầu lại nhìn về phía sau.
Đêm mưa không có trăng sáng.
Điêu Lạc Ngữ vừa đi vào một con đường nhỏ vắng vẻ đèn đường thưa thớt, nhìn ra phía sau chỉ thấy một khoảng không đen kịt.
Còn chưa quay đầu lại hoàn toàn, Điêu Lạc Ngữ chỉ mới liếc mắt nhìn về phía sau một cái đã thấy máu trong người đông cứng cả lại, toàn thân lạnh toát.
Trên bức tường phía sau cách cô không xa, có một cái bóng khổng lồ dị dạng đang bò lổm ngổm.
Cái bóng lớn vặn vẹo đó ngọ nguậy, vô số xúc tu túa ra, uốn éo chảy vệt dài từ mặt tường xuống nền đất, từ khắp nơi đổ về phía Điêu Lạc Ngữ.
Theo bản năng cô lui về sau, sau đó không do dự chút nào co chân chạy thật nhanh.
—— đây là con đường mà cô hay về nhà thời gian này, chỉ cần chạy qua cho đường nhỏ này là cô sẽ thấy cổng vào tòa nhà rồi.
Thế nhưng sinh vật kì quái dị dạng như đống bầy nhầy kia hình như đã biết trước ý định của cô.
Một vài xúc tu lớn xoắn bện lại với nhau men theo vách tường leo nhanh về phía trước, đuổi theo để chặn Điêu Lạc Ngữ ở lối ra của đường nhỏ.
Điêu Lạc Ngữ căn bản không dám do dự nửa giây, bước chân cũng không ngừng lại, lập tức xoay người chạy về phía ngã ba bên cạnh.
Chiếc dù bị gió thổi ngược lộn nhào, lăn lông lốc hai vòng trên mặt đất rồi rơi vào một vũng nước trên mặt đất.
Bước chân Điêu Lạc Ngữ vừa dồn dập vừa hốt hoảng.
Trong màn đêm một tia sét bất chợt lóe lên, phản chiếu bóng người màu trắng thuần vọt qua con hẻm.
Điện thoại di động của Điêu Lạc Ngữ và cả balo đeo bên người rơi trên đất, giấy tờ trong túi rơi ra ngoài, chẳng bao lâu đã bị mưa xối ướt nhẹp, chữ viết trên đó cũng nhòe hết.
Mưa càng rơi càng nặng hạt.
Tiếng sấm đinh tai và những tia chớp lóa mắt cùng tới như hình với bóng.
Tiếng sấm rền còn chưa dứt, trong ngõ hẻm chợt có tiếng kêu như xé toạc, nhưng chỉ trong chớp mắt đã ngưng bặt.
Sau đó, ngay cả tiếng bước chân cũng biến mất không nghe thấy nữa.
Chín giờ rưỡi tối, Thịnh Chiêu vừa rửa mặt xong chuẩn bị về giường nằm xuống, còn chưa kịp tắt đèn đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình từ phía ngoài.
—— thực ra phải nói là tiếng “đập” cửa thì đúng hơn.
Người gõ cửa không biết đang có chuyện gấp gáp gì, đập cửa như đòi mạng vậy.
Tiếng đập cửa uỳnh uỳnh uỳnh cứ vang lên không ngừng.
Thịnh Chiêu đang trong phòng ngủ mà có cảm giác cả nhà cũng sắp sập đến nơi.
Thịnh Chiêu sợ hết hồn, vội vàng bò xuống giường, đến dép cũng không kịp xỏ, vội vã chạy ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Hùng Hướng Tùng cao lớn sừng sững, mới hồi chiều còn nhập hội đàn ông cắn hạt dưa uống trà nói chuyện phiếm cùng Thịnh Chiêu.
Chỉ sau mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà trông đã như lột xác thành một người khác.
Đầu anh bù xù, mắt vằn vện tơ máu, giày trên chân một mất một còn.
“Ôi là trời ơi,” Thịnh Chiêu thốt lên.
“Anh Hùng anh sao thế?”
Hùng Hướng Tùng nhìn thấy cậu cứ như là gặp được vị cứu tinh, ôm níu lấy cánh tay cậu, “Thịnh Chiêu, em gái tôi vẫn chưa về, tôi không liên lạc được với con bé?”
“Hả?” Thịnh Chiêu sửng sốt, mắt theo bản năng nhìn về phía cửa.
Hùng Hướng Tùng bảo rằng em gái ở cùng lầu ba với anh là Điêu Lạc Ngữ.
Tuy rằng Thịnh Chiêu vẫn không hiểu lắm sao ba người họ là anh em mà trông lại chẳng giống nhau, nhưng bình thường họ đi đi về về ra vào cùng nhau, có thể thấy mối quan hệ giữa họ đúng là rất tốt đẹp.
Tòa nhà này có một quy định bất thành văn đó là nhất định phải quay về trước tám giờ tối.
Từ lúc Thịnh Chiêu bắt đầu làm công việc này tới nay, thường xuyên thấy họ cùng nhau nhận hoặc trả phòng.
Hiện tại đã là chín giờ rưỡi, nếu như Điêu Lạc Ngữ còn chưa về thì đúng là có hơi lạ thật.
“Anh từ từ đừng gấp, anh Hùng.” Thịnh Chiêu luống cuống tay chân mặc áo khoác vào rồi an ủi.
“Anh xem hôm nay trời mưa lớn thế kia, có thể cô ấy làm thêm giờ hay bị kẹt xe gì đó thì sao.
Em xem tin tức trên TV hôm nay thấy bảo nhiều xe bị ngập lắm, đường không dễ đi đâu.”
“Không thể nào.” Hùng Hướng Tùng cực kì cố chấp, nhất nhất tin tưởng rằng không đời nào Điêu Lạc Ngữ lại không về khi đã quá giờ giới nghiêm, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó bất trắc mới không quay về được.
Thịnh Chiêu cũng hiểu.
Dù sao thì Điêu Lạc Ngữ cũng là một cô gái mới hai mấy tuổi.
Bây giờ trời đang mưa lớn thế kia mà cô lại không về nhà đúng giờ như mọi khi, Hùng Hướng Tùng có lo lắng cũng là chuyện rất bình thường.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thịnh Chiêu hỏi: “Anh đã báo cảnh sát chưa, anh Hùng?”
“Chưa——” Hùng Hướng Tùng nói: “Báo cảnh sát cũng vô dụng.”
Thịnh Chiêu thầm nghĩ cũng phải.
Tình huống đặc biệt kiểu bất chợt về muộn thế này cũng chưa được tính là mất tích.
Bình thường Hùng Hướng Tùng cư xử đối đãi với mọi người rất ôn hòa, hai tháng nay cũng chăm sóc quan tâm Thịnh Chiêu nhiều.
Thế nên cậu nghĩ ngợi một chốc, dứt khoát bảo, “Hay là nếu anh không yên tâm thì chúng ta ra ngoài tìm đi? Anh biết chỗ làm việc của cô ấy không?”
Như thể đã luôn chờ những lời này của cậu, Hùng Hướng Tùng nghe xong vội vã gật đầu như bổ củi, gấp gáp nói, “Người anh em, giờ đã quá tám giờ rồi, anh cũng không ra khỏi cửa được.
Chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi.”
Thịnh Chiêu đang cúi đầu xỏ giày, nghe vậy kỳ quái hỏi: “Là sao? Sao lại không ra ngoài được?”
“Lão đại đưa ra quy tắc, sau tám giờ tối, không người thuê trọ nào được phép ra khỏi tòa nhà này.” Hùng Hướng Tùng nói.
“…Đây là quy định kiểu quái gì thế.
Giờ giới nghiêm gì thì cũng phải xem xét tình huống thực tế nữa chứ.” Thịnh Chiêu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Em gái mất tích còn không cho ra ngoài à, sao mà o ép quá vậy?”
“Vài ba lời không thể tóm gọn lại được, giờ nói thì không kịp nữa.” Hùng Hướng Tùng vừa kéo Thịnh Chiêu đi ra ngoài, ấn nút gọi thang máy cho cậu.
“Hay là người anh em, cậu giúp anh năn nỉ lão Đại đi, anh cũng hết cách rồi.”
Giày của Thịnh Chiêu mới xỏ được một nửa đã bị Hùng Hướng Tùng lôi từ nhà ra ngoài, lảo đảo choáng váng, chưa gì đã bị ủn vào trong thang máy.
Chưa kịp hỏi cho rõ ràng thì Hùng Hướng Tùng đã run run tay ấn nút lầu bảy, chắp tay với cậu giống như đang cầu khấn van xin vậy.
—— thôi được rồi, Thịnh Chiêu nghĩ, người nhà mất tích là chuyện lớn, giúp thì giúp đi vậy.
Trước đây, nếu không vào thời gian ba bữa cơm trong ngày, Thịnh Chiêu chưa bao giờ tới tìm Hình Ứng Chúc cả.
Lòng cậu cũng hồi hộp, lo nghĩ không biết nhỡ Hình Ứng Chúc đã ngủ say rồi thì phải làm sao.
Nhưng trong tình huống không có trâu cậu phải làm chó đi cày, đã lên tới nơi rồi, tay không đi thang máy xuống thì không ổn lắm.
Huống hồ Hùng Hướng Tùng còn mới vừa nhắm mắt đưa chân chui vào tháng máy đi chung với cậu, một ông anh cao lớn thô kệch trông cũng tội nghiệp, quả thật là nhìn thấy xong thì không nỡ.
Thịnh Chiêu âm thầm tự cổ vũ bản thân.
Bụng bảo dạ, dù gì cậu cũng đã giúp Hình Ứng Chúc làm cơm tối, chắc không bị người ta đuổi ra đâu.
Cậu thấp thỏm nhìn Hùng Hướng Tùng một cái, do do dự dự một lát rồi mới giơ tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa nhà Hình Ứng Chúc.
Ngoài dự đoán của Thịnh Chiêu, vừa mới gõ hai tiếng Hình Ứng Chúc đã mở cửa ra.
Hắn ăn mặc chỉnh tề, còn mặc chiếc áo gió mà Thịnh Chiêu thấy ban nãy, dùng ánh mắt trầm trầm nhìn cậu.
“…Ông chủ, anh tính ra ngoài à?” Thịnh Chiêu hỏi.
“Không.” Hình Ứng Chúc đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người trước mặt rồi lại hỏi, “Có chuyện gì?”
“À, cái đó, làm phiền ông chủ một chút.” Thịnh Chiêu cười hai tiếng khô khốc: “Là có chuyện như vậy, em gái của anh Hùng đây—— “
Thịnh Chiêu nói rồi quay đầu lại như thói quen, định bảo Hùng Hướng Tùng có chuyện gì thì nói với Hình Ứng Chúc đi.
Nhưng vừa quay đầu mới phát hiện Hùng Hướng Tùng chẳng biết từ lúc nào đã lùi về sau ba bước, khom lưng rụt vai, nom như một cục đá khổng lồ.
Thịnh Chiêu: “…”
Cái kiểu quái quỷ gì đây, Hình Ứng Chúc sẽ ăn thịt ổng chắc?
“Ừm…” Thịnh Chiêu hết cách, chỉ đành tự trình bày.
“Em gái của anh ấy giờ vẫn chưa về.”
Thịnh Chiêu thuật lại lần lượt những gì Hùng Hướng Tùng nói với mình ở lầu một, tưởng rằng mình chỉ cần nói vậy giúp Hùng Hướng Tùng thôi là sẽ được, ai ngờ Hình Ứng Chúc lại từ chối thật.
“Coi cửa thì chính là coi cửa.
Cô ta không quay lại là chuyện của cô ta.” Hình Ứng Chúc nói với Hùng Hướng Tùng.
Toàn thân Hùng Hướng Tùng run run, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Nói như vậy đâu có được ông chủ à.” Thịnh Chiêu sốt ruột.
“Tiểu Điêu là con gái.
Ngoài trời thì sét đánh sấm rền, nhỡ xảy ra chuyện thật thì sao? Cấm cửa giới nghiêm gì mà còn quan trọng hơn cả chuyện đó ạ? Cho anh Hùng ra ngoài tìm một chút đi ạ.”
Hình Ứng Chúc nhíu mày, rõ ràng có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng nhìn vẻ mặt Thịnh Chiêu lại miễn cưỡng đè nén cơn giận xuống.
“Cậu muốn đi tìm à?” Hình Ứng Chúc hỏi.
“Dạ?” Thịnh Chiêu quay đầu lại nhìn Hùng Hướng Tùng, nói: “Phải.
Tôi đi cùng anh Hùng cũng được.”
“Vậy được, cậu đi theo tôi—— chỉ cần đừng hối hận.” Hình Ứng Chúc dứt lời chẳng biết lấy từ đâu ra hai cây dù, đưa một cái cho Thịnh Chiêu.
“Còn anh ta, ở lại chờ.”.