Mặt nước yên ả.
Ngoài những con sóng óng ánh dịu dàng ùa vào bờ, cả trời đất dường như rơi vào một khoảng im lặng trong khoảnh khắc.
Cả con rồng kia và Hình Ứng Chúc dường như đã biến mất cùng nhau.
Nếu không phải ngay lúc này đây, Thịnh Chiêu đang nằm bên một bờ nước chẳng biết là ở đâu, cả người ướt nhẹp run lẩy bẩy, có khi cậu sẽ còn hoài nghi những gì vừa xảy ra dưới đáy sông ban nãy chỉ là do cậu nằm mơ mà thôi.
Thịnh Chiêu cũng không biết là mình sợ hãi hay bị lạnh mà toàn thân vô lực, vẫn chưa quen với việc mình đã ở trên bờ, cứ có cảm giác nổi nổi chìm chìm lơ lửng như khi vẫn còn ở trong nước, chỉ một giây kế tiếp có thể sẽ bị dòng nước cuốn trôi đi mất.
Cậu nằm trên bờ, nhìn về phía mặt nước.
Dòng nước lạnh như băng xô lên, từng chút một thấm ướt vải áo trước ngực cậu.
“Ông chủ ơi ——” Thịnh Chiêu lo lắng gọi một tiếng: “Hình Ứng Chúc!”
Không ai đáp lại.
So với việc rơi vào hiểm nguy, việc không hay biết gì có vẻ dễ khiến cho người ta sợ hãi hơn.
Tuy rằng khi thấy ở cự ly gần Thịnh Chiêu cũng thấy sợ, nhưng ít ra khi đó còn có thể nắm được tình hình, nhiều lúc cũng chẳng còn để ý tới nỗi sợ nữa.
Hiện tại cậu đã an toàn ở trên bờ, nhìn mặt nước phẳng lặng, trái lại thấy lo lắng cho Hình Ứng Chúc hơn.
—— Như một bức tường chắn ấy nhỉ, liệu rắn đen có thể đánh bại được con rồng kia không, Thịnh Chiêu nghĩ.
Trong lòng Thịnh Chiêu cảm thấy nhất định là không thể.
Cho dù cậu có là người thuộc chủ nghĩa duy vật đi chăng nữa thì cũng biết rõ “rồng” và “rắn” khác nhau ra sao, một trời một vực, ở giữa còn tầng tầng lớp lớp các cấp bậc khác nữa.
Cậu cũng có lòng muốn giúp đỡ nhưng chân tay lại luống cuống.
Dẫu gì thì việc yêu quái đánh nhau cũng không nằm trong phạm vi quản lý của các cán bộ công an, giờ có gọi cảnh sát cũng chẳng ích gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Chiêu không thể không ngậm ngùi thừa nhận rằng, là một con người tuân thủ pháp luật, việc tốt nhất mà cậu có thể làm để giúp Hình Ứng Chúc là đứng trên bờ hét tên hắn để cổ vũ mà thôi.
Chỉ có điều dựa vào tính tình của Hình Ứng Chúc thì phải đến 90% là không muốn có cổ động viên, thế là Thịnh Chiêu chỉ biết lặng lẽ ngậm miệng, không dám hó hé gì.
Sau khoảng ba hay năm phút gì đó, mặt nước tĩnh lặng chợt nổi lên bọt sóng, sau đó là một con sóng cao đến hai, ba mét đang dồn vào bờ, thẳng về phía Thịnh Chiêu không hề báo trước.
Cậu lăn hai vòng, vội vàng né khỏi con sóng lớn.
Sau đó thấy hai người anh em kia trong con sóng đó.
Có vẻ như Hình Ứng Chúc đang chiếm thế thượng phong.
Thân rắn quấn siết lấy con rồng kia, khiến con rồng đau đớn vặn vẹo, gầm nhẹ lên mấy tiếng nghe rất khổ sở.
Họ cách xa quá, Thịnh Chiêu chỉ có thể thấy ánh sáng le lói thấp thoáng.
Điện thoại của cậu đã rơi mất từ khi bị kéo xuống nước, hiện tại đến dụng cụ để chiếu sáng cũng không có, chỉ đành mượn chút ánh trăng mờ ảo để xem trong sự sốt ruột.
Cũng may, con rồng kia có vẻ cũng chỉ là đang cố kéo dài hơi tàn.
Một lát sau, nó lại kêu lên một tiếng sắc nhọn và cao vút, cơ thể khổng lồ túa máu nhuộm đỏ cả một mảng nước.
Nó rơi và chầm chậm chìm xuống, có lẽ chẳng còn sự sống nữa.
Ngay sau đó, con rắn khổng lồ mỏi mệt thậm chí còn chẳng xuống nước mà chỉ uốn lượn lên xuống mấy cái đã cưỡi con sóng lớn chưa kịp ngừng lại vào tới bờ, nằm xuống bên cạnh Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu đánh bạo nhìn thẳng nó.
Loài động vật máu lạnh vốn đã không phải kiểu trời sinh khiến người ta yêu thích như những con thú lông mềm như nhung.
Cơ thể lạnh như băng và lớp vảy óng ánh chỉ khiến người ta ghê sợ.
Đến cả Thịnh Chiêu cũng không ngoại lệ.
Lúc trước ở trong nước, cậu chỉ có thể nhìn loáng thoáng thấy hắn lướt qua lướt lại, không thấy rõ bộ dáng hắn ra sao, giờ thấy rồi lại hoảng.
Nhưng suy nghĩ lại cho cẩn thận rằng đây là Hình Ứng Chúc xong thì cậu lại không còn thấy sợ nữa.
Nhìn một chút, lại thấy trông hắn rất đẹp.
Mặc dù thân thể có kích thước khổng lồ nhưng theo quan sát thì Hình Ứng Chúc thoạt trông không hề ù lì, cũng không ngu ngốc như mấy con rắn trong lồng trườn qua trườn lại.
Toàn thân hắn đen nhánh, lớp vảy dưới ánh trăng óng lên một màu rất đẹp, tựa như ngọc.
Lớp vảy quanh cổ và phía trên mắt vẫn còn ướt nước, bọt nước vẫn còn đọng trên ấy.
—— Xét theo quan điểm giá trị khuôn mặt thì vị trí đó có lẽ giống như lông mày.
Thịnh Chiêu bị suy nghĩ của bản thân làm cho buồn cười, chẳng hiểu thế nào mà nhìn đối phương xong, trong đầu lại nảy ra mấy chữ ‘khôi ngô tuấn tú’.
Trên người hắn có vài vết máu.
Các vết thương không sâu, chỉ là đều hẹp dài.
Thịnh Chiêu nhìn mấy lần, thấy hơi đau lòng.
Tiếc là Hình Ứng Chúc cũng không để cho cậu có cơ hội đau lòng lâu.
Hắn lật người, ngửa đầu lên trời, lại biến trở về hình người.
Thịnh Chiêu gần như không thấy rõ động tác của hắn, chỉ biết trước mắt lóa lên một cái, đuôi rắn dài đã biến mất tiêu.
Dáng vẻ của Hình Ứng Chúc vẫn thiếu thân thiện như trước.
Không biết có phải là ảo giác của Thịnh Chiêu hay không mà sắc mặt hắn có vẻ nhợt nhạt hơn thường ngày.
Trong tròng mắt trắng vẫn còn tơ máu nhạt nhàn, nhưng hình dạng của con ngươi đã trở lại bình thường.
Thịnh Chiêu trân trối nhìn hắn đã biến trở về hình dáng người đẹp gắt gỏng cả ngày ru rú trong nhà quen thuộc, do dự một lát mới hỏi lại bằng giọng hết sức mù mờ: “Ông chủ ạ…?”
Hình Ứng Chúc ừ một tiếng.
Đến lúc này, Thịnh Chiêu mới như vừa tỉnh lại khỏi giấc mộng, muộn màng phản ứng lại hít một hơi nín thở, hỏi ngược lại, “Anh anh anh không phải là người ——?”
Hình Ứng Chúc: “…”
Trời ạ, hắn còn tưởng Thịnh Chiêu có thiên phú dị bẩm, nhìn núi sập trước mặt cũng vẫn có thể bình tĩnh phản ứng lại, hóa ra từ đó đến giờ cậu ta chỉ là chưa kịp thời phản ứng lại, hiện giờ đầu óc mới bắt đầu lấy lại được tỉnh táo.
Câu này nghe qua rất giống như đang mắng chửi người khác, nhưng nhìn chung cũng không sai.
Thế là Hình Ứng Chúc lại ừ một tiếng, coi như thừa nhận.
Thịnh Chiêu nằm vật ra đất, ngửa mặt nhìn trời, như một người mất hồn.
Sau đó tầm mắt mới chầm chậm dời tới khuôn mặt của Hình Ứng Chúc, rồi lại liếc nhìn mặt nước, như thể muốn xem hình phản chiếu trên đó.
Nhưng rồi bởi vì phát hiện ra tư thế nằm hiện tại của mình có nhìn cũng chỉ thấy mỗi cẳng chân của mình nên cậu thôi không liếc nhìn nữa.
“Vậy nghĩ là anh là yêu quái, còn thứ dưới sông đó là rồng à?” Thịnh Chiêu thẩn thờ hỏi.
Lần này thì Hình Ứng Chúc không đồng tình.
Hắn nhíu mày, nhạo báng hỏi lại, “Thứ súc sinh đó mà cũng xứng được gọi là rồng?”
Thịnh Chiêu: “…”
Cậu thật sự không hiểu Hình Ứng Chúc làm thế nào có thể dùng cái giọng cao lãnh như vậy để nói ra những lời đó.
Rõ ràng là nếu phân tầng giai cấp thì bản thân hắn đâu có bằng chủng loại của người ta!
“Thế thì…” Thịnh Chiêu chần chừ: “Vừa rồi là yêu quái các anh đánh nhau à?”
“Nếu như cậu nhất định muốn hiểu như thế.” Hình Ứng Chúc khàn giọng đáp: “Cũng không sai.”
Nếu là lúc bình thường, Hình Ứng Chúc sẽ không kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một như vậy.
Có điều tuy rằng Thịnh Chiêu hành động như một kẻ ngốc to gan lớn mật, Hình Ứng Chúc cũng không thực sự rõ liệu cậu có sợ hay không.
Hoặc có thể là bị dọa sợ rồi cũng nên.
Vậy nên hắn để mặc cho cậu hỏi, cứ dè dặt khiến cậu càng trở nên ngốc nghếch hơn.
“Vậy sao hai người đánh nhau như đấu vật vậy?” Hình như Thịnh Chiêu đang thật lòng hỏi một cách nghiêm túc: “Sao không giống như trong phìm truyền hình, bắn pháp thuật bùm chíu… chiến đấu bằng phép an toàn hơn bao nhiêu.”
Hình Ứng Chúc bắt đầu thấy hối hận với quyết định cách đây ba mươi giây của mình.
Đáng ra hắn không nên trả lời câu hỏi của Thịnh Chiêu, để cho cậu ôm hết mớ câu hỏi đó trong lòng đến nghẹn đi, còn hơn là nhún nhường như bây giờ cho cậu hỏi hết một tràng, khiến bản thân suýt bị làm cho tức chết.
“Sau đó ta hô mưa gọi gió cho mọi người đều biết hay gì? Cho toàn bộ người ở Thượng Hải biết rằng trên đời thật sự có yêu quái? Sau đó tốt nhất là lên hot search nhỉ? Cho nhân dân cả nước cùng biết luôn?” Hình Ứng Chúc đáp lại bằng bốn câu hỏi liên tiếp, lạnh lùng nói thêm.
“Tốt hơn hết là cậu mau cách tôi xa một chút.”
“Tại sao?” Thịnh Chiêu ngây ngô hỏi.
Hình Ứng Chúc quay sang cười xấu xa với cậu, “Để lúc sấm sét trên trời giáng xuống, coi chừng cậu ở gần lại bị đánh ké.”
Thịnh Chiêu: “…”
Nói tới đây, Thịnh Chiêu cuối cùng cũng sắp xếp được dòng suy nghĩ của mình.
Cậu đem thông tin thô sơ ban đầu “con rắn lớn chính là Hình Ứng Chúc” đổi thành “ông chủ mà cậu vẫn luôn ở cùng là một đại yêu quái.”
Sau khi suy nghĩ xong và rút ra kết luận, các dây thần kinh bị tạm ngắt kết nối trong đầu Thịnh Chiêu đã được nối lại.
Chút can đảm và bản năng phản ứng của “con người” trong cậu thoáng cái trở về với cơ thể.
Liền sau đó, Hình Ứng Chúc thấy cái người vừa mới ngu ngốc ngờ nghệch nói chuyện với mình đột nhiên trợn trắng mắt, ngã ngửa ra hôn mê bất tỉnh.
Hình Ứng Chúc: “…”
Rốt cuộc là vì sao hắn lại tới cứu người này, Hình Ứng Chúc cũng hoang mang tự hỏi.
Vì lẽ gì, vì cậu ta không có tiền đồ, vì cậu ta không nghe lời mình?
Cũng may Thịnh Chiêu không ngất đi quá lâu.
Cậu rất có ý thức, chỉ ngất nửa tiếng đã mơ màng tỉnh lại, việc đầu tiên là liếc nhìn Hình Ứng Chúc.
Trong nửa giờ đó, chẳng biết cậu đã tự nói gì với mình trong mơ mà dường như đã chấp nhận sự thật rằng “người” trước mặt mình thực ra không phải là “người”.
“Thế còn…” Điều khiến cho Hình Ứng Chúc bội phục nhất chính là sau khi Thịnh Chiêu tỉnh lại, cậu còn có thể hỏi được câu đầu tiên ấy là: “Thế còn người anh em kia, chết rồi à?”
“Chưa.” Hình Ứng Chúc bực mình đáp: “Nó sống dai hơn cậu nhiều, cậu có chết nó cũng chưa chết được.”
Đáp lại hết sức thẳng thừng không câu nệ, nhưng Thịnh Chiêu cũng không tức giận —— dù sao thì điều Hình Ứng Chúc nói cũng là sự thật khách quan.
Với lại, tuy rằng ngoài miệng Hình Ứng Chúc không bao giờ nói lại nịnh nọt, nhưng cũng đã thật sự cứu cậu một mạng.
So ra, chịu thiệt mấy câu nói, Thịnh Chiêu còn cảm thấy thân thiết hơn.
“Thế…”
Có vẻ như cậu định hỏi gì nữa.
Nhưng không biết sao, đột nhiên Hình Ứng Chúc hơi nhíu mày, dừng khoảng hai giấy sau đó đột nhiên chống tay nhổm người dậy, quay sang bên phun ra một búng máu.
Thịnh Chiêu: “…”
Lần này Thịnh Chiêu bị dọa sợ phát khiếp, tóc gáy lạnh toát dựng ngược lên, cảm giác còn sợ hơn cả trong Thiên Linh Cái, không kịp hỏi câu nào.
“**, ông chủ!” Thịnh Chiêu hô lên: “Anh không sao chứ!?”
Thịnh Chiêu đang nằm trên đất, lóp ngóp cuống cuồng bò dậy.
Chỉ là tay chân nhũn như sợi mỳ, bản thân còn chưa đứng được lên đã thở phì phò.
Trái lại, Hình Ứng Chúc thoạt trông không có vấn đề gì.
Hắn thản nhiên lật người ngồi trở lại, thờ ơ lau vệt máu bên môi, ánh mắt sắc như dao phóng về phía Thịnh Chiêu.
“** ai?” Giọng hắn nghe qua rất tệ.
“Trọng điểm của anh lệch đi đâu thế!” Thịnh Chiêu nghẹn cổ, giải thích: “Là cách nói, cách nói thôi! Tôi đang hỏi anh có sao không cơ mà!”
“Không sao.” Hình Ứng Chúc đáp: “Chỉ là không quen với thân thể này lắm.”
“Nói vậy… là sao?” Thịnh Chiêu hoảng sợ hỏi.
“Cậu xem đi, hiện tại tôi nói gì cậu cũng tin cái đó hửm.” Hình Ứng Chúc hừ mũi.
“Còn chủ nghĩa duy vật thì sao?”
Thịnh Chiêu không muốn nói chuyện với hắn.
Lúc này, bốn phía núi rừng hoang vắng là một mảnh đen đặc.
Cậu vừa “trải qua” một cuộc chiến ác liệt, chưa tỉnh hồn, mà Hình Ứng Chúc lại bày đặt bịa chuyện dọa cậu.
Cái gì vậy trời!.