So với căn chung cư mới xây cậu đang đứng, tòa nhà trước mặt Thịnh Chiêu lúc này trông giản dị hơn nhiều.
Đó là một căn hộ gia đình, thiết kế bán hiện đại, không cũ kĩ, tính cả đại sảnh ở tầng một thì có tất cả bảy tầng.
Thịnh Chiêu bất giác quan sát nó từ dưới lên trên, thấy có hai nhà đang mở cửa sổ, hẳn là có người đã dọn vào ở.
“Chỗ này…” Thịnh Chiêu chỉ tòa chung cư phía sau hỏi, “Cũng thuộc chung cư Bích Viên à?”
“Không phải, nó là khu độc lập.” Quản lý Lý đáp.
Anh ta lại dẫn Thịnh Chiêu đi về phía trước khoảng hơn chục bước, tới một căn phòng trông giống như phòng an ninh, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong phòng có một bàn làm việc, trên đó có chút giấy tờ nằm rải rác.
Có hai cái ghế để ở hai phía của bàn, một trong một ngoài, đại khái chắc là một cái để cho khách ngồi.
Thịnh Chiêu đã từng tới một công trường thi công làm thử công việc thư ký ban hậu cần, văn phòng làm việc của công trường đó còn sơ sài hơn căn phòng này nhiều.
Thế nên Thịnh Chiêu cảm thấy hẳn là công việc này trả lương không tệ lắm, trong lòng không có cảm giác quá so đo.
Quản lý Lý ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Ngồi đi đã.”
Thịnh Chiêu hơi thận trọng ngồi xuống, sau đó lấy từ trong túi ra bản sơ yếu lý lịch, đưa cho quản lý.
Bất kể là đối với môi trường làm việc hay là quy mô của công ty, sau khi quan sát, Thịnh Chiêu cũng ít nhiều có chút mong đợi.
Tin tuyển dụng của công ty có ghi mức lương, dù chỉ là tầm trung nhưng được cái môi trường ổn định.
Quan trọng nhất là —— ký túc xá của Thịnh Chiêu sắp hết hạn rồi.
Quản lý Lý mở sơ yếu lý lịch của Thịnh Chiêu, có vẻ là đọc lướt qua một cái sau đó ngẩng đầu lên quan sát Thịnh Chiêu một chút.
Thịnh Chiêu thấy hơi hồi hộp.
Cậu âm thầm tự cổ vũ bản thân, sau đó điên cuồng nhẩm lại một trăm phương thức đối đáp khi phỏng vấn trong đầu lần nữa.
“Trong hồ sơ ghi là cậu sinh ngày 11 tháng 11 năm 1995 à?” Quản lý Lý hỏi, “Lịch âm hay lịch dương vậy?”
“Dạ, lí do chính mà tôi lựa chọn công việc này ấy là—— dạ?” Thịnh Chiêu vừa nghe hỏi đã há miệng, theo phản xạ có điều kiện trả lời luôn câu thường dùng nhất khi tham gia phỏng vấn, nói nửa chừng mới phát hiện có gì sai sai.
“Ngại quá, tôi nghe nhầm.” Thịnh Chiêu xấu hổ hắng giọng, “Sinh nhật là năm dương lịch ạ.
Âm lịch là mùng 1 tháng 10.”
Cũng may quản lý Lý không để ý chuyện đó.
Anh ta cười cười, đặt sơ yếu lý lịch trong tay xuống, lịch sự bảo, “Sinh nhật đẹp đấy.”
Thịnh Chiêu hơi lúng túng cười cười.
Cậu đã đi phỏng vấn chừng 20 công ty rồi, tới giờ cũng chưa từng thấy qua màn mở đầu nào như này, trong lòng thấy hơi hoang mang lạc lối.
Nếu không phải trước khi tới đây cậu đã cẩn thận tra cứu về công ty thì cậu đã cho rằng đây là chỗ bán hàng đa cấp rồi.
“Là như thế này, đãi ngộ của chúng tôi hẳn là cậu cũng đã biết rồi.
Lương của thực tập sinh là một tháng 3500, lên chính thức sẽ là 4000 cộng tiền thưởng, an sinh xã hội đầy đủ, năm bảo hiểm một quỹ*.” Quản lý Lý nghiêm túc nói.
“Nhưng công việc này hơi đặc biệt một chút, đôi khi sẽ phải làm thêm giờ, cậu cảm thấy có thể nhận được không?”
(*bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản, và quỹ tích lũy nhà ở)
Thịnh Chiêu chẳng thấy kì lạ chút nào.
Dù sao thì công ty bao ăn bao ở cũng không phải là cho không, chuyện làm thêm giờ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần rồi.
“Cho hỏi có cần làm thêm giờ nhiều không?” Thịnh Chiêu hỏi.
“Cũng bình thường,” Quản lý Lý nói.
“Không nhiều lắm đâu, nói là làm thêm giờ chứ thật ra thì công việc cũng nhàn thôi, chỉ cần trực là được, cậu có thể chơi game hay lên mạng gì đó cũng không sao cả.”
Thịnh Chiêu chỉ cho rằng người ta nói khách khí thế thôi, nhưng điều kiện này nghe cũng không tệ.
Quanh cậu có mấy bạn đi làm ở các công ty truyền thông, đừng nói là phải làm thêm giờ, sắp sống luôn ở văn phòng công ty đến nơi rồi.
“Vậy được.” Thịnh Chiêu nói, “Tôi thấy mình có thể nhận công việc này.”
Hiển nhiên vẻ mặt quản lý Lý rất vui vẻ.
Anh ta đóng tập sơ yếu lý lịch của Thịnh Chiêu lại, đứng lên từ phía sau bàn làm việc, “Vậy nếu không có vấn đề gì, khi nào cậu có thể bắt đầu? Bây giờ luôn được không?”
“… Dạ?” Thịnh Chiêu chưa từng gặp ai có tác phong làm việc điện giật như vậy, ngây cả người bối rối.
“Ý là phỏng vấn của tôi vậy là được thông qua rồi ạ?” Thịnh Chiêu trỏ ngón tay về phía mình.
“Không cần hỏi thêm gì nữa ạ? Về kinh nghiệm công tác hay là lý do tìm việc gì gì đó?”
“Tìm việc làm thì còn có thể vì lý do gì được nữa, chẳng phải vì thiếu tiền à?” Quản lý Lý hỏi ngược lại, như thể thấy lạ lắm.
Thịnh Chiêu: “…”
Không một lời dư thừa, nói trúng tim đen.
“Gọi cậu tới phỏng vấn cũng đồng nghĩa với việc cậu đã thỏa mãn yêu cầu bọn tôi đưa ra rồi.
Cậu đã cảm thấy đãi ngộ của chúng tôi ổn thỏa rồi, hay còn có vấn đề gì nữa à?” Quản lý Lý hỏi.
“… Quả thật là không có.” Thịnh Chiêu ngay mặt đáp.
“Nếu thế thì khoảng chừng lúc nào cậu có thể bắt đầu đi làm được?”
Quản lý Lý nói: “Là như thế này, bởi vì hiện tại bọn tôi đang bị thiếu người nên mong cậu có thể bắt đầu càng sớm càng tốt.”
Xưa nay Thịnh Chiêu chưa từng gặp cấp trên nào thoải mái thoát tục như vậy, cảm thấy rất là không quen.
“Thực ra tôi không có vấn đề gì, lúc nào cũng được.” Thịnh Chiêu nói, “Nhưng mấy hôm nữa có lẽ tôi sẽ phải xin nghỉ để quay về trường làm nốt vài thủ tục tốt nghiệp.”
“Cái đó không thành vấn đề.” Quản lý Lý rất thoải mái đồng ý.
“Vậy giờ tôi dẫn cậu đi xem chỗ làm việc của cậu đã nhé?”
“Dạ?… Vâng, được.” Thịnh Chiêu gật đầu, lại hỏi, “Chẳng phải là trên nóc tòa chung cư kia ạ?”
“Chính nó.” Quản lý Lý vừa nói vừa đứng lên, thu lại giấy tờ rải rác trên bàn làm việc rồi xếp gọn cầm lên tay, đóng cửa lại, cùng Thịnh Chiêu đi ra ngoài.
Thịnh Chiêu đi theo phía sau, do dự một lát cuối cùng vấn hỏi, “Nhưng xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một chút được không, sao anh lại gấp vậy?”
“Cũng không có gì,” quản lý Lý nói, “Chỉ là tôi sắp phải nghỉ việc rồi, nên ở đây cần người làm.”
Thịnh Chiêu: “…”
“Ý là sao?” Thịnh Chiêu nhăn nhó, “Tức là ở đây chỉ có một người làm thôi hả?”
“Đúng vậy.” Quản lý Lý nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
“Dù sao thì công việc cũng không có gì nhiều, một người là đủ rồi.”
Thịnh Chiêu: “…”
Bây giờ mình bỏ chạy luôn còn kịp không, Thịnh Chiêu nghĩ.
Thịnh Chiêu chỉ cảm thấy tình hình hiện nay càng lúc càng không đáng tin, lòng không khỏi dao động.
Nhưng cậu lại lo mình suy nghĩ quá lên, bỏ qua việc này sau không tìm được việc khác nữa thì toi.
Thôi không sao, Thịnh Chiêu âm thầm cố gắng tự thuyết phục bản thân: xã hội có luật pháp cơ mà, ở đâu ra lắm người lừa đảo giữa ban ngày ban mặt như thế.
Lối vào của tòa nhà nhỏ nơi cậu cần phải lên tầng thượng có trang bị một cửa kính trong suốt, cạnh cửa có một hộp kiểm soát ra vào nhỏ để quẹt thẻ.
Lúc chờ quản lý quẹt thẻ, Thịnh Chiêu ngó vào trong xem thử.
Bên trong có hai thang máy ở phía bên phải của tiền sảnh, và một cánh cửa màu đen ở bên trái, có lẽ là lối dẫn đến cầu thang bộ.
Đoạn hành lang nằm giữa thang máy và thang bộ dài khoảng vài bước, sau đó ở cuối lối hành lang mở rộng ra hai bên trái phải, hẳn là lối vào các nhà chung cư.
Quản lý Lý quẹt thẻ xong mở cửa ra, ý bảo Thịnh Chiêu đi cùng.
“Vào đi.” Quản lý Lý nói.
Lần phỏng vấn này của Thịnh Chiêu quá thuận lợi, đến mức cậu cảm thấy hoang mang.
Cậu ngó nghiêng nhìn bên trong, vừa tính xem phần trăm cơ hội mình vừa gia nhập một tổ chức phi pháp là bao nhiêu, vừa nơm nớp đi theo phía sau quản lý Lý vào đại sảnh.
Sảnh lầu một không nhỏ, trên tường có hai bảng thông báo.
Thịnh Chiêu nhìn trái nhìn phải, thấy tấm bên trái khá ổn thỏa, chỉ là các thông báo tiền điện nước hay là thông báo cho cư dân gì đó, nói chung cũng chẳng có gì.
Nhưng bảng thông báo bên phải có vẻ đặc biệt hơn.
Tấm bảng cao bằng nửa bức tường, được chia thành bảng với cột ngang và cột dọc.
Có ảnh chụp, còn có cả tên họ dán bên dưới.
“Đây là gì vậy?” Thịnh Chiêu hỏi, “Các đồng nghiệp à?”
“Không.” Quản lý Lý đã đi tới trước, ngoái đầu lại đáp, “Đó là các gia đình ở khu này.”
Thịnh Chiêu ngẩn ra, nhìn lại bảng thông báo lần nữa, cảm thấy thật kì lạ.
—— thời nay còn ai ở chung cư mà dán tên dán ảnh mình ở đại sảnh lầu một nữa chứ, có phải ký túc xá trường đại học đâu.
Thịnh Chiêu thắc mắc trong lòng, quản lý Lý đi phía trước đã tới cánh cửa phòng 103.
Anh ta lấy trong túi ra chìa khóa mở cửa phòng, quay về phía Thịnh Chiêu thông báo.
“Đây là chỗ ở công ty sắp xếp cho cậu.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, một ban công hướng Đông.” Quản lý Lý bảo, “Nếu cậu không có phòng ở bên ngoài thì có thể ở lại đây.”
Tòa nhà này bên ngoài trông thì xấu xí nhưng bên trong bày trí tu sửa lại không tệ chút nào.
Phòng 103 này trông như một căn phòng mẫu vậy, tuy rằng trang trí đơn giản nhưng được cái mọi tiện nghi đều có đủ.
Thịnh Chiêu đi một vòng quanh phòng, trong lòng thấy yên tâm hơn hẳn.
Lúc trước cậu còn thấy cái công việc này không đáng tin miếng nào, nhưng giờ nhìn lại ‘điều kiện ăn ở’ một chút, thấy mình nhận việc cũng không mất gì.
—— thôi thì cho dù sau này công ty có tòi ra là công ty ma không phát lương được cho đồng nào thì ít nhất còn có chỗ ở.
“Vậy công việc này cụ thể là gì?” Thịnh Chiêu lịch sự hỏi thăm, “Và cả thời gian làm việc thì sao ạ…?”
“Công việc từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, bình thường cũng đơn giản, chỉ cần quản lý hàng ngày ra được.” Quản lý Lý chỉ vào phòng 102, “Kia là phòng làm việc, hàng ngày cậu cứ trực ở đó, nếu vị khách ở tầng chót cần gì sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
“Thường thì cần cái gì ạ?” Thịnh Chiêu cẩn thận hỏi lại, “Nếu tôi không giải quyết được thì sao, tôi phải đi hỏi ai?”
Quản lý Lý trực tiếp bỏ qua câu hỏi đầu tiên của cậu, đóng cửa phòng 103, “Nếu cậu không giải quyết được thì cũng không cần giải quyết luôn, cứ kệ là được.”
Thịnh Chiêu: “…”
Trong thời gian ngắn, hồi chuông cảnh báo của Thịnh Chiêu bị rung lên lần thứ ba.
Cậu không tránh được cảm giác buồn bực trong lòng, rốt cuộc đây là công ty quản lý tài sản kiểu gì vậy, làm thế nào mà sống sót được trong xã hội loài người với kiểu thái độ phục vụ này?
“Thế công việc của tôi chủ yếu sẽ làm gì?” Thịnh Chiêu hỏi.
Quản lý Lý đưa cậu quay lại tiền sảnh lầu một, đứng trước bảng thông báo có dán ảnh các cư dân.
Thịnh Chiêu vẫn chưa hiểu ra sao, đi theo phía sau, sau đó cũng ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng thông báo.
Nhìn trên bảng này thì thấy tòa nhà được sắp xếp theo bố cục khá phổ biến.
Mỗi tầng có ba nhà, hầu hết đều đã có người vào ở, chỉ từ lầu năm là trống không có người.
Ngoài cái đó ra thì lầu bảy là ba căn thông nhau, trông có vẻ cũng đã có người ở nhưng chỗ dán ảnh thì trống không, chỉ có bảng tên bé bé dính ở đó, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
—— Hình Ứng Chúc.
Tên cũng đặc biệt ghê, Thịnh Chiêu nghĩ.
“Trong phòng làm việc của cậu có danh sách điện thoại, trên đó có số của những người làm các công việc khác nhau.” Quản lý Lý nói.
“Tòa nhà này có người chuyên phụ trách hệ thống đường ống, nước nóng, dọn dẹp vệ sinh cũng có người phụ trách, giữ an ninh cũng có người phụ trách rồi.
Nếu có vấn đề gì thì tìm trong danh bạ đó, gọi cho họ là được.
Quản lý Lý vừa nói xong thì xoay người lại, ngó xem sắc mặt Thịnh Chiêu.
Nụ cười trên mặt anh ta biến mất, nghiêm túc vỗ vai cậu.
Chẳng biết tại sao, Thịnh Chiêu dường như cảm nhận được vẻ trang nghiêm và trân quý trên gương mặt tròn trịa phúc hậu của đối phương.
“Công việc chính của cậu là——” Quản lý Lý chỉ vào căn hộ ở tầng bảy trên bảng tin, “Cậu thấy người ở căn nhà trên tầng bảy kia không, công việc chính của cậu là phụ trách đưa cơm cho anh ta.”
Thịnh Chiêu: “… Hả???”.